ANH KHÔNG BIẾT



Sau khi Giang Ngư Chu rời đi không lâu, người trong phòng bao cũng tan hội.

Mặc dù lúc Chu Tề Dương trở lại giải thích với bọn họ, nói lí do đặc biệt đầy đủ: Giang Ngư Chu tạm thời nhận được điện thoại về công ty.
Nhưng trong lòng mọi người biết rõ, đều hiểu nguyên do trong này.
Sau khi tan tiệc, đám người chậm rãi đi ra ngoài, Hướng Vãn cùng Chu Thanh Dương một trước một sau, Hướng Vãn vừa ra cửa đã bị Tô Thuần gọi lại, dẫn đến cô muốn nói một câu với Chu Thanh Dương cũng không thành.
Mà Chu Thanh Dương thì bị anh họ của anh ấy chộp lấy nắm chặt kéo vào cầu thang an toàn, không nói hai lời đè anh ấy vào tường cho một đấm.

"Ha, cậu cái thằng nhóc thối này, thật không nhìn ra, thế mà là đến phá, cậu biết bọn tôi phí bao nhiêu sức lực mới để cho hai người họ ngồi chung với nhau không? Vậy mà thằng nhóc thối cậu lại phá hư, thật sự là tức chết tôi."
Chu Thanh Dương ôm bụng, méo miệng nói: "Em không có mà, anh hai, anh buông tay trước đã, buông tay được không?"
Chu Tề Dương không để ý đến anh ấy, hỏi: "Anh hỏi cậu, vừa rồi Hướng Vãn nói cái gì bên tai cậu rồi?"
".....!Em không thể nói."
Chu Tề Dương lại nhắm thêm một đấm vào trên bụng anh ấy, Chu Thanh Dương á một tiếng kém chút nôn ra, "Đừng đánh, anh hai, em nói, em nói còn không được sao?"
Lúc này Chu Tề Dương mới buông tay ra, giật nhẹ cổ áo của mình, liếc anh ấy một cái: "Thành thật khai báo, nếu dám gạt anh, xem anh xử lí cậu như thế nào."
Chu Thanh Dương vẫn có chút sợ anh hai, dù sao từ nhỏ đã theo sau mông anh ta lăn lộn, nuốt nước bọt một cái, nói: "Kì thật cũng không có gì, cô ấy nói là anh em thì đừng đi."

"Anh em?"
"Đúng vậy, bọn em vẫn luôn xưng hô với đối phương như vậy mà."
Chu Tề Dương nhẹ nhàng thở ra, "Còn được, chỉ là anh em."
Chu Thanh Dương còn nói một câu: "Có điều cô ấy còn nói, người kia phụ lòng cô ấy, cô ấy đã không thích anh ấy nữa, để em giúp đỡ thoát khỏi anh ấy."
Chu Tề Dương nghe xong câu nói này, đổ ụp vào tường: "Xong luôn."
Một bên khác, Hướng Vãn cũng đang bị Tô Thuần bức cung, "Em nói quan hệ của em và cái người Chu Thanh Dương kia rốt cuộc là như thế nào? Thanh mai trúc mã sao?"
"Có thể nói như vậy, hai bọn em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em lần đầu gặp anh ấy còn cào vào mặt anh ấy nữa." Hướng Vãn hoàn toàn không cho là đúng, lúc nói chuyện trên mặt còn mỉm cười.
"Nói vậy, bây giờ em chuẩn bị cùng thanh mai trúc mã của em tiến vào một đoạn giai thoại, hoàn toàn đá Giang Ngư Chu ra khỏi vòng thật sao?"
Hướng Vãn giật mình mở to hai mắt, "Chị làm sao lại có suy nghĩ này, cái này không liên quan đến Thanh Dương."
Tô Thuần tỏ vẻ không thể lí giải cô, "Chị vốn là không muốn giúp Giang Ngư Chu đâu, nhưng có một ngày anh ấy gọi điện thoại cho chị, thành khẩn ngỏ ý muốn nói chuyện thật tốt với em, anh ấy nói anh ấy có rất nhiều lời muốn nói với em.

Chị nghe được, thái độ lúc đó của anh ấy rất thành khẩn, cho nên mới đồng ý.

Trong lòng em đã không thể quên được anh ấy, vậy vì sao không chịu nói chuyện thật tốt?"
"Giữa bọn em không có gì để nói, trước đó không lâu anh ta đến tìm em, anh ta đã thể hiện ra, không tin lời em nói....."
Khóe miệng Hướng Vãn hiện ra một nụ cười nhạt châm biếm, cô nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó anh đột nhiên xuất hiện ở cổng nhà cô, lúc ấy tâm tình của cô là biết bao vui sướng, bao nhiêu nhảy nhót, còn mang theo lòng tràn đầy chờ đợi.

Kết quả thì sao, anh là bởi vì bảo vệ Giang Ninh mà đến cảnh cáo cô.
Một khắc này lòng của cô đã lạnh.
Người đàn ông mà mình từng tôn sùng như là một vị thiên thần chẳng qua cũng chỉ là kẻ ngu ngốc thứ hồ đồ, là người hay là chó anh cũng không phân biệt được.
Từ đêm Trung thu đó qua đi, lời nói của anh có một lần nào là đứng về phía bên cô? Không có, một lần cũng không có.

Dù có yêu nhiều hơn nữa cũng không chịu được bị người hoang phí như vậy, giữa bọn họ ngăn cách bởi Giang Ninh, bởi toàn bộ Giang gia, nếu như nói trước đó cô còn có một chút lòng tin được ăn cả ngã về không như vậy, thì giờ phút này, cô một chút cũng không còn.
Không còn lòng tin, không còn hi vọng, cũng không còn sự tha thiết chờ đợi lúc ban sơ.
Cô đã quyết định từ bỏ.
"Vậy em cũng không thể cùng Chu Thanh Dương kẻ xướng người họa khiến anh ấy tức giận sớm rời sân, em không nhìn thấy gương mặt kia của anh ấy đâu, tức đến xanh cả mặt."
"Anh ta chẳng qua là không bỏ được mặt mũi thôi, so với cái em chịu, những cái này với anh ta thì tính là gì?" Hướng Vãn nói, "Khi còn bé em từng hỏi anh ta, nếu như người thân thiết nhất của chú tổn thương chú, chú sẽ làm thế nào? Anh ta trả lời: Chúng ta không thể khống chế hành vi của người khác, nhưng có thể làm chính là, bảo đảm bản thân không bị tổn thương nữa."
Hướng Vãn ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, "Tô Thuần, em đã đi theo anh ta nhiều năm như vậy, hiện tại em không muốn lại đi theo phía sau anh ta nữa, mặc dù trong lòng em đã từng rất thích người này, nhưng cái thích ấy không đủ để em từ bỏ hết thảy không quan tâm, anh ta hết lần này đến lần khác tổn thương tình cảm của em, nếu như tình yêu của em phải hèn mọn như thế mới có được, vậy em tình nguyện không cần."

Tô Thuần trầm mặc, nói đến nước này rồi, cô ấy đã không cần thiết nói thêm gì, huống chi làm phụ nữ cô ấy cho rằng suy nghĩ của Hướng Vãn không có lỗi gì.
Chỉ là một đoạn tình cảm cứ như vậy vô tật mà chấm dứt, ít nhiều khiến người cảm thấy tiếc nuối.
Khi về nhà Giang Ngư Chu ngạc nhiên phát hiện mẹ anh vậy mà đang ở đây.
Giang lão phu nhân rất ít đến bên này của anh, thỉnh thoảng khi nhân viên làm thêm giờ tới quét dọn sẽ thuận tiện đến xem, giúp đỡ sắp xếp chỉnh lí, mấy năm nay thân thể ba anh không tốt, lão phu nhân càng ít đến bên này, mà xuất hiện ở đây vào lúc ban đêm như này càng là có một không hai.
"Mẹ, ngài sao lại tới đây?" Giang Ngư Chu bước chậm đi qua, cởi áo khoác xuống ném trên ghế sô pha.
"Chẳng lẽ mẹ không thể tới?" Giang lão phu nhân giống như không quá vui vẻ, nhìn thẳng vào anh.
"Nhìn ngài nói kìa." Giang Ngư Chu ngồi xuống, "Chỗ này của con lúc nào cũng chào đón ngài."
"Hừ." Lão phu nhân xem thường, "Chỉ sợ trong lòng không nghĩ như vậy, mẹ mà còn không đến nữa thì con liền sẽ quên mất dáng dấp mẹ con ra sao."
Giang Ngư Chu nhẹ giọng cười cười, "Sao thế ạ, nói cho con một chút, ai lại chọc ngài tức giận rồi? Con đi xử lí hắn."
"Trừ cái đứa con bất hiếu kia của tôi, còn có thể là ai." Lão phu nhân nguýt anh một cái, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh thì có chút tức giận, chẳng qua nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến, vẫn là nên mau chóng tiến vào chủ đề.
"Lần trước mẹ nói chuyện kia với con con suy tính thế nào rồi?"
Giang Ngư Chu nghe xong lời này liền thở dài, "Ngài lại tới, không phải con đã từng nói hiện tại con không muốn suy xét vấn đề này." Cuộc sống gần đây của anh cũng không dễ vượt qua, lão phu nhân cứ cách ba ngày năm bữa bắt anh đi gặp mặt con gái của đổng sự này, cháu gái của người bạn kia, lần này lại không biết từ đâu tìm cho anh một nhà thiết kế thời trang đi du học về, đề tài mỗi lần nói chuyện phiếm đều là cái này.

Bởi vì chuyện này, hiện tại Giang Ngư Chu về nhà lớn ăn cơm đều có chút to đầu.

Chịu không nổi lão phu nhân tận tâm chỉ bảo, cách thức ép hôn vừa xoa dịu vừa ép buộc này.
Lão phu nhân nghe thấy anh vẫn là cái thái độ này thì lập tức tức giận, "Con cho rằng con còn trẻ à? Ăn Tết coi như đã ba mươi lăm, người bình thường đến cái tuổi này của con thì con cái đã sớm chạy đầy đất, người khác không nói, con nhìn bạn bè bên cạnh con một chút xem, nên có con đã có con, nên có vợ cũng đã có vợ, người kém nhất tối thiểu cũng có bạn gái, chỉ có con là độc thân."
"Minh Thành không phải cũng như con sao." Giang Ngư Chu lôi kéo anh em tốt làm đệm lưng.
"Chớ ngắt lời mẹ." Giang lão phu nhân không bỏ qua như vậy, "Đừng cho là mẹ không biết, con ra sức khướt từ như thế trong lòng là còn nhớ thương con bé kia chứ gì? Mẹ cho con biết, con sớm nên dẹp ý niệm này đi, con bé kia là ai con còn không biết? Nếu con còn phạm hồ đồ trong chuyện này, con xứng với chị con, xứng với Ninh Ninh, xứng với anh rể đã chết của con à?"
Giang Ngư Chu có chút nghe không vào, nếu là lúc trước, có thể anh sẽ cười đùa tí tửng pha trò cho qua, thế nhưng đêm nay anh dường như có chút xúc động.
"Có một số việc không thể chỉ nghe lời nói của một bên."
Anh thuận miệng nói một câu, kết quả Giang lão phu nhân lập tức nhảy dựng lên, "Mẹ không nghe lầm chứ, con vậy mà thay con bé kia nói chuyện?" Lão phu nhân cảm thấy cực kì không thể tưởng tượng nổi, Tết Trung thu đêm đó, bà tận mắt nhìn thấy thái độ dứt khoát của con mình đối với người phụ nữ kia, chẳng qua mới mấy ngày, làm sao đã đổi chiều gió, chẳng lẽ hiện tại bọn họ vẫn còn liên lạc? Nghĩ đến khả năng này, Giang lão phu nhân càng thêm tức giận.
"Đừng nói với mẹ là đến bây giờ con vẫn còn liên lạc với con bé kia?"
Giang Ngư Chu trầm mặc, bởi vì sự thật đúng như vậy.

Điểm này anh giống với Hướng Vãn, không làm được việc trợn tròn mắt nói dối.
Lão phu nhân thấy anh không phân biệt được, cơ bản đã chắc chắn suy nghĩ của mình, tính cách con trai bà bà đương nhiên hiểu rõ.

"Đến giờ này rồi mà con còn ở bên con bé kia? Con muốn tức chết mẹ mới từ bỏ sao?"

"Mẹ, mẹ nghe con nói." Thấy cảm xúc lão phu nhân kích động, Giang Ngư Chu tính toán giải thích, "Chuyện năm đó không có người lớn ở đấy, hai người bọn họ bên nào cũng cho là mình đúng, con cảm thấy trong đó nhất định có nội tình hoặc hiểu lầm mà chúng ta không biết, Hướng Vãn cô ấy không phải người độc ác như vậy....."
Bốp, vừa dứt lời, Giang Ngư Chu đã nhận một bàn tay của mẹ anh.
Giang lão phu nhân tức giận phát run toàn thân, chỉ vào anh, "Anh quả nhiên là bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc không có thuốc nào cứu được, Ninh Ninh mới là cháu gái của anh, anh xứng với anh rể đã chết của anh không?"
"Mẹ...."
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như anh." Lão phu nhân nói xong, cầm túi da trên sô pha lên liền đi.
Mặc dù Giang Ngư Chu bị ăn đòn nhưng vẫn đi theo, "Ngài muốn về nhà sao? Con đưa ngài."
Lão phu nhân cũng không quay lại, rầm một tiếng đóng cửa.
Giang Ngư Chu bị đánh sờ sờ bên mặt nóng bỏng, bất đắc dĩ dựa vào sau cửa.

Từ nhỏ đến lớn nào có chịu qua một bạt tai, anh đây là càng sống càng quay lại sao? Sau đó anh nghĩ đến người phụ nữ đêm nay khiến anh đầy một bụng tức giận, cắn răng: Thế mà đi liếc mắt đưa tình với người khác, công bằng với tôi không?
Hôm sau là thứ bảy, trong nhà Hướng Vãn tiếp đãi Chu Thanh Dương và mẹ anh ấy đến nhà thăm hỏi.
Sáng sớm Hướng Vãn đi cùng Hướng Duy Trân đến chợ mua rau tươi, sau khi về nhà liền vào bếp chuẩn bị, lúc Chu Thanh Dương và mẹ anh ấy tới cửa là 10h sáng, khi đó, Hướng Duy Trân đã cắt gọn bày biện xong thức ăn, chỉ chờ vào nồi.
Hàng xóm cũ gặp lại có rất nhiều xúc động, mẹ Chu Thanh Dương làm người luôn rất khiêm tốn nhã nhặn, hàn huyên qua đi, bà cùng Hướng Duy Trân vào bếp làm đồ ăn, Hướng Duy Trân không từ chối.

Trước kia khi hai nhà còn đối diện nhau cũng là thường xuyên cùng nấu cơm, chẳng qua khi đó bọn trẻ còn nhỏ, một người sẽ canh chừng bọn trẻ, một người vào phòng bếp, có khi ở nhà Hướng Vãn, có khi ở nhà Chu Thanh Dương.
Hướng Vãn biểu thị áy náy đối với việc tối hôm qua Chu Thanh Dương bị đánh bởi vì mình, trên bàn cơm không ngừng xum xoe nịnh bợ anh ấy, Chu Tề Dương tỏ ra ai đến cũng không từ chối, ở trong nhà Hướng Vãn, anh ấy xưa nay không cần phải khách khí.
"Thanh Dương, cháu nếm thử món tôm hấp muối này đi, đây chính là món ăn sở trường của dì đấy." Hướng Duy Trân không cam lòng bị bỏ lại phía sau, gắp thêm tôm vào chén Chu Thanh Dương.
Chu Thanh Dương cười ha hả, "Cảm ơn dì, dì vẫn còn nhớ rõ cháu thích ăn tôm."
"Đương nhiên là nhớ, dì còn nhớ cháu thích ăn tôm mà lại ghét lột vỏ, sau đó dụ dỗ Tiểu Vãn lột giúp cháu, mỗi lần hai đứa đều làm cho rối loạn." Hướng Duy Trân cười nói, ánh mắt xoay chuyển, "Có điều hôm nay cháu là khách, nên để Hướng Vãn tận nghĩa chủ nhà một chút đi."
Hướng Duy Trân nói, kẹp con tôm đặt ở trước mặt Hướng Vãn.
Hướng Vãn nhìn trong chén nhiều thêm con tôm kia, ánh mắt dần dần sửng sốt.
Có một số người đã từng tồn tại, những vật liên quan đến họ sẽ gắn lên nhãn hiệu của họ, xem như là hận, cũng làm cho bạn hận đến khắc cốt ghi tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc