ẢNH HẬU XUYÊN KHÔNG, VƯƠNG PHI THẬT UY VŨ


Sau một hồi tất bật chuẩn bị, Hạn An Vân cảm thấy đồ hơi nhiều một chút, xe ngựa riêng của cô thì lại hơi nhỏ! Ngẫm nghĩ một hồi thì cô lại chớp chớp đôi mắt to tròn quay sang nhìn Hàn Lam Nguyệt với vẻ nũng nịu.

Nguyệt tỷ, muội có thể dùng xe của tỷ không, xe của muội...!
Cô vừa nói vừa nhìn về chiếc xe của mình
Hàn Lam Nguyệt nhìn biểu hiện này của cô bé thì cười nuông chiều gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Hạ An Vân.

Được, đều cho muội hết
Ta thích tỷ nhất, đa tạ Nguyệt tỷ
Hạ An Vân vui mừng thích thú dụi đầu vào vai của Hàn Lam Nguyệt.

xe ngựa của chính thất đương nhiên rất đẹp và uy phong, thiếp thất về nhà mẹ đẻ mà có thể dùng xe của chính thất cũng đã là một chuyện hay rồi, huống chi cô lại là vương phi danh tiếng lẫy lừng nữa.

Bởi lẽ tôn ti trật tự, thân làm thiếp thì cũng giống như là nô tỳ dưới tay chính thất, con của thiếp sau này cũng chỉ có thể theo sau làm nô cho con dòng chính.

Hạ An Vân cảm thấy may mắn vì Vương Phi tuy thân phận cao quý tài học hơn người nhưng lại chưa từng cao ngạo mà phân biệt đối xử với các cô, chính vì điều đó mà cả cô và Diệp Liên Hoa đều rất yêu mến Hàn Lam Nguyệt.


Khi nhận ra vương gia chỉ dành tình cảm đặc biệt cho duy nhất một mình vương phi thì hai cô đã quyết định nữa phần đời về sau không cần sự sủng ái của vương gia nữa, chỉ cần vương phi không bỏ rơi bọn họ và mọi thứ luôn tốt đẹp như bây giờ là cô đã mãn nguyện rồi!
Ấy cẩn thận một chút, đây đều là dược liệu quý đấy, vỡ một lọ ta sẽ trừ bạc của các ngươi.

Diệp Liên Hoa đứng bên cạnh xe ngựa xem xét bọn hạ nhân chất đồ lên xe, thận trọng nhắc nhở bọn họ làm việc, cô là người điềm tĩnh cẩn trọng, luôn lo trước tính sau cho mọi việc, vì vậy Diệp Liên Hoa là một trợ thủ đắc lực được Hàn Lam Nguyệt chọn để cùng cô cai quản vương phủ.

Một lát sau thì Hạ An Vân mới bắt đầu lên xe chuẩn bị đi, nhưng khi thấy ở phía sau là cả đoàn ba mươi binh lính đi theo hộ tống thì cô liền xua tay nói.

Muội chỉ về nhà một chuyến, các tỷ không cần phải đưa theo nhiều người như vậy đâu.

Ta không an tâm cho lắm, ngừa bệnh hơn chưa bệnh mà
Hàn Lam Nguyệt vì cả buổi ngày hôm nay cứ lo lắng bồn chồn mãi nên mới cẩn thận như vậy, dù sao có chuẩn bị cũng đỡ hơn một chút.

Muội nghe Nguyệt tỷ đi, trên đường đi nhớ cẩn thận đấy
Phải đó, nhưng cô đang đi xe của đệ nhất tài nữa kinh thành, còn từng lập được chiến công cứu nước, lại là người của Chiến thần vương gia nữa, nghĩ xem ai mà to gan dám động đến cô cơ chứ
Chu Ngân Sa nói.

Sau một hồi nghe ba người Thất công chúa, Hàn Lam Nguyệt và Diệp Liên Hoa dặn dò thì Hạ An Vân cũng thuận ý mà lên đường.

Muội đi rồi sẽ về nhanh thôi, có món ngon cũng đừng ăn hết phần của muội đó.

Cổ xe ngựa từ từ lăn bánh, Hạ An Vân chồm người ra cửa sổ mà tươi cười vẫy tay với các cô, quả là nụ cười của một thiếu nữ, vừa rạng ngời xuân sắc vừa hồn nhiên đến yêu đời.

Bây giờ trời đang dần về chiều, những ánh nắng cuối cùng của ngày cũng sắp tàn đi, Hàn Lam Nguyệt cùng Diệp Liên Hoa và Chu Ngân Sa quay bước trở vào trong, để lại sau lưng họ là một luồng gió chiều ảm đạm thổi tới cuốn theo vài chiếc lá khô bay lên tán loạn, khung cảnh nhìn thật có chút tang thương, như thể đang dự báo một chuyện chẳng lành sắp sảy ra!
Trên đường đi, xe của Hạ An Vân vừa ra khỏi cổng thành, khi đi đến khúc đường có hơi vắng vẻ một chút thì liền gặp rắc rối.

Từ đâu bay ra rất nhiều sát thủ đã mai phục sẵn từ trước, bọn chúng bắt đầu bao vây cổ xe ngựa, binh lính hộ vệ cũng lập tức vào thế chiến đấu, một nhóm bảo vệ chủ tử còn một nhóm chiến đấu.


Đám hắc y nhân không nói gì ngoài việc để ý vào chiếc lệnh bài treo trước xe ngựa, xong chúng lại nhìn nhau gật đầu một cái rồi tất cả cùng xông lên.

Hạ An Vân từ lúc nghe bên ngoài có tiếng binh lính rút kiếm là đã biết mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm, cô và hai nha hoàn sợ hãi ôm nhau ngồi bên trong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nước mắt Hạ An Vân bất giác rơi xuống từng giọt từng giọt, cả người cô run lên bần bật.

Là cướp sao? nếu vậy thì chờ bọn chúng cướp đồ xong rồi sẻ đi thôi, chắc sẽ không sao đâu!
Suy nghĩ đó vừa dứt thì bức rèm cửa trước mặt bị một tên hắc y nhân chém một nhát toát ra làm hai, ba người trong xe hoảng loạn hét toáng lên.

,, Xoẹt,, xoẹt,, hai nhát kiếm nữa lại vung lên, máu tươi bắn hết lên mặt của Hạ An Vân, hai nha hoàn đó ngay lập tức ngã gục xuống.

Đừng, ngươi muốn lấy cái gì thì lấy đi, ta đưa hết cho ngươi...!
Hạ An Vân cởi bỏ hết trang sức bằng vàng trên người xuống rồi sợ hãi ném đến trước mặt tên đó, Hắn nhìn đống trang sức xong lại nhìn đến cơ thể của Hạ An Vân.

Thấy ánh mắt dâ.m dục đó của tên hắc y nhân càng làm sự sợ hãi và bấn loạn của Hạ An Vân tăng lên gấp mười lần.

Cứu ta, người đâu....!
Hạ An Vân bất lực hét lên, nhưng tiếng binh đao đã im bậc, những binh lính bên ngoài đã bị bọn người kia giết sạch!
Ngươi không được qua đây
Ta...ta là người của Dực vương phủ, chiến thần vương gia là phu quân của ta
Nếu ngươi...ngươi dám động đến ta, thì chàng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Tên thích khách Nghe rồi không những không sợ mà còn hung hãn hơn, hắn trợn mắt tức giận lôi Hạ An Vân ra khỏi xe ngựa rồi ném mạnh cô xuống đất.


Cầu xin các người hãy tha cho ta đi, các người cần bao nhiu tiền ta đều có thể cho.

Chỉ cần các người buông tha cho ta thôi
Hạ An Vân khóc sướt mướt chắp tay quỳ dưới mặt đất mà van xin tên kia.

Nhưng hắn thì không một chút mảy may để ý lời van xin của nữ tử tội nghiệp trước mắt mà đưa tay cởi y phục của mình xuống, những tên bên cạnh cũng tiếng đến giữ chặt Hạ An Vân lại.

Cô chỉ có thể lắc đầu van khóc trước hành động của bọn họ, cảm giác bản thân rơi vào đường cùng những lại không có một người giúp đỡ khiến cho cô như rơi vào tận cùng của nỗi tuyệt vọng.

Tên kia dần tiến lại chỗ cô, rồi một tiếng thét vang vọng như xé tan màn đêm vang lên.

ĐỪNG MÀ!!!...!
- -------------.


Bình luận

Truyện đang đọc