ẢNH HẬU XUYÊN KHÔNG, VƯƠNG PHI THẬT UY VŨ


Mấy ngày hôm sau, Lâm gia liên tiếp truyền thái y đến chẩn trị cho Lâm Thuần An vì vết thương càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, không những không có dấu hiệu lành lại mà phần thịt bị thương càng lúc càng trở nên thối rửa.

,, Choang,,
Các ngươi cút hết cho ta, đám lăng băm vô dụng!
Tiếng vỡ của những đồ đạc trong phòng vang lên chói tai, những đại phu và thái y được mời đến cũng sợ hãi bỏ ra ngoài.

Lâm Thuần An vì đau đớn mà trúc giận lên người khác, cô ta vừa giận bản thân vừa hận Hàn Lam Nguyệt, cho rằng mọi người vì bảo vệ cửu vương phi nên mới đối xử với cô như vậy.1
Con như vậy thì sau này làm sao có thể gã cho Dực ca ca nữa huhu, đều tại ả tiện nhân đó hết...!1
Hoắc thị nhìn con gái đau đớn khóc nức nở trên giường thì lòng đau như cắt.

Không sao, ta sẽ mời đại phu tốt nhất cho con, nhất định sẽ không để lại sẹo đâu, con vẫn có thể gã cho Chiến Thần Vương Gia của con.

Còn về vương phi kia, ta sẽ giúp con trúc giận nhé, có được không?
Hoắc thị nhẹ giọng an ủi Lâm Thuần An.

Vậy người nhất định phải giúp con trả thù đó hức...!
Hoắc thị dỗ dành cô, tâm tư của con gái làm sao bà ta không biết, bà biết Lâm Thuần An làm tất cả cũng chỉ vì yêu mến Sở Bắc Dực mà thôi, nhưng xem qua thái độ thì Cửu vương gia thật sự rất xem trọng vị vương phi đó.

Nếu vậy thì bà ta sẽ làm cho hắn không còn xem trọng cô nữa!
Cứ như vậy một âm mưu hiểm độc sắp được bà ta thực hiện.

Lúc này bên ngoài tiếng ồn ào vang lên, sau đó là một nha hoàn vội vàng chạy vào.


Phu nhân...!
Nha hoàn thân cận của Hoắc thị đi vào, ánh mắt dường như có chuyện muốn nói riêng, bà ta vừa nhìn đã nhận ra sau đó liền để lại con gái rồi đi ra ngoài.

Nói đi, đã sảy ra chuyện gì?
Bẩm phu nhân, bên ngoài hiện tại đang có rất nhiều lời đồn đại không tốt về đại tiểu thư...!
Nha hoàn có vẻ hơi ngập ngừng.

Nói...!là chuyện gì!
Bọn họ nói...!nói đại tiểu thư của chúng ta phẩm hạnh thấp hèn, lăng loàng trắc nết, thường hay cùng nam nhân đi đến khách điếm để...!còn có cả người làm chứng
Hiện tại thanh danh của tiểu thư dường như đã mất hết rồi, trước cửa phủ lúc nào cũng có người đến quấy phá chửi rủa...!
,, Cốp,, Hoắc thị thoi mạnh cây gậy trong tay xuống nền đất, bà ta tức giận đến xanh mặt.

Đúng là ăn nói hàm hồ...!
Phu nhân, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thời gian tới đóng cửa miễn tiếp khách, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.

Huhu, thanh danh của con mất hết rồi! con không muốn sống nữa
Lâm Thuần An lại nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, cô ta như đứng bên bờ vực sụp đổ mà tuyệt vọng, lời đồn đại sẽ nhanh chóng lan xa, bảo cô ta sau này làm sao mà ngẩn mặt nhìn đời đây!
Lâm Thuần An nước mắt rơi như mưa lê cái thân tàn muốn đâm đầu vào cột để tự vẫn nhưng lại được mọi người ngăn cản.

Nữa đời sau của ta phải làm sao đây? ta không muốn sống nữa!
Lâm Thuần An vùng vẫy muốn tự đi tìm đến cái chết mặc cho Hoắc thị có ra sức ngăn cản
An nhi, còn đừng làm chuyện dại dột, mẫu thân sẽ rất đau lòng
Chuyện này nhất định là có kẻ hãm hại, ta sẽ bắt kẻ đó về tạ tội với con có được không?
Nghe lời mẫu thân, đừng tự làm hại bản thân mình, con muốn để ta lại một mình sao!
Hoắc thị ôm con vào lòng mà khóc rống lên, cho đến khi Lâm Thuần An một lần nữa ngất đi vì động đến vết thương thì mọi chuyện mới thôi hỗn loạn.

- ---------
Phong Nguyệt uyển.

Cô ra tay cũng thật độc ác, như vậy thì nữa đời sau của nàng ta sẽ thảm lắm đây!
Nhưng mà ta thích hehe
Chu Ngân Sa ngồi bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa bàn luận về chuyện của Lâm Thuần An.

Cũng không thể trách ta độc ác, cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi thì với ta thì ta sẽ đáp trả lại y như vậy
Ta không phạm người, người cũng đừng nên phạm ta, nếu không thì quyết không tha.

Hàn Lam Nguyệt cầm tên tay một cây kim, cô đang thêu một cái túi thơm.


Mà tỷ đã làm gì với Lâm Thuần An vậy ạ, nghe nói vết thương của cô ta mãi vẫn không chịu lành, chẳng lẽ...!
Diệp Liên Hoa thắc mắc hỏi.

Phải, là ta giở trò đó, ta muốn để Lâm Thuần An đau đớn khổ sở thân bại danh liệt, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!
Lời này nói ra khiến ba cô gái bên cạnh chợt lạnh sống lưng, cũng may mà bọn họ đã quy phục về tay của Hàn Lam Nguyệt, nếu không thì cũng không dại mà động đến đại ma vương phi này.

Cả bốn người bọn họ cùng nhau trò chuyện trong đình viện của Hàn Lam Nguyệt.

Vết thương của Lâm Thuần An mãi vẫn không chịu lành là vì đã bị hạ độc.

Cô đã âm thầm cho người đi tẩm chất độc ăn mòn vào hình trượng dùng để đánh Lâm Thuần An, khi dính vào máu thịt đương nhiên sẽ bị trúng độc, tuy không chết người nhưng lại khiến người trúng độc ngày đêm bị dày vò hành xác bởi vì đau đớn.

Tin tức nàng ta lăng loàng trắc nết cũng là do Hàn Lam Nguyệt và Chu Ngân Sa làm ra.

Danh tiếng nàng ta vốn đã không tốt, nay chỉ cần chăm một ngòi lửa thì mọi thứ sẽ bùng cháy ngay lập tức, và đúng như các cô đã dự định, mọi người đều hưởng ứng rất tốt tin đồn này, dù nàng ta thật sự không có như vậy thì cũng không một ai chịu tình nguyện tin tưởng nàng ta hết!
Thật ra cô không phải là ra tay tàn độc, mà thực tế là, nếu chúng ta không trở thành ác quỷ, thì làm sao đấu lại ác quỷ đây?.

- --------
Vài ngày tiếp theo đều rất bình thường.

Chu Ngân Sa ở lại trong Dực vương phủ chơi với Hàn Lam Nguyệt, cũng nhanh chóng thân thiết với Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân.

Cả bốn người các cô mỗi ngày ở Phong Nguyệt uyển đều nô nức tiếng cười đùa, nào là cùng nhau ăn uống ca hát nhảy múa, rồi lại cùng nhau diễn tuồng trên vũ đài, không khí thật rất hoà ái.

Chủ tử, có thư của Hạ gia truyền đến ạ
Nha hoàn của Hạ An Vân nói.

Đưa ta xem.


Hạ An Vân đọc xong là thư thì cảm xúc có chút giảm xuống, thấy như vậy cả ba người còn lại liền lo lắng hỏi xem là chuyện gì.

Làm sao vậy, có chuyện gì à.

Hàn Lam Nguyệt hỏi.

Cũng không có việc gì to tát, chỉ là mẫu thân muội sức khỏe không tốt nên phụ thân mong muội có thể trở về Hạ gia một chuyến để thăm người
Nghe xong thì mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng may là không có việc gì nghiêm trọng sảy ra.

Còn tưởng là việc gì, nếu muội muốn thì có thể về thăm nhà bắt cứ lúc nào, ta cho phép là được rồi, cả Diệp muội nữa, nếu thấy nhớ nhà cũng có thể trở về
Hàn Lam Nguyệt nhẹ giọng nói với hai cô, hiện tại mọi chuyện lớn bé trong phủ đều do cô quyết định nên cũng không cần phải hỏi qua ý của Sở Bắc Dực.

Được vậy thì tốt quá, vậy hôm nay muội xuất phủ luôn được không ạ
Hạ An Vân vẻ mặt tươi rối ánh mắt sáng rỡ đầy vui mừng nói.

Xem muội kìa, đương nhiên là được rồi, ta bảo người chuẩn bị quà cho muội đem về nhé.

Hàn Lam Nguyệt cười một cách bao dung với Hạ An Vân, qua một khoản thời gian dài như vậy, cô đã sớm xem Hạ An Vân và Diệp Liên Hoa như muội muội của một mà yêu thương bảo bọc rồi, cô cũng vì vậy mà cảm thấy không còn cô đơn nữa, vì đã có cảm giác đây đã là nhà của mình.

Nhưng cô không hiểu sao trong lòng lúc này lại có chút bất an, không biết là sẽ có chuyện gì sẽ sảy ra nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc