ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Cảnh quay dưới nước rất đơn giản, chỉ là Giản Thù nhảy xuống nước kéo Tân Khả Khả đã hôn mê lên mà thôi.

Thế nhưng, vì ngày hôm nay rất lạnh, ở trên bờ chân tay còn bị đông cứng, chứ đừng nói là ở dưới nước. Thời tiết làm cho độ khó của cảnh quay này bị tăng lên rất nhiều lần.
Sau khi đạo diễn hô “Bắt đầu”, Giản Thù lập tức nhảy xuống nước. Vất vả lắm mới bơi được đến bên Tân Khả Khả thì đúng lúc này, Tân Khả Khả vốn đã hôn mê, lại đột nhiên dùng sức kìm giữ vai cô, dùng cả tay lẫn chân ấn cô xuống nước.

Khả năng bơi lội của Giản Thù không phải là kém, nhưng hiện giờ đến máu của cô cũng như đóng băng lại, cộng với việc cô hoàn toàn không đề phòng gì, nên căn bản không dùng được chút sức lực nào, toàn thân đều chìm vào trong nước, còn bị đạp thêm mấy cú nữa.

Tần Khả Khả nhanh chóng bơi lên bờ, trợ lý vội vàng cầm khăn lông và đồ giữ nhiệt đến cho cô ta.

Đạo diễn ló đầu ra khỏi màn hình giám sát, nhíu mày nói: “Tôi còn chưa hô cắt cơ mà, cô lên bờ làm cái gì?”

Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.

Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.

Phó Thời Lẫm biết nấu cơm, mà hình như cò2n nấu rất ngon là đằng khác. Bản thân cô cứ ăn đồ ăn ngoài mãi cũng chẳng sao cả, nhưng anh ấy đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi như vậy còn 9phải ăn mấy món nấu đi nấu lại này thì… Anh nghếch mắt lên nhìn, hỏi: “Thời gian nạn nhân tử vong là lúc nào?”

Pháp y lập tức trả lời: “Hôm qua thời tiết chỉ ở mức dưới 0 độ C, tốc độ biến chất của thi thể chậm hơn, thời gian tử vong chỉ có thể ước chừng trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ.” “Ai có thể chứng minh được lời nói của bà ta?”

Cảnh sát đứng xung quanh đều sửng sốt, hiện giờ vợ chồng nạn nhân không thể mở miệng nói chuyện được nữa, bà cụ già thì vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai đứa con gái nhà đó, một đứa thì tám tuổi, một đứa mới ba tuổi. Lúc này, Mạnh Viễn ôm một chồng hồ Ba năm trước cả nhà nạn nhân đã di cư sang Mỹ, bình thường trong nhà chỉ có mỗi thôi.”

“Mắt của bà cụ không được tốt lắm, tai cũng điếc rồi, cơ bản không hề đi ra ngoài đường, quan hệ với hàng xóm láng giềng rất bình thường. Có một người giúp việc chăm sóc bà ấy, thế nhưng cứ sáu giờ tối hàng ngày, sau khi làm cơm xong, người giúp việc sẽ ra về rất đúng giờ.” Đồn cảnh sát.

Phó Thời Lẫm đứng trước máy tính trong phòng điều tra, đôi mắt đen hơi nheo chóng lướt qua… “Dừng lại.” Giọng anh vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.

H1ình ảnh dừng lại ở thời điểm 02 giờ 55 phút sáng. “Tôi đoán, chắc chắn tên trộm này đã thăm dò kỹ càng tình hình của gia đình đó, tìm một cơ hội ra tay, nào ngờ, vợ chồng nạn nhân lại đưa hai đứa con gái về nhà ăn Tết.”

Hung thủ gây án trong khoảng năm giờ thoại báo án thì đã là chín rưỡi tối rồi. Nghĩ vậy, Giản Thù chợt ngừng lại không đặt sống…

… Phó Thời Lẫm nói: “Hôm qua người giúp việc không đi làm à?”

“Không ạ. Theo như lời khai của bà ta thì sau khi vợ chồng nạn nhân quay về, bà ta mới xin phép nghỉ về quê trước thời hạn nghỉ Tết, họ cũng đã đồng ý rồi. Thế nên, một ngày trước khi hung thủ ra tay, cũng chính là ngày đi làm cuối cùng của bà ta trong năm nay.” Tất cả, đều không thể một vấn đề đó: “Người báo cảnh sát là đứa con gái lớn của vợ chồng nạn nhân phải không?”
“Vâng ạ. Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ đều vô cùng sợ hãi, trốn xuống dưới gầm giường cho đến tận lúc báo án."

"Thời gian quá dài.” Phó Thời Lẫm cầm bút dạ. viết mốc thời gian lên trên tấm bảng trắng, nét bút vừa mạnh mẽ vừa ổn định: “Giả thiết đặt ra. mốc thời gian gần giờ đến chín rưỡi tối là mười lăm tiếng cười. Trong khoảng thời gian này, nhất định vẫn còn xảy ra những chuyện khác."

“Còn có một điểm nữa, hung thủ lẻn vào khu nhà lúc hai giờ năm mươi lăm phút sáng sớm. thế nhưng thời gian gây án lại là sau năm giờ...”

Phó Thời Lẫm đóng nắp bút lại, dán ảnh người giúp việc sang bên cạnh tuyến thời gian anh vừa vạch ra. “Đây không phải là Trong khoảng thời gian tiếp theo. trọng điểm cần điều tra là bà ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc