ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Lăng Hàm xuống căn tin ở tầng dưới cùng mua bữa sáng, thời gian vẫn còn sớm nên không có quá nhiều người, cậu đi tới xếp hàng ở quầy bán cháo.

Lăng Hàm cảm nhận được người trong căn tin vô tình hữu ý liếc về phía bên này, một lát sau có một cô bé lớn gan đi tới, nói: “Xin hỏi anh có phải là Lăng Hàm không?”

Trước đây Lăng Hàm chỉ là nghệ sĩ không danh tiếng, đi trên đường cũng không ai nhận ra vậy mà hôm nay lại có cô gái tới hỏi, cậu kinh ngạc một chút rồi vui vẻ đáp lời: “Đúng vậy, là tôi.”

“Quả nhiên là vậy!” Cô bé cũng đang mặc đồ bệnh nhân giống cậu vui vẻ kêu lên: “Anh có thể kí tên cho em không?

“Đương nhiên là được.” Lăng Hàm không thể từ chối người hâm mộ được.

Cô bé kia không mang theo giấy bút liền vội vàng mượn của những người xung quanh, đáng tiếc cô chỉ mượn được bút lại không mượn được giấy.

“Anh có thể kí lên quần áo của em không?” Cô bé kia nói.

Lăng Hàm lưỡng lự: “Kí lên quần áo bệnh nhân sao?”

“Không phải không phải, là ở đây.” Cô bé kia đột nhiên kéo vạt áo ngoài lên, để lộ ra lớp áo trong màu xanh lam nhạt.

Trong khoảnh khắc có điều gì đó xẹt qua não của Lăng Hàm, lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta không bắt được.

“Ở đây.” Cô bé kia vén vạt áo, nói.

Lăng Hàm cầm bút kí một chữ rồng bay phượng múa ở vạt áo của cô bé hai chữ “Lăng Hàm”.

“Em cảm ơn.” Cô bé kia kích động nói.

Lăng Hàm lần đầu tiên được yêu cầu kí tên cũng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ mình nổi tiếng rồi, không biết có ai lại muốn cậu kí tên nữa không?

“Có thể hỏi vì sao anh lại ở đây không?” Cô bé tò mò hỏi.

Lăng Hàm không nói tỉ mỉ: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“A, anh phải giữ sức khỏe nhé.” Cô bé kia thấy cậu không trả lời liền biết điều đi ra ngoài.

Sau khi cô bé kia rời đi, Lăng Hàm vẫn tiếp tục xếp hàng, chỉ là rõ ràng người nhìn về phía cậu ngày càng nhiều, Lăng Hàm cũng không để tâm đến chuyện này mà trong đầu cậu vẫn đang quanh quẩn nghĩ về màu xanh lam kia. Màu sắc bộ đồ của cô bé vừa rồi giống như một chiếc chìa khóa đưa cậu vào trạng thái lĩnh ngộ.

Màu xanh lam... màu xanh lam...

Trong đầu Lăng Hàm xẹt qua cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn giao thông - trong bóng tối, phía trước đột nhiên có một chiếc xe lao ra, Lục Tư Nguyên đánh vô lăng tránh đi theo bản năng rồi lập tức lao vào công trường bên cạnh, chiếc xe kia có màu...

Là màu xanh lam!

“Cậu gì ơi?” Nhân viên công tác ở căn tin của bệnh viện khẽ nhắc nhở.

Lăng Hàm tỉnh táo lại: “À, cho tôi một suất... à không, hai suất cháo.”

Đúng vậy, chiếc xe lúc đó quả thật là màu xanh lam.

Lăng Hàm nhớ đến chiếc xe màu xanh lam theo dõi cậu mấy lần trước khiến cậu nhanh chóng suy luận theo hướng vụ tai nạn lần này chưa chắc đã là ngoài ý muốn, mà là có âm mưu.

Cậu nhanh chóng loại bỏ những kẻ từng tiếp xúc sau khi mình sống lại, ngoại trừ Chu Bắc Hiền cùng với Y Tự ra thì cậu không hề đắc tội bất cứ kẻ nào, chẳng lẽ là bọn họ? Nhưng hai người đó không nhất thiết phải làm như vậy, chỉ vì muốn xả giận mà giết người cũng quá khoa trương rồi, hơn nữa mức độ nguy hiểm quá lớn, bọn họ không cần thiết phải mạo hiểm làm chuyện như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là do “Lăng Hàm trước kia”, từ lúc cậu mới sống lại chưa được bao lâu đã bị chiếc xe kia theo dõi, rất có thể là người mà “Lăng Hàm trước kia” đắc tội.

Lăng Hàm bê bữa sáng về phòng, Lục Tư Nguyên nhận lấy rồi ăn hai miếng, cuối cùng thái độ của anh cũng tốt hơn.

Suy nghĩ lúc này của Lăng Hàm rất phức tạp, nếu chiếc xe kia là nhắm về phía cậu, vậy rõ ràng Lục Tư Nguyên đã bị cậu làm liên lụy.

“Cậu nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì?” Lục Tư Nguyên nhướn mày: “Ăn đi, Tần Vĩnh đi làm thủ tục chuyển viện rồi, một lát nữa chúng ta sẽ đi.”

“Chuyển viện?”

“Ở đây quá nhiều người nói ra nói vào, quá ồn.”

Lăng Hàm hiểu ý của anh, Lục Tư Nguyên không muốn làm lớn chuyện tai nạn giao thông này, nếu như còn tiếp tục ở lại đây thì chuyện này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài. Cậu nhớ đến chuyện mình bị nhận ra rồi còn xin ký tên liền ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, nhỡ đâu chuyện này bị truyền thông biết thì Lục Tư Nguyên hoàn toàn không thể yên tĩnh dưỡng thương được nữa.

Chín giờ, Tần Vĩnh làm thủ tục xong cho hai người, phía bệnh viện còn đặc biệt cho xe đến đưa hai người đi, Lăng Hàm không bị thương nên có thể xuất viện luôn.

“Tôi có chuyện quan trọng cần phải làm.” Trước khi Lăng Hàm đi liền nói với Lục Tư Nguyên: “Anh... dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ quay lại thăm anh.”

Lục Tư Nguyên hơi sững sờ những cũng gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi lên xe, Tần Vĩnh nói: “Lăng Hàm này thật sự không hiểu chuyện, có gì mà cần phải chạy đi làm lúc này? Cậu bị thương nặng như vậy, gì thì gì cũng phải đưa cậu tới bệnh viện đã chứ.”

Lục Tư Nguyên không thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu ấy bận.”

Tần Vĩnh còn định nói vài ba câu nữa nhưng thấy Lục Tư Nguyên chẳng hề phiền lòng chuyện này nên cũng dừng lại, ngẫm nghĩ kĩ thì cũng tốt, nếu Lục Tư Nguyên có thể chán ghét Lăng Hàm thì chẳng còn gì tốt hơn.

Sau khi rời bệnh viện, Lăng Hàm dùng tốc độ nhanh nhất chạy về GMG, cậu không kịp lên lầu mà vọt thẳng vào bãi đỗ xe. Nhà gửi xe có hai tầng, Lăng Hàm bắt đầu tỉ mỉ tìm từ tầng thứ nhất, càng xuống dưới ánh sáng càng tối. Sở dĩ Lăng Hàm chạy tới đây vì cậu nhớ đã từng vô tình thấy chiếc xe kia ở chỗ này, hi vọng có thể tìm được.

Xe màu xanh lam không nhiều, Lăng Hàm dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm tra từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai, lúc cậu cảm thấy hết hi vọng thì đột nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc, chiếc xe đó có màu sắc cùng kiểu dáng tương tự như trong trí nhớ.

Lăng Hàm bước lùi lại hai bước rồi dùng di động chụp biển số xe, thân sau chiếc xe rồi đi đến trạm bảo vệ để hỏi nhân viên bên trong: “Xin hỏi đây là chiếc xe của ai?”

Người tới lui vào tòa nhà GMG đều là những ngôi sao nổi tiếng, có lẽ bảo vệ sẽ có ấn tượng.

Nhân viên bảo vệ nhìn kỹ rồi lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không rõ lắm! Ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều xe cộ lui tới cho nên không biết được xe nào là của ai.”

Lăng Hàm hỏi: “Một chút ấn tượng cũng không có sao?”

Nhân viên bảo vệ lưỡng lự trong chốc lát, nói: “Cũng không hẳn là không có ấn tượng, chiếc xe này hơi đặc biệt, có vẻ như nó rất hay ra vào chỗ này, còn về phần chủ xe là ai thì xin hỏi cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

“Tôi đang tìm chủ nhân chiếc xe này, nếu như anh không biết thì thôi.”

“Thật ngại quá.”

Lăng Hàm nói cảm ơn với người bảo vệ, tuy rằng bảo vệ không rõ chủ xe là ai nhưng anh ta cũng đã nói chiếc xe này thường xuyên ra vào, rất có thể chủ nhân của nó là nhân viên hoặc nghệ sĩ của GMG.

Là ai?

Là ai có cừu oán với Lăng Hàm?

Chuyện cho tới nước này khiến Lăng Hàm nhớ lại những lần bị theo dõi, dưới chân cậu có cảm giác lành lạnh, rất có thể chính cậu đã dạo qua mấy lần Quỷ Môn Quan!

Lăng Hàm vốn định tìm A Khôn báo tin nhưng sau đó lại ý thức được, nếu tin cậu còn sống để cho thủ phạm còn ẩn trong bóng tối biết được, rất có thể cậu sẽ lại bị truy sát, cho nên Lăng Hàm lại nhanh chóng rời khỏi GMG.

Trở lại căn hộ của mình, Lăng Hàm lần thứ hai lục tung cả căn nhà lên, cố gắng đào bới manh mối về quan hệ của Lăng Hàm trước kia, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Cậu mất hứng ngồi trên ghế sofa ôm đầu trầm tư, xung quanh yên tĩnh khiến suy nghĩ của cậu càng thêm rõ ràng. Lăng Hàm nhắm mắt lại, lặng lẽ nhớ về tất cả những chuyện từ sau khi cậu sống lại đến nay, cố gắng tìm ra nhiều manh mối hơn.

Người kia rất có thể là nghệ sĩ bên cạnh cậu, nhất định phải có manh mối gì đó…

Suy nghĩ kỹ lại một chút, vì nguyên nhân gì mà lại có người muốn giết chết “Lăng Hàm”... giết chết?

Lăng Hàm đột nhiên mở mắt, sao cậu lại quên mất chuyện lúc trước Lăng Hàm chết là vì bị giết chứ! Cậu ta bị người đập vào gáy rồi Bạch Tử Sách mới mượn cơ thể của Lăng Hàm để sống lại!

Cậu nhớ lúc vừa mới sống lại có nghe được tiếng hai người kia nói chuyện, tuy là không rõ ràng lắm nhưng cậu có thể hiểu đại khái. “Lăng Hàm trước kia” dùng nhược điểm của ai đó muốn tống tiền họ, nhược điểm kia chắc chắn rất quan trọng, dẫn tới người nọ bí quá hóa liều giết người bịt miệng.

Càng nghĩ càng thấy khả năng này chính xác, Lăng Hàm đi qua đi lại trong phòng khách, cố gắng nhớ lại đoạn đối thoại lúc vừa sống lại nhưng đáng tiếc do đã quá lâu, chưa kể lúc đó đầu óc của cậu cũng mơ hồ nên cậu không nhớ được gì nhiều, nhưng nhất định nhược điểm đó đang ở trong căn hộ này.

Có điều, cậu đã lật tung cả căn hộ này lên rồi, tại sao không tìm được bất cứ thứ gì!

Bình luận

Truyện đang đọc