ẢO TÌNH


Giọng nói Diệp Tâm Giao tựa như bị vây hãm bởi một đôi mắt âm trầm mà mỗi lúc một nhỏ dần, đến cuối cùng liền im bặt đi.
Cô cắn môi, cảm giác chua xót mỗi lúc một dâng tràn, trong lòng tự trách chính mình đã phá hỏng đi một bầu không khí vốn dĩ rất tuyệt.

Có phải chăng cái tên Lộ Phi đã thực sự biến thành một loại khúc mắc vấn lại trong lòng cô không cách nào xóa bỏ được.

Cô không có đủ dũng khí để hỏi anh, càng không có đủ dũng khí để nghe anh thừa nhận điều gì.

Thật ra, chính ngay lúc này cô dường như lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, muốn yêu một người lại không có cách nào mở lời yêu người đó, đến cuối cùng lại vì sự xuất hiện của một nhân vật khác mà chột dạ đau lòng.
Sau khi câu nói kia vừa được thốt ra Diệp Tâm Giao dường như cảm nhận được bầu không khí hiện tại đang bất chợt ngưng đọng đi trong khoảng lặng của không gian vô tận, đến tiếng gió thoảng quanh đây cũng da diết xào xạc như tiếng oán than của lòng người, sóng lưng cô đột nhiên lại lạnh hẳn đi.
Rất lâu sau, cô cũng không hề nghe được chất giọng trầm ấm kia vang lên, ngay khoảnh khắc này khiến cô không kìm lòng mà ngẩng đầu lên lại vô tình chạm phải một ánh mắt thâm trầm thêm một chút sắc bén đang chăm chăm nhìn về phía mình.

Diệp Tâm Giao há hốc mồm nhìn Doãn Kỳ Thần không rời mắt, nhưng dường như lại bị ánh nhìn của anh chạm đến không được tự nhiên, cái cổ vì ngước lên cao mà bắt đầu ê ẩm, vừa muốn nói lại thôi.

Thực ra cô là chẳng biết phải nói gì cả, bởi vì chính cô cũng có cảm giác câu nói vừa rồi của mình đã vô tình tiết lộ một điều gì đó.
Doãn Kỳ Thần âm thầm thu vào hết những biểu cảm trên gương mặt cô, anh ngược lại lại không hề có biểu hiện gì, ngay khi Diệp Tâm Giao nghĩ bản thân không thể chịu được bầu không khí dị thường này nữa thì giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vang lên phá tan khoảng không vốn dĩ đang chìm lặng mà mang theo một sự bình tĩnh khiến người ta không cách nào đoán trước.
“Tại sao em lại cho rằng Lộ Phi chính là bạn gái anh?”
Diệp Tâm Giao như bị ai đánh cho một chưởng, cô thật tình không ngờ chờ lâu như vậy rồi mà anh lại thốt ra một câu lại hơi xa hơn với chủ đề hiện tại.

Những tưởng sau câu nói của cô ít nhất anh cũng chỉ có hai cách để trả lời mới đúng chứ? Hoặc nếu Lộ Phi thực sự là bạn gái của anh, với tính cách của anh không phải sẽ thẳng thắn thừa nhận một chút sao? Nhưng mà nhìn hành vi hiện tại của anh đối với cô quả thực là có gì đó không đúng lắm.

Anh có bạn gái vậy người anh quan tâm nên là bạn gái anh mới đúng, nhưng, nhưng anh với cô như vậy là… Là, thật ám muội… Đúng vậy, vừa nghĩ đến cái tư thế lúc nãy của hai người khiến trái tim cô lại chẳng thể bình tĩnh nỗi.

Nhưng Diệp Tâm Giao vốn không cho rằng Doãn Kỳ Thần lại trùng hợp là tên tra nam trong truyền thuyết.

Vậy thì có thể đưa ra một giả thuyết khác là cô đã hiểu lầm anh, hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh cùng Lộ Phi? Cách giải thích như vậy xem ra sẽ hợp lý hóa mọi vấn đề hơn, phải không? Nghĩ tới đây tâm trạng vốn đã có chút hụt hẫng dường như đã được điều hòa lại một cách cân bằng.

Nhưng mà… Sao anh lại quan tâm đến việc nguyên nhân vì sao cô biết chuyện này cơ chứ?
Càng nghĩ cô lại càng không biết đáp trả câu nói này như thế nào cho đúng, cô đâu thể mang danh “giải thích” ra mà để Doãn Kỳ Thần hiểu lầm rằng cô đang “chất vấn” anh.

Diệp Tâm Giao nhíu mày suy tư, lần này cung phản xạ của cô đúng là dài hơn mức người thường mất rồi.

Ngay khi cô cảm thấy mình cần phải mở miệng thanh minh hay viện đại một lý do hợp lý nào đó thì một áp lực vô hình đã bất ngờ vây lấy cô trong phạm vi nhất định.

Vừa ngẩng đầu lên một chút liền thấy “tượng người” Doãn Kỳ Thần đã tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người một cách triệt để.

Diệp Tâm Giao vội thấy tình cảnh có chút không hợp lý lại len vào một nỗi sợ không đoán trước, cô bất giác nuốt nước bọt, hai chân không ý thức dần lùi về sau như muốn tìm một khoảng rộng để hít thở.

Doãn Kỳ Thần thấy hành động cảnh giác của cô cũng không tức giận mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú, anh giơ tay kéo lấy bờ eo nhỏ của cô một cách dứt khoát ngăn không cho cô có cơ hội tiến xa khỏi phạm vi của mình.
Doãn Kỳ Thần cúi người, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Câu hỏi của anh khó trả lời đến vậy à?”
Mùi hương nam tính quen thuộc lại bao trùm lấy cả người cô thay cho cơn lạnh của gió Bắc, hơi thở người đàn ông đột nhiên sát lại khiến gương mặt vốn đã ửng hồng càng trở nên đỏ bừng lên trong gang tấc, hô hấp cô không biết là vì câu hỏi kia hay bởi do chính anh mà chợt trở nên dồn dập.
Cô theo bản năng đưa tay chống lên ngực anh, động tác gấp gáp chợt dùng sức muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng một giây sau hai bàn tay mềm mại đã bị một tay anh bao trọn lấy.
“Trả lời anh!” Câu nói như mang theo một mệnh lệnh tối cao khiến người ta không thể khước từ.

Anh nói xong thân hình to lớn lại càng áp xuống bao lấy cả thân thể nhỏ nhắn trong chính phạm vi của mình, giọng nói như vang lên sự yêu chiều khó tả lại như có chút chờ mong được hồi đáp: “Em rất quan tâm đến chuyện này?”
Cô trợn mắt nhìn anh, câu hỏi này có phải là quá ngoài lề rồi không? Anh hỏi cô câu này là có ý gì? Là quan tâm đến cảm nhận cô hay là bắt cô thừa nhận rằng mình quan tâm đến anh? Trời ạ! Diệp Tâm Giao học văn bao nhiêu năm lại không hề hay biết thì ra mấy câu hỏi thông thường không chỉ tồn tại dưới cấu trúc chủ ngữ vị ngữ mà còn mang theo cả tầng tầng lớp lớp nghĩa lớn.
Cô học luật đúng là uổng phí của công nhà nước, chỉ một câu đơn giản cũng không biết phải làm sao phản bác?

Nhưng mà với câu hỏi của anh, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào? Nói cách khác, nếu cô xuôi theo câu hỏi chính là thừa nhận bản thân rất quan tâm đến anh, thừa nhận này xem ra cũng quá lộ liễu rồi.

Còn nếu cô cố ý chối bỏ thì ngược lại càng khiến anh nghi ngờ lời nói của cô nhiều hơn thôi.

Nói thẳng ra là trả lời không được mà không trả lời cũng không được.
Cô còn nhớ trước kia từng có thời gian đi theo Rùa Lão Sư, ông ấy là một vị lão sư có tiếng trong giới luật nhưng tính cách cổ quái lại quá thích ham vui, người bên cạnh ông xem ông ấy chẳng khác gì một tay lão già bình thường nhưng người ở giới luật lại cung kính gọi ông một tiếng Quy Lão.

Còn nhớ câu khẩu ngữ thường thấy nhất của ông chính là “biện luận trên tòa cũng giống như ra chợ mua hàng hóa, nói giá rồi mua chứ không thể nghe giá rồi tính”.

Nói theo cách ông thì văn tự dài dòng nhưng mục đích chính là nói: Sau khi lên tòa cự không được thì đi “nước trôi” không lại dùng phương thức “đánh trống lảng” là tốt nhất, có thể kéo dài được bao thời gian thì kéo, cò kè mặc cả được bao nhiêu thì cò kè, còn tốt hơn là á khẩu không nói được thành lời, làm mất uy danh của mấy tay học luật.
Nhớ lại lời răn dạy không được nhiệt tình cho lắm của vị Rùa Lão Sư, tự nhiên cô lại có dũng khí khoe thành tích xuất khẩu thành thơ của mình.

Nhưng nghĩ lại trong trường hợp không thể vận dụng thơ ca thì lãng sang vấn đề khác lại là chuyện khá đơn giản.

Diệp Tâm Giao vội hít vào một hơi lạnh, cô mang một tâm thái bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào ánh mắt anh, hắng giọng nói: “Chuyện em quan tâm dĩ nhiên rất nhiều, chẳng hạn như việc tối nay chúng ta nên đi ăn ở đâu? Ăn quá khuya sẽ không tốt cho sức khỏe, anh nói có đúng không?” Cô nói xong lại thấy anh định lên tiếng liền vội bồi thêm một câu: “Đúng là em đã nợ anh một bữa ăn, yên tâm đi tối nay em nhất định sẽ bù lại.” Có thể nói Diệp Tâm Giao chưa bao giờ cảm thấy tâm thái mình thư thả như thế này bao giờ, hoàn toàn là cảm giác như sắp đánh xong một trận thắng.

Liếc mắt nhìn thấy bàn tay mình đang được đặt không đúng chỗ lại khá thiếu tự nhiên mà rút tay về.
Doãn Kỳ Thần nheo mắt nhìn cô, bờ môi hơi cong lên như cười như không khiến Diệp Tâm Giao nhìn đến lạnh cả sống lưng.

Nhưng dường như anh cũng không định làm khó cô thêm nữa mà thả lỏng cánh tay mình.

Cô thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nếu anh còn tiếp tục truy hỏi vào tâm tư cô cô cũng chẳng biết phải làm sao.

Người đàn ông này không làm thủ phán thật uổng phí tài năng, chỉ một ánh mắt thôi cũng thật độc.

Còn nói với bản tính chết nhát không sửa được này, ngày cô thật sự phải hầu tòa chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
“Em định bù cho anh thứ gì?” Ngoài dự đoán, Doãn Kỳ Thần lại bất ngờ hỏi một câu.
Cô không nghĩ nhiều liền nói: “Bù? Tất nhiên là bù một bữa ăn tối!”
Anh mím môi cười.
“So với bữa ăn tối anh lại càng có hứng thú để thưởng thức một thứ khác hơn.” Khoanh tay nhìn cô chợt nói ra một câu đầy ý vị.
Trong tình yêu Diệp Tâm Giao chính là một loài sơ cấp điển hình, cho nên cũng là đối tượng mà Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm đều thống nhất cho là dễ bị lừa tình nhiều nhất.
Đương nhiên, sự thống nhất của họ đưa ra là có nguyên nhân…
“Hả? Là gì thế?” Câu nói đầy ý vị ấy chỉ đổi lại bằng một sự ngu ngơ khó lường của cô, quả nhiên chính là Diệp Tâm Giao không biết bản thân đã bị làm cho sập bẫy liền thành thật hỏi.

Mà Doãn Kỳ Thần hình như cũng không có ý định giải thích quá nhiều, anh khẽ nhếch môi, ánh mắt không rời khỏi cô nửa bước.

Khi nhìn vào những suy nghĩ nghiêm túc thông qua sự đơn thuần này lại khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Diệp Tâm Giao vốn dĩ đã mờ mịt càng không ngờ đến việc tự nhiên anh lại cười, hơn nữa còn bị nụ cười của anh làm cho ngẩn người trong giây lát.

Nói thật, khi Doãn Kỳ Thần cười rộ lên thật sự rất đẹp, bớt đi sự lạnh nhạt trong đôi mắt, nụ cười của anh càng thêm thâm trầm và êm dịu, lại như một sự ấm áp hòa vào khí chất cao ngạo khiến nụ cười anh càng trở nên sâu xa khó lường lại mang theo chút độc dược trí mạng làm say lòng người.
Và… Người say lần này lại là cô?
Ngay khoảnh khắc này Diệp Tâm Giao cảm thấy bản thân thật sự vừa nhặt được may mắn, bất chợt cô lại nhớ đến một câu ngạn ngữ trong lịch sử Trung Quốc xưa “Nhất Tiếu Thiên Kim” để chỉ nụ cười đắt giá của nàng Bao Tự được đổi bằng cả giang sơn triều Chu.

Còn bây giờ, cô lại cảm thấy câu này nên đổi theo một tầng nghĩ khác, nhìn mà xem một Doãn Kỳ Thần bình thường lạnh lẽo khó gần khi cười lên thật giống với một vị vương, chỉ là một nụ cười lại có thể khiến cho người khác có cảm giác uy quyền đến thế sao? Không chút tùy tiện lại ngẩn ngơ người nhìn, phải chăng câu nói trên phải đổi là “Nhất Tiếu Phan An?” Chính là thật là hiếm có được một nụ cười của mỹ nam như Phan An nha!
“Kỳ Thần, anh cười lên thật sự rất đẹp!” Một lời khen vốn dĩ rất bình thường cũng là xuất phát đi theo lòng mình mà thốt ra, lời nói vừa dứt lại không chỉ khiến Diệp Tâm Giao người vừa nói xong cũng tự giật mình mà còn khiến cả Doãn Kỳ Thần đang cười kia cũng phải sững người.

Bây giờ Diệp Tâm Giao tựa như mới ý thức được lời nói của mình.

Cô vừa gọi anh là… Kỳ Thần?
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh như vậy… Thực sự là lần đầu…
Khóe môi Doãn Kỳ Thần như càng vì câu nói kia mà kéo rộng thêm, ánh mắt như mang theo ý cười đầy thâm ý lại chỉ “ừm” một tiếng xem như đáp lời.

Cũng không biết câu đáp lời này là vì cô gọi tên anh hay vì anh tự thừa nhận mình đẹp thật nữa.
Lòng Diệp Tâm Giao nở rộ như hoa tươi, có lẽ cũng chính bởi vì lời đáp dịu dàng kia của anh.

Anh không phản cảm khi cô gọi thẳng tên anh, tức là sau này cô có thể gọi anh là Kỳ Thần? Càng nghĩ trái tim lại bắt đầu treo lơ lửng trên một cành cao nào đó, cô nhìn bóng lưng anh vội bước nhanh lên phía trước một bước, dè dặt hỏi: “Nói vậy là anh thật sự chưa ăn gì?” Vậy tức là tối nay cô có thể cùng anh ăn tối thật rồi!
“Em nói xem?” Anh không nhìn cô mà hỏi ngược lại.

Câu nói này nghe sao cũng cảm thấy có chút hờn dỗi trong đó thế nhỉ?
Cô nghe vậy liền bĩu môi, trong miệng lại không ngừng lầm bầm: “Bên cạnh người đẹp như vậy mà anh lại không ăn được gì… Là vì để ngắm người ta sao?”
“Hả? Em vừa nói gì cơ?” Anh cố ý áp sát tai mình lại, giả vờ hỏi.
Cô bị hành động của anh làm cho giật mình, liền vội lui ra xa một bước mà xua tay nói: “À, không, không có gì, Em chỉ đang nghĩ tối như vậy rồi còn quán nào mở cửa không nhỉ?”
Doãn Kỳ Thần vốn đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, lại thấy dáng vẻ xấu hổ này khiến anh không khỏi buồn cười.

Anh đưa tay kéo cả người cô lại, giọng nói vang lên có phần nghiêm túc: “Em nên rõ một điều, người cùng anh ăn cơm là em!” Anh nói xong cũng không đợi Diệp Tâm Giao có thêm phản ứng mà trực tiếp kéo lấy tay cô rời đi.
Diệp Tâm Giao gần như bị câu nói kia làm cho chấn động cả người.

Cô ngước nhìn người đàn ông cách mình không xa kia, bàn tay anh rắn rỏi bao gọn lấy tay cô, lời nói anh lại như một vòng xiềng vây chặt bên người cô.

Lại giống như vừa có một thông tin quan trọng nào đó được tiết lộ.

Có phải hay không người anh đợi từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô? Diệp Tâm Giao vô thức mỉm cười, cô tựa như mặc kệ anh thế nào lôi mình vào xe, nơi lồng ngực như lấp đầy một khoảng trống dồn dập, trái tim trong khoảnh khắc này chỉ càng vang lên “thình thịch” những tiếng sống động.
Mùi vị của tình yêu như nóng dần…

Di Hòa Viên là cung điện được xây từ đời nhà Thanh, do vua Càn Long cho người xây dựng để mừng thọ thần của mẹ mình, trước đó nơi đây được gọi với cái tên Thanh Y Viên.

Thanh Y Viên là công trình kiến trúc tiêu biểu của đất nước tỷ dân, có khoảng địa lí nằm cách trung tâm Bắc Kinh mười lăm kilomet theo hướng Tây.

Và là một cung điện hoàng gia được bảo tồn và lưu giữ cho đến nay.

Thanh Y Viên từng có một khoảng thời gian lịch sử bị tàn phá nặng nề do chiến tranh gây ra, chính vì vậy mà sau 28 năm Từ Hy thái hậu đã cho người trùng tu xây dựng lại tòa hoa viên này và đổi tên thành Di Hòa Viên, ý chỉ “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”.

Hơn thế nữa, theo sử tích ghi lại tòa hoa viên này còn là nơi tụ họp mà các hoàng thân quốc thích thường xuyên lui tới để vui chơi giải trí.
Có thể nói Di Hòa Viên là một tác phẩm điệu nghệ trong kiến trúc điêu khắc cung đình cổ nổi bật nhất triều đại nhà Thanh.

Nói về Di Hòa Viên bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ ngay đến cụm bốn chữ “Cung Điện Mùa Hè”, đây cũng xem như một chốn bồng lai tiên cảnh được đặt hạ xuống trần gian khiến nhiều người không khỏi ngợi ca khen thưởng.
Nhưng đêm nay có lẽ lại có một viễn cảnh thật khác thường, Tiêu Tĩnh Lâm kéo theo Triệu Thừa Nghiêm cùng đến hưởng ứng tòa cung điện nguy nga tráng lệ này nhưng lại vào một buổi đông giá lạnh.

Nói về điểm này, Triệu Thừa Nghiêm quả thực vô cùng nể phục cô, mùa du lịch ở đây thường là mùa hè, nơi vầng sáng đầy ắp những rừng hoa thơm mát.


Còn đêm nay anh và cô lại vô ý vô tứ biến nó thành một cái “Cung Điện Mùa Đông” theo nghĩa khác.

Không những vậy, để vào được đến đây là cả một quá trình, thứ nhất họ phải tránh hết những cái camera và cả những bảo vệ đi tuần mà lẻn vào, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Thừa Nghiêm cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “lỗ chó” cũng thấu tỏ một cách triệt để khả năng của Tiêu Tĩnh Lâm, cô quả thực là có cách vừa không tiêu tiền lại có thể tự tại bước vào.
Đối với hành động nghịch ngợm này của cô, Triệu Thừa Nghiêm cũng chỉ có thể cực lực hùa theo, trong mắt anh cô chẳng khác gì một cô bé tám tuổi, đôi khi độ tuổi trưởng thành lại chỉ có thể tăng đến mười tám tuổi là cùng, thực sự chẳng khác nào một đứa trẻ cả.

Nhưng đến cuối cùng anh cũng buộc phải thừa nhận, Di Hòa Viên của mùa hè mang sức sống của triều đại hưng thịnh khiến người ta đắm chìm trong hoang lạc, còn một Di Hòa Viên của mùa đông lại mang theo sự lạnh lẽo tĩnh mịch, là trầm mặc và cô liêu khiến người ta bồi hồi trong ánh mắt.

Mùa đông, cánh hoa anh đào tàn hương trong gió, chỉ còn lưu lại mảnh cành sơ xác được ủ đầy trên những bông tuyết trắng.

Khi buổi đêm đêm thanh tịnh, lại thêm chút dịu dàng của thần gió là ánh trăng soi tựa trong bóng nước hảo huyền, Tiêu Tĩnh Lâm kéo Triệu Thừa Nghiêm đứng ở nơi cao nhất của thành hoa viên, nhìn vào dòng thủy lưu trôi nhẹ tan đầy đá tuyết.
Cô nói: “Anh biết không, Di Hòa Viên chính là cố nhân của Thọ Thần đấy!”
Triệu Thừa Nghiêm quay đầu nhìn về phía cô, Tiêu Tĩnh Lâm mỉm cười chỉ chỉ về phía thủy lưu ở xa kia, có một đường vân trắng dài, giải thích.
“Đó là chiếc cầu nối bờ của Thọ Tiên.”
Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô, chỉ nhìn ở xa xa kia là đường vân dài rất mảnh lại không ngờ đó chính là bóng cầu Thập Thất Khổng, nhưng đây sao lại là cầu của Thọ Tiên? Thật ra đối với Di Hòa Viên, ngoài những sử tích đã từng xem qua thì anh lại rất ít khi được thăm thắng những nơi như thế này cho nên những truyền thuyết dân sơ anh đều hoàn toàn không biết tới.
Tiêu Tĩnh Lâm lén nhìn anh, trái tim cô như chợt có chút bồi hồi, nếu có thể cô rất muốn nói với anh truyền thuyết thật sự của Hỷ Thần.
Trước khi Triệu Thừa Nghiêm quay đầu, cô đã nhanh chóng nhìn về hướng khác, chỉ giữ lại chút lặng lẽ cho riêng mình.

Cô đi về phía góc ghế ngồi, ánh mắt trôi theo dòng thủy lưu hướng về nơi xa xăm.
“Anh biết không, có người nói chỉ cần có thể đứng ở nơi cao nhất của thành hoa viên, sẽ nhận được phúc khí của Thọ Thần, nhìn thấy được viễn cảnh “Đào Sơn Thủy Bạc, Tiên Bức Bổng Thọ” trong truyền thuyết.” Cô dừng lại một chút rồi thở dài, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía anh, cười nói: “Thật ra có rất nhiều người tin vào lời đồn này, họ tin rằng chỉ cần gặp được cảnh “dơi tiên dâng đào mừng thọ” thì mọi bệnh tật trong người đều sẽ qua đi.
Nói tới đây, cô lại hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đưa giọng nói mình chìm vào trong gió thoảng.
“Ngày hôm nay, ở trong phòng bệnh đã có rất nhiều bệnh nhân hiếu kỳ hỏi em có từng đến Di Hòa Viên chưa? Hỏi nơi đây có đẹp không? Truyền thuyết Thọ Thần này là thật chứ? Có quá nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng cũng chính vì họ tin vào truyền thuyết chúc thọ của vua Càn Long, tín nhiệm Đức Phật sẽ giúp mọi người vượt qua mọi khó khăn bệnh tật, kéo dài được tuổi thọ.

Người ở ngoại tỉnh đa phần là dân nông thôn, họ rất tín Phật lại tin vào sử tích cho nên đều một lòng thờ Phật, giống như vua Càn Long năm xưa đều rất sùng bái tín ngưỡng Phật giáo.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến tất cả mọi người ở đó đều mang lòng ái mộ với thành hoa viên này.

Nhưng có lẽ họ mãi cũng không biết rằng, Di Hòa Viên là một cung điện sống cũng là cung điện của cái chết, là thành hoa viên sống động nơi mùa hạ, tử mạng nơi trời đông.” Câu nói vừa dứt khiến lòng Triệu Thừa Nghiêm run lên một đợt sóng lạnh, có lẽ chính anh cũng không biết tại sao một nơi hoa viên xinh đẹp lại được ví thành cửa tử của nhân gian.
Có lẽ hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt anh, Tiêu Tĩnh Lâm chỉ khẽ cười rồi tiếp tục.
“Thật ra em cũng từng nghĩ như anh, từng không biết nơi này vì sao lại bị đồn thổi đến vậy.

Nhưng có lẽ do tàn tích của chiến tranh để lại khiến con người nảy sinh lo ngại.

Cũng đúng thôi, thứ đẹp nhất bao giờ cũng là thứ độc nhất mà.” Cô nhìn bóng cây anh đào đã sát khô dưới nước, ánh mắt không kìm nổi những cô liêu: “Bệnh nhân ở ngoại tỉnh đều không có nhiều điều kiện vật chất như ở nội thành, bọn họ đối với tình trạng bệnh của mình ngày đêm đều vất vả, ước mơ duy nhất của họ lại rất đơn giản, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể đi tiếp ngày mai? Sống tiếp bên cạnh những người họ cần? Họ nói họ rất muốn đến Di Hòa Viên, rất muốn nhận được sự chúc phúc của Thọ Thần, cũng muốn bản thân mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm cảnh bình minh của buổi sớm, ngắm nhìn ánh sáng của tương lai phía trước.

Mỗi ngày ông trời lại lấy đi một ít niềm tin của họ, chỉ có bệnh tật là mãi không thuyên giảm.

Hôm nay, em đã vô tình gặp được một bệnh nhân nhỏ tuổi nhất của khoa tim mạch, cậu bé mới chỉ 12 tuổi đã phải đối chối với căn bệnh suy tim ác tính.

Cậu bé ấy là con của một gia đình nhà nông, ba mẹ đều mất sớm, chỉ còn lại một người bà duy nhất nhưng lại mắc Alzheimer, bây giờ chẳng còn nhớ cậu là ai.

Cậu nói tất cả viện phí của cậu đều nhờ vào tổ chức từ thiện chi trả, cũng nói bản thân đã vào viện gần hai tháng rồi, còn bà cậu lại được đưa vào viện dưỡng lão thiện nguyện để được chăm lo.

Em hỏi cậu bé, từ lúc vào viện không ai chăm em sao? Thằng bé ấy lại nói: Có người chăm bà giúp em là tốt rồi.

Anh nói xem một cậu nhóc chỉ mới 12 tuổi đầu mỗi ngày ở trong viện đối mặt với căn bệnh có thể ra đi bất kỳ lúc nào vậy mà vẫn có thể tự lo cho bản thân.

Em lại hỏi cậu bé sau khi xuất viện muốn được làm gì nhất? Anh biết không, thằng bé thản nhiên nói với em một câu là khả năng sống của nó không cao, khả năng có thể từ phòng phẫu thuật ra ngoài gần như bằng không.

Như vậy còn có ngày được xuất viện ra ngoài sao?” Nói đến đây trái tim cô lại có chút nghẹn lại, cố gắng ngăn không cho những giọt nước tràn mi mắt, cô khẽ thở dài lại vờ như ung dung mà nói tiếp: “Sau đó thằng bé ấy lại cười mà nói với em, nếu có ngày được ra khỏi viện nó nhất định sẽ vào thành Bắc Kinh, sau đó lại đi ngắm “trái đào lớn”, đến chỗ cao nhất của thành hoa viên, chạy đến trước Đông Cung Môn, vào thăm Lạc Thọ Đường, tản bộ bên Hồ Côn Minh, qua đường vân mang tên cầu Thập Thất Khổng, kính lễ tại Hương Phật Các và nghỉ lại trên đường Trường Lang… Nó muốn, đến những nơi đẹp nhất, ăn những món ngon nhất, sống một cuộc đời bình dị nhất…”
Tiêu Tĩnh Lâm càng nói giọng nói càng xuôi theo làn sương mai tĩnh lặng, có lẽ chính bởi vì lời nói của cậu bé đó khiến cô dằn vặt cả chính mình.

Cô nhớ rất rõ ánh mắt của cậu bé khi nói với cô những câu này, vẻ tĩnh lặng và cô độc trong đôi mắt của một đứa trẻ 12 tuổi đầu khiến người ta đau lòng.
Khi cậu nói, cậu rất muốn đến Di Hòa Viên vào mùa này, vì nơi đây sẽ đầy ắp những bông tuyết trắng.
Cậu nói…

Vì trời đông nơi đó sẽ giúp em ra đi thanh thản!
Cậu nói, cậu muốn có một cái chết bình yên nhất…
Cậu nói, cậu không muốn toàn thân phát đau nữa.
Cậu còn nói, nếu có sự chúc phúc của Thọ Thần, kiếp sau cậu sẽ không phải sống đau đớn thế này nữa…
Chị ơi… Ước mơ của em vẫn chưa thực hiện được, em thật sự phải ra đi như thế này sao?
Nhớ lại câu nói ấy, cô đã khóc…
Triệu Thừa Nghiêm nhìn thấy những giọt nước bất lực ấy, trong lòng không tránh khỏi những xót xa.

Anh biết để trở thành một bác sĩ, việc phải đối diện với sinh tử là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Có rất nhiều bác sĩ khi phải tận mắt chứng kiến một sinh mạng kết thúc ngay trước mặt mình, cảm giác đó là bất lực đến đau khổ và tự trách.

Anh cũng học y, cũng từng nhìn thấy rất nhiều câu chuyện ở trong bệnh viện, thấy được sự sống và cái chết mỏng manh của con người.

Chính vì vậy anh càng hiểu rõ cảm giác của Tiêu Tĩnh Lâm, với một cô gái chưa bao giờ đối diện với sự lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật, chưa có cách nào cứu sống người khác thì cảm giác bất lực lại ngày càng sâu đậm, nhất là khi cô gặp phải một câu chuyện đau lòng đến như vậy.

Có lẽ khi nhìn những số mệnh khốn khó kia khiến cô không tài nào xóa bỏ những lo ngại trong lòng mình.
Ai cũng nghĩ con người là vạn năng nhưng khi đối diện với tử kiếp bất cứ ai cũng phải buộc chặt lòng mình trong bất lực.
Triệu Thừa Nghiêm nói: “Em đến đây là vì Thọ Thần, vì muốn cầu phúc cho cậu bé ấy thôi đúng không?”
Cô ngước nhìn anh, giọng nói có chút khô khốc.
“Thật ra hai ngày sau là thằng bé phải vào phòng phẫu thuật rồi, em thật sự rất muốn làm một chút gì đó…”
Triệu Thừa Nghiêm khẽ thở dài, anh giơ tay xoa nhẹ mái đầu cô, cất giọng khuyên nhủ: “Em phải nhớ rằng cho dù cuộc phẫu thuật kia có thành công hay thất bại thì bản thân em cũng không thể tự trách mình.

Đó không phải lỗi của em!”
“Em biết… Chỉ là không đành lòng…” Cảm giác từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến lòng cô có chút nghẹn ngào.

Mỗi khi nhớ lại nụ cười của cậu bé ấy cô lại muốn khóc, cậu nhỏ như vậy lại chỉ cô độc một mình.

Nhất là khi cô tận mắt chứng kiến cảnh cậu phát bệnh, có bao nhiêu đau đớn và khốn cùng lại chỉ có thể chịu đựng một mình.

Cậu bé nói đúng, bởi vì một căn bệnh mà đến bản thân cũng không biết sẽ ra đi lúc nào, cũng không biết đến ngày mai còn có thể tỉnh lại được không? Là một bác sĩ tương lai khi nhìn thấy những chuyện này càng khiến cô sinh ra sự bất lực và tự trách, bởi vì hiện tại cô đến một tư cách cũng không có, càng không đủ khả năng để cho cậu một lời hứa, hứa sẽ đưa cậu bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ai cũng nói “lương y như từ mẫu”, có lẽ đây chính là sự đau lòng của người y sĩ.
“Ngốc ạ, sau này khi em thật sự trở thành một bác sĩ, việc cần làm duy nhất chính là dùng hết sức lực của mình để cứu chữa cho bệnh nhân, cho dù kết quả sau cùng như thế nào thì cả quá trình trong đó đều là em tận lực hết mọi khả năng của mình.

Có biết không?” Anh vỗ nhẹ lên bả vai cô, cất giọng nghiêm nghị: “Em phải nhớ rằng là một bác sĩ chúng ta có quyền thương đau thay cho người bệnh nhưng chúng ta không có quyền được bỏ cuộc.

Bởi vì chưa đến phút cuối cùng, thành bại đều nằm trong tay con người.”
Màn đêm thanh tĩnh đưa Di Hòa Viên chìm trong liêu tịch, Tiêu Tĩnh Lâm ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, những lời anh nói lại vang vọng bên tai cô hết lần này đến lần khác như một sự nhắc nhở.

Vì anh là một bác sĩ nên anh hiểu nỗi đau cô gặp phải, vì anh cũng từng bất lực cho nên mới hiểu được nỗi bất lực của cô?
Tiêu Tĩnh Lâm nhìn anh qua màng nước đọng, đôi môi khẽ cười, vì có lời an ủi này của anh nỗi cô đọng trong cô như dần phai nhạt, có lẽ khi cô đã chìm sâu vào nỗi đau đã quên mất bài học về chức trách của một lang y, là chữa bệnh và cứu người.
Cô khịt khịt mũi, khẽ thở dài, sau liền tránh khỏi chủ đề này: “Nói là sẽ dẫn anh đi một chỗ thật vui vậy mà lại biến thành anh an ủi em.”
Anh chuyển hướng tay vò vò mái tóc cô một hồi rồi khẽ nói: “Vậy thì em đừng buồn nữa, nói không chừng anh sẽ vui đấy!”
Tiêu Tĩnh Lâm nghe vậy liền bật cười, trái tim cuối cùng cũng được đưa vào tĩnh lặng.

Cô bỏ xa những chuyện không vui kia, quay lại hào hứng nói: “Thừa Nghiêm anh xem, nếu đã đến đây rồi chúng ta nhất định phải lưu về một số cảnh đẹp mới phải!”
“Em thật sự muốn chụp hình vào giờ này?” Anh nhìn tiết trời tối mịt xung quanh lại có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
Cô nháy mắt cười: “Tất nhiên, anh không thấy đêm nay trăng thanh gió mát, phong cảnh hữu tình biết bao!”
Triệu Thừa Nghiêm bị cô chọc cười, anh để mặc cho cô kéo mình đi chụp ảnh, tự biến bản thân thành một mẫu ảnh kiêm nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ.

Anh biết sở dĩ cô muốn lưu lại kỷ niệm không chỉ để dành riêng cho cô mà còn vì cậu bé kia, có lẽ cô đang gián tiếp thực hiện được ước muốn của cậu bé, để cậu ngắm nhìn nơi tòa thành xinh đẹp này trước khi thật sự phải đối mặt với cửa ải của tử thần.
Trời đêm giấu đi những nỗi thương lòng, những cảm xúc lắng đọng lại, cả những loại xúc cảm chân tình của lòng người vội vã….


Bình luận

Truyện đang đọc