ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Về chuyện hôn sự của nhà họ Tiêu, là chủ đề được bàn tán nhiều nhất của những nhà khác.

Không ít người kéo việc hôn sự của nhà họ Tiêu với nhà họ Du vào cùng một chỗ, nói là Tiêu Hề Nhi từ nước ngoài trở về, nhân tiện dẫn một người bạn trai về, thật sự cố tình tát một cái thật mạnh vào Du thị. Rất nhiều người nghĩ rằng Du Lăng Thần sẽ không còn mặt mũi tham gia tiệc cưới của nhà họ Tiêu.

Nhưng mà sự thật của câu chuyện, có giống như họ suy nghĩ không?

Dĩ nhiên là không phải.

Lần hủy bỏ hôn ước này, thật ra là do chính Du Lăng Thần nói, về phần Tiêu Hề Nhi muốn kết hôn với ai, anh tuyệt đối không để ý.

"Tiểu Nhạc, chuẩn bị xong chưa?" Du Lăng Thần gõ cửa phòng ngủ của Dư Tư Nhạc.

"Đợi một chút, sắp xong rồi." Trong phòng truyền đến tiếng hét buồn bực của Dư Tư Nhạc.

Hôm nay là ngày Tiêu Hề Nhi kết hôn, nhà họ Tiêu mở tiệc chiêu đãi nhiều người có địa vị trong xã hội ở nhà hàng cao cấp năm sao, trong đó phần đông là người trong giới thương nhân.

Đi tham gia tiệc cưới thế này, ít ra cũng phải mặc thật xinh đẹp, nếu không ra ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Du?

Trước đó, Du Lăng Thần cho thư ký Tôn đi đặt một bộ lễ phục theo số đo của Dư Tư Nhạc.

Dư Tư Nhạc tự mình trang điểm, miễn cưỡng nhìn vào cũng không quá khó khăn. Cô dựa theo lời nói của anh trai, vẻ mắt màu hồng nhạt, đúng là màu sắc này rất thích hợp với cô. Nhìn qua không xinh đẹp, cũng không quá lạnh nhạt.

Mở to hai mắt nhìn vào trong gương, Dư Tư Nhạc hài lòng với bộ dáng lúc này của mình. Vừa tô son môi xong.....Dư Tư Nhạc nhanh chóng thu dọn lại dụng cụ trang điểm, cất vào gọn gàng.

Lễ phục là chiếc váy ngắn màu Champagne, sau lưng là khóa kéo kiểu kín đáo, phần xếp ly dưới váy có chút bồng bềnh, phong cách mạnh mẽ thời thượng những vẫn không mất đi nét đơn giản.

Sau khi Dư Tư Nhạc mặc vào, nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Du Lăng Thần đang nhìn đồng hồ, nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, trong con ngươi dường như sửng sốt một chút.

Dư Tư Nhạc thường mặc loại quần áo thoải mái, rất ít khi mặc quần áo bó sát.

Bộ lễ phục này vừa đúng kích cỡ, hoàn toàn làm cô thay đổi thành một tiểu linh lung, vẽ đẹp hoàn mỹ được vẽ ra. Dư Tư Nhạc còn nhỏ tuổi, gương mặt trẻ trung rung động lòng người, hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho người ta muốn ngắt một cái.

Mỗi khi Dư Tư Nhạc bày ra vẻ mặt này, cũng làm cho Du Lăng Thần vô cùng say mê. Anh đối xử với cô như báu vật, lại hận không thể giấu cô đi, mặt khác anh lại muốn tuyên bố với tất cả mọi người, người này chỉ thuộc về một mình Du Lăng Thần anh.

Dư Tư Nhạc lấy tay vuốt vuốt sợi tóc, ngẩng đầu nhìn anh hai vẫn không có động tĩnh gì, nói: "Anh hai, có thể đi rồi."

Du Lăng Thần lấy lại tinh thần, lạnh nhạt gật đầu, bàn tay tự nhiên khoát lên vai cô.

Trải qua một khoảng thời gian, Dư Tư Nhạc có thể khống chế được mình, dần dần đưa cảm giác khác thường đối với anh hai vào chỗ sâu nhất trong lòng, sẽ không xuất hiện cục diện rối rắm như trước nữa.

... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Nhà họ Tiêu mở tiệc mừng, bao hết cả một quán rượu. Trình độ xài tiền, khiến người khác phải líu lưỡi.

Bên trong quán rượu được trang trí lại lần nữa, rất nhiều chỗ treo vật tượng trưng cho sự vui mừng.

Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần vừa bước chân vào cửa quán rượu, lập tức có người tiến lên mời bọn họ.

"Tổng giám đốc Du, Du tiểu thư, các người đã đến!" ông Tiêu mặ một bộ quần áo màu đỏ, vẻ mặt rất vui vẻ.

"Ông Tiêu, chúc mừng." Du Lăng Thần nói ngắn gọn.

Dư Tư Nhạc liếc nhìn đánh giá xung quanh, không trông thấy bóng dáng cô dâu chú rể đâu.

Ông Tiêu nhìn ra cô đang tìm cái gì, nói: "Hề Nhi và Hàn Duy đều mời khách ở trên lầu, sau khi các người lên đó thì có thể nhìn thấy."

Dư Tư Nhạc nói vài câu chúc mừng với ông Tiêu, sau đó đi cùng thang máy với anh hai lên lầu ba.

Lầu ba chuyên dùng để bày trí tiệc rượu, rất nhiều người đã đến.

Dư Tư Nhạc trông thấy không ít người quen, ông Dung, Dung Húc và Trịnh Thiếu Hoa đều đang ở đây, mà ngay cả ông chủ khách sạn Kim Bích - Đào Thanh Úc, cô chỉ gặp qua một lần cũng có mặt ở đây.

"Du thiếu, Tiểu Nhạc, xem ra các người đến muộn nhất." Trịnh Thiếu Hoa bưng một ly rượu vang đến, ánh mắt cố ý nhìn về phía cách đó không xa: "Các người nhìn bên cạnh, đối thủ một mất một còn của tập đoàn Du thị, hầu như đều đến đông đủ."

Theo ánh mắt của anh ấy nhìn sang, có bốn năm người đang tụ họp một chỗ tán gẫu.

Dư Tư Nhạc chỉ biết hai người trong số đó, một là Vinh Diệu Huy, một là Đào Thanh Úc, về phần hai người kia, Dư Tư Nhạc chưa từng gặp qua.

Sắc mặt của Du Lăng Thần rất nặng nề, từ lúc quyết định tham gia yến tiệc này, anh đã đoán được sẽ chạm mặt với đám người kia.

"Trừ bỏ ông Vinh, ba người kia từng là thanh viên hội đồng quản trị của Du thị." Giọng nói của Du Lăng Thành rất lạnh nhạt, trong đôi mắt xuất hiện tia lạnh như băng.

Đã từng? Dư Tư Nhạc nắm bắt được hai chữ trong lời nói.

Khóe miệng Trịnh Thiếu Hoa nhếch lên tia trào phúng: "Đúng vậy, tất cả đều là những tên vong ân bội nghĩa."

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dư Tư Nhạc càng nghe càng mơ hồ.

Trịnh Thiếu Hoa nhìn ra cô có hứng thú với chuyện này, khóe môi vẫn giữ ý cười nhạt, hất cằm về phía bên kia: "Nhìn thấy người đàn ông đeo caravat màu xanh lá cây kia không? Ông ta tên là Ngô Môn Thư, từ sau khi rời khỏi tập đoàn Du thị, sáng lập ra tập đoàn Ngô thị, tập đoàn phát triển được sáu năm, thực lực vừa đạt đến bậc trung."

Dư Tư Nhạc miễn cưỡng gật đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhớ kỹ tướng mạo và thông tin về Ngô Môn Thư.

Trịnh Thiếu Hoa tiếp tục giới thiệu: "Người đàn ông trung niên đứng đối diện với ông ta, là tổng giám đốc của tập đoàn Xương thị - Xương Dương Dung, cũng là một nhân vật lợi hại."

Dư Tư Nhạc hiểu được chút ít, Đào Thanh Úc, Ngô Môn Thư và Xương Dương Dung họ đều là bước ra từ Hội Đồng Quản Trị của tập đoàn Du thị sao? Bọn họ rời khỏi Du thị, tự lập địa vị trong xã hội, là vì sao chứ?

"Trịnh Thiếu Hoa, cậu nói cho Tiểu Nhạc biết chuyện này làm gì?" Du Lăng Thần bất mãn trừng mắt với cậu ta, tựa như nói cậu ta lắm miệng.

Trịnh Thiếu Hoa khẽ cười nói: "Du thiếu, tôi biết anh muốn bảo vệ Tiểu Nhạc, nhưng ít ra cũng nên để cho cô ấy biết rõ ai là kẻ thù của Du thị, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhạc có thể tự mình đối phó được."

Vừa bảo vệ, vừa không tạo nên ảnh hưởng lớn. Hơn nữa gần đây trong vòng lẩn quẩn này, mỗi người đều ở sau lưng bàn tán chuyện tập đoàn Du thị, không biết tập đoàn Du thị có thể yên bình được bao lâu. Trịnh Thiếu Hoa nói vậy, là muốn Dư Tư Nhạc tỉnh ngộ, không muốn lúc cô gặp phải khó khăn, lại hoàn toàn không biết gì.

Du Lăng Thần hiểu đạo lý này, nhưng anh luôn trốn không được tâm tư của mình, anh muốn gánh vác hết tất cả trách nhiệm, không muốn áp đặt gánh nặng lên vai Dư Tư Nhạc.

Mỗi người có một cách thức đối xử của mình. Ví dụ như, có một số bạn bè hay cãi nhau, cũng có một số tương kính như bân, mà Du Lăng Thần thuộc kiểu người đó, thà chắn gió che mưa cho cô. Cho dù xảy ra chuyện gì, giờ giờ phút phút anh đều đứng trước mặt cô, không cho bắt kỳ chuyện buồn phiền nào làm cô lo lắng.

Có lẽ đối phương chú ý đến ánh mắt của nhóm người Du Lăng Thần, cả đám đều quay đầu lại, chống lại tầm mắt của Du Lăng Thần.

Ông Vinh là người dẫn đầu, ông ta đi tới trước, chào hỏi cùng Du Lăng Thần, trái lại nói chuyện với Dư Tư Nhạc: "Du tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau, dạo này thế nào?"

Dư Tư Nhạc được sủng ái mà lo sợ, nhìn ông ta, trả lời: "Bình thường."

Vì sao cô lại cảm thấy Vinh Diệu Huy muốn mượn sức cô?

Có chuyện gì, không phải ông ta nên nói trực tiếp với anh hai là được sao? Vì sao lại quan tâm cô như thế? Hơn nữa, thái độ của Vinh Diệu Huy đối xử với cô lại hoàn toàn khác xa anh hai.

Mấy ông chủ khác đều chào hỏi Dư Tư Nhạc, trên mặt họ đều nở nụ cười tươi.

Nếu không phải Trịnh Thiếu Hoa vừa nói những lời kia với cô, Dư Tư Nhạc thật sự cho rằng bọn họ đều là ông chú hiền lành, sự thật thì sao? Mỗi người đều là sói đội lốt cừu.

"Du thiếu, chú Dung, chú Đào........Các người đều đến đây?" Tiêu Hề Nhi từ xa đi đến, lần lượt gọi tên bọn họ.

Cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng dài chạm đất, phối hợp với trang điểm đậm, càng khiến cô ta vô cùng quyến rũ. Lễ phục được. Bộ lễ phục làm tôn lên sự thanh nhã và cao quý của cô.

"Hôm nay là đám cưới của Tiêu tiểu thư, làm thế nào chúng tôi cũng phải từ bỏ chuyện làm ăn để đến đây chúc mừng."

"Kết hôn là khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, Tiêu tiểu thư kết hôn, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bỏ qua."

Bình luận

Truyện đang đọc