ANH THÍCH EM NHÉ


Khu ẩm thực vẫn đông người dù là ở thời điểm nào, vì khá nổi tiếng, còn có kha khá khách du lịch ghé đến.
An Lạc lôi Thiếu Phàm đến quán ramen quen thuộc của bọn họ, ba đứa còn lại ghét bỏ theo sau, ai ai cũng đói meo cả rồi, vừa đi lấp bụng vừa phá đám, cũng vui.
Cả đám đặt mông xuống, gọi đồ ăn.
An Lạc không vui :" thân thiết lắm hay sao mà ăn chung..."
"tụi mình đang đi chung đó nha".

Trương Khởi cười cười, nhìn ngó xung quanh quán ngẫu nhiên, bỗng ánh mắt cậu dừng lại trên một bóng lưng mảnh khảnh.
Cô bé mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng, hoạ tiết hoa màu tím nhạt, váy dài tới đầu gối, bắp chân thon gọn, làn da trắng nhạt.
Mái tóc được búi cao gọn gàng, gương mặt khả ái, trắng trẻo sạch sẽ.
"tớ không ăn nữa...đi đây".

Trương Khởi phóng đi, mắt vẫn dáng lên hình bóng cô bé.
"bé Nhi !!"
Danh Tiêu Nhi đang vui vẻ gặm gặm kẹo bông gòn sặc sỡ, cô bé ngước lên nhìn về phía tiếng gọi, miệng vẫn ngậm miếng kẹo bông.
Trương Khởi ngừng chạy, cậu nhìn cô thỏ nhỏ trước mặt, tay chống đầu gối, vừa nhìn cô bé vừa cười.
"mẹ ơi, dễ thương quá...mày xong rồi...".

Cậu thầm độc thoại, tiến đến ngồi cạnh cô bé.

Tiêu Nhi ngơ ngác nhìn người bên cạnh, chốc cô bé ngạc nhiên a một cái :" anh người tốt..."
"hửm ? bé gọi anh là gì ?"
"anh...cái anh tốt bụng trong trường...em nhớ anh mà"
"ồ...nhớ anh rồi à ? anh tốt bụng tên gì ?"
"tên...".

Cô bé khó xử, cô không biết tên anh.
Trương Khởi chậc lưỡi, cúi đầu gần cô bé nhắc nhở một tiếng :" em không nhớ tên anh sao ? anh nhắc rồi mà nhỉ ?"
"lần này em sẽ nhớ...thật đấy"
"bé Nhi, nghe kĩ nhé, anh là Trương Khởi, lớp 11a1...".

Là bạn trai tương lai của em.
Danh Tiêu Nhi cố gắng không gặm kẹo, chăm chú nghe anh nhắc tên, xong liền gật đầu một cái mạnh :" anh Trương Khởi, học lớp 11a1, em nhớ rồi !"
"ngoan lắm, em ở đây một mình à ?"
"vâng, mợ bảo em nên đi ra ngoài chơi với bạn bè cho khuây khoả"
"bạn em đâu ??"
Tiêu Nhi thở dài, cô gặm một miếng kẹo rồi trả lời :" em không có bạn, sợ mợ lại lo nên em đành ra đây một mình"
Trương Khởi im lặng, quan sát cô bé, xinh đẹp như thế, dễ mến như thế, không có bạn sao ?
"hay anh dẫn em đi chơi ? nhé ?"
Tiêu Nhi ngước lên, con mắt to tròn nhìn vào mắt cậu một hồi, không nói gì.
"sao thế ? không tin tưởng anh sao ?"
Danh Tiêu Nhi lắc đầu, cô bé mỉm cười :" tin ạ, chúng ta đi đâu chơi ?"
Trương Khởi bỗng nhíu mày, cậu quỳ xuống đối diện cô bé, nghiêm túc :" bé Nhi, em không được dễ dàng tin tưởng người khác như thế, lỡ anh lừa em đi bán thì sao ?"
"anh sẽ bán em sao ?"
"anh không bán em nhưng người khác thì có, em xinh xắn dễ thương như thế, rất nhiều người xấu sẽ để mắt đến, đừng có tin rồi đi theo ai hết nghe không ?!!"
Danh Tiêu Nhi nở nụ cười tươi :" anh tốt với em, em phân biệt được mà"
Trương Khởi đen mặt, tự nhiên thấy không an lòng.
Trương Khởi một mét 81 dắt cô bé Tiêu Nhi ba mét bẻ đôi.
Cô bé cũng là học sinh đầu cấp 3, nhưng nếu giới thiệu là lớp 7,8 gì đó chắc khối người tin.
Cô bé có vẻ hứng thú với đủ thứ trên đời, một cây kẹo sặc sỡ cũng khiến cô vui vẻ quan sát.
"anh Trương Khởi, em đói bụng"
"hửm ? bé muốn ăn gì ?"
"ăn...ăn mì đi, lúc nãy ngồi bên kia em thấy có tiệm mì nhiều người vào lắm, chắc là ngon"

"ồ...được rồi, đi thôi".
Trương Khởi và Tiêu Nhi vừa đi vào liền bắt gặp đám bạn vẫn còn ngồi đó ăn.
"ồ...gì đây ?".

An Lạc nhếch môi lên tiếng trước, cô thấy Trương Khởi nháy mắt quyết liệt ra hiệu đừng để ý cậu ta.
"hửm ? A Trương Khởi cậu đi đâu đấy...ố, cô bé này là ai thế ? em gái cậu à ?".

Bùi Tranh ngu ngơ, cô bé kia xinh xắn quá, có chút quen mắt.
"em gái cái quần gì...".

Trương Khởi bực nhọc, đã bảo cứ làm như không thấy đi mà.
Tiêu Nhi nhìn thấy cả nhóm 4 người rất quen, sau đó cũng chỉ nhớ được Thiếu Phàm vì suốt một tuần trực cờ đỏ, cô bé ngày nào cũng trao đổi với anh trai này.
"...chào mọi người ạ".

Danh Tiêu Nhi ngoan ngoãn cúi chào tất cả, ai cũng khách sáo chào nhau một tiếng.
Người nào đó đành lôi ra cái nét diễn thật trân của mình :" ờ ờ...cũng...tới đây ăn hả ?"
"nói cái quỷ gì thế ???".

Bùi Tranh nhíu mày, tính nói tiếp, Dương Yến bên cạnh vội bịt miệng cậu ta lại, quay ra với cô bé Nhi :" Ừ..cô bé này là Danh Tiêu Nhi đúng không ?"
"vâng ạ, chị biết em ạ ?"
"bé không biết mình rất nổi tiếng hay sao ?"
"ồ...em nổi tiếng á ?".

Cô bé ngước nhìn Trương Khởi, cậu mím môi :" không có, đi ăn thôi, kệ bọn họ"

Còn chưa kịp tạm biệt, cô bé đã bị thúc đẩy đi nhanh.
Ngồi vào bàn, Tiêu Nhi nghiêm túc nhìn anh trai trước mặt, muốn nói gì đó.
"em làm sao đấy ?"
"anh như này không tốt đâu..."
"hửm ?"
Danh Tiêu Nhi cẩn trọng nhẹ nhàng :" em nói anh nghe, bạn bè anh rất nhiệt tình với anh kia mà, anh còn không chào một cái đã đẩy em đi rồi..."
Trương Khởi nhếch môi :" anh làm sai rồi sao ?"
"vâng, thật ra không quá nặng nề như thế..."
"ừ, anh sẽ rút kinh nghiệm"
"Quào, anh tiếp thu nhanh ghê".

Cô bé cảm thán, chẳng trách ông anh nhà cô, nói cái gì cũng không nghe, hóng hách lỗ mãng, xấu tính chết đi được.
Trương Khởi ngắm ngắm cô bé đang hào hứng với bát mì thơm ngon của mình :" bé nói gì anh cũng nghe"
"dạ ? anh mới nói gì ?".

Giong cậu nói khá nhỏ, quán lại ồn, cô bé không nghe rõ.
"không có gì, mau ăn đi"..


Bình luận

Truyện đang đọc