ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Bị từ chối như vậy nhưng Chu Bắc Hiền không tức giận, trái lại còn cười rộ lên: “Tính tình đúng là kiêu ngạo, nhưng cậu phải biết rằng, cứng quá dễ gãy.”

“Tôi chỉ từng nghe tà không thẳng nổi chính.”

“Thú vị lắm.” Chu Bắc Hiền cười khẽ: “Cậu có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”

Lăng Hàm giữ im lặng.

Chu Bắc Hiền thoải mái nói: “Đã từng có một đứa bé sống cùng với mẹ mình trong cuộc sống vô cùng nghèo khó, người mẹ qua đời vì bệnh, đứa bé kia được cha ruột đón về nuôi, nói cho cậu biết cậu là con trai nhà giàu! Khi đó, đứa bé ấy rất vui vẻ, bởi vì cậu ta có cha rồi, lại còn được ở trong nhà lớn có nhiều đồ ăn ngon! Nhưng cậu ta nhanh chóng chẳng thể vui mừng được nữa vì cậu ta phát hiện cha mình đã có con với người vợ khác, con của người vợ kia lớn hơn cậu ta, là anh trai cùng cha khác mẹ.”

Lăng Hàm yên lặng nghe.

Chu Bắc Hiền nói tiếp: “Mẹ kế với anh trai không thích đứa bé kia, người anh trai tùy hứng ngang ngược, bình thường toàn bắt nạt cậu em. Có một lần, người anh trai đó làm vỡ cái bình hoa cổ của cha khiến cha rất tức giận, hỏi ai làm, người anh trai nói là đứa bé kia làm vỡ, đứa bé kia lại nói là do anh trai làm vỡ, cậu đoán xem người cha đó sẽ tin tưởng ai?”

Lăng Hàm: “...”

Chu Bắc Hiền nói: “Cuối cùng cha đã trừng phạt đứa em, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm làm vỡ bình hoa chính là đứa em trai.”

Lăng Hàm: “Câu chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

“Không liên quan.” Chu Bắc Hiền bật cười, lắc đầu: “Không muốn nghe kể chuyện à?”

“Anh cứ kể tiếp đi, kể bao lâu cũng được, đằng nào tôi bị nhốt ở đây cũng chán lắm.” Lăng Hàm thờ ơ nhún vai.

Chu Bắc Hiền lại cười, nói: “Được, hôm nay tôi cũng đang rảnh rỗi, ngồi kể chuyện cho cậu nghe cũng được...”

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Tôi nói đến đâu rồi? À đúng rồi, đứa bé kia bị phạt nhưng đứa bé đó lại không phục, nhất quyết muốn cha mình điều tra rõ sự việc, thế nhưng cha của cậu ta lại chẳng hề làm như vậy! Sau đó đứa bé kia hiểu rằng, sự thật là thế nào chẳng hề quan trọng, quan trọng là gia đình nhất định phải đạt được một loại cân bằng, phải để mẹ kế với anh trai cảm thấy thỏa mãn mới được! Mỗi gia đình đều giống như một chuỗi thức ăn, đứa bé kia không biết mình đang ở tầng chót của cái chuỗi thức ăn đó cho nên mới trắc trở khắp chốn như vậy. Sau này hiểu rõ rồi, đứa bé kia thay đổi cách ứng xử, cuối cùng có được sự coi trọng của người cha, trở thành người thừa kế của gia tộc.”

“À.” Lăng Hàm nói: “Kể xong rồi?”

“Đã kể xong.”

Lăng Hàm nhún nhún vai: “Tôi vẫn không hiểu nó có liên quan gì đến tôi.”

Chu Bắc Hiền vẫn kiên trì: “Câu chuyện này rất giống tình huống hiện tại của cậu, cậu đang không rõ mình phải đối đầu với người anh, cậu cho rằng mình chỉ đang đả kích Thường Hoan nhưng thực chất cậu lại đáng đánh vỡ thế cân bằng trong công ty, gây tổn hại đến quyền lợi của những người khác, vậy nên công ty sẽ không dễ dàng tha thứ loại tình huống này đâu.”

“Anh muốn nói cho tôi biết rằng, trong công ty cũng là một chuỗi thức ăn mà tôi đang nằm ở tầng dưới chót? Hiện tại tôi đang không biết tự lượng sức mình?”

Chu Bắc Hiền cười nói: “Đừng tức giận, ai cũng có lúc yếu ớt, người yếu phải học được cách lấy lui làm tiến, đánh đổi thời gian và không gian để trưởng thành, nếu như cậu vẫn tiếp tục thì chỉ còn kết cục bị đối thủ nghiền thành bột xương.”

“Tôi không tức giận.” Lăng Hàm nói: “Tôi hiểu ý của anh, các người cảm thấy giá trị của Thường Hoan lớn hơn tôi, hi vọng có thể hi sinh tôi để bảo toàn cậu ta.”

“Không phải là hi sinh, là nhường đường, sau đó đổi lấy càng nhiều không gian và thời gian hơn.” Chu Bắc Hiền nói: “Chỉ cần hôm nay cậu lui một bước, công ty sẽ không bạc đãi cậu, nếu như cậu còn tiếp tục cố chấp, vậy cả cậu lẫn Thường Hoan đều thành bột xương, chẳng tốt cho ai cả.”

“Anh sai rồi.” Lăng Hàm đột nhiên cười rộ lên.

Chu Bắc Hiền hơi ngẩn ra: “Sai rồi?”

Lăng Hàm đứng lên, nhìn chằm chằm xuống Chu Bắc Hiền rồi lạnh lùng nói: “Có thể tôi là người yếu thế, nhưng tôi cũng không phải là đối tượng nằm ở tầng chót của chuỗi thức ăn như anh nghĩ, tôi cầm vũ khí sát thương cao trong tay.”

Chu Bắc Hiền lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt hai người họ giao nhau trong không trung, căn phòng yên lặng tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, Chu Bắc Hiền hơi nheo mắt lại: “Được, tôi đã hiểu ý của cậu, chỉ mong cậu có thể kiên trì đến cuối cùng.”

Lăng Hàm thẳng sống lưng.

Cửa bị gõ một cái, Chu Bắc Hiền chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Vào đi.”

Cửa mở ra, trợ lý của Chu Bắc Hiền đi vào, nói: “Chu tổng, Tần Vĩnh tới rồi, anh ta muốn đưa Lăng Hàm đi.”

Chu Bắc Hiền lộ ra một nụ cười mỉm không rõ ý tứ, quan sát Lăng Hàm từ trên xuống dưới một lát, nói: “Vũ khí sát thương cao trong lời của cậu là chỉ cái này sao?”

Lăng Hàm sửng sốt, thứ vũ khí mà cậu vừa nói là ý chỉ đoạn video Thường Hoan chơi thuốc phiện, mặc dù cậu không thể để Thường Hoan nhận tội hành hung nhưng có thể dùng đoạn video đó cho cậu ta ngã xuống đáy vực, không ngờ Tần Vĩnh lại chạy tới đây, Tần Vĩnh đại diện thay cho ai thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

“Hay lắm.” Chu Bắc Hiền đứng lên, có chút hăng hái nói: “Không ngờ Lục Tư Nguyên lại chịu bảo vệ cậu, đúng là rất thú vị.”

Lăng Hàm chỉ giữ im lặng.

“Cho anh ta vào đi.” Chu Bắc Hiền phân phó.

Sau một lúc lâu, Tần Vĩnh mặc vest bước vào phòng, anh ta vội vã liếc mắt nhìn Lăng Hàm một cái rồi nói với Chu Bắc Hiền: “Hôm nay tôi tới đây để mang Lăng Hàm đi.”

“Lăng Hàm phải ở đây đợi lệnh.” Chu Bắc Hiền nói.

Tần Vĩnh cười khẽ một tiếng: “Mặc dù Lăng Hàm là nghệ sĩ của công ty nhưng cũng có quyền tự do cá nhân chứ?! Bắt nhốt người khác phi pháp là tội lớn đó.”

“Nói đùa.” Chu Bắc Hiền cười nói: “Chúng tôi làm sao có thể bắt nhốt nghệ sĩ chứ, anh cứ nhìn tình hình bên ngoài mà xem, chúng tôi đang bảo vệ cậu ta thì đúng hơn.”

“Cái này không cần Chu tổng phải quan tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp cho Lăng Hàm chỗ tốt hơn.”

Chu Bắc Hiền không phải đèn cạn dầu, anh ta mỉm cười nói: “Tôi nhớ quản lý của Lăng Hàm là A Khôn chứ không phải anh Tần thì phải?! Muốn dẫn người đi cũng phải là A Khôn dẫn đi, tiện nói thêm một câu, cấp trên của A Khôn là tôi, hình như không liên quan gì đến Lục Tư Nguyên.”

Tần Vĩnh đẩy kính mắt, nói: “Rất xin lỗi nhưng tôi phải nói cho anh biết một chuyện, đêm hôm đó ngoài Lăng Hàm còn có Lục Tư Nguyên cũng bị thương trong vụ tai nạn đó, cho nên chuyện này có liên quan rất lớn với chúng tôi! Hiện giờ Lục Tư Nguyên vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, nếu như tai nạn giao thông này là do có người cố tình gây nên mà công ty lại cố tình bao che cho hung thủ, vậy chúng tôi nhất định không từ bỏ ý định.”

Chu Bắc Hiền sửng sốt: “Lục Tư Nguyên xảy ra tai nạn giao thông? Cùng với Lăng Hàm?”

Tần Vĩnh châm chọc cười, nói: “Xem ra tin tức của Chu tổng không được nhanh nhạy cho lắm nhỉ, đám phóng viên bên ngoài đã sớm nghe được tin và lập tức xông tới phòng bệnh của Lục Tư Nguyên lấy tin rồi mà Chu tổng vẫn hoàn toàn không biết chút nào sao?”

Sắc mặt của Chu Bắc Hiền khẽ đổi, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong trước sau như một: “Xem ra lần này tôi chưa nghe ngóng kĩ rồi.”

“Thân là người bị hại, chúng tôi phải đảm bảo cuộc điều tra được tiến hành thuận lợi.” Tần Vĩnh nói.

Thái độ của Tần Vĩnh chính là thái độ của Lục Tư Nguyên, Chu Bắc Hiền không nói gì rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn Lăng Hàm, giống như đang nói: Thì ra cậu giấu kín một quân bài tốt như vậy.

Lăng Hàm bắt được ánh mắt của Chu Bắc Hiền khiến cậu hơi sững sờ, cậu giấu chuyện Lục Tư Nguyên cũng bị hại hoàn toàn không có ý gì, suy nghĩ của cậu rất đơn giản, Lục Tư Nguyên bị thương cần tĩnh dưỡng nên tốt nhất không nên để anh dính vào chuyện này. Lúc công ty khuyên cậu rút đơn kiện, Lăng Hàm cảm thấy nó chẳng liên quan gì đến Lục Tư Nguyên nên cũng không nói, không ngờ lại bị Chu Bắc Hiền hiểu thành như vậy.

Chu Bắc Hiền ngậm bồ hòn làm ngọt, vẫn mỉm cười với Lăng Hàm: “Nếu Lục Tư Nguyên đã đồng ý đưa cậu ra ngoài vậy tôi sẽ không giữ cậu nữa.”

Từ lúc Tần Vĩnh tiến vào tranh luận với Chu Bắc Hiền, Lăng Hàm không hề nói câu nào, tới giờ cậu cảm thấy mình hẳn nên tỏ thái độ cho nên nhìn thẳng vào Chu Bắc Hiền, nói: “Chu tổng, có chuyện anh đã lầm rồi! Tuy rằng anh là cấp trên của tôi nhưng quả thật anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, cho nên tôi ở lại chỗ này chẳng qua là vì chưa đến giờ tan tầm thôi! Kể cả anh Tần không đến thì tới lúc tan làm tôi vẫn sẽ rời đi, cho nên Chu tổng không cần trách bất cứ ai cả.”

Chu Bắc Hiền cùng Tần Vĩnh đều ngẩn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc