ANH KHÔNG BIẾT



Editor: KiL
Sáng sớm trên đường vẫn chưa bị kẹt xe, chiếc Land Rover một đường thông suốt chạy đến Hoa Viên Thành Thị, Chu Tề Dương quẹt thẻ vào tiểu khu, dừng xe trước biệt thự của Giang Ngư Chu.
Hướng Vãn đẩy cửa ra xuống xe cùng anh ta đi vào.

Cô là đến giúp Giang Ngư Chu lấy quần áo, cái người đàn ông ngây thơ kia, lúc đồng ý tiếp tục nằm viện thêm một ngày lại đưa ra yêu cầu mới, anh không mang theo quần áo để thay giặt.
Hướng Vãn đành phải đồng ý đến lấy giúp anh, mà vừa vặn Chu Tề Dương tan tầm, tiện thể cho cô đi nhờ một đoạn.
Chu Tề Dương mở cửa, Hướng Vãn theo phía sau đi vào, vừa đi vừa đánh giá chung quanh.
Phòng của Giang Ngư Chu là một căn phòng lớn, bên ngoài có một phòng khách nhỏ, ghế sô pha bàn trà đều đầy đủ, lại đi vào trong nữa mới là phòng ngủ của anh.

Phong cách trang hoàng của phòng ngủ nhất trí với dưới lầu, đơn giản khí thế, màu sắc chủ đạo là xám và trắng.
Chu Tề Dương rất quen thuộc với chỗ này, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái bao nhỏ màu đen, sau đó từ bên trên tủ quần áo kéo cửa dẫn vào trong phòng treo quần áo.
Phòng treo quần áo của anh lớn hơn người bình thường rất nhiều, ròng rã hai mặt tường đều là áo quần của anh, hơn nữa được phân loại ra treo lên gọn gàng chỉnh tề.
Bỗng nhiên trước mắt lóe lên một quầng sáng rực rỡ, vẫy gọi đôi mắt cô nhìn qua, tầm mắt Hướng Vãn hơi ngừng lại, rồi định tại một chỗ.

Bộ quần áo màu xanh cành tùng kia khác biệt như thế giữa từng dãy đồ vest màu đậm trước mặt, ánh mắt cô dán chặt vào đấy, đầu ngón tay di chuyển từng tấc từng tấc phía trên, phảng phất như là quyến luyến không muốn buông lại như đã đắm chìm quá mức.
Chu Tề Dương ở bên cạnh cô giải thích: "Đây là quần áo cậu ta mặc trước kia lúc còn trong quân đội, cậu ta hẳn là đã nói với cô rồi nhỉ, trước khi chuyển nghề cậu ta làm cấp bậc trung đoàn trưởng, hai vạch ba sao đấy.

Cậu ta vẫn rất thích cái hoàn cảnh trong quân đội, lúc trước khi quay về có nói với chúng tôi, cậu ta không nỡ cởi ra một thân quân trang này, cho nên sau này lúc chuyển nghề, quả thực là giữ lại bộ đồ này, xem như để lại chút kỉ niệm."
Chu Tề Dương nói, đưa tay chạm chạm vào vị trí quân hàm trống rỗng, có nhiều thứ đã thay đổi, lại cũng không còn là như khi trước nữa.

Sau khi lên xe, Chu Tề Dương đưa bao đồ và chìa khóa giao hết cho Hướng Vãn, anh ta lái xe đến cổng bệnh viện xong liền quay đầu đi.
Hướng Vãn xuống xe, trên đường đi vào khu nội trú lại gọi điện cho nhà trường xin phép nghỉ, mà trong quá trình này, Chu Tề Dương cũng đang gọi cho Giang Ngư Chu, tiết lộ với anh một tin tức: "Cô giáo Hướng rất ưu ái bộ quân trang kia của cậu nha, hay là lần sau cậu thử chế phục cám dỗ xem sao?"
Hướng Vãn ở bệnh viện cùng Giang Ngư Chu một buổi sáng, sau bữa cơm trưa cô quay về trường.
Khi xong tiết trở về văn phòng vừa vặn đụng phải Tô Thuần.
"Cô giáo Hướng, nghe nói buổi sáng xin phép nghỉ đến bệnh viện cùng bệnh nhân hả?"
Hướng Vãn liếc nhìn cô ấy, thầm nghĩ cái miệng của bác sĩ Chu đúng là nhanh mà.
Tô Thuần lấy bả vai đụng đụng cô, "Buổi tối bọn chị định đến bệnh viện thăm người, hẳn là em cũng ở đó nhỉ?"
Hướng Vãn không đáp lời, khóe miệng cười nhẹ rồi đi.
Sau khi tan làm, Hướng Vãn về nhà một chuyến trước, sau đó nói với mẹ buổi tối có tụ tập với đồng nghiệp, cô sẽ về rất muộn, để mẹ cô đừng đợi cô, cứ ngủ trước.
Hướng Duy Trân tình nguyện để cô đi ra ngoài nhiều một chút, hiển nhiên sẽ không nghĩ ngợi thêm.
Hướng Vãn sau khi ra cửa thì trực tiếp đến bệnh viện, cùng ăn cơm tối với Giang Ngư Chu, đến đêm, bọn Tô Thuần quả nhiên đến bệnh viện thăm hỏi Giang Ngư Chu.
Mấy người cười cười nói nói, pha trò, khiến cho Hướng Vãn cảm thấy đây nào phải đang nằm viện, rõ ràng chính là tìm vui.
Lúc hơn mười giờ, Giang Ngư Chu lên tiếng đem đám người kia đuổi đi hết, "Bọn tôi muốn nghỉ ngơi, các cậu về hết đi."
Mấy anh em cười gian nhìn bọn họ, "Kiềm chế một chút nha lão Giang, đây là bệnh viện, động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng không tốt."
Giang Ngư Chu đạp một chân ra, "Lăn."
Trên thực tế, trong lòng Giang tổng rất phiền muộn, đêm nay, người ở lại chăm sóc vẫn như cũ tỏ ý mình phải ngủ trên ghế sô pha.
Anh không chịu, nói: "Ngủ trên kia không được thoải mái lắm nhỉ?" Sợ cô cảm thấy có gì, còn nói, "Nếu không tôi ngủ trên sô pha còn em ngủ trên giường."
Hướng Vãn lắc đầu, "Không được, anh là bệnh nhân."
Giang Ngư Chu cũng kiên trì, "Vậy tôi cùng ngủ trên sô pha với em."
Phòng bệnh đơn này có hai chiếc ghế sô pha, anh nói xong cũng tự ôm lấy chăn trên giường tựa vào một chiếc ghế khác, ngoái đầu lại hai mặt nhìn nhau với cô.
Hướng Vãn bị anh đánh bại, "Tôi có thể lên giường ngủ với anh, nhưng anh phải đảm bảo không được động tay động chân."
Giang Ngư Chu gật đầu, bày tỏ: "Tôi cam đoan."
Rốt cục hai người cũng lên giường nằm, mặc dù ngủ cùng giường nhưng cả hai đều được bao bọc bởi một lớp chăn, căn bản không có tiếp xúc da thịt.
Giang Ngư Chu nói lời giữ lời, sau khi lên giường là nhắm mắt liền, cũng không làm gì quấy rối đến cô.
Sáng sớm hôm sau Hướng Vãn tỉnh dậy trong cái đau lưng, lần đầu ngủ chung giường với một người đàn ông, bất kể là tâm lý hay là sinh lí đều không thích ứng được, cô nằm một đêm cứng ngắc, không dám tùy ý xoay người, sợ đánh thức anh.
Tướng ngủ của anh hiển nhiên rất tốt, một đêm không động, lúc nhắm mắt là cái dạng gì thì mở mắt cũng là như thế.
"Sớm." Anh quay đầu lại chào buổi sáng với cô, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái, không giống như là vừa mới tỉnh lại.
"Sớm." Hướng Vãn ngồi dậy, xếp xong chăn mền rồi đi rửa mặt.
Hôm nay Giang Ngư Chu sẽ xuất viện, Hướng Vãn ăn điểm tâm cùng với anh xong sau đó đến trường, lúc rời đi Giang Ngư Chu nói với cô: "Buổi tối gặp."
Hướng Vãn không phản bác.

Trải qua chuyện lần này cô cũng suy nghĩ rõ ràng, mặc kệ tương lai như thế nào, trước mắt mà nói, cô không thoát khỏi anh được, như lời đêm đó anh nói trong xe vậy: Muốn phân rõ giới hạn, không có cửa đâu.
Cô sớm đã không tìm được cánh cửa có thể tránh thoát kia.
Buổi chiều lúc tan học, Hướng Vãn đi ra cổng lớn trường học, xe của Giang Ngư Chu đã dừng ở đó.
Sau khi lên xe Hướng Vãn hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Chợ bán thức ăn."
Hướng Vãn: "......."
Cuối cùng khi chiếc xe dừng lại ở ven đường gần chợ bán thức ăn, Hướng Vãn cảm thấy mình cần xác định lại một điểm với anh, "Tôi không biết làm cơm."
Giang Ngư Chu quay đầu, "Tôi biết."

Hướng Vãn lần nữa lâm vào trầm mặc.
Cô thật sự không biết làm cơm, cho nên sau khi Giang Ngư Chu xách bao lớn bao nhỏ vào cửa, cô chỉ phụ trách rửa sạch và cắt thành hình dạng theo yêu cầu của anh.
Giang Ngư Chu phụ trách cầm muôi, khi từng đĩa thức ăn được anh bưng lên bàn, Hướng Vãn không khỏi có cái nhìn khác đối với anh, ai có thể tưởng tượng người đàn ông như vậy thế mà lại làm ra được thức ăn đẹp mắt đến vậy?
Đồ ăn thường ngày, cơm Tây, xác thực là Trung Tây kết hợp.
Anh cởi tạp dề ngồi xuống đối diện Hướng Vãn, dùng tay làm dấu mời.
Hướng Vãn nếm thử một miếng.
"Thế nào?"
Cô không nói gì, giơ ngón tay cái lên.
Người đàn ông đối diện lập tức tươi cười như hoa.
Bầu không khí trong bữa cơm rất tốt, Giang Ngư Chu ăn cơm tạo cho cô cảm giác nhanh lẹ, nhưng lúc anh ăn bò bít tết vẫn lộ ra ưu nhã cao quý như cũ, có một số khí chất là tự nhiên mà thành, cho dù có trải qua khảo nghiệm sinh tử cực hạn cũng không thể rèn giũa được.
Sau bữa ăn, Hướng Vãn chủ động nhận rửa chén, Giang Ngư Chu cũng không khách khí với cô, anh ngồi ở phòng khách xem TV một mình.

Hướng Vãn rửa xong rất nhanh, lúc đi ra cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đi qua nói với anh: "Tôi phải về rồi."
Giang Ngư Chu nghe vậy, tắt TV đứng lên, "Chờ một chút đã, em bôi thuốc giúp tôi đã rồi đi."
Hướng Vãn cảm thấy yêu cầu này của anh cũng không quá phận nên ngồi ở phòng khách chờ anh.
Chỉ chốc lát sau trên lầu truyền tới tiếng bước chân, Hướng Vãn quay đầu nhìn sang, ánh mắt dần dần sửng sốt.
Một bóng người cao lớn màu xanh cành tùng đang từ trên cầu thang đi xuống, bộ quần áo kia mặc trên người anh lại dễ khiến người chú ý và nổi bật như vậy, cùng hòa thành một thể với dáng người và gương mặt anh.

Mặt anh mang ý cười, hai mắt có hồn, mỗi một bước đi, bậc thang gỗ dưới chân lại phát ra tiếng vang nặng nề mạnh mẽ, thanh âm kia rung động lòng người, phảng phất như nhịp trống rơi vào trong trái tim cô.
Trong ấn tượng của Hướng Vãn, cô chỉ gặp qua một người khi mặc quân trang có thể mặc ra hiệu quả như anh vậy.
Giang Ngư Chu đi đến trước mặt cô, vươn tay nâng cằm cô, "Nghe nói em cũng giống tôi, thích nhất bộ quần áo này, em nói xem chúng ta có phải là có lòng suy nghĩ giống nhau không?"
Hướng Vãn nói không ra lời, tia sáng trong mắt anh quá sáng, cô có chút không dời mắt được.
Giang Ngư Chu không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, mặt tiến tới, hôn cô.
Ban đầu Hướng Vãn vốn ngồi trên sô pha, lúc anh dựa tới gần, cô theo bản năng trốn về phía sau, kết quả anh từng bước tới gần, cô liên tục thất bại lùi lại, cuối cùng cô bị áp sát ở trên ghế sô pha.
Giang Ngư Chu cũng không chỉ quyến luyến riêng môi cô, sau khi thành công cướp đoạt, anh nghiêng đầu một đường xuống dưới dọc theo vành tai cô.
Toàn thân Hướng Vãn giống như có dòng điện chạy qua, trên người nổi lên một lớp da gà, trong lòng lại như bừng lên một đám lửa, lách tách lách tách thiêu đốt cô rất khó chịu.
Hai tay không khỏi ôm lấy đầu anh, trong cổ họng thoát ra một tiếng gần như khô khốc: "Chú Giang......"
Động tác trên người đột nhiên đình trệ, Giang Ngư Chu ngẩng đầu nhìn cô, cảm xúc sâu kín trong mắt không dễ tiêu tan: "Vì sao em cứ thích gọi tôi như vậy?"
Hướng Vãn không thể nào giải thích được, lần trước là uống say, lần này cô rõ ràng là thanh tỉnh.
"Trả lời tôi." Anh mở miệng.
"Anh trông rất giống một người chú mà tôi biết."
Anh nhíu mày, "Ở cùng một chỗ với tôi, trong lòng em nghĩ đến người đàn ông khác?"
Cô lắc đầu, "Người đó là thần tượng của tôi."
"Ồ?" Anh dường như có hứng thú, ngồi dậy kéo cô lên, "Đó là người như thế nào?"
"Người đó là một người tốt."
"Làm cách nào mà tốt?"
"Người đó đã cứu người."
Giang Ngư Chu cười nhạo một tiếng, nhìn cô nói: "Tôi cũng đã cứu người, mà lại không chỉ một lần."
Hướng Vãn gật gật đầu, "Tôi biết."

"Em biết?"
Chà, cô ngẩng đầu, giải thích: "Tự anh vừa mới nói đấy thôi."
Giang Ngư Chu nhìn cô nửa giây, áp sát tới, môi kề sát vào cô, "Sao mà em đáng yêu như vậy? Đã thích gọi tôi như vậy, vậy thì tôi cho phép, có điều từ giờ trở đi, không cho phép lại nghĩ đến người kia, em chỉ có thể nghĩ về tôi."
Anh đang muốn tiếp tục thì chuông cửa đúng lúc này vang lên.
Đệch, trong lòng Giang Ngư Chu mắng một câu, lúc này lại còn có người đến, đừng để anh biết là ai.
Đứng dậy đi mở cửa, lại không phát cáu được, người đứng ngoài cửa chính là cháu gái bảo bối của anh, "Ninh Ninh, sao cháu lại tới đây?"
Giang Ninh bước từng bước đi vào, nhìn thấy bộ quần áo trên người anh thì cười lên, "Ha ha, cậu nhỏ, đêm hôm khuya khoắt cậu mặc thành như vậy làm gì? Nhớ lại quá khứ sao?"
Giang Ngư Chu sao có thể nói với cháu gái rằng mình đang trình diễn chế phục cám dỗ, kết quả bị cô ta phá hư được, "Cậu thử xem mình có mập lên hay không."
"Mỗi ngày cậu đều rèn luyện như vậy, làm sao mà mập.......!A, cậu có khách đến."
Hướng Vãn đã đứng lên, cái gì nên đến kiểu gì rồi cũng sẽ đến, việc đã đến nước này, tránh cũng vô dụng, huống chi ai sợ ai.
Giang Ngư Chu tràn đầy hứng khởi giới thiệu cho bọn cô: "Cô ấy là Hướng Vãn, bạn gái của cậu, Hướng Vãn, đây là Giang Ninh, con gái của chị tôi."
Ánh mắt của hai cô gái giao nhau giữa không trung, trong lúc vô hình tóe ra những tia lửa li ti, nhưng không ai nói rõ ra.
Giang Ninh chậm rãi nhíu lại đôi lông mày thanh tú, "Cô tên là Hướng Vãn?"
Hướng Vãn gật gật đầu, "Xin chào."
Giang Ninh trầm mặc, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Giang Ngư Chu rót cho cháu gái ly nước, bản thân thì ngồi xuống sát bên Hướng Vãn, "Cháu tìm cậu có chuyện gì không?"
"Cháu vừa mới ăn xong cơm tối ở nhà bạn, vừa vặn nhà cậu ấy ở bên này, cho nên cháu tới thăm cậu một chút, không nghĩ tới......"
Vốn trong hoàn cảnh thân thiết của hai người lại đột nhiên có thêm một người, bất kể là ai cũng đều có chút xấu hổ, cho nên sau khi ngồi thêm một lát, Hướng Vãn lấy tay chọc chọc Giang Ngư Chu, "Tôi về trước đây."
"Tôi đưa em."
"Không cần, tôi tự gọi xe về là được."
Giang Ngư Chu không để ý tới, kiên trì nói: "Ninh Ninh là người trong nhà, để con bé ngồi trước một lát là được, tôi đi thay quần áo."
"Ôn Vãn." Trong phòng khách yên tĩnh chợt vang lên một tiếng nói lạnh lẽo, Hướng Vãn nghiêng đầu sang, thấy Giang Ninh ở phía sau sắc mặt không tốt nhìn cô, "Đừng tưởng rằng đổi họ thì tôi không biết cô."
Ánh mắt Hướng Vãn bình thản, "Tôi đổi họ xưa nay không phải vì để cô không biết tôi."
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, "Cô vậy mà quyến rũ đến cậu nhỏ tôi, tôi đoán cô nhất định là dùng mấy cái thủ đoạn không biết xấu hổ đi, nếu không cậu nhỏ tôi sao lại coi trọng cái loại phụ nữ như cô được."
Sắc mặt Hướng Vãn như thường, "Cô cho rằng tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn như cô chắc?"
"Hừ, nhất định là cô quấn lấy cậu nhỏ."
Hướng Vãn uốn nắn: "Cô sai rồi, là anh ấy quấn lấy tôi."
"Cô nói bậy, là cô giấu diếm thân phận của mình, nếu cậu ấy biết cô là ai thì sẽ không muốn cô, nhất định tôi sẽ nói cho cậu ấy biết."
Hướng Vãn cười một tiếng không để ý lắm: "Được đấy, tôi đã bị anh ấy quấy rầy đến vô pháp rồi, nhờ cô nhanh chóng nói với anh ấy đi, tôi cũng đúng lúc được giải thoát."
"Cô......"
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Giang Ngư Chu đã xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc