ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Bên ngoài studio, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại.

Chiếc xe này là bản sản xuất số lượng có hạn. Tất cả hình dạng phong cách đều do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, màu sơn đỏ thẫm xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

Mỗi người đi ngang qua đều nhìn vài lần.

Có rất nhiều người bàn tán, đây là của thiếu gia nhà giàu nào đến studio theo đuổi con gái.

A, chiếc xe thể thao này rất gây sự chú ý.

Dư Tư Nhạc vừa đến studio, đã nhìn thấy rất nhiều người đi dạo đứng vây quanh chiếc xe thể thao. Lúc nhìn thấy chiếc xe kia, cõi lòng cô như bị ai đó hung hăng xé ra, người nọ cố ý lái xe đến đây khoe khoang à? E sợ người ta không biết anh ta rất có tiền sao?

Dư Tư Nhạc không có tâm tình đến gần chỗ náo nhiệt, cô quay đầu đi đường vòng.

Kính cửa xe thể thao đột nhiên hạ xuống, hé ra gương mặt đáng ăn đòn, nhìn về phía Dư Tư Nhạc hét to: "Dư Tư Nhạc, nhìn hướng này nè."

Sau khi nghe thấy giọng nói này, phản ứng đầu tiên của Dư Tư Nhạc là.... ........Bước nhanh cước bộ, nhanh chóng rời đi.

Có lẽ nhìn ra Dư Tư Nhạc đang có ý bỏ chạy.

Dung Húc chợt mở cửa xe, bước ra đuổi theo. Lúc xuống xe, vẫn không quên lấy một bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn từ trong xe ra.

Lại là 99 đóa hồng.

Tiếng huyên náo xung quanh bùng nổ trong nháy mắt.

Vị thái tử gia Dung Húc này, có chút danh tiếng ở thành phố C này. Nhân viên làm việc trong studio, ai mà chưa từng quen biết với người trong làng giải trí? Dung Húc là cháu nội của Dung Diệu Huy, một người cũng rất nổi tiếng, dù sao tương lai thì cậu là người nối nghiệp của tập đoàn Dung thị.

"... ...... .....Là Dung thiếu đó, anh ta đến đây theo đuổi Du tiểu thư sao?"

"Xe thể thao số lượng có hạn kết hợp với hoa tươi, thật sự là số tiền khổng lồ!"

"Người ngoài đều nói 'Dung thị và Du thị không đội trời chung', Dung thiếu theo đuổi Du tiểu thư, là muốn tạo ra một chuyện xưa thê lương của 2 gia tộc thù địch ư?"

Rốt cuộc là ai quá phận?

Ánh mắt Dư Tư Nhạc từ từ chuyển qua người cậu ta.

Cô ở studio ngây ngốc hơn mười ngày, vẫn luôn đi đường an toàn. Cô sợ có người nói, cô là vì quan hệ với anh hai, mới có thể vào được đoàn làm phim. Cô muốn vứt bỏ mác "thiên kim Du thị", làm từ cấp thấp nhất.

Dung Húc vừa xuất hiện, không thể nghi ngờ là tuyên bố với những người khác, đây là người thường khác với kẻ có tiền.

Tất cả đau khổ của Dư Tư Nhạc đều bị hủy trong chốc lát.

"Tặng cho em.'" Dung Húc hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, cầm lấy bó hoa nhét vào ngực Dư Tư Nhạc, "Lúc ở trường học, ông nội bảo anh bớt phóng túng, đừng tặng hoa nữa làm cho người ta chê cười. Nhưng mà bây giờ đã nghỉ học, thầy giáo không xen vào chuyện hai chúng ta nữa."

Dư Tư Nhạc lui về phía sau trốn tránh thân mật với Dung Húc.

Hoa hồng này, chỉ có người ngu ngốc mới có thể nhận.

Có lẽ hoa hồng này vừa mới hái, dường như còn mang theo hương thơm tươi mát, thông qua việc xử lý đóng gói tỉ mỉ, bên trong bó hoa hồng này tuyệt đối là "lãng mạn", không thiếu một bộ phận nào.

Nhưng mà hoa hồng này nói rõ ý nghĩ rất.... ...... ...

Dư Tư Nhạc sẽ không dễ dàng nhận lấy bất kỳ hoa hồng của người nào.

Dung Húc bị cô cự tuyệt, hung hăng tổn thương, ánh mắt cậu ta hơi tức giận nhìn chằm chằm vào Dư Tư Nhạc "Rốt cuộc em muốn cự tuyệt tôi bao nhiêu lần, mới bằng lòng đồng ý? Dung Húc tôi chưa từng theo đuổi người nào! Dư Tư Nhạc, em cứ bình thường là được rồi, em lại tiếp tục như vậy nữa, ai cũng không còn mặt mũi."

Dư Tư Nhạc lùn hơn cậu ta một chút, không thể không khẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Cậu còn không hiểu sao? Dung Húc, tôi không thích cậu. Cho dù tôi đối với cậu có một chút hảo cảm, chỉ cần là người không có lòng dạ sắt đá, bị cậu theo đuổi đến cùng quấn quýt không buông như vậy, cũng nên đồng ý rồi phải không? Chính là, không có cảm giác.... ..........nhất định là không có cảm giác."

Câu nói cuối cùng kia, dường như mang theo một tia thở dài.

Dư Tư Nhạc nhìn cậu ta vài lần, vượt qua người cậu ta, đi vào trong studio.

Dung Húc nhìn thấy người trước mặt bỏ đi, trong giây lát hoàn hồn lại, nhìn về phía bóng lưng Dư Tư Nhạc, quát to: "Dư Tư Nhạc, đừng tưởng rằng em nói như vậy, tôi sẽ không buông tha theo đuổi em. Dung Húc tôi muốn lấy món đồ vào tay, chưa từng có chuyện chạy thoát lần nào."

Đồ?

Dư Tư Nhạc khẽ lên tiếng, chỉ tiếc........Cô là người.

Người là động vật có cảm giác, còn đồ vật là vật chết.

Tiến độ quay phim truyền hình bị Lý Hi Vi làm náo loạn như vậy, cách thời gian chiếu phim, có thể nói là vô cùng cấp bách. Mỗi ngày mỗi đêm đoàn làm phim đều đuổi theo tiến độ, ngay cả Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.

Thợ trang điểm đang trang điểm cho Dư Tư Nhạc.

Dư Tư Nhạc nhìn mọi người đang bận rộn trong studio, có một loại cảm giác phong phú. Lần diễn tiếp theo đã đến lượt cô.

Lần đầu tiên đến đoàn làm phim, Dư Tư Nhạc biểu diễn phần của mình, lần đầu tiên được thông qua.

Lúc đầu còn có người nói cô đi cửa sau, lại dựa vào địa vị của Du Lăng Thần ở Du thị, tổ kịch mới cố ý chuẩn bị nhân vật cho cô.

Chính là theo số lần quay phim tăng lên, mọi người đều từ từ thay đổi, Dư Tư Nhạc biểu hiện thực lực của mình ra ngoài, so với thực lực của các ngôi sao khác cũng không tệ đến nỗi nào.

Dung Húc quyết tâm quấn lấy Dư Tư Nhạc, cậu ta thật vất vả mới nghe được tin Dư Tư Nhạc đến tổ kịch quay phim, ngay cả quần áo thời trang mới và xuất sắc nhất của Thụy Sĩ cậu ta cũng không đi mua, vội vàng chạy tới triển khai hành động theo đuổi tình yêu của mình. Cậu ta đi theo sau Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc đi đến chỗ nào, cậu ta cũng đến chỗ đó.

Có đôi lúc bộ dạng rất ân cần, càng tích cực hơn so với trợ lý, vừa bưng trà, vừa đưa nước,

"Dư Tư Nhạc đến lượt cô ra sân rồi, nhất định phải biểu hiện thật tốt." Vệ Hâm sớm nhìn ra ánh mắt buồn bực của cô, cố ý cầm kịch bản đi đến, thúc giục Dư Tư Nhạc nhanh chóng lên.

Lần này, cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng tạm thời thoát khỏi Dung Húc bám như kẹo dẻo rồi.

Trong mắt Thái Tử gia của bọn họ, quay phim truyền hình cũng giống như trò chơi trẻ con. Nếu ngay từ đầu Dư Tư Nhạc đồng ý nói lời yêu sớm một chút, không chừng cậu ta sẽ suy nghĩ, tìm một số tiền lớn cho cô làm một bộ phim truyền hình.

Thật không biết diễn một vai diễn phụ nhỏ, có gì đáng giá mà cô lại vui vẻ.

Vệ sĩ phía sau Dư Tư Nhạc lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, đem chuyện Dung đại thiếu gia đến đoàn làm phim báo cáo lại cho Boss.

Du Lăng Thần từng dặn dò vệ sĩ, một khi Dung Húc tìm Dư Tư Nhạc thì phải báo cáo trước.

Dung Húc vắt chân ngồi trên ghế, bộ dạng rất là cơ phất phơ. Cậu ta không có loại khí chất lạnh lùng được rèn luyện lâu dài như Du Lăng Thần, cho dù nhìn từ hướng nào, đều có cảm giác là một thiếu niên rất trẻ trung.

Cậu ta cũng giống như những người khác, đều nhìn vào Dư Tư Nhạc dưới màn ảnh.

Cậu ta gãi gãi đầu.... ...... ... Chợt có cảm giác Dư Tư Nhạc trên màn ảnh thay đổi thành một người khác.

Càng trở nên vẻ vang khắp nơi rồi, càng làm cho người ta mê muội thêm.

... ...

Du Lăng Thần đến studio với tốc độ rất nhanh.

Không đến một giờ, đã nhanh chóng xuất hiện ở studio, còn hoa mỹ gọi đó là đi "thăm dò công việc của đoàn làm phim".

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, Du Lăng Thần cố ý đến đây thăm em gái.

Những ngày gần đây, số lần anh đến studio, còn ít sao?

Du Lăng Thần đối với mức độ quen thuộc của đoàn làm phim ngày càng tăng.

Chiếc xe chạy trên con đường quen thuộc chính là đến trường quay, Du Lăng Thần vừa liếc mắt đã nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi dưới rạp.

Dung Húc nhuộm tóc màu đỏ, tai phải còn bấm lỗ tai, một bông tai màu xanh thẳm được đặt phía trên. Dưới ánh mặt trời chợt hiện lên ánh sáng chói lọi.

"Không tệ.... .....Không tệ, bước vào phần diễn tiếp theo." Đạo diễn và các nhân viên khác đều giữ nghiêm chức vụ, bất chấp dưới ánh nắng mặt trời, làm việc thật sự rất nghiêm túc.

Dư Tư Nhạc vào vai diễn rất nhanh, mỗi lần sau khi đạo diễn Vệ hô bắt đầu, ngay lập tức hòa nhập vào cảm xúc của nhân vật.

Du Lăng Thần nhìn cô quay phim, có một loại cảm giác hài lòng và tự hào lan tràn trong lòng.

Anh bước từng bước về phía ô lều, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Dung Húc, quay đầu hỏi thăm nhân viên trong studio: "Từ khi nào khi studio cho phép người rảnh rỗi vào được?"

Lời của anh là có chỗ ám chỉ.

Dung Húc lập tức hiểu được ý tứ trong lời anh, tức giận nhíu chặt chân mày, lại kiềm chế không phát tác.

"Tổng giám đốc Du.... .....Chúng tôi.... .....Chúng tôi không có ngăn cản.... ......." Nhân viên nói chuyện khó nhọc.

Trên thực tế, Dung Húc ở đó, bọn họ nào dám ra tay ngăn cản chứ? Hơn nữa lúc Dung Húc xông vào studio, xông vào đi loạn, còn thô bạo hơn con bò, ai mà có la gan dám ngăn cản cậu ta chứ?

"Lần sau không được lặp lại nữa." Du Lăng Thần lạnh lùng nhíu mày nói, ngồi vào cái ghế bên cạnh Dung Húc.

Mỗi lần Du Lăng Thần đến studio, nhân viên làm việc đều chuẩn bị tinh thần để ứng phó, luôn nơm nớp lo sợ làm việc, e sợ sẽ chọc giận vị boss siêu cấp này.

"Dung thiếu gia, cậu sẽ không quên tình hình giữa nhà họ Dung và Du thị thế nào chứ? Cậu chạy đến nơi làm việc của Du thị, không thể nào nói nổi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Du thị sẽ không chịu trách nhiệm."

Lời này mang theo ý cảnh cáo, khóe mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo, cực kỳ uy hiếp.

Dung Húc không chỉ một lần bị Du Lăng Thần làm mất mặt, hận ý đối với anh ngày càng tăng thêm, cái nắm tay đặt bên cạnh ngày càng xiết chặt, cắn răng nói: "Du Lăng Thần, anh đừng cố ý dùng những lời nói đó làm tôi sợ, Dung Húc tôi từ khi nào thì sợ anh."

Phải không?

"Tôi nhớ đến một câu nói.... ...'nghé con mới sinh không sợ cọp'. "Du Lăng Thần biểu hiện rất hờ hững, nhưng khi cố tình tỏ ra hờ hững như vậy, dường như lại mang theo chút kinh thường.

Tất cả nhân viên làm việc lặt vặt xung quanh đều sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lời nói của Du Lăng Thần, mỗi một câu sau so với câu trước càng sắc bén hơn, ngăn người khác nói không nên lời.

"Mẹ mày." Dung Húc nghiêng đầu mắng một câu.

Lần trước lúc nói chuyện qua điện thoại, Dung Húc đã lĩnh giáo lời nói độc ác của Du Lăng Thần, nhưng mà lúc này không có nghĩa là cậu ta có thể tỉnh táo. Cậu ta chợt vận động tay, vung nắm đấm về phía gương mặt Du Lăng Thần, muốn đánh nhau với Du Lăng Thần.

Nắm tay còn chưa rơi xuống, chợt từ xa truyền đến một câu nói.

"Dung Húc, cậu là đang mắng mẹ tôi?" Dư Tư Nhạc nói chuyện giọng nói không thay đổi, nhưng lại có một cổ lực lượng vô hình, dùng thế lực khống chế cánh tay Dung Húc, trong chớp mắt chỗ có khí lực hút ra khỏi người cậu ta.

Dung Húc từ từ buông tay ra, trong lòng thầm quýnh lên, quát to: "Tôi đâu có chửi, mắng mẹ em chứ? Tôi đang mắng Du Lăng Thần.... ......."

Cậu ta còn chưa nói xong, Dư Tư Nhạc đã cắt đứt lời nói của cậu ta: "Chẳng lẽ tôi không phải họ Du?"

Những lời này trong chớp mắt làm thức tỉnh lý tí Dung Húc, cậu ta ủ rũ cúi đầu giải thích: "Tôi không có ý kia."

"Tôi ghét nhất người nào lôi cha mẹ tôi ra mắng.... ....." Dư Tư Nhạc không để ý đến cậu ta, lạnh lùng đi qua người cậu ta, ngồi vào bên cạnh Du Lăng Thần: "Cha mẹ cho cậu một cuộc sống, đáng để tôn trọng và quý trọng, cũng không phải là từ để cậu dùng để mắng chửi người khác."

Ánh mặt trời rất chói mắt, từng ánh mặt trời xuống qua tầng mây, chiếu xuống khắp nơi.

Vừa rồi Dư Tư Nhạc vừa diễn xong hai màn, trên trán đã chảy mồ hôi. Trong mắt của cô không có ý tứ giận, nhưng lời nói lại mang một loại khí thế không thể phản bác lại.

Về điểm này, trái lại ngày càng giống Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần rút một cái khăn ướt đưa cho cô.

Dư Tư Nhạc đã thành thói quen khi được anh trai chăm sóc cẩn thận, cầm lấy khăn ướt lau chùi mồ hôi, ánh mắt chống lại ánh mắt của Du Lăng Thần, trở nên ngây thơ trong suốt, hoàn toàn khác với thái độ khi đối mặt với Dung Húc: "Anh hai, sao anh lại đến đây? Buổi sáng không cần làm việc sao?"

Ngày thường, sau khi Du Lăng Thần xử lý công việc buổi chiều xong mới đến studio đón cô.

Làm sao hôm nay vừa sáng sớm đã đến rồi?

Du Lăng Thần tự nhiên xem nhẹ Dung Húc còn bên cạnh, bàn tay vỗ nhẹ vào đầu vai Dư Tư Nhạc: "Hôm nay rảnh rỗi, vì vậy đến đây gặp em. Có mệt không? Có muốn anh gọi Vệ Hâm cho mọi người nghỉ ngơi một chút không?"

"Không mệt." Dư Tư Nhạc cười lắc đầu.

Mà nguyên nhân thật sự là sau khi Du Lăng Thần nghe A Bưu báo lại, anh lập tức chạy đến studio xem sắc lang Dung Húc này.

Hai người nói chuyện với nhau, xem Dung Húc như không khí, cậu ta tức giận đến xanh mét mặt mày.

"Khát nước không? Có muốn uống gì không?" Du Lăng Thần nhìn thấy miệng Dư Tư Nhạc khô, cố ý mở miệng hỏi.

Dư Tư Nhạc gật đầu không do dự, nói muốn uống nước chanh.

Thời tiết nóng cần uống nhiều nước, bổ sung thêm nước. Trước đó hai ngày bản tin thời sự còn phát sóng tin tức, có học sinh đi dạo phố thì bị cảm nắng ngất xỉu, Dư Tư Nhạc cũng không muốn mình là một thành viên trong đó.

Dung Húc lập tức cảm thấy.... ......có cơ hội bày tỏ tâm ý rồi.

Từ từ đứng lên, nói với Dư Tư Nhạc: "Tôi đi mua cho em."

Cậu ta nhanh chóng chạy ra xa, không để cho Du Lăng Thần có cơ hội.

Ở một chỗ cách hai người khoảng một cây số, có một máy b*n n**c tự động. Dung Húc ném vài đồng tiền xu vào, mua một chai nước chanh đem về.

"Cho em." Dung Húc thở hồng hộc, đem chai nước chanh đến trước mặt Dư Tư Nhạc.

Dư Tư Nhạc không từ chối, cô nhận lấy, mở nắp chai ra uống một ngụm, sau đó nói một tiếng "cảm ơn."

Đây là đồ Dung Húc cho Dư Tư Nhạc, lần đầu tiên cô không có từ chối.

Trái tim của cậu ta đều lâng lâng.

Trong đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên một tia tinh quang rồi biến mất, nhanh đến nổi làm cho người khác không nắm bắt kịp.

"Buổi sáng em ra ngoài vội vàng, cần ăn một chút gì đó để lấp đầy bụng không? Nghe nói bên cạnh studio có cửa hàng bán điểm tâm, làm cũng không tệ." Du Lăng Thần nói tên cửa hàng kia, hỏi thăm Dư Tư Nhạc có muốn ăn điểm tâm không, hơn nữa nói tự mình mua về giúp cô.

Dư Tư Nhạc im lặng thật lâu, mới nói ra mình muốn ăn bánh bao hấp.

Dung Húc vừa nghe xong, lập tức giành đi trước Du Lăng Thần, đứng lên nói: "Dư Tư Nhạc, em chờ một chút, cho tôi mười phút, tôi lặp tức quay lại."

Dung Húc lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng chạy ra khỏi studio.

Du Lăng Thần nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

"Anh hai, anh đùa giỡn cậu ta như vậy, . Có phải quá không thân thiết không?"

Trước lúc Dung Húc chạy đến chỗ mua nước chanh, Dư Tư Nhạc cũng không thấy qua chỗ nào. Nhưng mà, khi anh hai nói muốn mua điểm tâm cho cô thì lúc này Dư Tư Nhạc mới phát hiện ra vấn đề.

Điểm tâm đều cho chính tay cô chuẩn bị, là dựa theo khẩu vị của cô và anh hai, làm ra hai phần. Sẽ không nhiều, cũng sẽ không

ít vì sáng nay cô vừa mới ăn phần ăn của mình, vừa ra cửa, làm sao có thể có cảm giác đói được?

Vì vậy, mua nước và mua điểm tâm, tất cả đều là thủ đoạn mà Du Lăng Thần cố ý nghĩ ra để muốn ác chỉnh Dung Húc.

"Chẳng lẽ không muốn cậu ta hết hy vọng?" Ánh mắt Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, một câu nói đã bịt miệng Dư Tư Nhạc.

Quả thật làm cho Dung Húc bị áp chế vài lần, nói không chừng như thế cậu ta mới biết khó mà lui, buông tha việc theo đuổi cô.

Cô thật sự không muốn dây dưa nhiều với Dung Húc.

Bởi vì Dung Húc theo đuổi, biểu hiện vượt quá phạm vi bình thường. Quan hệ giữa Dung thị và Du thị rất ác liệt, tiếp tục quan hệ như vậy.... ....Dung Húc lại không hề sợ hãi mà theo đuổi cô. Hoặc là vượt qua quá sâu, hoặc chính là có mục đích riêng.

Trực giác của Dư Tư Nhạc cho là vế sau.

Dung Húc đầu đầy mồ hôi chạy về, trong tay cậu ta là một túi bánh bao hấp, chút hơi nóng tỏa ra bên ngoài.

Mùi hương xông vào mũi, hết sức hấp dẫn người khác.

Sợ hãi bị Dung Húc nhìn thấu âm mưu, Dư Tư Nhạc cố gắng ăn hai miếng. Sau đó đem bánh bao hấp còn lại chia cho những người khác trong đoàn làm phim.

Dung Húc đối với việc này không có tức giận, chỉ hơi nghi ngờ nhíu mày.

Sau đó, Du Lăng Thần viện các loại lý do, cố ý an bài Dung Húc đi mua cái này cái kia.

Một giờ tới, dường như Dung Húc chưa được nghỉ ngơi một phút giây nào. Khí trời mùa hè vốn rất nóng, tuy nhiên ngày thường Dung Húc luôn chú trọng việc rèn luyện, nhưng mà bộ dạng chạy ngược chạy xuôi thế này, nên chịu không nổi, phía sau lưng mồ hôi đã ướt nhẹp, tóc ngắn dính chặt vào hai bên má.

Cả người tê liệt ngồi trên ghế, không ngừng thở hổn hển.

Trên bàn bày rất nhiều đồ, phần lớn tất cả đều là đồ ăn và thức uống.

Có nhiều thứ sau khi mua về, Dư Tư Nhạc thậm chí không động vào.

"Tiểu Nhạc, còn muốn uống cô ca không?" Du Lăng Thần vừa nói một câu.

Trong lòng Dung Húc run lên, thầm nghĩ, lại nữa rồi.

Người ngu ngốc cũng sẽ nhìn ra vấn đề trong đó.

Du Lăng Thần xem cậu ta như con khỉ mà đùa giỡn, hơn nữa còn trêu chọc miễn phí.

Cậu ta tức giận nắm chặt nắm tay, đánh mạnh một cái trên bàn. Tất cả những món đồ trên bàn đều bị văng khắp nơi.

Đoàn làm phim thường xuyên thay đổi cảnh nên những cái bàn này vì mang theo cho tiện, đều được lựa chọn từ những vật liệu nhẹ, cũng không rắn chắc.

Dung Húc đập một quyền xuống, vang lên tiếng động lớn, một góc bàn rơi xuống đất, đã bị hư rồi.

Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn tỉnh táo như nước, anh kéo Dư Tư Nhạc lùi ra sau một bước, sợ bị đồ trên bàn văng trúng.

"Làm hư của công, coi theo giá mà bồi thường." Du Lăng Thần mặt không đổi nói.

Hai mắt Dung Húc đỏ rực, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Du Lăng Thần: "Các người có ý gì? Cố ý đùa giỡn với tôi? Có phải rất vui không? Không phải chỉ là một cái bàn thôi sao? Chẳng lẽ nhà họ Dung chúng tôi không thường nổi?"

Du Lăng Thần day day tâm mi, không trả lời.

Trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.

"Dư Tư Nhạc, tôi biết rõ em không thích tôi, nhưng mà.... ........Từ khi nào thì tôi lừa các người?" Dung Húc thở hổn hển, trên trán tràn ngập kích động.

Dư Tư Nhạc không phản bác được, im lặng một lúc lâu, giật giật khóe môi: "Dung Húc, cậu buông tay đi, tôi không thể thích cậu."

"Vì sao?" Dung Húc truy hỏi kỹ càng, cũng không sợ bị vạch mặt.

Cứ hết lần này đến lần khác bị từ chối thì ai cũng sẽ cảm thấy tức giận, chứ nói chi Dung Húc đường đường là con nhà giàu, dùng gia thế của cậu ta, muốn có loại phụ nữ nào mà không được?

Du Lăng Thần sờ đầu Dư Tư Nhạc, dùng cách trấn an này, trong lòng không muốn nói, người nhà họ Dung, thật sự càng ngày càng khó đối phó.

Dung Hiệu Huy có chủ ý, Du Lăng Thần đều một rõ hai ràng.

Không khí trầm mặc rất áp lực.

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của cậu ta: "Cậu thật sự muốn biết?"

Dung Húc không do dự gật đầu.

"Bởi vì tôi có người trong lòng." Dư Tư Nhạc dùng ánh mắt nhìn về phía đám mấy nơi chân trời, trong đôi mắt hiện lên sự xấu hổ của cô bé thầm mến một người anh: "Tôi thích người đàn ông ôn nhu, Dung Húc, trong lòng tôi đã có người khác rồi, không có chỗ cho cậu."

Dung Húc đứng ngây ngốc nơi đó, nắm tay bên người anh từ từ nắm chặt. Người nhà họ Dung tốt xấu gì cũng có mặt mũi ở thành phố C, lúc nào cậu ta cũng để ý những người quan hệ thân mật với Dư Tư Nhạc. Ngoại trừ trường học, biệt thự, Dư Tư Nhạc rất ít đến chỗ khác, càng không có tiếp xúc quá nhiều với những người khác.

Cậu ta theo phản xạ cho rằng Dư Tư Nhạc đang lừa gạt cậu, trong mắt tràn đầy không tin.

Mà Du Lăng Thần đứng bên cạnh Dư Tư Nhạc, ánh mắt chợt lạnh như băng.

người đàn ông ôn nhu.... ...... ...

Năm chữ này, cùng người nào đó quen thuộc nhất, trong lòng Du Lăng Thần rất rõ ràng.

"Là ai?" Du Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ này, cô cùng căm phẫn quát to.

Du Lăng Thần cũng cúi đầu nhìn Dư Tư Nhạc.

"Anh ấy là Trịnh Thiểu Hoa."

Bên này động tĩnh cũng không lớn, trong cái ô lớn chỉ có ba người bọn họ. Mặc dù Dư Tư Nhạc nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để bọn họ nghe rõ.

Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh như băng thật đáng sợ...Dường như trong chớp mắt hóa thành tòa núi băng ngàn năm, lộ ra ý lạnh.

Hai mắt Dung Húc đỏ rực, tiếng nắm tay vang lên răng rắc, trong miệng lặp đi lặp lại ba chữ "Trịnh Thiểu Hoa".

Nhà họ Trịnh là bác sĩ nổi tiếng thế giới, làm sao Dung Húc chưa từng nghe nói qua?

Thế hệ này nhà họ Trịnh đang đứng trong thời kỳ thay đổi vị trí, ngày càng có rất nhiều người nhắc đến Trịnh Thiểu Hoa.

"Em yêu anh ta?" Dung Húc hỏi lại.

Dư Tư Nhạc không do dự gật đầu.

Trong lòng nói thầm, chỉ có thể xin lỗi anh Trịnh lần nữa. Lần trước cô cũng mượn danh nghĩa của anh Trịnh làm lá chắn, mới làm cho quan hệ với anh hai tốt hơn. Lần này lại phải dựa vào danh nghĩ của anh ta, mới bỏ được tên Dung Húc quấn người như kẹo dẻo này.

"Dư Tư Nhạc, tôi sẽ không quên như vậy." Dung Húc hung hăng nói lời này, cậu ta đang nổi nóng, một cước đạp cái bàn rơi xuống đất, cất bước đi ra ngoài.

Trên đường đi, hễ là có người xem náo nhiệt, Dung Húc sẽ trừng mắt lại.

Trong lòng Dung Húc tràn đầy lửa giận, có một ngọn lửa muốn bùng cháy.

Dư Tư Nhạc thở dài một hơi.

Hy vọng Dung Húc có thể vì vậy mà thu tay lại.

Ánh mắt Du Lăng Thần hoảng hốt bất định, ẩn ẩn một tia trầm tĩnh.

Lúc trước anh đã cảnh cáo Trịnh Thiểu Hoa một lần, không được phép quá thân mật với Tiểu Nhạc. Nhưng mà, Tiểu Nhạc.......Anh lại chưa từng coi trọng.

Bây giờ nghe Tiểu Nhạc nói những lời này, đột nhiên anh mới ý thức được, anh không chỉ đề phòng Dung Húc, càng phải đề phòng Trịnh Thiểu Hoa.

Bởi vì so với Dung Húc, Trịnh Thiểu Hoa có sức quyến rũ nhiều hơn. Chẳng những có được ý nghĩa thông thường của câu "Giàu có đẹp trai" , hơn nữa còn đạt được về mặt tinh thần câu "Giàu có đẹp trai" nữa, chỉ số thông minh cao hơn người, giàu có có tài, cử chỉ lại rất nhã nhặn.

Bất kể là phương diện nào, đều là đối tượng đáng giá để các cô gái muốn kết hôn.

Trong lúc này, Triệu Tần Lâm không chỉ đến studio dò xét một lần. Mỗi lần đến đây, ông ta đều thể hiện ra bên ngoài là một người "dẫn đầu sáng suốt", đoàn làm phim có triển vọng thế nào, đối mặt với đoàn làm phim đang quay, thường xuyên phun ra vài câu nói hùng hồn.

Có không ít nhân viên đều nhìn ông ta không vừa mắt.

Ở trong mắt Dư Tư Nhạc, ông ta cố ý diễn trò cho Du Lăng Thần xem. Ông ta đối với vị thiên kim tiểu thư Dư Tư Nhạc này khá lịch sự, thường xuyên nghe ông ta gọi một cách thân mật là "em họ".

Dư Tư Nhạc không thích ở chung với Triệu Tần Lâm, vì vậy, cố gắng tránh tiếp xúc với ông ta.

Dư Tư Nhạc nhiều lần trông thấy ông ta và diễn viên nữ trong studio nói chuyện không rõ.... ...

Càng thêm chán ghét cái loại là thân thích này.

Sau khi quay phim liên tục nửa tháng, phần diễn xuất của Dư Tư Nhạc từ từ giảm bớt, thời gian rảnh rỗi cũng càng ngày càng nhiều.

Từ lần trước sau khi Dung Húc tức giận bỏ đi, cho tới bây giờ, cậu ta không đến đây tìm Dư Tư Nhạc nữa. Thậm chí cô còn nghĩ rằng, lần đả kích trước còn ảnh hưởng lớn đối với Dung Húc, vì vậy cậu ta thật sự hết hi vọng rồi sao?

Phim truyền hình sản xuất ra các video, Dư Tư Lạc lướt xem các trang wed chính thức.

Cư dân mạng đang mong chờ tin nhắn của cô, Dư Tư Nhạc cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Điện thoại di động đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên.

Trong phòng khách, ánh mắt Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cùng lúc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Trên màn hình di động ba chữ "Trịnh Thiểu Hoa" đặc biệt làm người khác chú ý.

Du Lăng Thần lật trang báo, đặt trên đùi mình, giọng nói nghiêm túc vang lên: "Còn không mau nghe?"

Dư Tư Nhạc phục hồi tinh thần, đưa tay cầm lấy điện thoại di động. Dư Tư Nhạc nhấn nút trò chuyện, có lẽ là bởi vì mượn danh nghĩa của Trịnh Thiểu Hoa, qua hai lần nói dối, nên trong lòng có vài phần thấp thỏm.

"Này, anh Trịnh tìm em có việc gì sao?"

Vừa kiểm tra sức khỏe xong cách đây mấy ngày, theo lẽ thường, Trịnh Thiểu Hoa không phải rảnh rỗi không có việc gì gọi điện cho cô.

Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa vẫn ôn nhu như trước, khi đang nói chuyện dường như mang theo cảm giác tắm mát trong gió xuân.

"Tiểu Nhạc, ngày mai có thời gian rảnh không? Chúng ta đến làng du lịch câu cá."

Dư Tư Nhạc do dự không trả lời.

Du Lăng Thần nhân tiện hỏi: "cậu ta nói cái gì?"

Đưa điện thoại di động ra xa một khoảng cách, Dư Tư Nhạc nhẹ giọng trả lời: "Hỏi em ngày mai có muốn đi câu cá không?"

Du lăng Thần hơi gật đầu "Trước tiên đồng ý đi."

Vì vậy nghe lời anh hai nói, trả lời Trịnh Thiểu Hoa.

Trịnh Thiểu Hoa rất thích trò chuyện, học thức của anh ta rất dồi dào, cho dù là người nào, đều có thể dễ dàng bắt chuyện với người khác. Hơn nữa, cùng nói chuyện với Trịnh Thiểu Hoa sẽ có một cảm giác rất thư thái.

Nói chuyện khoảng mười phút, giọng nói Trịnh Thiểu Hoa trở nên trầm thấp, hỏi: "Tiểu Nhạc, anh trai em có ở bên cạnh không?"

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn Du Lăng Thần: "Có, làm sao vậy?"

"Đưa điện thoại cho Du thiếu, anh có vài câu muốn hỏi anh ấy."

Biết rõ anh trai và Trịnh Thiểu Hoa là quan hệ bạn bè, Dư Tư Nhạc "ừ" một tiếng, nói với Du Lăng Thần là anh Trịnh muốn trò chuyện với anh, lập tức bỏ điện thoại di động vào tay anh.

Dường như Du Lăng Thần đã sớm đoán được như thế, không ngạc nhiên chút nào, cầm lấy điện thoại áp vào má: "Muốn nói cái gì với tôi?"

Dư Tư Nhạc im lặng ngồi bên cạnh, nghe lén Du Lăng Thần nói chuyện.

Chỉ tiếc Du Lăng Thần trả lời rất đơn giản, ngoại trừ 'ừ, có thể'.......chữ, không có những từ khác. Vì vậy, rốt cuộc Dư Tư Nhạc đoán không ra hai người đang nói chuyện gì.

Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, chưa đến một phút đồng hồ đã kết thúc.

Dư Tư Nhạc chỉ nghe được đôi câu vài lời, cũng không thể gộp lại thành một câu đầy đủ.

Cô như một đứa bé tò mò chống cằm tự hỏi.

"Trịnh Thiểu Hoa hỏi anh có muốn đi đâu cá cùng hai người không?" Du Lăng Thần dừng một lát, lại nói tiếp: "Anh đồng ý rồi."

Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói trước mặt Trịnh Thiểu Hoa. Anh định chờ qua một thời gian nữa, giành chút thời gian gặp mặt Trịnh Thiểu Hoa, nhưng không ngờ đối phương lại tự tìm tới cửa.

Như vậy anh cũng giảm bớt một chút công sức.

Hơn nữa nghe Trịnh Thiểu Hoa nói, có vẻ như anh ta đã biết chút chuyện. Người thông minh như Trịnh Thiểu Hoa, sớm muộn cũng phát hiện mánh khóe trong đó, Du Lăng Thần chưa từng nghĩ anh có thể giấu diếm cả đời.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tháng này rồi cứ tháng khác luân phiên nhau trôi nhanh, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua bức màn chiếu thẳng vào phòng, cho dù không cần đồng hồ báo thức, Dư Tư Nhạc cũng có thể tỉnh giấc đúng giờ. Nghênh đón nắng sớm ban mai, hít lấy không khí mới mẻ, Dư Tư Nhạc duỗi người, hoạt động xương ống quyển, từ từ đứng lên đi làm điểm tâm.

Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, nên thích hợp để ra ngoài dạo chơi.

Lái xe Tiểu Vương đã chờ đợi bên ngoài biệt thự.

Trông thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đi ra khỏi biệt thự, cậu ta lập tức mở cửa xe cho hai người.

Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi ở ghế ngồi phía sau.

Quay kính cửa xe xuống, gió mát mẻ nhẹ màng thổi vào, họ bắt đầu xuất phát.

... ...... ...... ......

Mục đích cuộc hẹn của Trịnh Thiểu Hoa, là nằm ở ngoại ô làng du lịch Vũ Tình. Làng du lịch này thuộc về chỗ của cán bộ cao cấp, chỉ tiếp hội viên. Phàm là người có thể đi vào chỗ này, tất cả đều là những người nổi tiếng lừng lẫy.

Vừa vào trong phạm vi làng du lịch, các loại cảnh đẹp khác nhau tràn ngập nơi đây.

Trời còn đang sáng sớm, gió nhẹ thổi vào mặt, trong lành và mát mẻ.

Trịnh Thiểu Hoa đã ở trong làng du lịch chờ bọn họ.

Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, rất thành thạo chào hỏi: "Du thiếu, Tiểu Nhạc, rốt cuộc các người cũng đến."

Du Lăng Thần hơi nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa, ánh mắt khó có thể suy đoán.

Trịnh Thiểu Hoa cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ, đây là nụ cười trước sau như một của anh ta, nhưng mà hết lần này đến lần khác làm cho người ta có một loại cảm giác dường như anh ta biết tất cả sự việc sai lầm của họ.

Ánh mắt trao đổi giữa hai bên, không quá hai giây lại không phục bình thường.

Trịnh Thiểu Hoa đi tới đón hai người, dừng lại trước mặt bọn họ: "Chuyện câu cá đã chuẩn bị xong, đợi lát nữa chúng ta đi thẳng đến bên hồ. Đi câu cá, có thể bắt được sẽ để nhà hàng của làng du lịch nấu nướng."

Hiển nhiên Trịnh Thiểu Hoa là khách quen ở đây, đối với những chuyện xung quanh đây đều rất quen thuộc.

Thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Tiểu Nhạc.

Lúc trước Dư Tư Nhạc dành tất cả thời gian cho việc quay phim nên hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài hít thở không khí mát mẻ trong lành, hôm nay vừa đến đây, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Phân công mỗi người cầm lấy một cây cần câu, Dư Tư Nhạc ngồi giữa hai người đàn ông, đem mồi câu móc vào lưỡi câu, dùng sức vung lên, trong chớp mắt dây câu tạo thành một đường cong, ném xuống nước, một làn sóng nhỏ bắn tung tóe.

Câu cá, chú ý nhất chính là yên lặng, có thể rèn luyện thành công tính kiên nhẫn của con người.

Nghĩ về nghề nghiệp của Trịnh Thiểu Hoa một chút, gặp phải những bệnh nhân khác nhau, tính "kiên nhẫn" này rất quan trọng đối với anh ta. Còn làm cho người ta có ấn tượng với anh, giống như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, lúc nào cũng duy trì bộ dạng ấm áp trước mặt mọi người.

Ít nhất Dư Tư Nhạc chưa từng nhìn thấy anh ta tức giận.

Du Lăng Thần lẳng lặng ngồi bên cạnh Dư Tư Nhạc, ánh mắt vẫn luôn để ý hành động giữa hai người.

Anh có thể xác định.... ......Trịnh Thiểu Hoa không có ý kia đối với Tiểu Nhạc. Nhưng Tiểu Nhạc này, tạm thời Du Lăng Thần chưa đưa rất kết luận được.

Bởi vì Tiểu Nhạc luôn miệng nói thích Trịnh Thiểu Hoa, không chỉ một lần nói qua những lời đó là sự thật, khiến cho Du Lăng Thần không thể nhìn được mục tiêu tình yêu của cô. Nhưng nhìn cách thức Dư Tư Nhạc sống chung với Trịnh Thiểu Hoa, không giống như vẻ ngoài của người con trai mà cô thầm mến.

Vì vậy, Du Lăng Thần quyết định quan sát một chút.

"Anh Trịnh." Dư Tư Nhạc thấp giọng nói, tránh quấy nhiễu những con cá nhỏ trong hồ: "Trong lòng em vẫn có thắc mắc."

Cái thắc mắc này trong lòng cô đã biết lâu rồi, chỉ là chậm chạp không chịu mở miệng thôi.

Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa cùng nhìn về phía cô.

Vẻ mặt Du Lăng Thần ngày càng nặng nề, bởi về anh đang nghĩ đến.... ......Chẳng lẽ Tiểu Nhạc thừa dịp lần này ra ngoài câu cá, lại thổ lộ với Trịnh Thiểu Hoa?

Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, tim Du Lăng Thần như có một tảng đá lớn đè xuống. Ánh mắt như lưỡi dao, dường như có thể cứa từng dao vào mặt người đàn ông kia.

Trịnh Thiểu Hoa chú ý rất rõ vẻ mặt thay đổi của anh, chẳng những không có tức giận, mà ngược lại trong mắt còn có vẻ trêu tức.

Xem ra.... .........giống như anh ta đã suy đoán.

"Thắc mắc gì?" Trịnh Thiểu Hoa lên tiếng hỏi.

Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, mỗi giờ mỗi phút đều chú ý động tĩnh cá ngoi lên mặt nước để thở hay không, nhẹ nhàng nói: "Đúng đấy.... ....." Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Du Lăng Thần ngồi bên cạnh đột nhiên vung cần câu lên, lướt trên mặt nước, một đuôi con cá không ngừng lắc lư, bị dây câu kéo lên.

Bầu không khí nói chuyện trong chớp mắt bị phá hư.

Du Lăng Thân bình tĩnh thu dây câu, tháo lưỡi câu ra khỏi miệng con cá, ném nó vào trong thùng nước, động tác không lộn xộn, cảm thấy rất có trật tự.

Dư Tư Nhạc không có tâm tư hỏi nữa.

Nhưng mà Trịnh Thiểu Hoa làm sao có thể theo như ý cô được?

Hơi nhếch lên nụ cời, cố ý nhìn về phía Du Lăng Thần, tự như muốn nói, phá hư là hành vi không có đạo đức.

Giữa hai người rõ ràng không trao đổi ngôn ngữ, nhưng lại hiểu rõ lời nói trong lòng của đối phương.

"Tiểu Nhạc, em nói tiếp đi." Trịnh Thiểu Hoa vừa đưa ra vấn đề này.

Sắc mặt Du Lăng Thần rất nặng nề.

Cùng những biểu hiện của Trịnh Thiểu Hoa cho thấy, đã nói rõ với Du Lăng Thần, quả thật anh ta biết một vài chuyện, hơn nữa còn rất rõ.

Trong lòng Du Lăng Thần cũng có suy nghĩ của mình.... ...... ...... Còn không muốn cho người khác xía vào.

Ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo.

Tốt xấu gì Trịnh Thiểu Hoa cũng quen biết Du Lăng Thần hơn mười năm, làm sao có thể không hiểu lời nói của bạn mình.

Anh ta đáp lại bằng ánh mắt an tâm, Trịnh Thiểu Hoa anh biết chuyện gì nên nhúng tay, chuyện gì không nên nhúng tay vào. Anh ta cũng không phải là thanh niên choai choai như Dung Húc, anh ta bước vào xã hội đã lâu, hiểu được làm thế nào để sống chung với người khác.

"Em muốn hỏi là.... ........" Dư Tư Nhạc hoàn toàn không phát hiện ra hai người đàn ông này đang trao đổi bằng ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ, không dời qua: "Anh Trịnh, anh là viện trưởng của bệnh viện Khang Ninh, có quyền thế trong xã hội, vì sao lại nguyện ý bác sĩ tư cho nhà họ Du?

Đúng vậy.... ........Từ lúc trọng sinh đến giờ, vấn đề này đã ăn sâu vào lòng Dư Tư nhạc.

Cô rất buồn bực, dùng địa vị của Trịnh Thiểu Hoa, không thiếu tiền cũng không thiếu thế lực, tại sao lại bằng lòng làm một bác sĩ tư nhân?

Cô vừa hỏi, trong chớp mắt Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa chết trân tại chỗ.

Hai người đàn ông này không nghĩ đến, họ tốn nhiều công sức như vậy, câu hỏi cứ quấn lấy Dư Tư Nhạc lại là câu này!

Nụ cười chế nhạo trên mặt Trịnh Thiểu Hoa lập tức biến mất.

Vẻ mặt Du Lăng Thần đang khẩn trương, từ từ khôi phục lại bình thường.

"Vì sao anh không thể làm bác sĩ tư nhân?" Trịnh Thiểu Hoa hỏi ngược lại, thay đổi tư thế ngồi: "Làm việc cho nhà họ Du, được tiền lương cao, có thêm một chức vụ cũng không có gì là không tốt."

Chính là.... .......Anh không thiếu cái gì, cảm giác không thể nào nói nổi.

"Tiểu Nhạc, không có ai lại ghét có nhiều tiền." Trịnh Thiểu Hoa cười bổ sung thêm một câu.

Hơn nữa, Du Lăng Thần nói tiền lương như thế nào, chỉ có hai người bọn họ mới biết rõ.

Dư Tư Nhạc im lặng, không tiếp tục hỏi nữa.

Du Lăng Thần bỗng nhiên đứng lên, hất cằm về phía Trịnh Thiểu Hoa dương dương tự đắc nói: "Không ngại qua bên kia nói chuyện chứ?"

Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn hai người, bọn họ muốn nói riêng cái gì?

Nhìn ra vẻ tò mò trong ánh mắt Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần nhẹ nhàng vuốt ve trán cô: "Là chuyện trên công việc, đứa bé không cần phải xem vào."

Trời ơi! ai là đứa bé chứ?

Về tâm lý cô là người trưởng thành thật sự.

Được rồi.... .........Thật ra không phải tuổi sinh lý, Dư Tư Nhạc cũng nhận thức được.

Trịnh Thiểu Hoa không do dự đi theo phía sau Du Lăng Thần, hai người đi đến một rừng cây bên cạnh, cách Dư Tư Nhạc một khoảng rất xa, xa đến nỗi không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Du thiếu, có lẽ tôi và anh không có chuyện công việc để bàn." Trịnh Thiểu Hoa móc một điếu thuốc ra, đưa cho Du Lăng Thần, nhưng mình thì không đốt lên.

Huống hồ bình thường anh ta không hút thuốc, nhiều lắm chỉ uống rượu vang hơi có nồng độ nhẹ. Anh ta rất thích hương vị thuần khiết, rất đáng giá để người ta nhấm nhấp lần nữa.

Du Lăng Thần cảm thấy trong lòng rất bực bội, lấy bật lửa ra, nhóm lửa lên, hung hăng hít một hơi.

"Vừa rồi cậu cố ý gợi ra với Tiểu Nhạc, muốn nói với cô ấy cái gì?" Du Lăng Thần hỏi.

Trịnh Thiểu Hoa cười, lắc đầu: "Như vậy, Du thiếu, anh sợ Tiểu Nhạc sẽ nói cái gì?"

Bầu không khí lập tức bị đè nén.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

Cách một lúc lâu sau, Trịnh Thiểu Hoa phá vỡ phần yên tĩnh này, anh ta hỏi: "Hai ngày trước tên tiểu tử Dung Húc kia đến tìm tôi."

Du Lăng Thần nhíu mày, không nói chuyện.

Trịnh Thiểu Hoa nói tiếp: "Dung Húc nổi giận đùng đùng chạy đến phòng làm việc của tôi làm ầm ĩ lên, nói tôi cướp bạn gái của cậu ta. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ, chính mình từ khi nào thì có quan hệ với bạn gái của cậu ta?"

Về cuộc sống riêng tư của mình thế nào, không ai rõ ràng hơn so với Trịnh Thiểu Hoa. Mỗi ngày anh ta đến bệnh viện có bận rộn cũng không hết chuyện, nào đâu có thời gian mà hẹn hò với bạn gái?

"Sau đó thế nào?" Một điếu thuốc nhanh chóng cháy đến phần cuối, Du Lăng Thần nhìn thấy ánh mắt của Dư Tư Nhạc nhìn về phía bên này mấy lần, thúc giục Trịnh Thiểu Hoa đừng để lại dấu vết.

Khóe miệng Trịnh Thiểu Hoa nhếch lên nụ cười: "Sau đó tôi mới biết được.... ......cái gọi là bạn gái của Dung Húc chính là Tiểu Nhạc."

Du Lăng Thần lạnh lùng liếc anh ta một cái, ném điếu thuốc trong tay.

Sau khi nghe thấy những lời này, bề ngoài Du Lăng Thần vẫn tỉnh táo, cũng không xuất hiện tâm tình nào khác. Bởi vì trong khoảnh khắc Dung Húc tức giận rời đi, anh đã đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy.

"Tiểu Nhạc không phải là bạn gái của cậu ta." Du Lăng Thần lạnh lùng nói.

Đương nhiên Trịnh Thiểu Hoa không tin lời nói của Dung Húc: "Tôi biết, Tiểu Nhạc không có khả năng không có mắt như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc