ANH KHÔNG BIẾT



Editor: KiL
Phòng bao náo nhiệt như cũ.
Sau ba vòng rượu, Lệ Hành đột nhiên đứng lên đề nghị: "Lúc nãy chúng ta vào đây uống rượu trước, bây giờ còn sớm, Giang tổng đã an bài cho chúng ta tiết mục khác, hiện tại lên KTV trên lầu, nếu uống chưa đủ, lên đó rồi tiếp tục được không?"
Hướng Vãn theo mọi người đứng dậy.

Cô đi sau đội ngũ, lúc bước vào thang máy cô đứng gần cửa.
Hai cánh cửa hợp lại, cửa kim loại sáng chói phản chiếu hai thân ảnh, đôi mắt chứa ý cười của người đàn ông chào hỏi cô qua hình chiếu rõ ràng.
Anh bình tĩnh thong dong, khóe miệng mang ý cười.
Cô đảo mắt, trực tiếp nhìn nơi khác.
KTV ở lầu tám, cửa thang máy vừa mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc đồng phục của khách sạn trang trọng bước lên đón: "Ôi chao, Giang tổng, ngài đã tới!"
"Trình quản lí, hôm nay tới ở đây đều là anh em tốt của tôi, còn mang theo cả người nhà.

Những cái lung tung lộn xộn kia đừng đem ra đây, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Trên mặt Giang Ngư Chu có ý cười, nói chuyện nửa thật nửa giả.
Trình quản lí tươi cười xinh đẹp, nghiêng nửa thân mình lại gần anh, dưới bộ đồng phục bó sát, hai khỏa hấp dẫn no đủ trước ngực đè ép trên cánh tay Giang Ngư Chu, cọ tới cọ lui.
Giang Ngư Chu giơ tay vỗ vào vai nữ quản lí, "Đã chuẩn bị xong? Vậy dẫn đường đi."
Hướng Vãn cười nhạt quay đầu đi, người này quả nhiên phẩm hạnh không tốt, nhìn dáng vẻ cũng là thường xuyên ra vào nơi này.
Phòng bao có ba mặt ghế ngồi.


Hướng Vãn ngồi đối diện với cửa, cô ngồi sát tay vịn, khuỷu tay chống trên đó, ngón tay quấn quanh chùm tóc cột đuôi ngựa.
Qua một lát, cô cảm thấy sô pha bên cạnh nặng nề trùng xuống, có người ngồi xuống kế bên cô.
Hướng Vãn thoáng nâng mắt, tầm mắt từ đôi giày da đen bóng lưỡng dọc theo quần tây đen đi ngược chiều lên phía trên, lại dọc theo đôi chân dài, phần bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng trên mặt khoá thắt lưng có hoạ tiết tinh tế, độ bóng tinh xảo cao cấp.
Nơi đó chặt chẽ bằng phẳng, không thấy một chút đè ép nào, cách một tầng quần áo, ánh mắt Hướng Vãn cũng có thể chạm tới căng chặt cân xứng phía dưới.
Nhân phẩm người này chẳng ra sao, dáng người ngược lại không tồi, có thể làm hài lòng quân đoàn hủ nữ cùng khát vọng đối với đàn ông trẻ tuổi khoẻ mạnh của phụ nữ trung niên cao tuổi.
Hướng Vãn nhìn thoáng qua, quay đầu lại tiếp tục gảy chùm tóc đuôi ngựa của mình, một lát sau, lại liếc mắt sang bên cạnh một cái.
"Cô đang nhìn gì vậy?" Lúc nhìn đến lần thứ ba thì có hơi thở nam tính sạch sẽ dán ở bên tai cô truyền đến, như một luồng gió nóng, nóng bỏng mà vỗ về mơn trớn lỗ tai cô.
Hướng Vãn rụt đầu, tránh đi hơi thở của anh, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thản nhiên, "Thắt lưng của anh khá đẹp, mua ở đâu thế?"
Sắc mặt Giang Ngư Chu thản nhiên, "Đặt làm, trên thị trường không mua được." Dừng một chút, mày kiếm nhẹ nhướng, "Thế nào, thích?"
Hướng Vãn bĩu môi, "Cũng được."
"Tôi có thể tặng cho cô, nhưng mà...." Anh liếc mắt nhìn thắt lưng bên hông cô, "Cô đem cái này trao đổi với tôi, nếu không một lát nữa tôi ra ngoài làm sao được?"
Hướng Vãn cười, "Ha hả, Giang tổng, ngài đối với phụ nữ luôn luôn hào phóng như vậy sao?"
Giang Ngư Chu ngồi thẳng người, anh có vẻ vô cùng nghiêm túc nói, "Tôi là nhìn người, phụ nữ như cô giáo Hướng đây tôi rất thưởng thức."
Hướng Vãn tươi cười càng sâu, "Vinh hạnh cho tôi quá.

Chẳng qua đây là vật yêu thích của Giang tổng, tôi sao có thể tùy tiện cầm được, huống hồ cái này của anh tôi cũng không dùng được."
Sắc mặt Giang Ngư Chu đứng đắn trả lời, "Cô giáo Hướng nói sai lời rồi, có dùng được hay không hoàn toàn vì thái độ của người mà quyết định, trên đời này có rất nhiều đồ vật giá trị kỉ niệm vượt xa giá trị sử dụng, cô cảm thấy nó hữu dụng thì là hữu dụng, cảm thấy vô dụng hoặc không nghĩ dùng nó, thì vật đó vô dụng.

Cho nên nói giá trị tồn tại của một vật, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của người sở hữu."
Hướng Vãn đem lời anh nói ngẫm lại một lần, gật gật đầu, "Ngài nói đúng, xem ra chiếc thắt lưng này đối với ngài vừa có giá trị sử dụng lại có cả giá trị kỉ niệm, nhưng đối với tôi cả hai đều không có, nhiều nhất cũng chỉ là vừa lòng đôi mắt của tôi mà thôi."
"Có thể làm vừa lòng đôi mắt cô thì đó chính là giá trị tồn tại lớn nhất của nó rồi." Giang Ngư Chu nhìn cô, ánh mắt người đàn ông sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, ánh sáng trong phòng bao u ám trực tiếp chiếu vào, biến đổi bất ngờ, lập tức làm ra vào phần ái muội không nói rõ.
Cái đồ lưu manh cặn bã này, anh ta đây là bị nữ quản lí kia kéo ra lửa nóng rồi đi.
Hai người yên lặng nhìn nhau, bốn phía an tĩnh dị thường, Hướng Vãn quay đầu nhìn, người cả một phòng bao đều nhìn bọn họ bằng các ánh mắt khác nhau.
"Lão Giang, đừng chỉ lo nói chuyện, cậu nằm trong đám người hát được nhất ở đây, lên đây hát một bài đi." Lệ Hành cầm micro ở đằng kia vẫy tay với anh, cười đùa cợt nhã.
Giang Ngư Chu cũng chưa đáp lại anh ta, quay đầu trực tiếp hỏi Hướng Vãn: "Cô hát bài gì?"
Một hồi nhạc cổ điển dễ nghe bỗng nhiên vang lên, giai điệu êm tai lại quen thuộc, làm cho Giang Ngư Chu hơi sửng sốt, Hướng Vãn đã đứng lên, "Ngại quá, tôi nghe điện thoại."
Trong phòng bao sáng tối luân phiên đột nhiên yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Giang Ngư Chu vẫn duy trì tư thế ban đầu ngồi trên sô pha, thần sắc thản nhiên.

Nhưng thực ra trong lòng anh lại chẳng bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bài hát vừa rồi kia...
"Ơ, nhạc này không phải là cái bài gì gì đó, dự báo thời tiết sao?" Cuối cùng có người lên tiếng phá vỡ một mảnh an tĩnh quỷ dị này.
Có người cười nhạo nói tiếp: "Cái gì mà dự báo thời tiết, đó là danh khúc kinh điển Ngư Chu Xướng Vãn."
"Ngư Chu Xướng Vãn......" Có người phản ứng lại, "Này, này, lão Giang, các người......"

Mấy người anh em đi đến vây quanh Giang Ngư Chu.
"Quá có tình thú, lão Giang cậu thâm tàng bất lộ nha."
"Mau mau thẳng thắn, cậu tán được em gái nhỏ này từ khi nào thế."
"Cậu đúng là quá biết giả vờ!"
Giang Ngư Chu bình chân như vại, anh ngoài miệng không đáp lời, đôi mắt lại nhìn chằm chằm về hướng cửa, đồng tử co rút: Cô gái nhỏ, có không ít ý đồ.
Mẹ Hướng Vãn gọi điện thoại đến hỏi cô có về hay không.

Hướng Duy Trân luôn yên tâm về con gái, cuộc gọi này cũng chỉ là xuất phát từ thói quen nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau.

"Vậy mẹ ngủ trước, có cần để đèn cho con không?"
Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "Để đi ạ, đề phòng trộm cướp."
Hướng Duy Trân lại dặn dò vài câu chuyện ngoài lề: "Người trẻ tuổi ra ngoài cùng nhau làm quen kết bạn là chuyện đúng, gặp được người thích hợp cũng đừng quá kén chọn, thời buổi này đàn ông tốt khó tìm, nhân phẩm tốt là được, những thứ khác không cần quá nghiêm khắc, chuyện này con tự cân nhắc." Nói xong thở dài cúp điện thoại.
Hướng Vãn dựa vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn tường hình hoa ngọc lan đối diện.

Lo lắng lớn nhất hiện tại của mẹ cô chính là chuyện hôn nhân của cô.
Vẻ ngoài của cô khẳng định không tệ, ngũ quan diễm lệ, dáng người nóng bỏng, theo như lời của Mao Lị Lị ngồi cùng bàn với cô năm đó chính là: Vừa nhìn là biết không phải con gái nhà lành.
Bởi vì cô lớn lên trông như thế nên Hướng Vãn từ lúc học cấp 2 đã có không ít đứa con trai để mắt tới, buồn bực nhất là toàn dưa vẹo táo nứt không học vấn không nghề nghiệp, mỗi khi cô đi ngang qua hành lang, luôn có tốp năm tốp ba nam sinh dựa vào lan can nhìn cô, còn có người đứng sau cô huýt sáo.
Ngày nọ trên đường tan học về nhà, có một gã to gan lớn mật dẫn theo một đám người chặn đường cô, giơ tay vỗ vào vai cô, nói muốn kết bạn với cô.
Hướng Vãn lạnh lùng nhìn gã, "Đem móng vuốt của anh cách xa tôi."
Đối phương ỷ vào người đông thế mạnh, căn bản không để cô vào trong mắt, không những không đem tay kia lấy ra, một cái tay khác cũng duỗi về phía cô....
Vài phút sau, Hướng Vãn đi ra từ một đám người quỷ khóc thần gào, một đống người vây xem ở phía xa cũng kinh ngạc sợ hãi.
Sau sự kiện kia Hướng Vãn nhờ một trận đánh thành danh, đám dưa vẹo táo nứt tự nhiên không cần phải nói, bất ngờ là cả chính nhân quân tử phẩm hạnh đoan chính cũng rất khách khí với cô.

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, con gái lớn lên dễ nhìn dễ dàng trêu chọc thị phi, cố tình bản thân cô lại mạnh mẽ như vậy, bên trong hay bên ngoài cũng chưa có bản lĩnh thu phục cô, thế nên cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa giỡn cô.
Hướng Vãn từ lúc học cấp hai đến lúc tốt nghiệp Đại học rồi đi làm, không có một lần nói chuyện yêu đương.

Mắt thấy cô đã 24 tuổi, Hướng Duy Trân bắt đầu sốt ruột, tuy rằng tuổi này ở thời hiện tại cũng chưa được xem là lớn tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng nên có một lần yêu đương đi.
Bà khắp nơi tìm người giới thiệu đối tượng cho Hướng Vãn, lúc này mới có việc hẹn hò cùng Diệp Lương Huy vào năm trước.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại.
Thời buổi này, đàn ông không có bản lĩnh bị coi thường, có bản lĩnh thì bên cạnh xuất hiện nhiều cám dỗ, ngay cả ba cô và Diệp Lương Huy dù không được coi là cao phú soái đều ngoại tình, vậy trên đời này còn có dạng đàn ông nào có thể yên tâm mà gả đây?
Đương nhiên không phải không có đàn ông tốt, chỉ là vận khí không tốt thì khó gặp được xác suất 1% kia.
Cho nên chuyện hôn nhân phải thận trọng.
Một cuộc điện thoại làm tâm tình Hướng Vãn thay đổi không ít, lúc trở lại phòng bao, Giang Ngư Chu cầm micro đang hát một ca khúc quân đội, giọng hát của người đàn ông từ tính trống rỗng, giống như bầu trời mùa thu, vừa cao vừa xa, tiếng ca nghe rất êm tai.


Hướng Vãn về vị trí ngồi xuống, một tay chống đầu, một tay đánh nhịp đàn trên đùi, đôi mắt cũng không nhìn về phía trước.
Qua một lát, nhạc ngừng lại, cánh tay đột nhiên bị người đụng nhẹ, cô ngẩng đầu, ánh mắt Giang Ngư Chu thâm thúy mà nhìn cô, trong tay cầm một ly nước trái cây đưa đến cho cô.
"Cảm ơn." Hướng Vãn nhận lấy, uống một ngụm, sau đó chậm rãi thưởng thức cái ly.
Giang Ngư Chu nhấp rượu, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có gì, mẹ tôi gọi tới hỏi khi nào về." Hướng Vãn sau khi nói xong thì sửng sốt, sau đó chất vấn chính mình trong lòng, mình cùng anh ta nói chuyện này làm gì? Anh ta là gì của mình chứ?
Đột nhiên hăng hái cùng chính mình so đo, sau đó cô đứng dậy, cầm ly nước đến chỗ mấy cô gái bên kia, cũng chẳng nói với anh một câu.
Hơn mười một giờ, tụ tập kết thúc.
Đàn ông ai cũng có xe, mấy người độc thân tự nhiên được cắt cử đưa mấy người phụ nữ về.

Không có gì bất ngờ khi Hướng Vãn được đưa vào tay Giang Ngư Chu.
Cô cũng không từ chối trước mặt mọi người, khách khí cùng anh nhìn những người khác đi trước, chờ đến lúc mấy chiếc xe đều đã đi xa, cô quay đầu cười với anh: "Nhà tôi cách nơi này không xa, không cần làm phiền Giang tổng, ngài đi đường cẩn thận, gặp lại sau!"
"Cô giáo Hướng." Giang Ngư Chu hai bước đã đến trước mặt cô, thoạt nhìn không chút để ý, kì thật lại làm ra tư thế ngăn cản đứng trước mặt cô.
Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn anh, "Làm gì?"
"Cô sợ tôi?"
Hướng Vãn cười nhạo, "Giang tổng, ngài hiểu lầm, tôi chỉ là.....!Không nghĩ sẽ làm phiền anh mà thôi."
"Không phiền." Anh tiếp lời.
Hướng Vãn nhíu mày, lắc đầu, "Giang tổng, con người tôi nhẫn nại có hạn." Trong lòng nói, anh đừng có chọc tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí.
Không nghĩ tới người nọ còn ngang ngạnh hơn cô, cười nói: "Thật không khéo, nhẫn nại của tôi cũng không nhiều."
Hướng Vãn không định cãi nhau với anh, vòng qua anh tính đi về phía trước thì cổ tay bị chế trụ.

Cô không nói chuyện, thân mình chuyển động, cánh tay đưa một vòng rồi thu lại, thoát khỏi khống chế của anh, đồng thời lui ra sau vài bước, làm ra tư thế phòng thủ ổn định bước chân.
Lúc này đổi thành Giang Ngư Chu sửng sốt, ban đầu chỉ biết cô là giáo viên thể dục, thân thủ nhanh nhẹn, không nghĩ tới lại biết cả võ thuật, thật đúng là đã coi thường cô.
Hướng Vãn chỉ vào người anh, "Giang Ngư Chu, tôi cảnh cáo anh, đừng có động tay động chân với tôi, tôi không phải là cái loại phụ nữ tùy ý cho người khác chiếm tiện nghi."
Giang Ngư Chu đáp: "Cô giáo Hướng, tôi cũng không phải cái loại người như cô nói."
"Anh là loại người nào không có nửa xu liên quan với tôi, tôi đã nói không cần anh đưa, anh đừng có đi theo tôi!" Cô lui lại vài bước, cách xa một chút mới xoay người sang chỗ khác, mạnh mẽ nện bước, dáng người uyển chuyển, chỉ trong chốc lát, bóng lưng thanh tú kia đã biến mất nơi góc quẹo.
Bóng đêm chậm rãi dung hòa vào đáy mắt Giang Ngư Chu, anh nhếch khóe miệng nở ra một nụ cười.
Cô nhóc này, không ngờ lại thú vị hơn rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc