ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Ánh mặt trời chiếu vào nhà, từng tia nắng có màu sắc chói chang.

Dư Tư Nhạc mơ mơ màng mang đưa tay xoa thắc lưng mỏi nhừ, không chạm được lồng ngực cứng rắn bên cạnh, trong lòng hơi nghi hoặc, cưỡng ép mình mở mắt ra.

Trong phòng ngủ, ngoài cô ra, không có một bóng người.

Cô chống đỡ người dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, kim đồng hồ đã chỉ vào mười giờ sáng.

Sau khi rời giường, Dư Tư Nhạc đi vào nhà vệ sinh đánh răng tắm rửa. Vừa đánh đánh, vừa nghĩ thầm, cũng may hôm nay là chủ nhật, không cần phải đi học, nếu không dựa theo sự dày vò đêm qua, hôm nay chắc chắn Dư Tư Nhạc sẽ bị trễ giờ.

Đi lên phòng khách trên lầu một, Dư Tư Nhạc lấy bánh mì trong tủ lạnh ra, cũng lười làm bữa sáng, tùy tùy tiện tiện lấp đầy bụng là được.

Bình thường, nếu anh hai không có nhà, Dư Tư Nhạc chuẩn bị một ngày ba bữa thật đơn giản, có thể không vào phòng bếp nấu cơm xào rau, thì sẽ không vào. Ai cũng có một sợi gân mệt mỏi, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.

Mở ti vi, nhìn màn hình sáng lên, hình ảnh từ từ hiện lên rõ ràng.

Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm miếng bánh mì, hai mắt nhìn nội dung trên màn hình.

Điện thoại di động chợt vang lên, Dư Tư Nhạc tiện tay cầm ống nghe lên nghe.

"Anh hai, anh có ăn sáng không?" Nhìn thấy dãy số anh hai gọi đến, Dư Tư Nhạc mở miệng hỏi.

Trước kia đều do cô chuẩn bị bữa sáng cho anh hai, cô lo lắng hôm nay anh hai không ăn sáng mà lại đi làm.

Đối phương không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: "Tiểu Nhạc, hôm nay em ngoan ngoãn ở lại biệt thự, còn nữa.....Đừng xem ti vi."

Vì sao? Dư Tư Nhạc vừa định mở miệng hỏi, đã nhìn thấy nội dung bản tin xuất hiện trên màn hình.

Giọng nói của phát thanh viên vang lên trên căn phòng vắng vẻ: "Theo như nguồn tin được biết, một trong hai người con của vợ chồng Du thị, có một người con là con nuôi, trải qua sự điều tra nhiều lần của chúng tôi, đã xác định Du Lăng Thần.... ....Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Du thị, không phải là con trai ruột của vợ chồng Du thị. Sáng hôm nay, nhiều cổ đông đã bắt đầu chống lại người đứng đầu tập đoàn Du thị."

Bánh bao cầm trong tay đột nhiên rớt xuống ghế sô pha, trong chớp mắt đầu óc Dư Tư Nhạc không nghe theo sự điều khiển.

Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia, cũng nghe thấy nội dung bản tin trong ti vi, bàn tay cầm điện thoại từ từ siết chặt lại.

"Tiểu Nhạc, em đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ở trong nhà." Du Lăng Thần nói xong câu đó, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thư ký Tôn, dường như có việc gấp tìm anh, Du Lăng Thần vội vàng cúp điện thoại, rồi rời đi.

Cả người Dư Tư Nhạc rơi vào trạng thái vô tri vô thức, cô mới là con gái ruột của vợ chồng Du thị? còn anh hai thì không phải sao?

Tin tức không ngừng nổ tung trong đầu Dư Tư Nhạc, đầu tiên sau khi sống lại nhìn thấy bức ảnh chụp của anh hai, sau đó là những lời Dung Húc nói.

Thà ra theo như lời Dung Húc.......Muốn giúp cô cướp lại tất cả thuộc về cô, chính là Du thị sao?

Hiện tại Dư Tư Nhạc đang rất hoang mang.......Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ kéo tới, cắn nuốt tư tưởng cô.

Lúc này, điện thoại di động của cô chợt vang lên.

Lần này là một dãy số lạ, nhưng dãy số này, trước kia Dư Tư Nhạc từng thấy qua. Tại sao lại có ấn tượng? Bởi vì ba số cuối cùng của dãy số là 888, con số bảnh bao và khoe khoang, khó trách người khác phải nhớ kỹ.

"Alo." Dư Tư Nhạc nhấn nút trò chuyện.

Bên kia truyền đến giọng nói của Dung Húc: "Dư Tư Nhạc, đây là món quà thứ nhất của ngày hôm nay mà anh tặng em."

Ý là còn có món quà thứ hai, thứ ba?

"Dung Húc, cuối cùng cậu muốn thế nào?" Giọng nói Dư Tư Nhạc không nhịn được tăng lên, cô chán ghét cảm giác tình thế bị động này.

Giọng nói Dung Húc mang theo ý lạnh, đan xen phẫn nộ: "Anh muốn làm gì? Anh muốn em biết rõ Du Lăng Thần làm loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm. Con mẹ nó em dám khẳng định 100%, anh ta không phải vì sản nghiệp Du thị, mới lên giường với em không?

Giọng nói của cậu ta vô cùng gấp rút, không cần vờ vựt vô căn cứ, đã biết Dung Húc nổi giận.

Cậu ta tiếp tục nói với Dư Tư Nhạc: "Một khi em tròn 18 tuổi, anh ta không thể dùng thân phận người giám hộ, tiếp tục quản lý tập đoàn Du thị. Sau đó anh ta ngoặc một cái, nghĩ ra cách khác, không thể chờ đợi cùng em phát sinh quan hệ, sau khi lừa gạt sự tin tưởng của em, lại có thể nắm Du thị trong tay, việc này còn chưa tính là có dã tâm sao?"

Dư Tư Nhạc mím chặt môi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, trong lúc nhất thời không trả lời.

Dung Húc nghĩ rằng cô đã chấp nhận, nói chuyện ngày càng sắc bén, lời nói sắc nhọn, hóa thành lưỡi kiêm nhắm thẳng vào lòng người khác.

Trước kia tập đoàn Du thị là do nhà họ Du sáng lập ra, trong đó, Du thị nắm giữ phần lớn cổ quyền, cũng có một số công ty nhỏ chịu sự khống chế của ông chủ lớn.

Lúc này sau khi tin tức con gái ruột của nhà họ Du được đưa ra ánh sáng, ngay sau đó đến di chúc của vợ chồng Du thị trước lúc chết chia như thế nào.

Theol lời đồn của người ngoài, trước khi vợ chồng Du thị xảy ra tai nạn xe, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đã từng lập di chúc trước lúc chết, sẽ giao tất cả tài sản và cổ phần trong công ty cho con gái trên danh nghĩa, chỉ để lại một phần tiền cấp dưỡng cho Du Lăng Thần.

Dư Tư Nhạc nghe Dung Húc nói xong, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, cũng không nói ra chuyện liên quan đến Du Lăng Thần, hỏi ngược lại: "Dung Húc, các người tung tin như vậy, chẳng lẽ không muốn tạo cơ hội cho mình sao?......Tôi chợt hiểu ra, vì sao mỗi lần Vinh Diệu Huy nhìn thấy tôi, đều cố ý bài tỏ bộ dáng dễ gần như thế."

Dung Húc ở bên kia chợt câm họng.

Im Lặng thật lâu.

"Trước kia cậu nói ra tất cả về tôi, thật ra cũng là do chủ ý của ông nội cậu. Các người nghĩ rằng theo đuổi tôi, lấy được tôi, sẽ không cần tốn nhiều công sức tìm được cổ phần Du thị sao? Các người đúng là mơ mộng hão huyền." Trong lời nói của Dư Tư Nhạc mang theo vẻ trào phúng.

Chẳng trách Dung Hùng dùng trăm phương ngàn kế theo đuổi cô, chính là muốn nắm giữ Du thị, sau đó từng bước làm cho Du thị tan rã, đưa Du thị vào nhà họ Dung.

Cô chợt nhớ đến nhà họ Dung thường xuyên châm ngòi vào tình cảm giữa cô và anh trai, thì ra tất cả đều có mục đích.

Dung Húc ở đầu dây bên kia không phản bác lại.

Về lý do tại sao ông nội bảo câu ta phải theo đuổi Dư Tư Nhạc, gần đây cậu ta mới biết được. Nhưng..."Nhưng anh thật sự yêu em."

Dư Tư Nhạc như bị chạm đến ranh giới cuối cung, lạnh giọng nói: "Đừng theo đuổi và nói chuyện yêu đương với tôi, cậu không xứng."

Dư Tư Nhạc cúp điện thoại, mạnh mẽ hít một hơi.

Tuy rằng trước đây cô mơ hồ có thể đoán được mục đích Dung Húc tiếp cận cô là vì bí mật không thể cho người nào biết, nhưng sau khi cô nghe cậu ta thừa nhận tất cả, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Từ đầu đến cuối, nhà họ Dung chỉ xem cô như bàn đạp, muốn mượn danh nghĩa của cô để thỏa mãn sự mạnh mẽ trong giới thương mại.

Dư Tư Nhạc trở lại phòng ngủ tìm áo khoác mặc vào, vội vàng đi ra cửa.

Có lẽ cô nên đến tập đoàn Du thị xem một chút, ít nhất không thể vứt tất cả cho anh hai.

Bọn họ vẫn phải cùng nhau đối mặt.

... .........

"Cô Du, ông chủ đang họp." Thư ký Tôn nhìn thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc đi vào công ty, lập tức chạy đến nói với cô.

Thật sự bị Boss đoán đúng, sau khi cô Du nghe được tin, nhất định sẽ đến công ty.

Từ giây phút cô bước vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác nhau, giống như mang theo vẻ kính sợ.

Nếu Du Lăng Thần thật sự bị trượt chân, vậy vị thiên kim tiểu thư Dư Tư Nhạc này sẽ được phần lớn cổ đông chọn làm người kế vị tổng giám đốc.

"Họ mở trong thời gian bao lâu? Có những ai?" Dư Tư Nhạc đi về phía phòng họp, thư ký Tôn đi theo phía sau cô, tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch.

"Ông chủ vào đó được nửa tiếng rồi, có vài nhân vật cao cấp của tập đoàn Du thị." Thư ký Tôn trả lời.

Cửa phòng họp được đóng chặt lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dư Tư Nhạc đưa tay mở cửa, bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.

"Du Lăng Thần, cậu không phải là người nối nghiệp của vợ chồng Du thị đã chỉ định, trong tay cũng không có được cổ phần nào của công ty, không có quyền tiếp tục quản lý Du thị, huống chi cô Du đã trưởng thành, cổ phần đã thuộc về cô ấy!"

Trong khoảnh khắc Dư Tư Nhạc bước vào cửa, có một người đàn ông trung niên hùng hồn gào thét những lời này.

Chọc cho Dư Tư Nhạc nhìn ông ta vài lần.

Đối với sự xuất hiện của Dư Tư Nhạc, khiến nhiều người phải liếc nhìn.

Cả phòng họp có hơn hai mươi người, phần lớn đều là đàn ông trung niên.

Họ chia làm hai phe, một phe bảo vệ Du Lăng Thần, hỗ trợ anh tiếp tục quản lý, một phe khác thì muốn Dư Tư Nhạc lên nắm quyền, do cô lãnh đạo Du thị.

Cho cô lãnh đạo Du thị? Dư Tư Nhạc lạnh lùng liếc mắt nhìn những người kia, thật sự xem cô là đứa bé ba tuổi à, không biết âm mưu quỷ kế của bọn họ sao?

Dư Tư Nhạc đi đến bên cạnh Du Lăng Thần, gọi một tiếng "anh hai".

Du Lăng Thần im lặng, hơi gật đầu, để cô ngồi bên cạnh mình.

Sắc mặt Du Lăng Thần âm trầm đến cực điểm, ý lạnh trong đôi mắt dần dần hiện lên, bộ dáng này như rét lạnh thấu xương, như có thể đánh thẳng vào lòng người khác.

Hai phe lại cãi vã.

"Cô Du đến rất đúng lúc, cha mẹ cô để lại cổ phần cho cô, không có lý do muốn giao cho người ngoài quản lý. Sau nhiều năm Du Lăng Thần quản lý Du thị, chưa từng cô bố chuyện này, nếu không có ngường tung tin, đến bây giờ chúng ta vẫn không hay biết gì." Một người trong số đó nói đến nước miếng văng tung tóe.

Bô dáng như thế, Dư Tư Nhạc thật muốn tiến lên quát ông ta một trận.

Xung quanh có rất nhiều người đang ồn ào: "Cô Du, Du thị là tài san ba mẹ để lại cho cô, nếu không phải tự cô quản lý, cô làm sao để không phụ lòng tâm huyết mà ba mẹ cô đã cực khổ làm mấy chục năm qua."

"Cô Du, Du Lăng Thần chiếm lấy Du thị bảy năm, cô đừng sợ, có chúng tôi làm hậu thuẫn cho cô, nhất định sẽ lấy được Du thị từ trong tay cậu ta."

... ...... ...... .........

Du Lăng Thần vẫn giữ thái độ thờ ơ, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Dư Tư Nhạc, không biết đang suy nghĩ gì.

Anh đã biết trước sẽ có ngày chuyện này được đưa ra ánh sáng, nhưng không ngờ lúc anh muốn công bố chuyện này, nhà họ Dung lại nhanh tay hơn anh.

Bước này của nhà họ Dung rất khôn khéo, đây là tính lợi dụng đám cổ đông kia, ép anh từ chức.

Dư Tư Nhạc chuyển mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, ánh mắt tĩnh mịch khó dò: "Anh ấy không phải là người ngoài."

Im lặng một lúc, Dư Tư Nhạc phun ra câu này.

Mọi người đang ngồi đều ngây ngẩn cả người.

Dư Tư Nhạc lại tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy giao công ty cho anh hai quản lý, thì có gì sai sao? Chẳng lẽ mấy năm nay thành tích của Du thị đều vô duyên vô cớ thay đổi sao? Không có anh hai, tiền hoa hồng của mấy người đều có nhiều như vậy sao? Làm người, đừng bất mãn."

Nhưng vẫn có rất nhiều lời phản bác Dư Tư Nhạc.

Nói ngắn gọn, kiên quyết không đồng ý để Du Lăng Thần tiếp tục quản lý Du thị, yêu cầu Dư Tư Nhạc quản lý.

Dư Tư Nhạc tin tưởng tuyệt đối vào anh hai, nếu như anh hai muốn cướp đoạt tài sản của Du thị, trong bảy năm này, liền cố sức ra tay độc ác, có cần phải chờ đến nhà họ Dung dấy lên làn sóng này không?

Bàn tay đặt bên dưới, dợt nhiên bị người khác nắm chặt.

Mười ngón tay đan vào nhau, tựa như đại biểu cho việc đồng tâm hiệp lực.

Dư Tư Nhạc nhìn theo bàn tay này, từ từ chuyển tầm mắt lên nhìn mặt anh trai.

Sắc mặt Du Lăng Thần không chút thay đổi, bình thản ung dung hướng mắt về phía các cổ đông khác, nói: "Mấy năm nay Du Lăng Thần tôi đối với các vị cũng không lạnh nhạt, các người đi theo Du thị kiếm được không ít tiền. Tôi mặc kệ các người đã lén lút nhận được những lợi ích gì, đấu với Du Lăng Thần tôi, vậy Du Lăng Thần tôi sẽ đấu với các người đến cùng."

Du Lăng Thần nói ra lập trường của mình.... .......

Dư Tư Nhạc vừa muốn nói thêm vài lời, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại của cô.

Dư Tư Nhạc mở ra xem, là đoạn ghi âm của Dung Húc gửi đến, nhìn đoạn ghi âm này, Dư Tư Nhạc cảm thấy thời gian cách đây khoảng bảy năm trước.

Du Lăng Thần ngồi bên cạnh Dư Tư Nhạc, đương nhiên cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn.

Nội dung tin nhắn viết một câu: "Sau khi nghe xong, quyết định có tin tưởng lời nói Du Lăng Thần hay không."

Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhíu đôi mi thanh tú lại, Dung Húc gửi đoạn ghi âm này đến, là muốn nói cái gì với cô?

"Anh hai......." Dư Tư Nhạc do dự ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần vỗ vỗ vai cô, ánh mắt sa sầm, ngược lại nói với những người khác trong phòng: "Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta bàn lại."

Tất cả mọi người đều la hét không thể, muốn hôm nay Du Lăng Thần phải cho bọn họ một cái công đạo.

Du Lăng Thần chẳng muốn phản ứng đi thẳng đến cửa, gọi bảo vệ đến, bản vệ ngăn cản họ lại, che cho Dư Tư Nhạc đi vào văn phòng tầng cao nhất.

Đóng cửa phòng lại, trong văn phòng thật yên tĩnh.

"Anh hai." Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động, chậm chạp không muốn mở đoạn ghi âm này.

Du Lăng Thần đưa tay giật lấy điện thoại: "Nghe một chút sẽ biết."

Anh điều tra đoạn ghi âm này......Là một đoạn đối thoại, âm thanh rất rõ.

"Du Lăng Thần, cậu không nên náo loạn đến mức tình trạng cá chết lưới rách chứ? Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết trong lòng cậu đang có chủ ý gì, cậu muốn nuốt trọn cả tập đoàn Du thị có phải không?" Một giọng nói xa lạ vang lên.

Dư Tư Nhạc cẩn thận lắng nghe, cố gắng hiểu ý nghĩa của cuộc nói chuyện này.

"Cậu sáu chúng tôi bốn, không thể thấp hơn! Nếu không chúng tôi sẽ không ở lại Du thị."

Giọng nói này đã từng nghe thấy ở Du thị, mơ hồ có chút quen thuộc. Trong đầu nhanh chóng tự hỏi, cuối cùng nghĩ ra một người.....Là Đào Thanh Úc. Chỉ có đều giọng nói trong đoạn ghi âm, đều vênh váo hung hăng.

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần.

"Nêu bây giờ chúng tôi rời khỏi Du thị, nhất định Du thị sẽ bị suy sụp, dẫn đến cấp bách, hai bên chúng ta cũng đừng muốn đòi hỏi lợi ích. Du Lăng Thần, con mẹ nó cậu đừng quá đen tối, tuy cậu chỉ tạm thời quản lý Du thị, nhưng chỉ cần chờ cô bé kia trưởng thành, tất cả quyền lợi của cậu đều bị thu lại. Nhân lúc hai chúng ta hợp tác, giao tạp đoàn Du thị cho chúng tôi, không phải tốt hơn sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc