ẢNH HẬU XUYÊN KHÔNG, VƯƠNG PHI THẬT UY VŨ


Đồ nữ nhân độc ác, sao ngươi dám làm như vậy với An Nhi của ta!
Hoắc gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoắc thị hét lên như hóa điên sau cái chết của con gái, dù trên người vẫn đang bị thương nhưng bà ta vẫn cố giãy giụa muốn nhào đến tấn công Hàn Lam Nguyệt nhưng đều bị Xài Hồ ngăn lại.

Được...!Bổn vương phi mỏi mắt chờ mong!
Xong Hàn Lam Nguyệt nhấc cánh tay đang cầm theo trường kiếm lên từng bước tiến về phía của Hoắc thị.

Lưỡi kiếm bằng thép sắc bén nặng ghì bị cô kéo lê dưới nền tạo ra những tia lửa nho nhỏ nhưng đầy sát khí!
Đến thời khắc này mụ ta đã sợ đến cả người run rẩy.

Ngươi không thể giết ta được, dù ta có mang trọng tội thì cũng không đến lượt ngươi tự mình xử lý!
Hoắc thị dù sợ những vẫn muốn cãi cùn với Hàn Lam Nguyệt.

Lúc này quan binh bỗng từ bên ngoài kéo vào thành đoàn bao vây xung quanh hiện trường, một bên là binh lính của quan chức địa phương còn một bên là quân của Sở Bắc Dực.

Vương phi xin hãy ngừng tay...!
Vị quan kia gấp rút chạy đến trước mặt Hàn Lam Nguyệt mà quỳ xuống van xin.


Dù Lâm phu nhân có phạm phải trọng tội đi nữa thì cũng phải dao lại cho hình bộ phân xử, nếu vương phi tự mình hạ thủ sẽ khiến bản thân mình phải chịu liên luỵ đó ạ.

Xin vương phi minh xét lại....!
Vị quan kia không muốn thấy thêm một bi kịch nào sảy ra nữa, ông ta và phụ thân của Hạ An Vân từ lâu đã qua lại thân thiết, ông cũng xem Hạ An Vân như nghĩa nữ của mình mà quý trọng, khi hay tin nàng bị Hoắc thị hãm hại thì trong lòng cũng không khỏi căm phẫn.

Mặc dù cũng muốn báo thù cho Vân Nhi nhưng ông lại không muốn nhìn thấy một cô nương tốt như vương phi lại bị những chuyện như vậy làm phá hủy đi tương lai.

Hàn Lam Nguyệt không nói gì mà nhìn về phía Sở Bắc Dực.

Chàng muốn ngăn cản ta?
Cô hỏi hắn mà ánh mắt lại gợn lên một tầng nước mỏng.

Hắn nhìn thấy biểu cảm này của cô liền xót xa trong lòng, hắn không muốn nhìn cô đau lòng như vậy, nếu cô không tự tay mình trả thù cho Hạ An Vân thì e là cả đời này thâm tâm cô cũng không thể yên được.

Biết được sự cố chấp của cô nên hắn cũng chỉ có thể để cô hoàn thành ý nguyện của mình.

Ai bảo hắn lại yêu phải một đại ma đầu như cô chứ, vừa trung can nghĩa đảm lại trọng tình trọng nghĩa, khi thì dịu dàng như nước, lúc lại tàn nhẫn vô cùng!
Nàng muốn làm gì ta đều không có ý kiến!
Sở Bắc Dực nói một câu mà khiến vị quan kia đơ cả người.

Vương Gia...người
Còn Hoắc thị và lão quản gia thì đang hoảng sợ không thôi.

Nếu Vương Gia đã nói như thế thì cho dù hoàng thượng có đến thì cái mạng của bọn họ cũng không thể giành lại được.

Ta...!ta muốn đến hình ti, dù thế nào thì ta cũng là nhất phẩm phu nhân do hoàng thượng ngự phong, muốn chém muốn giết cũng là do hoàng thượng định đoạt, Các người không có quyền!
Dù có cố gắng biện giải đến đâu thì thanh kiếm của Hàn Lam Nguyệt vẫn cứ dần dần tiến đến gần cái cổ của bà ta.

Vương phi, xin hãy suy nghĩ lại đi ạ, người làm như vậy sẽ không tốt cho mình đâu
Vị quan kia nói.


Nhưng Hàn Lam Nguyệt như không nghe thấy mà đi đến trước mặt Hoắc thị.

Không...ngươi không được làm vậy...!
Nhìn nét mặt kinh hãi của bà ta càng khiến Hàn Lam Nguyệt cảm thấy hài lòng.

KHÔNG....!!!
Sau tiếng hét chói tai vang lên là một tiếng,,Xoẹt,, một đường kiếm dứt khoát chém qua yết hầu của Hoắc thị, một dòng máu đỏ tươi cũng theo đó mà chảy ra bắn hết lên y phục của Hàn Lam Nguyệt tạo thành những đốm đỏ li ti.

,, Bộp,, cái đầu với ánh mắt trợn trừng của Hoắc thị rơi xuống đất trước sự chứng kiến của bao nhiêu ánh mắt.

Lão quản gia kia thì sợ hãi mà hèn nhát nắp yên một chỗ nhìn thảm cảnh sảy ra như vậy, ông ta dù đã chạy đi báo quan nhưng tất cả đều trở nên vô dụng khi Sở Bắc Dực đến.

Ông ta bây giờ chỉ đành đau lòng và uất hận nhìn lấy thi thể của Lâm Thuần An và Hoắc thị.

Hàn Lam Nguyệt sau khi trả thù cho Hạ An Vân xong thì quay đi.

Bộ bạch y thấm đẫm máu tươi, những vệt máu cứ loan ra tựa như những đoá hoa đào nở rộ giữa trời đông gió tuyết.

Thật là một kiệt tác!
Ta làm xong việc sẽ tự đến hình ti lĩnh tội...!
Cứ như vậy, Hàn Lam Nguyệt lúc đến lẫn lúc đi đều uy nghiêm hiên ngang như thế.


Bắt ông ta lại!
Sở Bắc Dực tra lệnh cho người bắt giữ lão quản gia của Lâm phủ lại và dẫn người của mình quay về.

Các người sao lại bắt ta...mau thả ta ra.

Vị quan kia thấy vậy cũng thì không nói gì, Vương Gia làm chuyện gì cũng có lý do của mình nên ông cũng không tiện quản đến, thế nên chỉ đành ở lại Lâm phủ xem xét và thu dọn hiện trường.

Hàn Lam Nguyệt trở về thay ra bộ y phục đã dính máu kia rồi lại mang nó đến phần bia mộ vẫn còn chưa kết đất của Hạ An Vân.

Muội xem...!
Ta đã trả được thù cho muội rồi, ta đã khiến kẻ hại muội phải trả giá bằng cách đau đớn nhất!
Hôm nay ta mang đầu của kẻ thù đến để tế bái linh hồn muội
Muội hãy an nghỉ đi nhé, Vân Nhi...!
Nói lời ấy mà Hàn Lam Nguyệt lòng nhẹ đi đôi chút, nhưng nhìn đến phần mộ kia lòng cô không khỏi lại dâng lên cảm xúc bi thương.

Cô dùng chính cách mà Hoắc thị đã làm với An Vân để đáp lại bà ta, trước khi chết thì đau đớn nhìn con gái bị bức đến chết, nhìn thấy người mình yêu thương nhất ra đi trong tuyệt vọng và bất lực, điều đó thật chua chát biết bao..


Bình luận

Truyện đang đọc