ANH KHÔNG BIẾT



Hướng Vãn và Chu Thanh Dương ăn cơm ở quán ăn bên bờ sông Jing, lần này Chu Thanh Dương không uống rượu nên hai người ăn rất nhanh.
Sau khi ra ngoài, Chu Thanh Dương nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo đi."
Hướng Vãn: "Được."
Chu Thanh Dương khởi động xe, anh ấy cũng không nói muốn đi đâu, Hướng Vãn cũng không hỏi, có điều chờ lúc xe dừng lại, Hướng Vãn có chút không hiểu, quay đầu không chớp mắt nhìn anh ấy.
Chu Thanh Dương xuống xe, thay cô mở cửa xe, Hướng Vãn nhìn cổng sân trường trong đêm đen, lại nhìn Chu Thanh Dương.
"Có muốn đi vào xem không?" Chu Thanh Dương tựa như rất hào hứng, tư thế xắn tay áo nóng lòng muốn thử.
"Có thể." Hướng Vãn nói, "Có điều khóa cổng."
Bên cạnh có một phòng bảo vệ, bên trong lộ ra ánh đèn vàng mờ, Hướng Vãn vừa nhìn thoáng qua bên đó, Chu Thanh Dương liền níu cô lại, "Một cánh cửa sắt mà thôi, làm khó được em và anh sao?"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất ăn ý đến trước cửa sắt, một hai ba, chậm rãi hai lần leo đi lên, từ phía trên cổng sắt nhảy qua.
Lúc rơi xuống đất không phát ra động tĩnh gì.
Trong sân trường yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng không bật.
Hai người dọc theo đường xi măng đi vào trong, đến trước tầng dạy học thì dừng lại.
"Đây là phòng lớp 1-1 của bọn em." Chu Thanh Dương nói, sau đó chỉ chỉ phòng học sát vách, "Đây là lớp 1-2 của bọn anh."
Hơn mười năm, sắp xếp phòng học vẫn không thay đổi, tầng một vẫn là của lớp 1.
"Sau khi tốt nghiệp em có đến một lần, đã rất nhiều năm trước, vốn tưởng rằng trường học đã bị phá đi, không ngờ vẫn còn ở đây." Hướng Vãn có chút cảm khái.
Chu Thanh Dương gật gật đầu, "Sang năm chắc sẽ phá, để sát nhập với tiểu học ở khu Đông."

Hướng Vãn kinh ngạc quay đầu lại, "Sao anh biết?"
"Đương nhiên biết, chú tư của anh vừa bàn bạc về hạng mục này mà."
Thì ra là thế, trách không được đêm nay đang êm đẹp mà anh ấy lại muốn tới đây, "Anh muốn hồi tưởng quá khứ à?" Hướng Vãn cười hỏi.
Chu Thanh Dương có vẻ kì quái liếc nhìn cô một cái, "Chẳng lẽ em không muốn?"
Hướng Vãn không trả lời, quay đầu chỉ chỉ một bãi cỏ trước mặt phòng học, "Anh còn nhớ chỗ này không?"
"Đương nhiên." Chu Thanh Dương dường như nghĩ đến chuyện rất thú vị, khóe miệng tràn ra mỉm cười, "Hai chúng ta ở chỗ này cùng nhau giải quyết tên Đại Hùng ở lớp ba kia....."
"Sau đó thầy chủ nhiệm gọi chúng ta vào văn phòng dạy dỗ một trận, còn mời phụ huynh, sau khi về nhà mẹ em còn đánh em một trận."
"Anh không phải cũng như vậy sao, ba anh dùng thắt lưng của ông ấy xào thịt anh một trận."
"Vậy nguyên nhân là bởi vì sao?"
"Cậu ta gọi anh là nước gội đầu."
"Anh liền nói với cậu ta là mày gọi lại một lần nữa thử xem, sau đó cậu ta gọi thật."
"Sau đó, anh còn chưa kịp động thủ thì em đã một chân bay qua."
Hai người tán gẫu chuyện thú vị khi còn bé, không khỏi cùng nhau nở nụ cười, đột nhiên lúc này có một luồng ánh sáng chiếu qua, đi theo là một tiếng hét lớn: "Các người là ai? Làm gì đấy?"
Thì ra bảo vệ cổng lúc tuần tra ban đêm nhìn thấy có chiếc xe ngừng trước cổng, ngay từ đầu cho là đang làm chuyện xấu, kết quả ra ngoài nhìn một chút lại không thấy người đâu, lúc này mới quay lại sân trường xem xét.
"Các người làm sao vào đây? Không nói rõ ràng tôi sẽ báo cảnh sát." Bảo vệ cầm đèn pin trong tay, chỉ vào hai người đứng dưới hành lang.
Hướng Vãn và Chu Thanh Dương liếc nhau, một giây sau, hai người nhấc chân chạy về phía cổng sau.
Bảo vệ sửng sốt một chút, lập tức đuổi theo, "Đừng chạy, đứng lại cho tôi!"
Hai người phía trước nào sẽ nghe anh ta, chẳng những không dừng lại mà càng chạy càng nhanh, rất nhanh đã đến cạnh cổng, vịn cổng sắt, leo vài lần đã vượt qua xuống dưới.
Bảo vệ vừa vịn eo thở hồng hộc vừa trợn mắt há hốc mồm, đây chính là bay trên cỏ trong truyền thuyết sao?
Hướng Vãn và Chu Thanh Dương sau khi nhảy xuống liền lên xe, sau khi xe chạy ra khỏi mấy trăm mét, Chu Thanh Dương dừng xe ở bên đường, cùng Hướng Vãn liếc nhau, phì một tiếng bật cười.
Ha ha ha.....
Chuyện như vậy khi còn bé làm không ít, lúc ấy khiến bác giữ cổng tức giận đến thổi râu trừng mắt, hai người bọn họ thì cách cánh cổng làm mặt quỷ với bác ấy, lúc ấy là vui sướng, có điều sang hôm sau đi học liền bị chủ nhiệm lớp của từng người xách tới văn phòng dạy dỗ một trận, viết kiểm điểm.
Rất lâu rồi chưa được cười thoải mái như vậy, trong lúc nhất thời Hướng Vãn quên đi một chút không vui, ở trong xe cùng Chu Thanh Dương cười lớn.
Lúc này, Chu Thanh Dương ngồi trên ghế lái bỗng nhiên nhích lại gần cô, mắt nhìn thẳng vào Hướng Vãn, "Em nên cười nhiều hơn, giống như trước đây tốt biết bao."
Nói xong, đưa tay bóp bóp gương mặt cô, bóp xong lại không nỡ buông tay, lại chuyển xuống chỗ cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên.

Hướng Vân không nhúc nhích nhìn qua anh ấy, lúc này cô đã không cười nổi.
Mắt Chu Thanh Dương rất sáng, lúc nhìn cô phát ra ánh nước, Hướng Vãn nhìn đôi mắt này lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Trong ấn tượng của cô, Chu Thanh Dương chưa từng chuyên chú nhìn như vậy, trong ánh mắt cố chấp lộ ra khát vọng của đàn ông đối với phụ nữ.
Hướng Vãn biết, đêm nay anh ấy hẳn là sẽ làm chút gì đó với mình.


Kỳ thật bọn họ vốn quen biết đã lâu, cũng đã mấy tuần làm bạn trai bạn gái với nhau, anh ấy muốn có chút tiến triển mang tính đột phá, điều này cũng không có gì đáng trách.
Trái tim nhảy lên bùm bùm trong lồng ngực, bỗng nhiên Hướng Vãn có chút khẩn trương.
Chu Thanh Dương cứ đối mặt như vậy tiến tới gần, cuối cùng đến trước mặt cô, chóp mũi hai người chạm nhau.
Hướng Vãn nhắm mắt lại, trong lòng nói với mình: Cái này rất bình thường, đừng bài xích.
Thế nhưng là lúc hơi thở sạch sẽ của Chu Thanh Dương quanh quẩn tại môi cô, Hướng Vãn vẫn không nhịn được rụt rụt cằm, mà lần này Chu Thanh Dương cũng không bỏ qua cho cô.

Anh ấy dường như đã sớm chuẩn bị, một cánh tay khác đã vây quanh sau lưng cô khống chế cô trước ngực mình, cái tay giữ cằm cô dùng sức nâng mặt cô lên lần nữa.
"Hướng Vãn, không được tránh." Thanh âm Chu Thanh Dương trầm thấp, tia sáng trong mắt có chút nóng bỏng.
Hướng Vãn thuận theo nhắm mắt lần nữa, Chu Thanh Dương lập tức quả quyết phủ lên.
Đây là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt, nụ hôn của Chu Thanh Dương và Giang Ngư Chu không giống nhau, hơi thở của anh ấy sạch sẽ nhẹ nhàng, giống như một tầng sương mù rất mỏng lơ lửng trước mặt cô, mà Giang Ngư Chu lại nồng đậm mà bá đạo, lúc anh hơi dựa tới gần, bạn sẽ cảm giác được cả người mình đều bị anh bao phủ, đẩy không ra, thoát không xong, chỉ có thể thả lỏng rồi chìm sâu trong bầu không khí mà anh tạo nên.
Cho nên khi Chu Thanh Dương nhẹ nhàng di động trên môi cô, trong lòng Hướng Vãn liền có một loại nhận thức: Đây không phải là anh, không phải.
Một khắc này trong lòng không hiểu sao dâng lên thương xót, nắm đấm trong tay nắm chặt lại, cuối cùng đẩy anh ấy ra.

Chu Thanh Dương buông ra, chăm chú nhìn cô ở khoảng cách gần, cũng không nói chuyện.
Hướng Vãn mấp máy miệng, cảm thấy cuống họng có chút phát khô, nuốt ngụm nước bọt, nói: "Thanh Dương, em không muốn ở đây......"
"Vì sao?"
"Em, không quen."
"Thế nhưng anh muốn." Chu Thanh Dương nói, "Hướng Vãn, anh muốn em."
Anh ấy nói xong cũng không đợi Hướng Vãn trả lời, đứng dậy đè Hướng Vãn xuống ghế phụ lái.
Hướng Vãn do dự một phần mười giây, ngay sau đó liền giằng co, nhưng đêm nay Chu Thanh Dương dường như không thể lay chuyển, hai cánh tay thon dài siết chặt lại giữ lấy cô, Hướng Vãn bị anh ấy trói buộc ở cự ly gần, cho dù có mười tám loại võ nghệ cũng không xuất ra được.
Chu Thanh Dương dùng thân thể đè ép cô, một cánh tay không đi nắm cằm cô, đang muốn làm sâu nụ hôn này, khóe miệng bỗng nhiên nếm được hương vị mặn chát.
Hướng Vãn khóc.
Tất cả động tác của Chu Thanh Dương đều đình trệ, anh ấy cúi đầu buồn buồn cười một tiếng, một lát sau ngồi xuống lại.
"Hướng Vãn, đừng phân cao thấp với bản thân nữa, đi tìm anh ấy đi." Sau khi trầm mặc thật lâu, Chu Thanh Dương bỗng nhiên nói.
"Xin lỗi, Thanh Dương......!Em.....!Anh cho em thêm một chút thời gian nữa."
Chu Thanh Dương cười cười, ngoái đầu lại, "Hướng Vãn, kì thật vừa rồi lúc hôn em, anh cũng không có cảm giác, anh chỉ là muốn thử em thôi.

Xem ra chúng ta cũng không thích hợp làm người yêu, chỉ thích hợp làm bạn tốt."
Chu Thanh Dương dùng mu bàn tay thay Hướng Vãn lau nước mắt, "Khoảng thời gian này cùng em hẹn hò, anh phát hiện em căn bản không có tiến vào trạng thái.

Lúc hẹn hò với anh không có lần nào là em không phân tâm, chúng ta bên nhau hai mươi mốt ngày, em chưa từng chủ động nắm tay anh, lúc anh đến gần em, em kiểu gì cũng sẽ lơ đãng né tránh, trong lòng em đang chống lại anh."
Hướng Vãn không biết nên nói gì, trong lòng cô sao có thể không biết được? Mỗi khi anh ấy tới gần, cô sẽ nhanh chóng trốn tránh, chính cô cũng không hiểu được.


"Có thể là bởi vì trước đó chúng ta quá quen thuộc, cho nên bỗng nhiên biến thành loại quan hệ này nên em có chút không quen."
Chu Thanh Dương vẫn lắc đầu, "Đừng lừa gạt mình, người khác không hiểu chứ anh còn có thể không hiểu em sao? Em chính là quá cố chấp trong lòng, bởi vì anh ấy đã từng phụ lòng em, cho nên em không chịu cho anh ấy cơ hội nữa, nhưng trong lòng lại không quên được anh ấy, người em thích mười hai năm, cả đời này đều sẽ không quên được, điều này chắc chắn em rõ hơn ai hết.

Nếu đã không quên được thì sao lại không cho mình một cơ hội, theo anh biết, trong lòng Giang đại ca vẫn còn nghĩ đến em, mà lại anh ấy cũng đã giải thích với em, em tại sao phải làm khổ nhau như vậy?"
Hướng Vãn mấp máy môi, muốn nói chút gì đó thì bị Chu Thanh Dương đưa tay ngăn lại, "Đừng nói gì cả, bây giờ anh đưa em về, về nhà ngủ một giấc thật ngon, nếu quả thật cảm thấy có gì muốn nói với anh, đến lúc đó em lại tới tìm anh."
Trên đường hai người không nói chuyện, Chu Thanh Dương lái xe đưa Hướng Vãn đến dưới lầu liền đi, sau khi về nhà Hướng Vãn một đêm không ngủ.
Rất nhiều chuyện thật sự không thể nghĩ ra.
Ngày hôm sau cô mang đôi mắt gấu mèo đi làm, giữa trưa lúc ăn cơm với Tô Thuần, bị hỏi nguyên nhân, Hướng Vãn tự nhiên không giấu diếm.
"Aizz." Tô Thuần sau khi nghe xong thở dài nói, "Chị đã nói gì nhỉ, sớm muộn em cũng sẽ hối hận, tình cảm không phải là chuyện hờn dỗi."
"Em cũng không có hờn dỗi." Hướng Vãn trả lời, cô thật sự có nghĩ tới muốn bắt đầu lại từ đầu, có điều mình không chịu cố gắng thôi.
Tô Thuần liếc cô một cái, "Được, em không hờn dỗi, là anh ấy hờn dỗi được chưa?" Nói xong có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thế nhưng chị nghe Lệ Hành nói, Giang Ngư Chu bị em dày vò không nhẹ, từ sau khi em không để ý đến anh ấy mà vui vẻ bên Chu Thanh Dương, anh ấy trước mặt sau lưng đều có kẻ địch, trong nhà không ủng hộ anh ấy, nghe nói còn bị mẹ anh ấy cho một cái tát....."
Hướng Vãn nhíu mày, "Ngay cả loại chuyện này anh ta cũng nói?"
"Sao có thể? Là lúc anh ấy uống say nói ra.

Còn có lần trước anh ấy đi tìm em muốn vãn hồi chuyện của hai người bọn em, sau khi bị em cự tuyệt, anh ấy dầm trong mưa rất lâu, về nhà sốt ba ngày, còn chết sống cũng không chịu đến bệnh viện, cuối cùng là Chu Tề Dương tự mình đến khám anh ấy mới không bị sốt thành đồ đần."
Hướng Vãn nghe cô ấy bla bla nói một tràng, hỏi: "Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?"
Tô Thuần cười hà hà một tiếng, "Chị muốn nói gì em còn không rõ sao?"
Thấy Hướng Vãn không nói lời nào, cô ấy lại thở dài, "Lão Giang cũng thật đáng thương."
"Anh ta có gì mà đáng thương, rõ ràng là anh ta làm tổn thương người khác."
"Nhưng hiện tại anh ấy đã biết sai rồi, em là chưa từng thấy cái loại thất ý và hối hận kia đâu." Lệ Hành dạo này thường xuyên bồi Giang Ngư Chu uống rượu, sau khi trở về sẽ nói với cô ấy hiện tại lão Giang thất ý hối hận cỡ nào, hết lần này tới lần khác người ta lại không cho cơ hội, anh đã hối hận phát điên.
"Anh ấy đã tìm em mấy lần rồi? Cuối cùng bị em đánh cho hoàn toàn không còn tự tin, lúc này mới đồng ý với mẹ anh ấy đi xem mắt." Tô Thuần nói xong xòe tay ra, "Làm sao bây giờ? Em muốn quay lại, anh ấy lại đã có bạn gái."
"Em cũng không có nói là muốn quay lại."
"Vậy em và Chu Thanh Dương tách ra?"
Hướng Vãn mím mím khóe miệng, "Em có thể tiếp nhận Thanh Dương hay không là một chuyện, muốn quay lại hay không thì đó lại là một chuyện khác.".


Bình luận

Truyện đang đọc