ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giọng nói của anh rất trầm thấp, rất ấm áp, giống như cơn gió thanh mát trong đêm hè vậy, “Đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài.”

Câu nói này, trở thành tia sáng và hy vọng trong địa ngục mỗi buổi đêm của cô.

Giản Thù ngắm nghía một lúc câu, cảm xúc dần bình tĩnh xuống. Cô lại cất bức ảnh vào trong hộp, khóa bên trong ngăn tủ đầu giường.

Suốt cả nửa tháng trời, cô đều tập trung toàn bộ tinh thần sức lực vào quay phim.

Bận bịu suốt cả thời gian dài, cô cảm thấy mùa đông năm nay thực sự quá vô vị, cũng chẳng có chút ấm áp nào, bèn lên mạng mua một con chó con, giống poodle màu nâu.

Lúc mới về nhà, bé con đó rụt rè thận trọng đi quanh chân cô, đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Giản Thù mang theo vẻ thấp thỏm và tò mò. Đến khi quen với hoàn cảnh mới rồi, nó mới bắt đầu tự chạy nhảy chơi đùa.

Trong cuộc sống bận rộn của Giản Thù, có thêm một hạng mục hoạt động đó là nuôi chú chó con này.

Lúc kinh hãi tỉnh dậy giữa đêm, cô sẽ thấy bé con nằm ngay bên giường cô, ngủ vô cùng yên giấc. Đã vài lần Giản Thù muốn kéo ngăn tủ đầu giường ra, nhưng đưa tay được nửa đường lại thu về, đổi thành vuốt ve cái đầu lông xù của nó.

Bé con bị cô xoa vuốt tỉnh dậy, mở mắt ra, ngáp dài một cái, liếm tay Giản Thù rồi lại dựa vào người cô ngủ thiếp đi.

Giản Thù bật cười, cũng nằm xuống, lại một lần nữa nhắm mắt.



Trong đoàn phim.

Cảnh hôm nay cần quay là cảnh đầu tiên trong phim. Sau một cảnh đuổi bắt, Tần Khả Khả diễn vai nữ chính bị rơi xuống sông, Giản Thù nhảy xuống cứu cô ta.

Hôm nay nhiệt độ còn xuống âm vài độ, nhưng vì không để kéo dài tiến độ, đạo diễn vẫn yêu cầu quay theo kế hoạch.

Tần Khả Khả oán giận vài câu xong cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cố mà gồng mình lên để chuẩn bị. Giản Thù không nói gì, đứng bên bờ sông làm mấy động tác cho ấm người.

Đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát xem kịch bản, nhíu chặt mày, không biết đang cáu gắt chuyện gì.

Hôm nay người chế tác cũng tới, sau khi xem kịch bản, ông ta lại cảm thấy có thì đó không ổn, bèn thuận miệng nói một câu: “Sao tôi cứ cảm thấy rất nhiều tình tiết trọng điểm và yếu tố hấp dẫn đều ở vai nữ phụ nhỉ, nữ chính hoàn toàn chẳng có tích sự gì nữa.”

“Cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi à?” Đạo diễn bực bội ném kịch bản sang một bên. Kịch bản bộ phim này của ông ta ngay từ đầu đã là cải biên căn cứ vào người bị hại may mắn còn sống sót lại của năm đó, thế nhưng căn bản không qua được màn thẩm định, bên phía nhà đầu tư cũng không đồng ý quay như vậy.

Ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi phần diễn vốn thuộc về nữ chính sang cho nữ phụ, đổi nữ chính thành một người bị hại mới, như vậy mới có thể bắt đầu quay được.

Thế nhưng hậu quả của việc đó là, bất luận quay thế nào, cũng chẳng thể quay được ra hiệu quả như ông ta muốn.

Người chế tác thở dài một hơi: “Bên trên kiểm soát vụ án này nghiêm lắm, thân phận của nạn nhân may mắn kia cũng luôn được bảo mật không lộ ra chữ nào.”

Nói xong, ông ta vỗ vai đạo diễn, an ủi: “Đừng giận nữa, lúc trước chẳng phải anh cũng định mời chuyên gia chỉ đạo tới dạy chúng ta phá án và luyện bắn súng sao? Tôi tìm được người cho anh rồi, chắc chiều nay sẽ tới đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc