ANH THÍCH EM NHÉ


Người ta nhìn thấy một cô gái còn bận đồng phục học sinh ngồi một mình bên chiếc xe đạp đen huyền, bên cạnh một túi đồ ăn nhanh và một điếu thuốc đang cháy trên tay.
Nhiều người đánh giá, con nít mới lớn đã nổi loạn, con gái mặt mũi xinh đẹp thế này lại đi hút thuốc.
An Lạc không bận tâm, có lẽ đã quá quen với những từ ngữ những cái nhìn như thế, dù sao cũng chẳng có gì để buồn lòng cả, bọn họ đều nói đúng không phải sao ?
An Lạc mua đồ rồi cũng chẳng buồn về nhà, cô đi đến công viên ngồi thẫn thờ một lúc, gió đêm không cuốn nỗi sự rầu rĩ của An Lạc, cô lại theo thói quen hút thuốc.
Dụ An Lạc hút thuốc từ năm lớp 8, đáng ra nên là cô gái xinh xắn giỏi giang nhưng một cô bé 13 tuổi lại bắt đầu trầm ngâm rồi lại quậy nát quy củ trường học, tập tành hút thuốc, tụ tập trốn học, đánh nhau.
Còn nhớ lúc ấy việc học hành của An Lạc tụt dốc đến bất ngờ, cấp 2 học lớp chọn cô luôn đứng nhất khối ấy vậy mà xong học kì 1 cô tụt hẵn 45 hạng, từ hạng nhất xuống 46, lớp cô có 35 học sinh, còn thua cả những người lớp ở thường.
Vì chuyện này mà lần đầu tiên Dụ Minh Quang lên tiếng dạy dỗ cô, ông không bao giờ nói nhiều nhưng những lời ông nói chưa bao giờ là vô nghĩa.
"Cuộc sống này là của con, con có quyền làm những gì mình muốn nhưng con phải chắc rằng bản thân gánh nổi hậu quả sau này, nếu chỉ vì những tổn thương kia mà tự tay hủy cả cuộc đời của mình, con nên xem lại nó có xứng đáng hay không".
Ông không bao giờ ép cô phải trở nên ưu tú, ông muốn thấy cô trở nên mạnh mẽ, có trách nhiệm.
Ninh Thiếu Phàm vừa rời khỏi cửa hàng tiện lợi, đi ngang qua công viên, cậu thấy một bóng dáng khá quen.
Đã gần 9h tối, bọn họ tan học lúc 5h chiều, An Lạc làm gì đến giờ này vẫn còn ở công viên ? Nhìn bộ đồng phục cậu chắc cô vẫn chưa về nhà, ngồi đây từ lúc tan học sao ?

Đến gần một chút mới thấy rõ, cô gái này trốn vào đây hút thuốc.

Làn khói trắng làm khuôn mặt sắc sảo lúc hiện lúc ẩn, Ninh Thiếu Phàm đưa mắt nhìn một lúc lâu.
An Lạc bị đốm cháy thuốc lá làm phỏng tay, giật mình mới biết nó đã cháy gần hết.

Cô dập tắt, định lấy điếu khác châm tiếp, một viên kẹo vị dâu đưa đến trước mặt.
An Lạc ngước lên, thiếu niên mặt áo khoác đen, quần cũng đen nốt, áo bên trong là áo thun màu trắng.

Cậu trai đeo kính gọng đen khá dày nhưng nhìn sao vẫn nổi bật quá, không giống mọt sách chút nào.
"Đừng hút thuốc...".

Giọng cậu khá nhỏ, hình như ngại rồi.

An Lạc nhìn viên kẹo dâu trước mặt, lại ngước lên cười với cậu một cái :"Lớp trưởng, tớ không hút thuốc ".
Ninh Thiếu Phàm nhìn cô, ánh mắt như đang tố cáo cô nói dối, An Lạc nhìn hiểu, cô cười một cái đứng dậy cầm lấy kẹo cậu đưa :"Tớ không hút thật mà, cái này lúc nãy châm nghiên cứu thử thôi".
"Chậc...lớp trưởng ? Bạn học ? Này, tớ không hút thật mà, cậu không tin tớ à ?".

An Lạc ngó nghiêng nhìn cậu trêu chọc, thiếu niên này cứ thích cúi đầu xuống, cô có làm phiền cậu cũng không thèm nhìn một cái.
"Tớ...tớ về đây, cậu cũng về đi, đã...đã trễ rồi ".


Cậu hấp tấp tạm biệt rồi chạy đi ngay lập tức.
Dụ An Lạc không cản, cô nhìn bóng lưng kia đến khi khuất mất, dễ xấu hổ đến thế, ngại đến mức nói lắp luôn rồi.
Đạp xe về nhà, viên kẹo vẫn ở trong tay.

Cô không thích ăn kẹo hay đồ ngọt, nhìn viên kẹo dâu đỏ chót này lại nhớ đến điếu thuốc, phân vân một lúc vẫn là bỏ viên kẹo vào miệng.
Chua chua ngọt ngọt, không quá khó ăn, rất vừa miệng.
Đã một tuần trôi qua, cũng đã thích nghi hơn với việc học tập.
Tuần vừa rồi có vẻ quá yên ắng nên tuần thứ hai vừa bước vào ngày mới đã có chuyện bàn tán.
Cô gái tên Yến Vân của lớp kế bên - 10A2 tìm đến bạn lớp trưởng điển trai của 10A1.
Nghe những người quen biết họ từ trước kể lại Yến Vân thích Ninh Thiếu Phàm, theo đuổi người ta từ năm lớp 9 nhưng cậu bạn này chỉ có học với học, một chút cũng không chịu tiếp nhận tình cảm người ta.
"Ninh Thiếu Phàm, tớ đã theo đuổi cậu lâu như thế, tại sao cậu vẫn một mực muốn tránh xa tớ ? Có chỗ nào Yến Vân tớ không tốt hay sao ?".

Yến Vân uất ức lên tiếng.
Thiếu niên vẫn cúi đầu, như mọi lần nói ra hai chữ xin lỗi rồi bỏ đi.
An Lạc đi vào nhìn thấy một màn này, cô thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt thiếu niên kia, chán ghét, phiền phức tích tụ đầy đôi mắt nhưng vẫn hành xử tử tế.

Bước chân cậu chậm rãi, không gấp rút, có lẽ thói quen luôn cúi đầu khiến bóng lưng cậu có chút khom xuống, cứ như có rất nhiều thứ đè lên đôi vai kia.
Yến Vân không bỏ cuộc muốn đuổi theo, bất ngờ bị chặn lại, giọng nói lạnh lẽo phía sau gáy vang lên, không lớn không nhỏ :" Thử chạy theo cậu ấy xem ? ".
"Thôi đi gái, nhìn không ra người ta chán ghét mình thế nào hay sao ? Chạy theo lâu như vậy có khi cậu ấy còn chả nhìn lấy cô một lần ?".
"Cô là cái gì mà xía vào chuyện của tôi ?"
"Tôi xía vào chuyện của lớp trưởng lớp tôi, tôi vừa quay được một thứ hay ho lắm, tự nhiên muốn đưa thầy tổng phụ trách xem cùng, cô nói xem học sinh công khai tỏ tình ngay tại trường lớp thế này, thầy ấy sẽ làm gì ?".

Nụ cười lưu manh kia hiếm khi lại thấy, Bùi Tranh có chứng kiến, đi đến cười nói tiếp lời :" Chà, yêu sớm ấy à ? Chắc chỉ là ăn vài tờ hạnh kiểm, cam kết rồi bị phê bình trước trường lớp, phụ huynh thôi nhỉ ? Mẹ cậu chắc cũng không để bụng đâu ".
Nhắc đến mẹ Yến Vân liền hốt hoảng, mẹ cô cũng là giáo viên, nghiêm cấm yêu đương sớm nếu mẹ biết cô sẽ bị phạt, có khi chuyển trường.

Khó khăn lắm mới thi vào cùng một trường với Ninh Thiếu Phàm, trước thi chuyển cấp cô đã học hành như điên mới có kết quả như bây giờ, không thể làm bậy được..


Bình luận

Truyện đang đọc