ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 44

CÔ KHE KHẼ NHẮM MẮT LẠI, CÚI ĐẦU HÔN ANH

Cả thế giới này dường như đều chìm vào trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi lướt qua.



Sắc trời đã dần hửng sáng, xung quanh là một không gian lờ mờ xám xám.



Đôi mắt của anh, rất đen, cũng rất sâu… Sâu tới mức, không nhìn thấy đáy.



Giản Thù có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh.



Nhìn đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, cứ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.



Cô khe khẽ nhắm mắt, cúi đầu xuống hôn anh.



Tất cả, đều lặng im không một tiếng động.



Chỉ có hàng lông mi hơi run rẩy đã tiết lộ sự căng thẳng của cô.



“Cái thời tiết quái quỷ thế này mà còn phải dậy đi học, tao chỉ muốn khoác luôn cả cái chăn đến trường thôi.”



“Mày tem tém lại đi, làm hết bài tập hôm qua chưa?”



“Tao mới viết được một tí, còn thừa hẳn hai đề tiếng Anh nữa. Lát đến lớp tao viết bù sau cũng được, dù sao cũng toàn kiểu đề trắc nghiệm thôi mà, viết bừa đi cũng xong… Ối cha cha, ở kia lại có người kìa?! Không ngờ còn có người phải dậy sớm hơn cả đám học sinh lớp mười hai khốn khổ khốn nạn chúng mình kìa?!”



“Ấy ấy ấy, hình như người ta đang hẹn hò đấy! Ôi trời ơi, lần sau tao méo chờ mày nữa đâu. Sáng sớm đã thồn một đống cơm chó vào họng!”



“Làm gì có ai yêu đương mà lại đi chọn một cái ngày lạnh đến chim chẳng buồn bay này để hẹn hò yêu đương chứ?! Mày nên đi đo kính đi là vừa rồi đấy.”



Giọng nói của hai học sinh trung học xa dần, mí mắt Giản Thù giật run lên.



Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trong sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng vừa quỷ dị, vừa ngượng ngùng.



Chỉ còn thiếu một chút chút nữa thôi… Nếu tiếng trò chuyện của hai đứa nhóc kia mà không bất chợt vang lên làm cô giật thót mình, thì cô đã hôn được anh thật rồi.



Thế nhưng với cái tình trạng nửa chừng nửa vời bây giờ, bảo cô làm sao mà vênh mặt ưỡn ngực nhìn người ta được nữa chứ?



Cô chỉ muốn đào một cái hố tự chôn mình luôn đi cho xong!



Phó Thời Lẫm chậm rãi đứng dậy, cảm xúc vẫn như bình thường, giọng điệu không gì khác biệt: “Về thôi.”



Tuy hơi cạn lời nhưng Giản Thù cũng vẫn thở phào một hơi. May mà Phó Thời Lẫm là một chàng trai thẳng sắt đá, đối diện với mấy tình huống mờ ám như thế này, anh ấy cũng chẳng hề nghĩ đến tầng sâu hơn đâu mà.



Chưa biết chừng, anh chỉ coi như vừa rồi cô định đập muỗi cho anh thôi ấy chứ.



Dù cái thời tiết quái quỷ này thì cũng chẳng thể nào có muỗi được.



Mặt Giản Thù không biến sắc, từ từ đứng dậy, bước thấp bước cao đi về phía trước.



Phó Thời Lẫm đi theo sau cô, không nói không rằng.



Nhảy lò cò được một quãng, Giản Thù mới nhớ ra anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Có điều, với tình hình hiện giờ, thật lòng cô chỉ mong anh ấy có thể quên hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thôi.





Dù sao, đây cũng chẳng phải một hồi ức tốt đẹp gì cho cam.



Nhìn thấy quán đồ ăn sáng ven đường đã mở cửa, Giản Thù dừng bước, quay lại hỏi: “Đội trưởng Phó, anh có muốn ăn sáng cùng em không?”



Trên đường vẫn còn phủ đầy sương sớm, rất ít người qua lại.



Trong quán ăn sáng cũng thế, chỉ có mỗi hai người họ thôi.



Nhìn xửng bánh bao và cháo kê trước mặt, đột nhiên Giản Thù hơi hối hận vì đã mời anh bữa sáng này.



Cô mà ăn hết những thứ này, có lẽ phải tăng đến ba cân ấy chứ chẳng chơi.



Ngay khi cô còn đang đấu tranh tư tưởng với đám thức ăn này thì Phó Thời Lẫm đã ăn xong hết rồi. Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc.”



“Đội trưởng Phó…” Giản Thù chợt lên tiếng.



“Gì đấy?”



“Anh có vẻ nghiện thuốc nhỉ?!”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt đen láy nhìn cô sâu thẳm, không nói năng gì, cũng không bước ra ngoài nữa.



Giản Thù đã phát hiện ra từ rất lâu rằng, anh ấy hút cực kỳ nhiều thuốc! Chỉ cần là lúc không phải làm việc, thì hầu như lúc nào cũng thấy tay anh cầm thuốc.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

“Em nghe Mạnh Viễn nói, lúc trước anh nát rượu lắm, nhưng sau đó lại cai. Thuốc lá cũng không phải thứ gì tốt cả, nếu anh có thể cai được, thì tốt nhất nên bỏ thuốc lá đi.”



Nói xong, cô lại cảm thấy câu nói này của mình quá mơ hồ, nghiêm túc, người khác nghe cũng khó tránh khỏi cảm thấy cô hay lo mấy chuyện bao đồng. Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không cai, nó sẽ diệt tinh trùng, ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời sau đấy.”

Chương 44

CÔ KHE KHẼ NHẮM MẮT LẠI, CÚI ĐẦU HÔN ANH

Cả thế giới này dường như đều chìm vào trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi lướt qua.



Sắc trời đã dần hửng sáng, xung quanh là một không gian lờ mờ xám xám.



Đôi mắt của anh, rất đen, cũng rất sâu… Sâu tới mức, không nhìn thấy đáy.



Giản Thù có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh.



Nhìn đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, cứ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.



Cô khe khẽ nhắm mắt, cúi đầu xuống hôn anh.



Tất cả, đều lặng im không một tiếng động.



Chỉ có hàng lông mi hơi run rẩy đã tiết lộ sự căng thẳng của cô.



“Cái thời tiết quái quỷ thế này mà còn phải dậy đi học, tao chỉ muốn khoác luôn cả cái chăn đến trường thôi.”



“Mày tem tém lại đi, làm hết bài tập hôm qua chưa?”



“Tao mới viết được một tí, còn thừa hẳn hai đề tiếng Anh nữa. Lát đến lớp tao viết bù sau cũng được, dù sao cũng toàn kiểu đề trắc nghiệm thôi mà, viết bừa đi cũng xong… Ối cha cha, ở kia lại có người kìa?! Không ngờ còn có người phải dậy sớm hơn cả đám học sinh lớp mười hai khốn khổ khốn nạn chúng mình kìa?!”



“Ấy ấy ấy, hình như người ta đang hẹn hò đấy! Ôi trời ơi, lần sau tao méo chờ mày nữa đâu. Sáng sớm đã thồn một đống cơm chó vào họng!”



“Làm gì có ai yêu đương mà lại đi chọn một cái ngày lạnh đến chim chẳng buồn bay này để hẹn hò yêu đương chứ?! Mày nên đi đo kính đi là vừa rồi đấy.”



Giọng nói của hai học sinh trung học xa dần, mí mắt Giản Thù giật run lên.



Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trong sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng vừa quỷ dị, vừa ngượng ngùng.



Chỉ còn thiếu một chút chút nữa thôi… Nếu tiếng trò chuyện của hai đứa nhóc kia mà không bất chợt vang lên làm cô giật thót mình, thì cô đã hôn được anh thật rồi.



Thế nhưng với cái tình trạng nửa chừng nửa vời bây giờ, bảo cô làm sao mà vênh mặt ưỡn ngực nhìn người ta được nữa chứ?



Cô chỉ muốn đào một cái hố tự chôn mình luôn đi cho xong!



Phó Thời Lẫm chậm rãi đứng dậy, cảm xúc vẫn như bình thường, giọng điệu không gì khác biệt: “Về thôi.”



Tuy hơi cạn lời nhưng Giản Thù cũng vẫn thở phào một hơi. May mà Phó Thời Lẫm là một chàng trai thẳng sắt đá, đối diện với mấy tình huống mờ ám như thế này, anh ấy cũng chẳng hề nghĩ đến tầng sâu hơn đâu mà.



Chưa biết chừng, anh chỉ coi như vừa rồi cô định đập muỗi cho anh thôi ấy chứ.



Dù cái thời tiết quái quỷ này thì cũng chẳng thể nào có muỗi được.



Mặt Giản Thù không biến sắc, từ từ đứng dậy, bước thấp bước cao đi về phía trước.



Phó Thời Lẫm đi theo sau cô, không nói không rằng.



Nhảy lò cò được một quãng, Giản Thù mới nhớ ra anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Có điều, với tình hình hiện giờ, thật lòng cô chỉ mong anh ấy có thể quên hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thôi.





Dù sao, đây cũng chẳng phải một hồi ức tốt đẹp gì cho cam.



Nhìn thấy quán đồ ăn sáng ven đường đã mở cửa, Giản Thù dừng bước, quay lại hỏi: “Đội trưởng Phó, anh có muốn ăn sáng cùng em không?”



Trên đường vẫn còn phủ đầy sương sớm, rất ít người qua lại.



Trong quán ăn sáng cũng thế, chỉ có mỗi hai người họ thôi.



Nhìn xửng bánh bao và cháo kê trước mặt, đột nhiên Giản Thù hơi hối hận vì đã mời anh bữa sáng này.



Cô mà ăn hết những thứ này, có lẽ phải tăng đến ba cân ấy chứ chẳng chơi.



Ngay khi cô còn đang đấu tranh tư tưởng với đám thức ăn này thì Phó Thời Lẫm đã ăn xong hết rồi. Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc.”



“Đội trưởng Phó…” Giản Thù chợt lên tiếng.



“Gì đấy?”



“Anh có vẻ nghiện thuốc nhỉ?!”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt đen láy nhìn cô sâu thẳm, không nói năng gì, cũng không bước ra ngoài nữa.



Giản Thù đã phát hiện ra từ rất lâu rằng, anh ấy hút cực kỳ nhiều thuốc! Chỉ cần là lúc không phải làm việc, thì hầu như lúc nào cũng thấy tay anh cầm thuốc.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

“Em nghe Mạnh Viễn nói, lúc trước anh nát rượu lắm, nhưng sau đó lại cai. Thuốc lá cũng không phải thứ gì tốt cả, nếu anh có thể cai được, thì tốt nhất nên bỏ thuốc lá đi.”



Nói xong, cô lại cảm thấy câu nói này của mình quá mơ hồ, nghiêm túc, người khác nghe cũng khó tránh khỏi cảm thấy cô hay lo mấy chuyện bao đồng. Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không cai, nó sẽ diệt tinh trùng, ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời sau đấy.”

Chương 44

CÔ KHE KHẼ NHẮM MẮT LẠI, CÚI ĐẦU HÔN ANH

Cả thế giới này dường như đều chìm vào trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi lướt qua.



Sắc trời đã dần hửng sáng, xung quanh là một không gian lờ mờ xám xám.



Đôi mắt của anh, rất đen, cũng rất sâu… Sâu tới mức, không nhìn thấy đáy.



Giản Thù có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh.



Nhìn đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, cứ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.



Cô khe khẽ nhắm mắt, cúi đầu xuống hôn anh.



Tất cả, đều lặng im không một tiếng động.



Chỉ có hàng lông mi hơi run rẩy đã tiết lộ sự căng thẳng của cô.



“Cái thời tiết quái quỷ thế này mà còn phải dậy đi học, tao chỉ muốn khoác luôn cả cái chăn đến trường thôi.”



“Mày tem tém lại đi, làm hết bài tập hôm qua chưa?”



“Tao mới viết được một tí, còn thừa hẳn hai đề tiếng Anh nữa. Lát đến lớp tao viết bù sau cũng được, dù sao cũng toàn kiểu đề trắc nghiệm thôi mà, viết bừa đi cũng xong… Ối cha cha, ở kia lại có người kìa?! Không ngờ còn có người phải dậy sớm hơn cả đám học sinh lớp mười hai khốn khổ khốn nạn chúng mình kìa?!”



“Ấy ấy ấy, hình như người ta đang hẹn hò đấy! Ôi trời ơi, lần sau tao méo chờ mày nữa đâu. Sáng sớm đã thồn một đống cơm chó vào họng!”



“Làm gì có ai yêu đương mà lại đi chọn một cái ngày lạnh đến chim chẳng buồn bay này để hẹn hò yêu đương chứ?! Mày nên đi đo kính đi là vừa rồi đấy.”



Giọng nói của hai học sinh trung học xa dần, mí mắt Giản Thù giật run lên.



Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trong sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng vừa quỷ dị, vừa ngượng ngùng.



Chỉ còn thiếu một chút chút nữa thôi… Nếu tiếng trò chuyện của hai đứa nhóc kia mà không bất chợt vang lên làm cô giật thót mình, thì cô đã hôn được anh thật rồi.



Thế nhưng với cái tình trạng nửa chừng nửa vời bây giờ, bảo cô làm sao mà vênh mặt ưỡn ngực nhìn người ta được nữa chứ?



Cô chỉ muốn đào một cái hố tự chôn mình luôn đi cho xong!



Phó Thời Lẫm chậm rãi đứng dậy, cảm xúc vẫn như bình thường, giọng điệu không gì khác biệt: “Về thôi.”



Tuy hơi cạn lời nhưng Giản Thù cũng vẫn thở phào một hơi. May mà Phó Thời Lẫm là một chàng trai thẳng sắt đá, đối diện với mấy tình huống mờ ám như thế này, anh ấy cũng chẳng hề nghĩ đến tầng sâu hơn đâu mà.



Chưa biết chừng, anh chỉ coi như vừa rồi cô định đập muỗi cho anh thôi ấy chứ.



Dù cái thời tiết quái quỷ này thì cũng chẳng thể nào có muỗi được.



Mặt Giản Thù không biến sắc, từ từ đứng dậy, bước thấp bước cao đi về phía trước.



Phó Thời Lẫm đi theo sau cô, không nói không rằng.



Nhảy lò cò được một quãng, Giản Thù mới nhớ ra anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Có điều, với tình hình hiện giờ, thật lòng cô chỉ mong anh ấy có thể quên hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thôi.





Dù sao, đây cũng chẳng phải một hồi ức tốt đẹp gì cho cam.



Nhìn thấy quán đồ ăn sáng ven đường đã mở cửa, Giản Thù dừng bước, quay lại hỏi: “Đội trưởng Phó, anh có muốn ăn sáng cùng em không?”



Trên đường vẫn còn phủ đầy sương sớm, rất ít người qua lại.



Trong quán ăn sáng cũng thế, chỉ có mỗi hai người họ thôi.



Nhìn xửng bánh bao và cháo kê trước mặt, đột nhiên Giản Thù hơi hối hận vì đã mời anh bữa sáng này.



Cô mà ăn hết những thứ này, có lẽ phải tăng đến ba cân ấy chứ chẳng chơi.



Ngay khi cô còn đang đấu tranh tư tưởng với đám thức ăn này thì Phó Thời Lẫm đã ăn xong hết rồi. Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc.”



“Đội trưởng Phó…” Giản Thù chợt lên tiếng.



“Gì đấy?”



“Anh có vẻ nghiện thuốc nhỉ?!”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt đen láy nhìn cô sâu thẳm, không nói năng gì, cũng không bước ra ngoài nữa.



Giản Thù đã phát hiện ra từ rất lâu rằng, anh ấy hút cực kỳ nhiều thuốc! Chỉ cần là lúc không phải làm việc, thì hầu như lúc nào cũng thấy tay anh cầm thuốc.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

“Em nghe Mạnh Viễn nói, lúc trước anh nát rượu lắm, nhưng sau đó lại cai. Thuốc lá cũng không phải thứ gì tốt cả, nếu anh có thể cai được, thì tốt nhất nên bỏ thuốc lá đi.”



Nói xong, cô lại cảm thấy câu nói này của mình quá mơ hồ, nghiêm túc, người khác nghe cũng khó tránh khỏi cảm thấy cô hay lo mấy chuyện bao đồng. Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không cai, nó sẽ diệt tinh trùng, ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời sau đấy.”

Chương 44

CÔ KHE KHẼ NHẮM MẮT LẠI, CÚI ĐẦU HÔN ANH

Cả thế giới này dường như đều chìm vào trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi lướt qua.



Sắc trời đã dần hửng sáng, xung quanh là một không gian lờ mờ xám xám.



Đôi mắt của anh, rất đen, cũng rất sâu… Sâu tới mức, không nhìn thấy đáy.



Giản Thù có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh.



Nhìn đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, cứ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.



Cô khe khẽ nhắm mắt, cúi đầu xuống hôn anh.



Tất cả, đều lặng im không một tiếng động.



Chỉ có hàng lông mi hơi run rẩy đã tiết lộ sự căng thẳng của cô.



“Cái thời tiết quái quỷ thế này mà còn phải dậy đi học, tao chỉ muốn khoác luôn cả cái chăn đến trường thôi.”



“Mày tem tém lại đi, làm hết bài tập hôm qua chưa?”



“Tao mới viết được một tí, còn thừa hẳn hai đề tiếng Anh nữa. Lát đến lớp tao viết bù sau cũng được, dù sao cũng toàn kiểu đề trắc nghiệm thôi mà, viết bừa đi cũng xong… Ối cha cha, ở kia lại có người kìa?! Không ngờ còn có người phải dậy sớm hơn cả đám học sinh lớp mười hai khốn khổ khốn nạn chúng mình kìa?!”



“Ấy ấy ấy, hình như người ta đang hẹn hò đấy! Ôi trời ơi, lần sau tao méo chờ mày nữa đâu. Sáng sớm đã thồn một đống cơm chó vào họng!”



“Làm gì có ai yêu đương mà lại đi chọn một cái ngày lạnh đến chim chẳng buồn bay này để hẹn hò yêu đương chứ?! Mày nên đi đo kính đi là vừa rồi đấy.”



Giọng nói của hai học sinh trung học xa dần, mí mắt Giản Thù giật run lên.



Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trong sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng vừa quỷ dị, vừa ngượng ngùng.



Chỉ còn thiếu một chút chút nữa thôi… Nếu tiếng trò chuyện của hai đứa nhóc kia mà không bất chợt vang lên làm cô giật thót mình, thì cô đã hôn được anh thật rồi.



Thế nhưng với cái tình trạng nửa chừng nửa vời bây giờ, bảo cô làm sao mà vênh mặt ưỡn ngực nhìn người ta được nữa chứ?



Cô chỉ muốn đào một cái hố tự chôn mình luôn đi cho xong!



Phó Thời Lẫm chậm rãi đứng dậy, cảm xúc vẫn như bình thường, giọng điệu không gì khác biệt: “Về thôi.”



Tuy hơi cạn lời nhưng Giản Thù cũng vẫn thở phào một hơi. May mà Phó Thời Lẫm là một chàng trai thẳng sắt đá, đối diện với mấy tình huống mờ ám như thế này, anh ấy cũng chẳng hề nghĩ đến tầng sâu hơn đâu mà.



Chưa biết chừng, anh chỉ coi như vừa rồi cô định đập muỗi cho anh thôi ấy chứ.



Dù cái thời tiết quái quỷ này thì cũng chẳng thể nào có muỗi được.



Mặt Giản Thù không biến sắc, từ từ đứng dậy, bước thấp bước cao đi về phía trước.



Phó Thời Lẫm đi theo sau cô, không nói không rằng.



Nhảy lò cò được một quãng, Giản Thù mới nhớ ra anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Có điều, với tình hình hiện giờ, thật lòng cô chỉ mong anh ấy có thể quên hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thôi.





Dù sao, đây cũng chẳng phải một hồi ức tốt đẹp gì cho cam.



Nhìn thấy quán đồ ăn sáng ven đường đã mở cửa, Giản Thù dừng bước, quay lại hỏi: “Đội trưởng Phó, anh có muốn ăn sáng cùng em không?”



Trên đường vẫn còn phủ đầy sương sớm, rất ít người qua lại.



Trong quán ăn sáng cũng thế, chỉ có mỗi hai người họ thôi.



Nhìn xửng bánh bao và cháo kê trước mặt, đột nhiên Giản Thù hơi hối hận vì đã mời anh bữa sáng này.



Cô mà ăn hết những thứ này, có lẽ phải tăng đến ba cân ấy chứ chẳng chơi.



Ngay khi cô còn đang đấu tranh tư tưởng với đám thức ăn này thì Phó Thời Lẫm đã ăn xong hết rồi. Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc.”



“Đội trưởng Phó…” Giản Thù chợt lên tiếng.



“Gì đấy?”



“Anh có vẻ nghiện thuốc nhỉ?!”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt đen láy nhìn cô sâu thẳm, không nói năng gì, cũng không bước ra ngoài nữa.



Giản Thù đã phát hiện ra từ rất lâu rằng, anh ấy hút cực kỳ nhiều thuốc! Chỉ cần là lúc không phải làm việc, thì hầu như lúc nào cũng thấy tay anh cầm thuốc.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

“Em nghe Mạnh Viễn nói, lúc trước anh nát rượu lắm, nhưng sau đó lại cai. Thuốc lá cũng không phải thứ gì tốt cả, nếu anh có thể cai được, thì tốt nhất nên bỏ thuốc lá đi.”



Nói xong, cô lại cảm thấy câu nói này của mình quá mơ hồ, nghiêm túc, người khác nghe cũng khó tránh khỏi cảm thấy cô hay lo mấy chuyện bao đồng. Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không cai, nó sẽ diệt tinh trùng, ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời sau đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc