ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 46

TRONG SINH MỆNH CỦA EM, ANH TA CHỈ LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI KHÔNG QUAN TRỌNG GÌ, CŨNG KHÔNG THỂ ĐẠI BIỂU CHO ĐIỀU GÌ CẢ

Giản Thù gần như kịp phản ứng chỉ trong một chớp mắt, nhanh chóng chặn ngay trước cánh cửa đang hé một nửa, cố gắng bình tĩnh nói: “Đội trưởng Phó này, chắc trong đội của anh bận lắm đúng không, em sẽ không mời anh vào trong ngồi nữa nhé.”



Cô đứng đó, dáng người gầy gò mong manh, nhưng lại cố chấp và kiên cường đến khó tả.



Còn mang theo cả… sự run rẩy không dễ nhận ra.



Thế nhưng, cô lại quên rằng, người đàn ông đứng trước mặt cô đây cao hơn cô rất nhiều.



Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sô pha gần như cùng lúc với cô. Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô vài giây, cảm xúc nhạt hơn lúc trước vài phần.



Cuối cùng, anh chỉ đưa chiếc túi trong tay cho cô, nói: “Cứ cách một tiếng chườm đá một lần.”



“Cảm ơn anh.”



Nói xong, Giản Thù nhấc chân nhảy vào trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, không một chút do dự.



Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, quay lưng dựa vào tường. Một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ nhếch khóe môi như tự giễu chính mình.





Giản Thù vừa vào trong nhà, Cố Chiêu đã lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này em cứ quấn lấy anh ta suốt hả?”



Cô cũng không hề chịu yếu thế: “Em đã nói rồi, chuyện của em không cần anh phải lo.”



“Tiểu Thù, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Giọng điệu của Cố Chiêu nặng nề hơn, vẻ giận dữ trong đáy mắt nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước kia, “Đến bao giờ em mới có thể tỉnh táo được một chút? Đến bao giờ em mới có thể bước ra khỏi quá khứ kia đây? Rốt cuộc em đang giày vò anh, hay em đang giày vò chính bản thân em?”



Giản Thù siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh điều tra về anh ấy ư? Ai cho phép anh điều tra về anh ấy?!”



“Anh không điều tra thì làm sao biết được rằng gần đây những lời anh nói em đều không nghe lọt tai một chữ nào cả? Tiểu Thù, trong sinh mệnh của em, anh ta chỉ là một sự tồn tại không quan trọng gì, cũng không thể đại biểu cho điều gì cả.



“Tình cảm mà em dành cho anh ta không phải là thích, chỉ là sự ỷ lại mà thôi. Em chỉ đang cố gắng tìm cảm giác an toàn từ anh ta, tìm kiếm cái sự suy tính thiệt hơn của em mà thôi. Thế nhưng em à, anh ta là cảnh sát. Cứu em ra chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà anh ta phải làm thôi, không thể trở thành lý do để cho em trút hết tất cả tình cảm lên người anh ta được. Em có hiểu không?”



“Em không hiểu.” Giản Thù khẽ cười, lùi về sau hai bước, “Cố Chiêu, trên Thế giới này, chẳng có ai hẳn là phải đi làm chuyện gì cả. Phó Thời Lẫm từng cứu em ra, mười năm sau lại một lần nữa bị em quấn lấy, muốn gạt đi cũng không gạt được.”



“Vậy thì anh thử nói xem, anh ấy có hối hận vì năm xưa đã cứu em không? Anh ấy cố gắng làm hết chức trách bổn phận của mình, thì anh ấy có cần thiết phải cứu một nạn nhân mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết như em đây, rồi mang em sống sót thoát được ra khỏi tay của hung thủ không?”



Sắc mặt Cố Chiêu rất phức tạp. Anh ta nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thù à, em nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, không thể tiếp tục như thế này được.”



Nụ cười trên khuôn mặt Giản Thù càng sâu hơn, càng thấm đẫm vẻ tuyệt vọng như kiểu được ăn cả ngã về không: “Anh cảm thấy em bị bệnh sao? Đúng thế, đúng là em bị bệnh thật đấy. Có lẽ anh đã quên năm năm trước em như thế nào rồi nhỉ. Qua lâu như vậy, đến chính em còn quên nữa là. Cố Chiêu ơi, em mệt mỏi lắm. Có rất nhiều khoảng thời gian, em cảm giác mình không thể kiên trì bước tiếp được nữa.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Trong năm năm nay, cô không còn dùng rượu để làm tê liệt chính mình, cũng không còn dùng ẩu đả, gây gổ để trải qua những ngày tháng mơ mơ hồ hồ nữa. Mỗi một ngày tháng của cô bây giờ, đều rất trong trẻo, tươi sáng.



Thế nhưng, cô vẫn không thể nào rút chân ra khỏi quá khứ. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, tất cả những gì mà cô luôn cố gắng lãng quên kia lại cuồn cuộn sống dậy.



Cô từng uống thuốc an thần, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.



Càng ngày càng u uất, bực bội hơn…



Cho đến khi cô gặp lại Phó Thời Lẫm một lần nữa, cuối cùng trái tim bất an sợ hãi khó chịu đến cùng cực của cô cũng dần dần bình phục lại.



Anh là ánh sáng của cô, là sự tồn tại mang lại cảm giác ấm áp duy nhất của cô trong đêm tối, cũng là sự cứu rỗi đối với tất cả tín niệm đang bên bờ sụp đổ của cô...

Chương 46

TRONG SINH MỆNH CỦA EM, ANH TA CHỈ LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI KHÔNG QUAN TRỌNG GÌ, CŨNG KHÔNG THỂ ĐẠI BIỂU CHO ĐIỀU GÌ CẢ

Giản Thù gần như kịp phản ứng chỉ trong một chớp mắt, nhanh chóng chặn ngay trước cánh cửa đang hé một nửa, cố gắng bình tĩnh nói: “Đội trưởng Phó này, chắc trong đội của anh bận lắm đúng không, em sẽ không mời anh vào trong ngồi nữa nhé.”



Cô đứng đó, dáng người gầy gò mong manh, nhưng lại cố chấp và kiên cường đến khó tả.



Còn mang theo cả… sự run rẩy không dễ nhận ra.



Thế nhưng, cô lại quên rằng, người đàn ông đứng trước mặt cô đây cao hơn cô rất nhiều.



Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sô pha gần như cùng lúc với cô. Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô vài giây, cảm xúc nhạt hơn lúc trước vài phần.



Cuối cùng, anh chỉ đưa chiếc túi trong tay cho cô, nói: “Cứ cách một tiếng chườm đá một lần.”



“Cảm ơn anh.”



Nói xong, Giản Thù nhấc chân nhảy vào trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, không một chút do dự.



Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, quay lưng dựa vào tường. Một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ nhếch khóe môi như tự giễu chính mình.





Giản Thù vừa vào trong nhà, Cố Chiêu đã lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này em cứ quấn lấy anh ta suốt hả?”



Cô cũng không hề chịu yếu thế: “Em đã nói rồi, chuyện của em không cần anh phải lo.”



“Tiểu Thù, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Giọng điệu của Cố Chiêu nặng nề hơn, vẻ giận dữ trong đáy mắt nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước kia, “Đến bao giờ em mới có thể tỉnh táo được một chút? Đến bao giờ em mới có thể bước ra khỏi quá khứ kia đây? Rốt cuộc em đang giày vò anh, hay em đang giày vò chính bản thân em?”



Giản Thù siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh điều tra về anh ấy ư? Ai cho phép anh điều tra về anh ấy?!”



“Anh không điều tra thì làm sao biết được rằng gần đây những lời anh nói em đều không nghe lọt tai một chữ nào cả? Tiểu Thù, trong sinh mệnh của em, anh ta chỉ là một sự tồn tại không quan trọng gì, cũng không thể đại biểu cho điều gì cả.



“Tình cảm mà em dành cho anh ta không phải là thích, chỉ là sự ỷ lại mà thôi. Em chỉ đang cố gắng tìm cảm giác an toàn từ anh ta, tìm kiếm cái sự suy tính thiệt hơn của em mà thôi. Thế nhưng em à, anh ta là cảnh sát. Cứu em ra chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà anh ta phải làm thôi, không thể trở thành lý do để cho em trút hết tất cả tình cảm lên người anh ta được. Em có hiểu không?”



“Em không hiểu.” Giản Thù khẽ cười, lùi về sau hai bước, “Cố Chiêu, trên Thế giới này, chẳng có ai hẳn là phải đi làm chuyện gì cả. Phó Thời Lẫm từng cứu em ra, mười năm sau lại một lần nữa bị em quấn lấy, muốn gạt đi cũng không gạt được.”



“Vậy thì anh thử nói xem, anh ấy có hối hận vì năm xưa đã cứu em không? Anh ấy cố gắng làm hết chức trách bổn phận của mình, thì anh ấy có cần thiết phải cứu một nạn nhân mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết như em đây, rồi mang em sống sót thoát được ra khỏi tay của hung thủ không?”



Sắc mặt Cố Chiêu rất phức tạp. Anh ta nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thù à, em nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, không thể tiếp tục như thế này được.”



Nụ cười trên khuôn mặt Giản Thù càng sâu hơn, càng thấm đẫm vẻ tuyệt vọng như kiểu được ăn cả ngã về không: “Anh cảm thấy em bị bệnh sao? Đúng thế, đúng là em bị bệnh thật đấy. Có lẽ anh đã quên năm năm trước em như thế nào rồi nhỉ. Qua lâu như vậy, đến chính em còn quên nữa là. Cố Chiêu ơi, em mệt mỏi lắm. Có rất nhiều khoảng thời gian, em cảm giác mình không thể kiên trì bước tiếp được nữa.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Trong năm năm nay, cô không còn dùng rượu để làm tê liệt chính mình, cũng không còn dùng ẩu đả, gây gổ để trải qua những ngày tháng mơ mơ hồ hồ nữa. Mỗi một ngày tháng của cô bây giờ, đều rất trong trẻo, tươi sáng.



Thế nhưng, cô vẫn không thể nào rút chân ra khỏi quá khứ. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, tất cả những gì mà cô luôn cố gắng lãng quên kia lại cuồn cuộn sống dậy.



Cô từng uống thuốc an thần, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.



Càng ngày càng u uất, bực bội hơn…



Cho đến khi cô gặp lại Phó Thời Lẫm một lần nữa, cuối cùng trái tim bất an sợ hãi khó chịu đến cùng cực của cô cũng dần dần bình phục lại.



Anh là ánh sáng của cô, là sự tồn tại mang lại cảm giác ấm áp duy nhất của cô trong đêm tối, cũng là sự cứu rỗi đối với tất cả tín niệm đang bên bờ sụp đổ của cô...

Chương 46

TRONG SINH MỆNH CỦA EM, ANH TA CHỈ LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI KHÔNG QUAN TRỌNG GÌ, CŨNG KHÔNG THỂ ĐẠI BIỂU CHO ĐIỀU GÌ CẢ

Giản Thù gần như kịp phản ứng chỉ trong một chớp mắt, nhanh chóng chặn ngay trước cánh cửa đang hé một nửa, cố gắng bình tĩnh nói: “Đội trưởng Phó này, chắc trong đội của anh bận lắm đúng không, em sẽ không mời anh vào trong ngồi nữa nhé.”



Cô đứng đó, dáng người gầy gò mong manh, nhưng lại cố chấp và kiên cường đến khó tả.



Còn mang theo cả… sự run rẩy không dễ nhận ra.



Thế nhưng, cô lại quên rằng, người đàn ông đứng trước mặt cô đây cao hơn cô rất nhiều.



Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sô pha gần như cùng lúc với cô. Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô vài giây, cảm xúc nhạt hơn lúc trước vài phần.



Cuối cùng, anh chỉ đưa chiếc túi trong tay cho cô, nói: “Cứ cách một tiếng chườm đá một lần.”



“Cảm ơn anh.”



Nói xong, Giản Thù nhấc chân nhảy vào trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, không một chút do dự.



Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, quay lưng dựa vào tường. Một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ nhếch khóe môi như tự giễu chính mình.





Giản Thù vừa vào trong nhà, Cố Chiêu đã lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này em cứ quấn lấy anh ta suốt hả?”



Cô cũng không hề chịu yếu thế: “Em đã nói rồi, chuyện của em không cần anh phải lo.”



“Tiểu Thù, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Giọng điệu của Cố Chiêu nặng nề hơn, vẻ giận dữ trong đáy mắt nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước kia, “Đến bao giờ em mới có thể tỉnh táo được một chút? Đến bao giờ em mới có thể bước ra khỏi quá khứ kia đây? Rốt cuộc em đang giày vò anh, hay em đang giày vò chính bản thân em?”



Giản Thù siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh điều tra về anh ấy ư? Ai cho phép anh điều tra về anh ấy?!”



“Anh không điều tra thì làm sao biết được rằng gần đây những lời anh nói em đều không nghe lọt tai một chữ nào cả? Tiểu Thù, trong sinh mệnh của em, anh ta chỉ là một sự tồn tại không quan trọng gì, cũng không thể đại biểu cho điều gì cả.



“Tình cảm mà em dành cho anh ta không phải là thích, chỉ là sự ỷ lại mà thôi. Em chỉ đang cố gắng tìm cảm giác an toàn từ anh ta, tìm kiếm cái sự suy tính thiệt hơn của em mà thôi. Thế nhưng em à, anh ta là cảnh sát. Cứu em ra chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà anh ta phải làm thôi, không thể trở thành lý do để cho em trút hết tất cả tình cảm lên người anh ta được. Em có hiểu không?”



“Em không hiểu.” Giản Thù khẽ cười, lùi về sau hai bước, “Cố Chiêu, trên Thế giới này, chẳng có ai hẳn là phải đi làm chuyện gì cả. Phó Thời Lẫm từng cứu em ra, mười năm sau lại một lần nữa bị em quấn lấy, muốn gạt đi cũng không gạt được.”



“Vậy thì anh thử nói xem, anh ấy có hối hận vì năm xưa đã cứu em không? Anh ấy cố gắng làm hết chức trách bổn phận của mình, thì anh ấy có cần thiết phải cứu một nạn nhân mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết như em đây, rồi mang em sống sót thoát được ra khỏi tay của hung thủ không?”



Sắc mặt Cố Chiêu rất phức tạp. Anh ta nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thù à, em nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, không thể tiếp tục như thế này được.”



Nụ cười trên khuôn mặt Giản Thù càng sâu hơn, càng thấm đẫm vẻ tuyệt vọng như kiểu được ăn cả ngã về không: “Anh cảm thấy em bị bệnh sao? Đúng thế, đúng là em bị bệnh thật đấy. Có lẽ anh đã quên năm năm trước em như thế nào rồi nhỉ. Qua lâu như vậy, đến chính em còn quên nữa là. Cố Chiêu ơi, em mệt mỏi lắm. Có rất nhiều khoảng thời gian, em cảm giác mình không thể kiên trì bước tiếp được nữa.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Trong năm năm nay, cô không còn dùng rượu để làm tê liệt chính mình, cũng không còn dùng ẩu đả, gây gổ để trải qua những ngày tháng mơ mơ hồ hồ nữa. Mỗi một ngày tháng của cô bây giờ, đều rất trong trẻo, tươi sáng.



Thế nhưng, cô vẫn không thể nào rút chân ra khỏi quá khứ. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, tất cả những gì mà cô luôn cố gắng lãng quên kia lại cuồn cuộn sống dậy.



Cô từng uống thuốc an thần, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.



Càng ngày càng u uất, bực bội hơn…



Cho đến khi cô gặp lại Phó Thời Lẫm một lần nữa, cuối cùng trái tim bất an sợ hãi khó chịu đến cùng cực của cô cũng dần dần bình phục lại.



Anh là ánh sáng của cô, là sự tồn tại mang lại cảm giác ấm áp duy nhất của cô trong đêm tối, cũng là sự cứu rỗi đối với tất cả tín niệm đang bên bờ sụp đổ của cô...

Chương 46

TRONG SINH MỆNH CỦA EM, ANH TA CHỈ LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI KHÔNG QUAN TRỌNG GÌ, CŨNG KHÔNG THỂ ĐẠI BIỂU CHO ĐIỀU GÌ CẢ

Giản Thù gần như kịp phản ứng chỉ trong một chớp mắt, nhanh chóng chặn ngay trước cánh cửa đang hé một nửa, cố gắng bình tĩnh nói: “Đội trưởng Phó này, chắc trong đội của anh bận lắm đúng không, em sẽ không mời anh vào trong ngồi nữa nhé.”



Cô đứng đó, dáng người gầy gò mong manh, nhưng lại cố chấp và kiên cường đến khó tả.



Còn mang theo cả… sự run rẩy không dễ nhận ra.



Thế nhưng, cô lại quên rằng, người đàn ông đứng trước mặt cô đây cao hơn cô rất nhiều.



Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế sô pha gần như cùng lúc với cô. Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô vài giây, cảm xúc nhạt hơn lúc trước vài phần.



Cuối cùng, anh chỉ đưa chiếc túi trong tay cho cô, nói: “Cứ cách một tiếng chườm đá một lần.”



“Cảm ơn anh.”



Nói xong, Giản Thù nhấc chân nhảy vào trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, không một chút do dự.



Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, quay lưng dựa vào tường. Một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ nhếch khóe môi như tự giễu chính mình.





Giản Thù vừa vào trong nhà, Cố Chiêu đã lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này em cứ quấn lấy anh ta suốt hả?”



Cô cũng không hề chịu yếu thế: “Em đã nói rồi, chuyện của em không cần anh phải lo.”



“Tiểu Thù, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Giọng điệu của Cố Chiêu nặng nề hơn, vẻ giận dữ trong đáy mắt nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước kia, “Đến bao giờ em mới có thể tỉnh táo được một chút? Đến bao giờ em mới có thể bước ra khỏi quá khứ kia đây? Rốt cuộc em đang giày vò anh, hay em đang giày vò chính bản thân em?”



Giản Thù siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh điều tra về anh ấy ư? Ai cho phép anh điều tra về anh ấy?!”



“Anh không điều tra thì làm sao biết được rằng gần đây những lời anh nói em đều không nghe lọt tai một chữ nào cả? Tiểu Thù, trong sinh mệnh của em, anh ta chỉ là một sự tồn tại không quan trọng gì, cũng không thể đại biểu cho điều gì cả.



“Tình cảm mà em dành cho anh ta không phải là thích, chỉ là sự ỷ lại mà thôi. Em chỉ đang cố gắng tìm cảm giác an toàn từ anh ta, tìm kiếm cái sự suy tính thiệt hơn của em mà thôi. Thế nhưng em à, anh ta là cảnh sát. Cứu em ra chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà anh ta phải làm thôi, không thể trở thành lý do để cho em trút hết tất cả tình cảm lên người anh ta được. Em có hiểu không?”



“Em không hiểu.” Giản Thù khẽ cười, lùi về sau hai bước, “Cố Chiêu, trên Thế giới này, chẳng có ai hẳn là phải đi làm chuyện gì cả. Phó Thời Lẫm từng cứu em ra, mười năm sau lại một lần nữa bị em quấn lấy, muốn gạt đi cũng không gạt được.”



“Vậy thì anh thử nói xem, anh ấy có hối hận vì năm xưa đã cứu em không? Anh ấy cố gắng làm hết chức trách bổn phận của mình, thì anh ấy có cần thiết phải cứu một nạn nhân mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết như em đây, rồi mang em sống sót thoát được ra khỏi tay của hung thủ không?”



Sắc mặt Cố Chiêu rất phức tạp. Anh ta nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thù à, em nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, không thể tiếp tục như thế này được.”



Nụ cười trên khuôn mặt Giản Thù càng sâu hơn, càng thấm đẫm vẻ tuyệt vọng như kiểu được ăn cả ngã về không: “Anh cảm thấy em bị bệnh sao? Đúng thế, đúng là em bị bệnh thật đấy. Có lẽ anh đã quên năm năm trước em như thế nào rồi nhỉ. Qua lâu như vậy, đến chính em còn quên nữa là. Cố Chiêu ơi, em mệt mỏi lắm. Có rất nhiều khoảng thời gian, em cảm giác mình không thể kiên trì bước tiếp được nữa.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Trong năm năm nay, cô không còn dùng rượu để làm tê liệt chính mình, cũng không còn dùng ẩu đả, gây gổ để trải qua những ngày tháng mơ mơ hồ hồ nữa. Mỗi một ngày tháng của cô bây giờ, đều rất trong trẻo, tươi sáng.



Thế nhưng, cô vẫn không thể nào rút chân ra khỏi quá khứ. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, tất cả những gì mà cô luôn cố gắng lãng quên kia lại cuồn cuộn sống dậy.



Cô từng uống thuốc an thần, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.



Càng ngày càng u uất, bực bội hơn…



Cho đến khi cô gặp lại Phó Thời Lẫm một lần nữa, cuối cùng trái tim bất an sợ hãi khó chịu đến cùng cực của cô cũng dần dần bình phục lại.



Anh là ánh sáng của cô, là sự tồn tại mang lại cảm giác ấm áp duy nhất của cô trong đêm tối, cũng là sự cứu rỗi đối với tất cả tín niệm đang bên bờ sụp đổ của cô...

Bình luận

Truyện đang đọc