ANH KHÔNG BIẾT



Hướng Vãn mãi vẫn không chủ động liên lạc với Chu Thanh Dương, mặc dù anh ấy nói để sau khi cô suy nghĩ rõ ràng lại đến tìm anh ấy, có điều cô vẫn không biết nên nói gì với anh ấy đây?
Sau hai ngày co đầu rút cổ trong nhà, Hướng Vãn bị Hướng nữ sĩ nhìn ra khác thường, dưới cái nhìn bức ép của Hướng nữ sĩ, Hướng Vãn khai báo ra vấn đề chủ yếu của mình, kết quả, cô đã bị Hướng nữ sĩ đuổi ra khỏi nhà.
"Đi, xin lỗi Thanh Dương đi, nếu như thằng bé không chịu tha thứ cho con thì con cũng đừng về."
Hướng Vãn nhìn cửa lớn rầm một tiếng đóng lại trước mắt mình, hết cách phải đi xuống lầu.
Mặc dù Hướng Vãn không nghĩ ra nên nói chuyện với Chu Thanh Dương như thế nào, chẳng qua sau khi xuống lầu cô vẫn gọi điện cho Chu Thanh Dương, "Gặp mặt đi."
Chu Thanh Dương lập tức đồng ý.

Chỉ chốc lát sau anh ấy lái xe tới, đón Hướng Vãn đi từ cổng.
"Hơn mười một giờ, đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói." Chu Thanh Dương nhìn đồng hồ một chút, nói với Hướng Vãn ngồi bên cạnh.
Hướng Vãn gật gật đầu, "Được." Mẹ cô cũng thật hung ác, đã sắp giữa trưa, lại không cho cơm ăn, còn đuổi cô ra cửa.

Cô thở dài, sững sờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hai người một đường không nói chuyện, xe yên lặng chạy, chỉ là lúc xe ngừng lại, Hướng Vãn không khỏi nhìn Chu Thanh Dương một chút, lông mày Chu Thanh Dương khẽ động, cũng không giải thích gì.
Chỗ Chu Thanh Dương đưa cô đến thế mà là quán ăn nhỏ bên cạnh sông Jing kia, cái này ít nhiều khiến Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc, chỉ là khi cô đến gần quán ăn, liếc nhìn thấy người ngồi ở vị trí mình từng ngồi kia, cô hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Quay đầu nhìn Chu Thanh Dương một chút, Hướng Vãn quay đầu liền đi.
"Đừng đi, dù sao cũng đã đến." Chu Thanh Dương kịp thời bắt lấy cổ tay cô, mở miệng khuyên.
Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, quay mặt qua nói với Chu Thanh Dương: "Buông tay, Thanh Dương."
"Hướng Vãn!"
Hướng Vãn không trả lời anh ấy, cô bắt đầu tránh thoát, lúc đầu Chu Thanh Dương cũng không dùng hết toàn lực, cho nên cô rất nhanh đã tránh được.
"Cô giáo Hướng, xin chờ một chút." Kỷ Minh Thành đứng dậy đi tới, anh ta đứng trước mặt Hướng Vãn, cúi đầu xuống nói với cô, "Đã gặp sao không ngồi xuống nói chuyện, cho dù không thể làm người yêu, nhưng nói chung tôi và cô cũng là bạn bè nhỉ."
Hướng Vãn không có lí do phản bác, Kỷ Minh Thành đã từng giúp mình, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, nếu như lúc này vẫn quay đầu rời đi thì khó tránh khỏi quá không hiểu lí lẽ.
Ngồi thì ngồi, ai sợ ai?.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Bốn người rốt cuộc ngồi cùng một chỗ, Kỷ Minh Thành và Giang Ngư Chu ngồi một bên, Hướng Vãn và Chu Thanh Dương ngồi một bên.
Bốn người gọi đồ ăn, cũng gọi rượu, bà chủ sớm đã biết mấy người bọn họ, lúc đặt đĩa xuống bà nhìn Hướng Vãn một cái, mặt lộ vẻ lo lắng, lúc quay về gọi ông chủ qua một bên, nhỏ giọng dặn dò: Chú ý một chút, chẳng may có động tĩnh gì, nhanh đi đến khuyên can.
Bạn trai cũ và bạn trai hiện tại ngồi chung một bàn, đây không phải là tiết tấu muốn ăn đòn sao?
Bầu không khí có chút xấu hổ, ba trong bốn người ngồi ở đây đang nằm trong mối quan hệ tốt và xấu, chỉ có mình Kỷ Minh Thành là người ngoài cuộc, trách nhiệm làm người hòa giải và điều tiết bầu không khí hiển nhiên rơi xuống trên người anh ta.
"Nào, cô giáo Hướng, tôi kính cô trước một ly, chúng ta đã lâu chưa gặp nhau, ha ha, hôm nay đụng phải cũng là duyên phận."
Hướng Vãn cầm ly rượu lên đang muốn uống với anh ta, Chu Thanh Dương bên cạnh bỗng nhiên đưa tay qua cản lại ly của cô, "Gần đây cô ấy lại bị viêm họng, không nên uống rượu, để em thay cô ấy uống."
Chu Thanh Dương tiếp nhận ly rượu trong tay Hướng Vãn uống một hơi cạn sạch, lần này bầu không khí vốn ngột ngạt trở nên xung đột lên.

Giang Ngư Chu lập tức lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ấy, mặc dù trạng thái gần đây của Giang Ngư Chu cũng không tốt lắm, còn có thể thấy được màu xanh dưới mắt, nhưng cái nhìn kia vẫn tràn ngập lực uy hiếp nhất định.
"Hiện tại tửu lượng của Thanh Dương không tệ ha." Giang Ngư Chu lạnh nhạt mở miệng, trong tay thưởng thức cái ly của mình, xoay lòng vòng trước mắt rồi cầm lên, "Anh cũng kính Hướng Vãn một ly, cậu tới giúp cô ấy cùng uống đi."
Chu Thanh Dương không để bụng, trả lời: "Đương nhiên rồi, cảm ơn Giang đại ca."
Hai người uống xuống một ly rượu, Kỷ Minh Thành nhanh chóng hòa giải, "Nào nào nào, đừng chỉ mãi uống rượu, dùng bữa dùng bữa đi."
Chu Thanh Dương cầm đũa gắp tôm cho Hướng Vãn, Hướng Vãn không nói tiếng nào lột vỏ, lại đem thịt tôm đến bên miệng Chu Thanh Dương, "Cho anh ăn, không phải là anh thích nó nhất sao?"
Chu Thanh Dương dịu dàng cười với cô một tiếng, há miệng ăn tôm.
Ha......
Đối diện truyền đến một tiếng cười nhạo, tiếng cười này hàm nghĩa đặc biệt phong phú, tức là mang theo một chút châm chọc không nghiêm túc, còn có chút tự giễu, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ cho bốn người đang ngồi đây đều nghe thấy.
Lúc này Kỷ Minh Thành đã có chút đau đầu.

Lúc đầu anh ta nghĩ đôi bên bọn họ đều đã tự tìm được một nửa khác, như vậy bây giờ đụng phải cũng không cần tận lực tránh né.


Đều là bạn bè, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều, dù sao thì cũng không thể vừa nhìn thấy đối phương thì liền quay đầu rời đi.

Có điều nhìn trước mắt, tình huống này có chút không chịu khống chế, thằng nhóc Chu Thanh Dương này nếu lại không thu liễm, Giang Ngư Chu không chừng liền phải đánh cậu ta.
Cũng may Chu Thanh Dương và Hướng Vãn cũng không có làm ra bất kì phản ứng nào đối với cái tiếng ha này của Giang Ngư Chu, đã không lên tiếng, cũng không còn tiếp tục khoe ân ái kích động anh, nếu không Kỷ Minh Thành thật sự không dám cam đoan Giang Ngư Chu có thể lật bàn hay không.

Đừng nhìn Giang Ngư Chu bình thường đối với chuyện gì đều tỏ vẻ nhàn nhạt, thật sự mà nổi giận, đó chính là chúa hung bạo.
Kì thật trong lòng Giang Ngư Chu rất muốn lật bàn, anh chẳng qua là bị lí trí khắc chế.
Ngay sau khi anh phát ra tiếng cười lạnh kia, trong cái đầu khôn khóe của anh bỗng nhiên toát ra một cái nhận thức vô cùng rõ ràng, cái nhận thức này như một đốm lửa nhỏ nhanh chóng chiếm lấy các dây thần kinh trong não anh.
Suýt chút nữa anh lại làm ra chuyện đầu người óc heo, có điều rất may mắn, lần này anh không còn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Anh cười lạnh xong, khi những người khác đều có tâm sự riêng, chỉ có khóe miệng của anh không chút biến sắc giật giật.
Lúc này, cũng không biết là ông trời đang giúp anh hay là sao, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, cái tên bên trên để anh có chút nhíu nhíu mày, có điều anh vẫn nghe máy.
"Hà Vân, chuyện gì?"
"......"
"Ồ? Được rồi, tôi lập tức tới ngay."
Cúp điện thoại, Giang Ngư Chu liền đứng lên, nói xin lỗi với ba người còn lại trên bàn, "Tôi có chút việc đi trước, mọi người từ từ ăn."
Anh nói xong cất bước rời đi, để lại cho người đứng phía sau một bóng lưng cao lớn thẳng tắp.
Điện thoại của Giang Ngư Chu thật sự là do Hà Vân gọi tới, bởi vì cô ấy đợi rất nhiều ngày cũng không chờ được người đàn ông này đến nói rõ với mình, cho nên cô ấy có chút tức giận, chủ động liên hệ với anh.
Lúc Giang Ngư Chu lái xe về đến nhà, Hà Vân đã chờ tại cửa nhà anh.
Sau khi vào nhà, Giang Ngư Chu rót cho cô ấy ly nước, Hà Vân liếc qua, cười nói tiếng cảm ơn.
Cái ly đặt ở trên bàn trà, thế nhưng hai người ai cũng không ngồi xuống, dường như cũng không tính nói chuyện lâu.

Giang Ngư Chu cân nhắc nói thế nào mới tốt, dù sao cũng là anh đuối lí, kết quả Hà Vân lại mở miệng trước: "Giang tổng gần đây có phải là bận quá?"
Một cái xưng hô đơn giản đã xác định cuộc nói chuyện này của hai người, trong lòng Giang Ngư Chu ngược lại là thở ra một hơi.
"Là có chút bận rộn, chẳng qua cũng xem như xong rồi." Giang Ngư Chu mượn lừa xuống núi, đồng thời cũng không nói nhảm, "Liên quan đến chuyện của hai chúng ta tôi rất xin lỗi, là tôi cân nhắc không chu toàn, cô có yêu cầu gì có thể nói ra, tôi nhất định sẽ tận lực đền bù."
Hà Vân nghiêng đầu nhìn anh hai giây, bỗng nhiên đến gần một chút, đưa tay xoa lên lồng ngực của anh, bàn tay vuốt ve như có như không nơi trái tim của anh, cô ấy ngẩng đầu, nụ cười vũ mị, "Anh phải biết, em không thiếu tiền."
Giang Ngư Chu cúi đầu xuống nhìn cái tay kia của cô ấy, tiếng nói rõ ràng, "Cô cũng nên biết, cô muốn tôi sẽ không cho."
Hà Vân cười ha ha hai tiếng, thu tay lại, nụ cười nhạt dần, "Hiện tại tất cả mọi người đều biết chúng ta ở bên nhau, anh đột nhiên bứt ra như vậy tôi phải đối mặt với phỏng đoán của người khác làm sao? Bạn trai thay lòng, tôi thành người bị vứt bỏ? Giang tổng, mặc dù ở thành phố F có thể tôi không có nhiều tiền như anh, nhưng khách hàng ngưỡng mộ danh tiếng mà đến cũng không ít, ngài làm như vậy không thể nghi ngờ sẽ để cho người khác sinh ra chất vấn đối với danh dự và phẩm vị của tôi, như vậy công bằng với tôi không?"

Đây là một người phụ nữ thông minh mà lí trí, Giang Ngư Chu biết, cho nên giờ phút này cô ấy nói như vậy cũng không phải là còn muốn duy trì quan hệ của hai người, bởi vì cô ấy hiểu rõ thứ cô ấy muốn anh không cho được, bây giờ cô ấy nói nhiều như vậy, nhất định là yêu cầu còn lớn hơn so với đền bù lợi ích kinh tế.
Mặc dù Giang Ngư Chu ý thức được, nhưng anh không có cách nào từ chối.
"Hà tiểu thư muốn gì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt không từ chối."
Hà Vân cười một tiếng, "Giang tổng quả nhiên thẳng thắn, vậy tôi liền nói thẳng."
........
Giang Ngư Chu nghe cô ấy nói xong, vẻ mặt hiểu rõ lại như trút được gánh nặng, "Tôi đồng ý với cô."
***
Thứ hai đi làm, Hướng Vãn vừa tới văn phòng liền bị Tô Thuần kéo ra ngoài, còn chưa kịp nói chuyện, một tờ báo đã bị nhét vào trong ngực.
Hướng Vãn nghi hoặc cầm lên, trải ra.
Vẫn là phần báo chí lúc trước, trên mặt báo đăng một tin tức đồng dạng, Hướng Vãn mơ hồ nhìn thoáng qua, đưa tờ báo trả cho Tô Thuần, "Chị cho em xem cái này để làm gì?"
Tô Thuần đã sớm một mặt chờ mong, kết quả Hướng Vãn phản ứng bình thản như thế, cô ấy có chút không kịp phản ứng.
"Em ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có sao?"
"Em suy nghĩ gì?"
"Không phải....." Tô Thuần có chút chán nản, "Rốt cuộc em có nhìn thấy rõ phía trên viết gì không hả?"
"Thấy rõ." Hướng Vãn cúi đầu, mũi chân cọ xát trên mặt đất, "Không phải là đăng tuyên bố sao? Cái này có liên quan gì với em?"
"Em đó." Tô Thuần bất đắc dĩ thở dài, "Em nói xem hai người bọn em đây là đang ầm ĩ cái gì? Bên này em vừa cùng Thanh Dương kết thúc, anh ấy bên kia liền đăng thanh minh nói anh ấy và Hà Vân không phải quan hệ người yêu chỉ là quan hệ hợp tác, aizz, Hà Vân này không phải là chuyên gia thiết kế thời trang sao, làm sao vô duyên vô cớ thành cổ đông của Giang thị, rốt cuộc là lão Giang đang làm trò gì vậy?"
Hướng Vãn nào có tâm tư nghĩ những thứ này, trong đầu cô hồi tưởng lại tình cảnh lúc ăn cơm ngày đó, anh nhận điện thoại xong liền rời đi, chẳng qua là anh chỉ nhẹ nhàng một câu đã hoàn toàn thắng cô, mà cô làm những động tác nhỏ kia quả thực ngây thơ mà buồn cười.
"Tô Thuần, học kì sau có thể em sẽ phải đến vùng núi dạy học."
"Ừm.....!Hả?" Tô Thuần còn đang suy nghĩ những chuyện khác, bỗng nhiên không kịp phản ứng, "Em nói cái gì?"
"Hôm qua em đã đồng ý với hiệu trưởng, học kì sau đến trường trung học trong thôn huyện Y dạy học." Cô mệt mỏi, những tình cảm và cục diện lung tung ngổn ngang khiến cô có loại xúc động chạy nạn, có lẽ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, một năm sau trở lại, hết thảy đều kết thúc, đều sẽ lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Trong lòng cô cần lắng xuống, một khắc đưa ra quyết định này, Hướng Vãn xác thực nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, chuyện trên đời này thường là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc chiều, Tô Thuần bị quyết định đi dạy học của cô làm tức giận tuyên bố lười nhác xen vào chuyện của cô nữa bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ chạy tới tìm cô:
"Nguy rồi, lão Giang tự thiêu.".


Bình luận

Truyện đang đọc