ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 43

TRONG GIÓ RÉT VÀ SƯƠNG LẠNH SỚM MAI, CHỈ CÓ ĐỘNG TÁC CỦA ANH LÀ DỊU DÀNG NHẤT

Thật ra, Giản Thù chỉ đang nghĩ, sớm sớm kết thúc tập luyện một chút thì Phó Thời Lẫm sẽ có thể sớm quay về nhà nghỉ ngơi.



Vì vậy, cô mới chuẩn bị tinh thần, ép mình dốc hết khả năng ra.



Thế nhưng, cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, cũng đánh giá cao cái bộ xương già quá lâu năm không vận động của mình.



Vừa chạy chưa được một vòng, Giản Thù đã bắt đầu thở hồng hộc nhưng vẫn cố cắn răng chạy qua trước mặt Phó Thời Lẫm.



“Giản Thù.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên sau lưng cô.



Cô từ từ ngừng lại, thở hổn hển quay đầu hoang mang nhìn anh: “Sao thế ạ?”



“Chân em làm sao đấy?”



Giản Thù cúi đầu nhìn xuống chân phải của mình theo ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô mới chậm chạp phát hiện ra rằng, cổ chân của cô đau đớn vô cùng.



Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ thừa cơ này để thả thính Phó Thời Lẫm một phen, rồi lại miêu tả một cách sinh động cho anh biết chân của cô bị thương trong tình huống nào.



Thế nhưng lúc này, cô lại chỉ thản nhiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ, em không cẩn thận bị trật thôi, không ảnh hưởng đến chạy bộ.”



Nói xong, cô không nhìn nó nữa, lại tiếp tục chạy vào trong bóng tối.



Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, nhớ đến tiếng kêu đau vang lên sau lưng anh tối qua lúc anh rời khỏi nhà cô.



Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là cô giở chiêu trò cũ thôi nên không để ý…



Phó Thời Lẫm dập thuốc, sải bước đi về phía trước.



Giản Thù cố tình phớt lờ cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ chân, nhưng cứ mỗi bước đạp chân xuống, nó đều khiến cho hơi thở của cô nặng nề thêm vài phần.



Chạy được một vòng vừa rồi, cô không mệt toát mồ hôi nữa, mà là đau toát cả mồ hôi.



Cô vừa tiếp tục chạy chưa được vài bước, cổ tay đã bị kéo lại.



Lòng bàn tay của anh rất ấm áp khô ráo, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài ở bên cạnh.



“Đội trưởng Phó, em thực sự không sao mà…”



Giản Thù muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ấn vai giữ xuống. Giọng nói lành lạnh trầm trầm của anh vang lên: “Ngồi yên đấy.”



Nghe vậy, cô không dám động đậy nữa.



Phó Thời Lẫm quỳ một gối xuống đất ở ngay trước mặt cô, tháo giầy bên chân phải của cô ra, nhẹ nhàng nắn bóp cổ chân cô rồi thử lắc lắc một chút.



Giản Thù khẽ rên lên một tiếng, hơi rụt người về sau, muốn rút chân về.



Trừ đau ra, cô còn có chút ngượng ngùng nữa. Cô vừa mới chạy bộ xong mà, tuy không có mùi hôi gì đâu, nhưng lòng bàn chân toàn là mồ hôi thôi.



Dù sao, cũng có chút xấu hổ, không tự nhiên được.



Thế nhưng, anh lại chẳng hề có ý buông lỏng ra.



Cô cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.



Phần lớn khuôn mặt của anh bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ được cảm xúc. Trong gió rét và sương lạnh sớm mai, chỉ có động tác của anh là dịu dàng nhất.



Giản Thù bất chợt lên tiếng: “Đội trưởng Phó ơi, anh có biết thời cổ đại, đàn ông mà nhìn chân của phụ nữ thì sẽ phải cưới cô ấy không?”



Phó Thời Lẫm không ngẩng đầu lên, nói: “Em có đi tất.”



“À…” Giản Thù lại nói, “Vậy giờ em cởi ra nhé.”



Phó Thời Lẫm cạn lời với cô.



Anh đứng dậy, giọng vẫn bình thản không gợn sóng như thường: “Ngồi đây chờ tôi.”



Nhìn bóng lưng anh rời đi, hai tay Giản Thù chống ở hai bên ghế băng, sau đó cúi xuống nhìn chân của mình. Đột nhiên, cô có chút tò mò, rốt cuộc là ai phát minh ra tất thế nhỉ?!



Chưa đến mười phút, Phó Thời Lẫm đã quay lại rồi. Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đói thì ăn chút đi.”



Giản Thù cảm ơn anh rồi đón lấy chiếc túi, ôm vào lòng.



Phó Thời Lẫm lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt cô, ngay sau đó, Giản Thù chợt cảm giác cổ chân mình mát lạnh.



Cô hơi rùng mình một cái nhưng không vùng ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com



Anh ngước mắt lên nhìn cô, cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh cô: “Mặc vào.”



Giản Thù khẽ mím môi, nhấc chiếc áo khoác của anh lên, nhưng lại bất ngờ choàng lên vai anh.



Phó Thời Lẫm lại ngẩng đầu. Cô gái ấy đang khom người xuống, cách anh rất gần…



Gần tới mức, anh có thể nghe được tiếng hơi thở của cô rõ mồn một.



Gần đến mức, anh có thể nhìn thấy rõ màu nâu nhạt trong con ngươi mắt của cô.



Gần đến mức, lúc cô nói chuyện, đôi môi hồng phấn kia còn khe khẽ lướt qua chóp mũi anh…



Mắt Giản Thù rất đẹp. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, hỏi anh: “Đội trưởng Phó ơi, có phải anh thích em không?”

Chương 43

TRONG GIÓ RÉT VÀ SƯƠNG LẠNH SỚM MAI, CHỈ CÓ ĐỘNG TÁC CỦA ANH LÀ DỊU DÀNG NHẤT

Thật ra, Giản Thù chỉ đang nghĩ, sớm sớm kết thúc tập luyện một chút thì Phó Thời Lẫm sẽ có thể sớm quay về nhà nghỉ ngơi.



Vì vậy, cô mới chuẩn bị tinh thần, ép mình dốc hết khả năng ra.



Thế nhưng, cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, cũng đánh giá cao cái bộ xương già quá lâu năm không vận động của mình.



Vừa chạy chưa được một vòng, Giản Thù đã bắt đầu thở hồng hộc nhưng vẫn cố cắn răng chạy qua trước mặt Phó Thời Lẫm.



“Giản Thù.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên sau lưng cô.



Cô từ từ ngừng lại, thở hổn hển quay đầu hoang mang nhìn anh: “Sao thế ạ?”



“Chân em làm sao đấy?”



Giản Thù cúi đầu nhìn xuống chân phải của mình theo ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô mới chậm chạp phát hiện ra rằng, cổ chân của cô đau đớn vô cùng.



Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ thừa cơ này để thả thính Phó Thời Lẫm một phen, rồi lại miêu tả một cách sinh động cho anh biết chân của cô bị thương trong tình huống nào.



Thế nhưng lúc này, cô lại chỉ thản nhiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ, em không cẩn thận bị trật thôi, không ảnh hưởng đến chạy bộ.”



Nói xong, cô không nhìn nó nữa, lại tiếp tục chạy vào trong bóng tối.



Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, nhớ đến tiếng kêu đau vang lên sau lưng anh tối qua lúc anh rời khỏi nhà cô.



Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là cô giở chiêu trò cũ thôi nên không để ý…



Phó Thời Lẫm dập thuốc, sải bước đi về phía trước.



Giản Thù cố tình phớt lờ cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ chân, nhưng cứ mỗi bước đạp chân xuống, nó đều khiến cho hơi thở của cô nặng nề thêm vài phần.



Chạy được một vòng vừa rồi, cô không mệt toát mồ hôi nữa, mà là đau toát cả mồ hôi.



Cô vừa tiếp tục chạy chưa được vài bước, cổ tay đã bị kéo lại.



Lòng bàn tay của anh rất ấm áp khô ráo, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài ở bên cạnh.



“Đội trưởng Phó, em thực sự không sao mà…”



Giản Thù muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ấn vai giữ xuống. Giọng nói lành lạnh trầm trầm của anh vang lên: “Ngồi yên đấy.”



Nghe vậy, cô không dám động đậy nữa.



Phó Thời Lẫm quỳ một gối xuống đất ở ngay trước mặt cô, tháo giầy bên chân phải của cô ra, nhẹ nhàng nắn bóp cổ chân cô rồi thử lắc lắc một chút.



Giản Thù khẽ rên lên một tiếng, hơi rụt người về sau, muốn rút chân về.



Trừ đau ra, cô còn có chút ngượng ngùng nữa. Cô vừa mới chạy bộ xong mà, tuy không có mùi hôi gì đâu, nhưng lòng bàn chân toàn là mồ hôi thôi.



Dù sao, cũng có chút xấu hổ, không tự nhiên được.



Thế nhưng, anh lại chẳng hề có ý buông lỏng ra.



Cô cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.



Phần lớn khuôn mặt của anh bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ được cảm xúc. Trong gió rét và sương lạnh sớm mai, chỉ có động tác của anh là dịu dàng nhất.



Giản Thù bất chợt lên tiếng: “Đội trưởng Phó ơi, anh có biết thời cổ đại, đàn ông mà nhìn chân của phụ nữ thì sẽ phải cưới cô ấy không?”



Phó Thời Lẫm không ngẩng đầu lên, nói: “Em có đi tất.”



“À…” Giản Thù lại nói, “Vậy giờ em cởi ra nhé.”



Phó Thời Lẫm cạn lời với cô.



Anh đứng dậy, giọng vẫn bình thản không gợn sóng như thường: “Ngồi đây chờ tôi.”



Nhìn bóng lưng anh rời đi, hai tay Giản Thù chống ở hai bên ghế băng, sau đó cúi xuống nhìn chân của mình. Đột nhiên, cô có chút tò mò, rốt cuộc là ai phát minh ra tất thế nhỉ?!



Chưa đến mười phút, Phó Thời Lẫm đã quay lại rồi. Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đói thì ăn chút đi.”



Giản Thù cảm ơn anh rồi đón lấy chiếc túi, ôm vào lòng.



Phó Thời Lẫm lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt cô, ngay sau đó, Giản Thù chợt cảm giác cổ chân mình mát lạnh.



Cô hơi rùng mình một cái nhưng không vùng ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com



Anh ngước mắt lên nhìn cô, cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh cô: “Mặc vào.”



Giản Thù khẽ mím môi, nhấc chiếc áo khoác của anh lên, nhưng lại bất ngờ choàng lên vai anh.



Phó Thời Lẫm lại ngẩng đầu. Cô gái ấy đang khom người xuống, cách anh rất gần…



Gần tới mức, anh có thể nghe được tiếng hơi thở của cô rõ mồn một.



Gần đến mức, anh có thể nhìn thấy rõ màu nâu nhạt trong con ngươi mắt của cô.



Gần đến mức, lúc cô nói chuyện, đôi môi hồng phấn kia còn khe khẽ lướt qua chóp mũi anh…



Mắt Giản Thù rất đẹp. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, hỏi anh: “Đội trưởng Phó ơi, có phải anh thích em không?”

Chương 43

TRONG GIÓ RÉT VÀ SƯƠNG LẠNH SỚM MAI, CHỈ CÓ ĐỘNG TÁC CỦA ANH LÀ DỊU DÀNG NHẤT

Thật ra, Giản Thù chỉ đang nghĩ, sớm sớm kết thúc tập luyện một chút thì Phó Thời Lẫm sẽ có thể sớm quay về nhà nghỉ ngơi.



Vì vậy, cô mới chuẩn bị tinh thần, ép mình dốc hết khả năng ra.



Thế nhưng, cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, cũng đánh giá cao cái bộ xương già quá lâu năm không vận động của mình.



Vừa chạy chưa được một vòng, Giản Thù đã bắt đầu thở hồng hộc nhưng vẫn cố cắn răng chạy qua trước mặt Phó Thời Lẫm.



“Giản Thù.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên sau lưng cô.



Cô từ từ ngừng lại, thở hổn hển quay đầu hoang mang nhìn anh: “Sao thế ạ?”



“Chân em làm sao đấy?”



Giản Thù cúi đầu nhìn xuống chân phải của mình theo ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô mới chậm chạp phát hiện ra rằng, cổ chân của cô đau đớn vô cùng.



Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ thừa cơ này để thả thính Phó Thời Lẫm một phen, rồi lại miêu tả một cách sinh động cho anh biết chân của cô bị thương trong tình huống nào.



Thế nhưng lúc này, cô lại chỉ thản nhiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ, em không cẩn thận bị trật thôi, không ảnh hưởng đến chạy bộ.”



Nói xong, cô không nhìn nó nữa, lại tiếp tục chạy vào trong bóng tối.



Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, nhớ đến tiếng kêu đau vang lên sau lưng anh tối qua lúc anh rời khỏi nhà cô.



Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là cô giở chiêu trò cũ thôi nên không để ý…



Phó Thời Lẫm dập thuốc, sải bước đi về phía trước.



Giản Thù cố tình phớt lờ cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ chân, nhưng cứ mỗi bước đạp chân xuống, nó đều khiến cho hơi thở của cô nặng nề thêm vài phần.



Chạy được một vòng vừa rồi, cô không mệt toát mồ hôi nữa, mà là đau toát cả mồ hôi.



Cô vừa tiếp tục chạy chưa được vài bước, cổ tay đã bị kéo lại.



Lòng bàn tay của anh rất ấm áp khô ráo, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài ở bên cạnh.



“Đội trưởng Phó, em thực sự không sao mà…”



Giản Thù muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ấn vai giữ xuống. Giọng nói lành lạnh trầm trầm của anh vang lên: “Ngồi yên đấy.”



Nghe vậy, cô không dám động đậy nữa.



Phó Thời Lẫm quỳ một gối xuống đất ở ngay trước mặt cô, tháo giầy bên chân phải của cô ra, nhẹ nhàng nắn bóp cổ chân cô rồi thử lắc lắc một chút.



Giản Thù khẽ rên lên một tiếng, hơi rụt người về sau, muốn rút chân về.



Trừ đau ra, cô còn có chút ngượng ngùng nữa. Cô vừa mới chạy bộ xong mà, tuy không có mùi hôi gì đâu, nhưng lòng bàn chân toàn là mồ hôi thôi.



Dù sao, cũng có chút xấu hổ, không tự nhiên được.



Thế nhưng, anh lại chẳng hề có ý buông lỏng ra.



Cô cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.



Phần lớn khuôn mặt của anh bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ được cảm xúc. Trong gió rét và sương lạnh sớm mai, chỉ có động tác của anh là dịu dàng nhất.



Giản Thù bất chợt lên tiếng: “Đội trưởng Phó ơi, anh có biết thời cổ đại, đàn ông mà nhìn chân của phụ nữ thì sẽ phải cưới cô ấy không?”



Phó Thời Lẫm không ngẩng đầu lên, nói: “Em có đi tất.”



“À…” Giản Thù lại nói, “Vậy giờ em cởi ra nhé.”



Phó Thời Lẫm cạn lời với cô.



Anh đứng dậy, giọng vẫn bình thản không gợn sóng như thường: “Ngồi đây chờ tôi.”



Nhìn bóng lưng anh rời đi, hai tay Giản Thù chống ở hai bên ghế băng, sau đó cúi xuống nhìn chân của mình. Đột nhiên, cô có chút tò mò, rốt cuộc là ai phát minh ra tất thế nhỉ?!



Chưa đến mười phút, Phó Thời Lẫm đã quay lại rồi. Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đói thì ăn chút đi.”



Giản Thù cảm ơn anh rồi đón lấy chiếc túi, ôm vào lòng.



Phó Thời Lẫm lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt cô, ngay sau đó, Giản Thù chợt cảm giác cổ chân mình mát lạnh.



Cô hơi rùng mình một cái nhưng không vùng ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com



Anh ngước mắt lên nhìn cô, cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh cô: “Mặc vào.”



Giản Thù khẽ mím môi, nhấc chiếc áo khoác của anh lên, nhưng lại bất ngờ choàng lên vai anh.



Phó Thời Lẫm lại ngẩng đầu. Cô gái ấy đang khom người xuống, cách anh rất gần…



Gần tới mức, anh có thể nghe được tiếng hơi thở của cô rõ mồn một.



Gần đến mức, anh có thể nhìn thấy rõ màu nâu nhạt trong con ngươi mắt của cô.



Gần đến mức, lúc cô nói chuyện, đôi môi hồng phấn kia còn khe khẽ lướt qua chóp mũi anh…



Mắt Giản Thù rất đẹp. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, hỏi anh: “Đội trưởng Phó ơi, có phải anh thích em không?”

Chương 43

TRONG GIÓ RÉT VÀ SƯƠNG LẠNH SỚM MAI, CHỈ CÓ ĐỘNG TÁC CỦA ANH LÀ DỊU DÀNG NHẤT

Thật ra, Giản Thù chỉ đang nghĩ, sớm sớm kết thúc tập luyện một chút thì Phó Thời Lẫm sẽ có thể sớm quay về nhà nghỉ ngơi.



Vì vậy, cô mới chuẩn bị tinh thần, ép mình dốc hết khả năng ra.



Thế nhưng, cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, cũng đánh giá cao cái bộ xương già quá lâu năm không vận động của mình.



Vừa chạy chưa được một vòng, Giản Thù đã bắt đầu thở hồng hộc nhưng vẫn cố cắn răng chạy qua trước mặt Phó Thời Lẫm.



“Giản Thù.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên sau lưng cô.



Cô từ từ ngừng lại, thở hổn hển quay đầu hoang mang nhìn anh: “Sao thế ạ?”



“Chân em làm sao đấy?”



Giản Thù cúi đầu nhìn xuống chân phải của mình theo ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô mới chậm chạp phát hiện ra rằng, cổ chân của cô đau đớn vô cùng.



Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ thừa cơ này để thả thính Phó Thời Lẫm một phen, rồi lại miêu tả một cách sinh động cho anh biết chân của cô bị thương trong tình huống nào.



Thế nhưng lúc này, cô lại chỉ thản nhiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ, em không cẩn thận bị trật thôi, không ảnh hưởng đến chạy bộ.”



Nói xong, cô không nhìn nó nữa, lại tiếp tục chạy vào trong bóng tối.



Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, nhớ đến tiếng kêu đau vang lên sau lưng anh tối qua lúc anh rời khỏi nhà cô.



Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là cô giở chiêu trò cũ thôi nên không để ý…



Phó Thời Lẫm dập thuốc, sải bước đi về phía trước.



Giản Thù cố tình phớt lờ cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ chân, nhưng cứ mỗi bước đạp chân xuống, nó đều khiến cho hơi thở của cô nặng nề thêm vài phần.



Chạy được một vòng vừa rồi, cô không mệt toát mồ hôi nữa, mà là đau toát cả mồ hôi.



Cô vừa tiếp tục chạy chưa được vài bước, cổ tay đã bị kéo lại.



Lòng bàn tay của anh rất ấm áp khô ráo, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài ở bên cạnh.



“Đội trưởng Phó, em thực sự không sao mà…”



Giản Thù muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ấn vai giữ xuống. Giọng nói lành lạnh trầm trầm của anh vang lên: “Ngồi yên đấy.”



Nghe vậy, cô không dám động đậy nữa.



Phó Thời Lẫm quỳ một gối xuống đất ở ngay trước mặt cô, tháo giầy bên chân phải của cô ra, nhẹ nhàng nắn bóp cổ chân cô rồi thử lắc lắc một chút.



Giản Thù khẽ rên lên một tiếng, hơi rụt người về sau, muốn rút chân về.



Trừ đau ra, cô còn có chút ngượng ngùng nữa. Cô vừa mới chạy bộ xong mà, tuy không có mùi hôi gì đâu, nhưng lòng bàn chân toàn là mồ hôi thôi.



Dù sao, cũng có chút xấu hổ, không tự nhiên được.



Thế nhưng, anh lại chẳng hề có ý buông lỏng ra.



Cô cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.



Phần lớn khuôn mặt của anh bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ được cảm xúc. Trong gió rét và sương lạnh sớm mai, chỉ có động tác của anh là dịu dàng nhất.



Giản Thù bất chợt lên tiếng: “Đội trưởng Phó ơi, anh có biết thời cổ đại, đàn ông mà nhìn chân của phụ nữ thì sẽ phải cưới cô ấy không?”



Phó Thời Lẫm không ngẩng đầu lên, nói: “Em có đi tất.”



“À…” Giản Thù lại nói, “Vậy giờ em cởi ra nhé.”



Phó Thời Lẫm cạn lời với cô.



Anh đứng dậy, giọng vẫn bình thản không gợn sóng như thường: “Ngồi đây chờ tôi.”



Nhìn bóng lưng anh rời đi, hai tay Giản Thù chống ở hai bên ghế băng, sau đó cúi xuống nhìn chân của mình. Đột nhiên, cô có chút tò mò, rốt cuộc là ai phát minh ra tất thế nhỉ?!



Chưa đến mười phút, Phó Thời Lẫm đã quay lại rồi. Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đói thì ăn chút đi.”



Giản Thù cảm ơn anh rồi đón lấy chiếc túi, ôm vào lòng.



Phó Thời Lẫm lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt cô, ngay sau đó, Giản Thù chợt cảm giác cổ chân mình mát lạnh.



Cô hơi rùng mình một cái nhưng không vùng ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com



Anh ngước mắt lên nhìn cô, cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh cô: “Mặc vào.”



Giản Thù khẽ mím môi, nhấc chiếc áo khoác của anh lên, nhưng lại bất ngờ choàng lên vai anh.



Phó Thời Lẫm lại ngẩng đầu. Cô gái ấy đang khom người xuống, cách anh rất gần…



Gần tới mức, anh có thể nghe được tiếng hơi thở của cô rõ mồn một.



Gần đến mức, anh có thể nhìn thấy rõ màu nâu nhạt trong con ngươi mắt của cô.



Gần đến mức, lúc cô nói chuyện, đôi môi hồng phấn kia còn khe khẽ lướt qua chóp mũi anh…



Mắt Giản Thù rất đẹp. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, hỏi anh: “Đội trưởng Phó ơi, có phải anh thích em không?”

Bình luận

Truyện đang đọc