ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Qua ba lần uống rượu, rất nhiều người say đến gục xuống, đạo diễn Vệ cụng bị rót rượu đến say mèm, trong miệng không ngừng nói những điều mơ hồ.

Dư Tư Nhạc không dính một giọt rượu, có thể nói là người tỉnh táo nhất trong đám người.

Du Lăng Thần uống tổng cộng bốn năm ly rượu, tinh thần thật dồi dào, anh vỗ vỗ vai Dư Tư Nhạc: "Tiểu Nhạc, chúng ta cần phải trở về."

"Dạ." Dư Tư Nhạc gật gật đầu.

Hóng đêm ngày càng mù mịt, đô thị đã lên đèn, nhà cao tầng mọc lên vững chắc, những tiếng động ồn ào làm náo loạn cả thành thị vào ban đêm, vĩnh viễn không tịch mịch.

Du Lăng Thần tự mình lái xe, hai tay nắm lấy tay lái, vượt qua đường lớn.

Phía trước là ngã tư đường, có đèn đỏ chợt sáng lên.

Du Lăng Thần đạp phanh lại, xe từ từ ngừng lại, tạm thời không chạy nữa.

"Tiểu Nhạc, còn tám ngày nữa đến sinh nhật của em rồi." Du Lăng Thần chợt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Dư Tư Nhạc sợ tới mức tay cô đang để trên thành cửa sổ xe chợt rơi xuống.

Sắc mặt khẽ biến thành hoảng hốt lo sợ, cô cắn răng thầm nghĩ, trời ơi, anh hai tính toàn từng giờ từng phút à? Cô đều quên mất chuyện này, may mà anh hai còn luôn ghi nhớ trong lòng.

Khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô gái bị bị phá vỡ, khóe miệng Du Lăng Thần nhe61ch1 lên, dường như vô cùng hài lòng.

"Hôm đó........Sẽ là một ngày rất đặc biệt." Du Lăng Thần chậm rãi nói.

Dư Tư Nhạc từ từ nắm chặt hai tay lại.

Đặc biệt? Dường như hai chữ này làm cho lòng cô chấn động.

Trong đầu chợt xuất hiện một giọng nói, ví dụ như.... ... Trong lễ cưới, nam chính thường làm những chuyện thiếu nhi không nên xem, để xác định quyền làm chủ của mình.

Anh hai sẽ không muốn làm như vậy chứ?

Dư Tư Nhạc mím chặt môi, lén lút quan sát vẻ mặt của anh trai mình. Lại cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, trời sinh không nóng bỏng, không có gương mặt thanh tú câu hồn như yêu tinh.... ....Cuối cùng anh hai thích mình ở chỗ nào chứ?

"Anh hai.... ..." Dư Tư Nhạc rất muốn trao đổi chuyện này với anh thêm lần nữa.

Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên: "Đèn xanh rồi."

Nói xong, anh khởi động xe, tiếp tục lái về biệt thự. Rất rõ ràng cố ý chuyển chủ đề, thái độ rất quyết tâm kiên quyết!

Lời nói Dư Tư Nhạc vừa ra khỏi miệng chợt nuốt trở về.

... ...... ...... ...... ........

Mấy ngày sau đó, Dư Tư Nhạc ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày để hồi hợp lo sợ, nghĩ làm thế nào để tránh né anh hai.

Nhân lúc Du Lăng Thần chưa tan tầm về nhà, cô gọi điện thoại cho Trịnh Thiểu Hoa.

"Này.......Anh Trịnh, nhà của anh còn biệt thư nào khác không? Có thể cho em mượn tạm vài ngày được không?" Ít nhất cũng phải thoát khỏi sinh nhật lần thứ mười tám này, tạm thời Dư Tư Nhạc chưa chuẩn bị tâm lý "được ăn".

Văn phòng bệnh viện.

Một tay Trịnh Thiểu Hoa cầm điện thoại, tay kia giở sổ bệnh "Anh nhớ ngày mai là sinh nhật của em, Du thiếu sẽ chúc mừng cho em."

Vừa nhắc đến sinh nhật lần thứ mười tám, Dư Tư Nhạc theo phản xạ nói: "Em.... ....Em có chút chuyện, anh Trịnh, cuối cùng anh có cho em mượn hay không?"

Trịnh Thiểu Hoa cũng không phải là một người dễ bị lừa, anh ở đầu dây bên kia điện thoại, khóe miệng mỉm cười ngày càng sâu, dường như từ trong giọng nói run rẩy của Dư Tư Nhạc, đã nghe ra manh mối.

"Tiểu Nhạc, không phải anh Trịnh keo kiệt. Đổi lại lúc khác, cho dù em mượn phòng anh ở để làm gì, anh cũng không nói hai lời liền cho em mượn." Ngón tay Trịnh Thiểu Hoa lật đến một ca bệnh thì dừng lại, nói: 'Em nên biết Du thiếu là hạng người gì, lần này anh giúp em, anh ấy sẽ tìm anh gây phiền phức."

Giống như lần trước, anh giúp Dư Tư Nhạc trốn đi, một vi Boss không hề độ lượng chỉ cần có thù báo thù, làm hại anh hơn nửa tháng không tìm được tin tín của cô.

Lần này, Trịnh Thiểu Hoa làm sao dám tùy tùy tiện tiện phá hư kế hoạch của Du Lăng Thần? Lần này không thể nghi ngờ đã hoàn toàn chọc giận vị Boss đó rồi.

Dư Tư Nhạc cũng không muốn anh ta khó xử: "Biết rồi, anh Trịnh, em đây không làm phiền anh nữa."

Dư Tư Nhạc ủ rũ cúp điện thoại.

Sau khi cô sống lại, thì chỉ biết được vài người thôi. Người cô quen, gần như anh hai cũng biết. Dư Tư Nhạc chợt phát hiện ra, cô không tìm thấy được một khả năng giúp đỡ từ người ngoài.

Dư Tư Nhạc hung hăng cắn răng, kiên quyết không muốn làm dê đợi làm thịt.

Cầm lấy ví tiền, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

... ...... ........

Màn đêm buông xuống rất nhanh, Dư Tư Nhạc đứng ở đầu đường, mê man không biết nên đi về đâu.

Mở ví tiền ra nhìn vài lần, bên trong có rất nhiều thẻ tín dụng.... .........

Nhưng Dư Tư Nhạc không có can đảm quẹt thẻ tiêu xài, bởi vì làm như vậy anh hai sẽ dễ dàng phát hiện ra tung tích của cô.

Trừ lần đó ra, chỉ còn ba tờ tiền lẻ màu hồng, tiền này là do mấy ngày hôm trước đi siêu thị còn dư lại, không nghĩ tới bây giờ lại có ích rồi.

Phàm là chỗ nào hơi quản lý nghiêm ngặc, thì khách sạn nơi đó muốn đăng ký phải có giấy chứng minh, Dư Tư Nhạc ra ngoài vội vàng nên không mang những thứ đó theo. Trong điện thoại có thiết bị định vị, Dư Tư Nhạc không ngốc đến mức phải mang nó theo.

Mờ mịt nhìn xung quanh, Dư Tư Nhạc tự hỏi đêm nay phải qua đêm ở đâu.

Một thành thị có mặt dồi dào, vậy nhất định sẽ có vẻ mặt nghèo khó. Ví dụ như ở Hồng Kông, chỗ đó rồng rắn lẫn lộn, loại người gì cũng đều có. Lợi thế duy nhất của cuộc sống ở đó, giá cả là thấp, chi phí ít.

Dư Tư Nhạc chợt nhớ đến thành phố C cũng có một khu vực như thế.... ...... .....

Ba trăm đồng này nhất định sẽ duy trì được cuộc sống trốn chạy của cô, vì thế Dư Tư Nhạc nhất định có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, cần phải kéo dài thời gian càng tốt.

Cô vội vàng vào xe buýt công cộng, tìm một ghế trống rồi ngồi xuống.

Ngồi một chuyến xe khoảng bốn mươi phút, lúc Dư Tư Nhạc xuống xe thì ngạc nhiên với sự thay đổi của cảnh vật trước mắt.

Những cảnh vậy này làm cho cô nhớ đến cuộc sống trước đây. Túng thiếu, nghèo khổ, tất cả thời gian đều làm việc để sống.

Bên đường có rất nhiều người bán hàng rong đang mua bán, đúng lúc Dư Tư Nhạc đang đói bụng, liền mua hai xâu cá viên chiên bỏ vào miệng.

"Ông chủ, biết ở đâu có khách sản không? Loại tiện nghi nhất đó......" Dư Tư Nhạc vừa ăn cá viên chiên, vừa hỏi ông chủ quán.

Thấy đối phương đã mua một phần đồ ăn của mình, ông chủ cũng vô cùng vui vẻ nói: "Thấy cô chỉ có một mình thôi à? Ở đây an ninh không được tốt lắm, tối rồi, một nữ sinh như cô đừng đi loạn, mấy hôm trước nghe nói ban đêm có một nữ sinh ra đường bị người ta cưỡng bức."

Dư Tư Nhạc hoảng sợ khi nghe ông chủ nói.

"Nghe chú khuyên một câu, đừng vì tiếc tiền mà chọn những khách sạn vắng vẻ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, mất nhiều hơn được." Hơn nữa trong những khách sạn nhỏ, côn đồ đánh nhau hút chích thuốc phiện thường xuyên ra vào.

Nhìn cô gái trước mắt này lớn lên thật xinh đẹp, thật muốn một chỗ ở khách sạn, nói không chừng sẽ rước họa vào thân.

Dư Tư Nhạc ăn xong viên cá viên chiên cuối cùng, cảm thấy ông chủ nói rất đúng. Lúc cô chạy trốn, cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình.

Ông chủ quán cũng rất dẹo miệng, giơ tay lên chỉ vào hẻm nhỏ cách vách: "Đi qua ngõ này, có khách sạn cũng không tệ lắm, giá cả hợp lý."

"Cảm ơn chú." Dư Tư Nhạc nói lời cảm ơn.

Sau đó theo hướng ông chủ quán chỉ, cô đi vào cái hẻm nhỏ, quả nhiên trông thấy một khách sạn nhỏ.

Khách sạn trang trí theo kiểu cổ xưa, có thể nhìn ra được người chủ đã mở khách sạn này lâu năm.

Một người phụ nữ trung niên ngồi phía trước, mới đảo qua tạp chí, trong miệng không ngừng cắn hạt dưa, nhìn thấy có người đến, hỏi: "Muốn ở trọ sao?"

Dư Tư Nhạc gật đầu.

"Muốn ở một mình, hay là.... ...."

"Loại tiện nghi nhất.... ...." Dư Tư Nhạc buộc miệng nói.

Người phụ nữ trung niên nhìn cô vài lần, dường như đang suy nghĩ, một cô gái ăn mặc như thế rõ ràng là nhà có tiền, sao lại chọn căn phòng tiện nghi nhất chứ? nhưng mà đầu năm nay hàng nhái nhiều, ánh mắt không nhất định nhìn đúng.

Người phụ nữ trung niên lấy một xâu chìa khóa ra đưa cho Dư Tư Nhạc: "Một đêm ba mươi đồng, phòng 203."

Thật là tiện lơi! Dư Tư Nhạc thầm cảm thán.

Mạng lưới dây điện các loại của khách sạn đều lộ ra ngoài. Theo như Dư Tư Nhạc quan sát, ngồi nhà này đã được xây ít nhất mười năm. Trên vách tường có vài đốm màu xám, rất nhiều nước sơn đã phai màu.

Dư Tư Nhạc đứng trước cửa phòng 203, dùng chìa khóa tra vào ổ, lắc vài cái.

Cửa phòng nặng nề được mở.

Trong phòng tối đen như mực, Dư Tư Nhạc nhấn vào công tắc đèn, tầm mắt từ từ sáng lên.

Bức màn che tầm nhìn bên ngoài, đồng thời cũng không cho ánh nắng chiếu vào, trong không khí ẩn ẩn mùi ẩm mốc.

Phòng nhỏ chỉ hơn mười mét vuông, chỉ có một cái gương, cộng thêm một cái bàn, được trang trí vô cùng đơn giản.

Dư Tư Nhạc đi đến bên cạnh cái giường nhìn tấm trải giường.... ........Là một loại màu trắng rẻ tiền, không biết đã được giặt bao nhiêu lần, đã bám đầy bụi.

Dư Tư Nhạc không có tính thích sạch sẽ, nhưng cũng sạch sẽ, đặc biệt sau một thời gian sống chung với anh hai, càng không nhẫn nhịn được sự dơ dáy bẩn thỉu.

Nhìn toàn cảnh căn phòng, cô thầm thở dài một hơi.

Chịu đựng! Trong lúc này sự đơn giản không có gì đáng phàn nàn hơi so với việc bị "ăn sạch".

Dư Tư Nhạc vô lực ngã lên giường.

Thật ra trong lòng cô rất phức tạp, chính cô cũng không nói nên lời vì sao phải chạy trốn, có thể giải thích thành con cá sau khi rời khỏi nước, cuối cùng cũng giãy giụa.

Bình luận

Truyện đang đọc