ẢO TÌNH


Bốn cô gái trò chuyện trong phòng bệnh một lúc lâu thì hai người đàn ông đi vào.

Thiết nghĩ thời gian cũng không còn sớm, Từ Viễn bèn liếc về phía Doãn Kỳ Thần một cái, sau đó đề nghị đưa cả ba cô gái về.

Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm vốn định ở lại cùng Diệp Tâm Giao, vừa định từ chối ý tốt này thì Tiền Xuyến đã ngay lập tức phụ họa theo.
“Tôi nói này, ngày mai là giáng sinh đấy, Tâm Giao cùng lắm cũng chỉ ở lại đây một đêm thôi.

Hai cô cần gì phải lo lắng nhiều như vậy chứ.

Hơn nữa…” Tiền Xuyến khẽ đảo mắt cười cười: “Có nghị sĩ Doãn ở đây, Tâm Giao đảm bảo không mất miếng thịt nào đâu.”
Một câu nói khiến Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên muốn mở miệng cũng phải bất chợt nghẹn lời, hai người hết nhìn Diệp Tâm Giao lại đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Diệp Tâm Giao rõ ràng là một con cừu non, gặp phải một con sói xám không mất miếng thịt nào mới lạ đó.
Nghĩ là nghĩ nhưng hai người cũng không lấy chút thái độ nào, chỉ tựa như suy ngẫm một câu nói rất đỗi bình thường.
Ngược lại là Diệp Tâm Giao, vừa nghe Tiền Xuyến nói câu này khiến cô thoáng giật mình, gò má bất chợt nóng ran vừa định lên tiếng giải thích thì Doãn Kỳ Thần y như rằng đã ngắt ngang.
“Có tôi ở đây, mọi người cứ yên tâm.”
Một câu nói nghe vô cùng “nghĩa khí” nhưng đưa vào trong trường hợp này lại có một sự mờ ám không hề nhẹ.
Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên đương nhiên cũng nhận ra được điểm này, mặc dù rất thương bạn nhưng hai cô cũng không thể không thừa nhận thời gian này để hai người có không gian riêng cũng là một chuyện bồi đắp tình cảm rất tốt.

Hơn nữa, có Doãn Kỳ Thần ở đây, họ cũng không sợ Lộ Phi gây ra chuyện bất lợi gì đối với Diệp Tâm Giao.
Tiền Xuyến chào tạm biệt xong liền kéo tay Từ Viễn ra khỏi cửa.
Tiêu Tĩnh Lâm cũng ôm túi đồ của mình, cô ấy hết nhìn Doãn Kỳ Thần lại quay sang Diệp Tâm Giao, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “À, ngày mai cậu có cần…”
Chưa kịp nói hết câu Du Nguyên đã kéo tay cô ấy lại, nhìn về phía Doãn Kỳ Thần, cười nói: “Trợ giáo Doãn, Tâm Giao giao lại cho anh.

Sáng sớm mai cậu ấy phải về nhà, nếu không có việc gì, phiền anh…” Du Nguyên cố ý nói lấp lửng nhưng người thông minh như Doãn Kỳ Thần đương nhiên hiểu cậu ấy muốn nói gì.
Thế là anh trả lời: “Sau khi xuất viện tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”
Du Nguyên cúi đầu cảm ơn anh xong liền quay sang chào tạm biệt cô, cuối cùng là kéo tuột Tiêu Tĩnh Lâm đang bần thần ra khỏi cửa.
Suốt cả quá trình Diệp Tâm Giao đều không có cơ hội mở miệng, cô há hốc mồm, chẳng biết nên nói câu gì, đột nhiên cũng có chút buồn cười, gì đây? Tạo điều kiện cho cô đấy à? Càng nghĩ càng nghĩ không hiểu sao hai gò má lại bất chợt nóng lên.
Cô liếc nhìn Doãn Kỳ Thần, ai ngờ anh cũng đang nhìn cô.

Diệp Tâm Giao giật mình, cố đảo mắt một cách tự nhiên, bây giờ mới để ý tất cả mọi người đều đi hết, không gian chỉ còn lại giữa anh và cô, sự yên tĩnh này quả thực bí bách lòng người.

Vừa định lên tiếng xoa dịu không khí, không ngờ Doãn Kỳ Thần lại đột nhiên đứng dậy, cô còn tưởng anh định đi ra ngoài, chưa kịp thở phào đã thấy anh khóa trái cửa lại.

Cả người cô đột nhiên căng lên như sợi dây đàn, cô vội cụp mi nhưng ánh mắt vẫn liếc thấy hướng chân anh đang bước về phía này.

Một giây sau Doãn Kỳ Thần đã thành công ngồi lên giường Diệp Tâm Giao, để cô đối diện với anh ở một cự ly gần nhất.
Không hiểu sao dưới ánh nhìn của anh, cô có chút chột dạ, vội quay đầu cố gắng không nhìn vào mắt anh.

Nghĩ xem nên nói câu nào đánh trống lảng đi để bầu không khí bớt ngượng ngùng thì đúng lúc này hai tay anh lại bất chợt đặt lên vai cô.
Diệp Tâm Giao giật mình theo phản xạ định thoát khỏi bàn tay anh, ai ngờ lại tiện cho anh có cơ hội kéo gần khoảng cách với cô hơn nữa.
“Anh…”
Lời chưa kịp thốt ra bờ môi cô đã bị nụ hôn của anh nuốt lấy.
Diệp Tâm Giao hơi ngẩng đầu, không ngờ càng tiện cho anh nghênh hợp nụ hôn này hơn.
Giờ phút này mọi lý trí dường như sao nhãn, cô vô thức nhắm mắt lại, cả người như cọng bún mềm nhũn ra, hai bàn tay bất giác đặt lên ngực anh túm lấy áo anh như phao cứu sinh.

Doãn Kỳ Thần trượt tay xuống giữ lấy eo cô, một tay anh đỡ gáy ép chặt cô trong nụ hôn ướt át này.
Không thể nói mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương song phải thừa nhận một điều Doãn Kỳ Thần lại là cao thủ trong khoản hôn môi, nụ hôn của anh đi từ dịu dàng chuyển sang quấn quýt, làm quấy nhiễu mọi giác quan của cô.

Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng tiến công áp đảo khuôn miệng cô, như muốn nuốt chửng mọi sự ngọt ngào của cô.

Diệp Tâm Giao không biết đã trôi qua thời gian bao lâu nhưng cô biết bản thân đã trầm luân thật rồi, trầm luân trong nụ hôn này, trong chính con người này.
Người hôn cô, người đàn ông mà cô yêu.
Cuối cùng khi môi lưỡi hai người dần tách ra, Diệp Tâm Giao dường như cảm nhận được môi mình có chút sưng lên.

Ánh mắt cô thắm nhuộm mông lung như mang theo sương mờ hư ảo.

Doãn Kỳ Thần không nhịn được lại cúi đầu khẽ cắn lên môi cô, người con gái này như một loại độc dược trí mạng mà ông trời dành cho anh, vừa muốn khắc chế anh lại khiến anh không thể nào khắc chế được bản thân mình.
Diệp Tâm Giao vẫn còn tâm tình ý loạn trong nụ hôn vừa rồi, vừa bị anh cắn một cái khiến cô không nhịn được kêu lên.

Theo bản năng cô ngước nhìn người đàn ông vừa mới tàn phá môi lưỡi cô, lúc này anh không còn là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng luôn mang bên mình hai chữ cấm dục, bây giờ anh giống như loài sói bộc lộ sự hoang dã của chính mình, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn cô ẩn hiện một ý cười nhàn nhạt, bờ môi mỏng hơi ẩm ướt chứng minh cho những gì mới xảy ra.

Cô nhìn bờ môi anh, không hiểu sao đột nhiên lại có một ý nghĩ xấu xa, cô muốn hôn lên đó.
Ý thức được ý nghĩ của bản thân, Diệp Tâm Giao liền đỏ mặt, cô cố nén lại chút tâm tình xúc động, mím môi nuốt nước bọt, vội quay đi không nhìn anh.
“Sao vậy? Anh hôn chưa đủ tốt à?”
“Không, rất tốt…” Cô trả lời theo phản xạ, vừa nói xong cô đột nhiên lại muốn vả vào cái miệng của mình ghê.
Quả nhiên Doãn Kỳ Thần vừa nghe xong liền có chút đắc ý, anh mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, lúc này Diệp Tâm Giao chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống thôi, cái miệng này đúng là nhanh hơn cái não, quá mất mặt cô rồi.

Anh cố tình suy tư hỏi: “Đã tốt vậy sao không dám nhìn anh?”
Câu nói của anh càng tạo điều kiện cho đầu cô cúi xuống thấp hơn nữa.
Doãn Kỳ Thần bật cười, cố tình xán lại gần cô hơn nữa, anh cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ dừng lại bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Không tốt sao? Hay để anh thử lại nhé!” Nói xong anh lại di chuyển bờ môi dọc theo gò má cô.
Diệp Tâm Giao giật mình, cô nhận ra ý đồ của anh, lập tức né tránh nụ hôn lang sói đang tiếp tục hoành hành kia, theo phản xạ cô giơ tay che miệng anh ngăn không cho anh có cơ hội giở trò nữa.
“Anh… Anh đừng nói nữa.” Diệp Tâm Giao hơi cắn môi, cô có chút không hiểu người đàn ông này, sao hôm nay tự nhiên lại nói mấy lời không đứng đắn lại còn làm mấy việc… Nói chung là chẳng giống tác phong thường ngày của anh chút nào.
Doãn Kỳ Thần mỉm cười, anh giơ tay bao gọn lấy tay cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đó.

Cảm giác ngưa ngứa này khiến Diệp Tâm Giao thoáng chút run rẩy, vừa muốn rút tay về, nhưng Doãn Kỳ Thần lại không cho phép, anh giữ lấy tay cô hôn từng tấc da thịt trên đó, nụ hôn cuối cùng chợt dừng lại trên mu bàn tay.

Trái tim cô lúc này như phiêu diêu theo gió, từng nhịp lại từng nhịp vỗ về.
Anh kéo cả người cô lại, trán anh kề vào trán cô, tạo ra một sự liên kết gắn chặt khiến cô nhìn rõ từng tấc da thịt trong anh, lòng cô có chút luyến lưu khoảnh khắc dịu dàng này, cô dường như nhận ra động tác thân mật này chỉ có ở những đôi yêu đương.
Cô nghe anh nói: “Cho anh một ít thời gian được không?”
Diệp Tâm Giao hơi ngẩn người, nhất thời cô cũng không biết anh nói đến chuyện gì.

Lại nghe thấy anh nói tiếp: “Thời gian để em hoàn toàn thuộc về anh.”
Câu nói của anh tựa như dòng thác chảy xiết vào lòng cô, lúc này đây cô chợt nghe tiếng nhịp đập loạn của chính trái tim mình, anh nói muốn cô thuộc về anh? Anh yêu cô sao? Ý nghĩ này khiến lòng ngực cô vang lên từng hồi trống dồn dập.

Giống như một lời tỏ tình ngọt ngào không biết trước khiến người ta mê luyến.
Cô rất muốn hỏi anh, chứng thực rằng liệu có phải anh cũng yêu cô giống như cô yêu anh không? Nhưng câu nói ở ngay cửa miệng lại không có cách nào thốt ra thành lời, cô không biết mình sợ cái gì hoặc là chính cô cũng tin tưởng vào trái tim mình, vào tình cảm của cả hai.
Những suy nghĩ mông lung kia bất chợt dừng lại khi Doãn Kỳ Thần một lần nữa áp môi mình xuống, nụ hôn này không giống sự xâm nhập mãnh liệt khi vừa nãy, lần này anh hôn cô rất dịu dàng, khi đầu lưỡi quấn lấy nhau cô rõ ràng cảm nhận được sự rung động sâu thẳm giữa trái tim hai người.
Có phải cô thật sự sẽ có được anh không?
Khi Doãn Kỳ Thần một lần nữa buông tha cho đôi môi mọng đã sưng lên của cô, ánh mắt cả hai đều hóa mông lung.

Trên thực tế sự quấn quýt này khiến nhịp tim của cả hai dồn dập tăng lên triệt để.
Doãn Kỳ Thần kéo cô vào lòng, anh cúi đầu khóa chặt cô trong ánh mắt của mình, ánh nhìn của anh lần này sắc bén, âm trầm tựa như muốn nuốt lấy cả người cô.
Diệp Tâm Giao cũng nhìn anh, cô chủ động kéo lấy cổ anh, ngẩn đầu đặt một nụ hôn lên môi anh, dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước, sau đó kiên định đáp: “Được.”
Cô muốn trả lời cho câu hỏi của anh.
Lần này trái tim cô kiên định thật rồi.

Cô đồng ý chờ anh, bao lâu cũng được, cô chỉ cần tình cảm của anh, tình yêu của anh.

Bởi tất cả còn lại, đều không quan trọng.
Nghe được câu trả lời này khiến anh hơi kích động, bàn tay bất giác siết lấy eo cô, Diệp Tâm Giao có thể cảm nhận được nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh, ấm nồng và chân thật.
Có anh rồi, cô chẳng sợ gì cả.
Con người định đoạt số phận của chính mình nhưng ông trời lại định đoạt số phận của thế giới.
Lần này cũng vậy, có lẽ ông trời vẫn chưa muốn se cho hai người sợi chỉ tơ duyên, hay sợi chỉ hồng ấy vốn dĩ không thể buộc chặt họ vào nhau.

Tình cảm bao năm giấu thầm, tưởng rằng khi nói ra kết cục sẽ đơm hoa kết quả, lưỡng tình tương duyệt nhưng thời gian lại gây bao trắc trở, bao khó khăn, mệt nhoài, tất cả dường như đều trở thành gánh nặng đè nén, giam cầm trái tim họ.
Cả Doãn Kỳ Thần và Diệp Tâm Giao đều không biết rằng sự chờ đợi của họ phải trải qua bao thử thách của ông trời.

Càng là sự thử thách của số phận và con người, nếu có một ngày sự kiên định ấy mất đi, đoạn tình cảm này bị dứt bỏ, có lẽ chính vào thời khắc đó trái tim họ đã tan nát, đó cũng chính là ngày tàn của lương duyên.
Bóng trăng soi sáng tựa như ánh tuyết trắng, từng tia sáng nhỏ chiếu vào căn phòng, bóng trăng chợt làm mờ đi thay cho sự ẩn hiện của đôi nam nữ đang chìm dần trong nụ hôn cuồng nhiệt, hình ảnh khắc họa làm nên sự trần thuật xinh đẹp xuyến xao của lòng người.
Không cần biết tương lai ra sao, mai sau thế nào nhưng chính khoảnh khắc của hiện tại trong lòng người đều cảm thấy hạnh phúc.
Tình yêu như lấp đầy khoảng trống của trái tim.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, xe đưa Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên về kiến túc xá của trường.

Do gia đình đều không ở Bắc Kinh nên hai năm ở đại học cả hai cô hầu như đều đón giáng sinh cùng Tâm Giao và dì Diệp.

Tiêu Tĩnh Lâm vốn định buổi sáng hôm sau sẽ cùng Du Nguyên đến bệnh viện đón Diệp Tâm Giao sau đó đi về nhà luôn, chỉ không ngờ Du Nguyên lại nghĩ đến việc tạo cơ hội cho Doãn Kỳ Thần và Diệp Tâm Giao ở chung.

Đương nhiên nếu giáng sinh đón ở đây thì Tiêu Tĩnh Lâm cũng không tốn sức chạy về trường chi nữa, tối nay chỉ đành mọc rễ trong kiến túc xá của hai cô bạn.
Lại vốn hiểu quỷ kế của Du Nguyên là gì nên Tiêu Tĩnh Lâm cũng không buồn phản bác, chỉ là cô nam quả nữ ở chung một phòng vẫn khiến cô ấy lo lắng không thôi.

Tiền Xuyến biết được ý nghĩ này suýt nữa đã buột miệng, cô vội hắng giọng an ủi, bảo rằng sẽ không có chuyện gì đâu.

Kết quả hai cô gái chuyển đối tượng, bèn kéo cô qua một bên dồn trọng tâm vào chuyện của cô và Từ Viễn làm hại Tiền Xuyến không có cái lỗ nào để chui.
Mùa đông này, có những người những việc khiến chúng ta thỏa mãn.
Có những người bên cạnh những việc khiến chúng ta hạnh phúc.
Trời đông lạnh giá lại là mùa của tình yêu nảy nở, tình bạn chân thành…
Sau khi đưa hai người họ về kiến túc xá, Từ Viễn lại làm công tác hậu cần của một người bạn trai là đưa bạn gái mình về nhà.
Đối với lễ giáng sinh, thông thường Tiền Xuyến sẽ không đón giáng sinh bên ngoài, gia đình cô vẫn quen cùng nhau ăn bữa tối cùng nhau, tuy đơn giản nhưng ấm lòng nhau.

Tiền Xuyến không phải là thiên kim tiểu thư, cũng không có gia cảnh hiển hách như bao người, cô chỉ là con gái của một nhà dân bình thường, bố mẹ cô đều là công nhân trong một nhà máy làm việc ở Bắc Kinh.

Gia cảnh tầm thường, xuất thân cũng không có gì nổi bật nhưng Tiền Xuyến lại là một ngọn cỏ cứng, vừa xinh đẹp lại thông minh, đây là chuyện khiến ông bà Tiền tự hào nhất.


Kể từ lúc vào đại học tất cả phí đại học đều do cô tự mình lo liệu, cùng lắm bố mẹ sẽ trích cho cô một ít tiền sinh hoạt hàng tháng nhưng không nhiều.

Vì ngoài cô vẫn còn hai đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn cần bố mẹ nuôi nấng, còn cô đã qua cái tuổi mười tám rồi nên nhận thức duy nhất chính là không muốn làm gánh nặng cho gia đình.
Vì gia cảnh khó khăn nên Tiền Xuyến chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương thậm chí trong lòng cô chỉ có một tâm niệm duy nhất là kiếm tiền, đỡ đầng thêm cho kinh tế gia đình.
Gặp Từ Viễn là một chuyện cô không ngờ tới, được anh tỏ tình lại càng là giấc mộng của bao người.

Có lúc Tiền Xuyến thật sự muốn tát thẳng vào mặt mình một cái, cũng từng chân thành khuyên chính bản thân mình hãy dần tỉnh mộng thôi, hoàng tử và lọ lem vốn dĩ không tồn tại, cô còn lấy cái gì để mơ mộng? Lấy cái gì để hão huyền? Có lẽ cô thật sự là một cô bé lọ lem nhưng cô không có cổ xe bí ngô, không có váy dạ tuyệt đẹp, cũng không có đôi pha lê trắng để níu chân hoàng tử.

Thứ cô có chỉ là một Tiền Xuyến chân thật, tầm thường, có ước mơ và hoài bão trong chính con người.
Mặc dù đã tự trấn tĩnh bản thân rất nhiều lần nhưng rốt cuộc Tiền Xuyến vẫn không thoát khỏi sự si khờ của bản thân, kết cục cho cô chính là trầm luân.
Tiền Xuyến liếc nhìn sườn mặt người đàn ông tuấn tú bên cạnh, kể từ lúc cô nhận lời tỏ tình, cô và anh đã bên nhau mấy tháng rồi.

Suốt một mùa đông dài này Tiền Xuyến giống như từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, Từ Viễn cho cô mọi thứ mà tất cả phụ nữ đều hằng ao ước.

Mỗi khi ở bên cạnh anh, cô lại nhận được sự bình yên và an toàn tuyệt đối.

Cô biết bản thân yêu anh, cũng yêu anh đến nỗi chính cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Yêu, có từ khi nào?
Là khi cả hai đều không nhận thức được bản thân đã vô tình lỡ mất trái tim.
Cô cũng vậy, lỡ mất con tim mình trong giây phút gặp nhau.
Ngày hôm đó là một ngày nắng hạ ngập trời, cô tản bộ dưới khuôn viên tán cây Bạch Quả rộng lớn, nghĩ đến những ngày tương lai khi đến với thế giới đại học này.

Cả bầu trời nắng hôm ấy như ngập tràn sự nhàn hạ của trời hè.

Một quả bóng từ đâu lăn đến bên chân cô, cô vô thức nhặt lấy quả bóng, khi ngẩng đầu chỉ thấy một cậu con trai chạy đến, trên người là bộ quần áo thể thao đã thấm nhuộm mồ hôi.
Lần đầu tiên, cô ngẩn người, tự hỏi rằng chàng trai trước mặt này thật đẹp.
Cô thấy anh mỉm cười, nụ cười ấy chảy vào tim cô như cơn gió mùa thu làm dịu mát cái nắng oi bức của trời hạ.
Anh nói: Em gái! Có thể trả bóng cho tụi anh được không?
Lúc này mới biết bản thân đã thất thần hồi lâu, cô xấu hổ vội đặt bóng lên tay anh.
Anh lại nói: Cảm ơn!
Khoảnh khắc anh quay người đi, tim cô như loạn nhịp.
“Nghĩ gì vậy?”
Tiền Xuyến giật mình, giờ mới phát hiện bản thân vừa rồi ngắm anh thật lâu.

Từ Viễn thấy bộ dáng mơ hồ của cô không nhịn được bật cười, một tay anh kéo lấy tay cô, bao gọn bàn tay ấy vào lòng bàn tay anh.

Tay Tiền Xuyến không giống những cô gái khác, tay cô tuy nhỏ nhắn nhưng lại có vết chai hằn trên lòng bàn tay.

Cô là vậy, có thể để mặc đôi tay mình mà làm tất cả những chuyện nặng nhọc.

Một cô gái nhỏ lại có thể xách cùng lúc hai thùng nước thật khiến anh không biết làm sao.

Chính vì vậy mỗi khi nắm lấy tay cô, Từ Viễn lại có cảm giác muốn bao bọc đôi tay này trọn đời để nó yên tâm trở nên mềm mại trong vòng tay anh.
Tiền Xuyến hơi đỏ mặt, cô cúi đầu nghịch lấy tay anh.
Nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Em đang nghĩ… Lấy gì để bù đắp cho đêm giáng sinh của chúng ta đây?”
Vốn dĩ đêm nay, cô cùng Từ Viễn sẽ trải qua một tối giáng sinh trước thời hạn, lại không ngờ xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, hết đảo quanh trường lại chạy đến bệnh viện, cô và anh dường như quên mất buổi tối của chính mình.
Từ Viễn nghe cô nói vậy liền cong môi, anh kéo lấy tay cô lên môi mình, cất giọng nhàn nhạt: “Vậy đêm nay đừng về nữa, xem như bù đắp.”
Một giây sau ngực liền bị Tiền Xuyến đấm cho một phát, cô lẩm bẩm: “Không đứng đắn.”
Từ Viễn nghe vậy liền bật cười: “Trời đất chứng giám, anh không đứng đắn chỗ nào? Anh chỉ bảo em đêm nay đừng về thôi mà.”
Tính bướng bỉnh của cô trỗi dậy, trừng mắt đẩy anh ra: “Em không về nhà mình chẳng lẽ về nhà anh?”
Ai ngờ Từ Viễn nghe thấy câu này lại tỏ ra vô cùng đứng đắn nói: “Nếu em đã mở lời vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh.”
Một giây sau Từ Viễn lập tức né tránh khỏi thập bát thần chưởng của Tiền Xuyến.
Rõ ràng mấy cú đấm của Tiền Xuyến giống như mèo quào hơn nhưng Từ Viễn lại không nhịn nổi buồn cười, cô gái của anh bình thường rất ngoan ngoãn nhưng khi đanh đá lên rồi thì độ chua ngoa không ai bằng.

Nhưng cô như vậy anh lại càng yêu cô nhiều hơn.
Anh bắt lấy tay cô, giảm tốc độ, ghé sát vào má cô, cười cười “Bảo bối, em định mưu sát chồng mình à?”
Câu nói này của Từ Viễn như điểm huyệt hành hết hành động của cô.

Gò má Tiền Xuyến bất chợt nóng ran, cô đẩy anh ra vội quay mặt ra cửa sổ: “Lo lái xe đi kìa.” Nói xong còn không quên lầm bầm: “Ai là vợ anh chứ?”
Từ Viễn mỉm cười, anh ngồi thẳng người không trêu cô nữa, nhưng bàn tay vẫn không yên phận kéo lấy tay cô, Tiền Xuyến vừa bị trêu cũng buồn bực muốn rút tay ra nhưng bàn tay anh cứ như cái kìm sắt kiên cố nắm chặt lấy cô, khiến cô căn bản không cách nào rút tay về.
Từ Viễn thấy cô giận thật bèn ra chiêu dỗ dành: “Được rồi đừng giận nữa, bạn gái có tâm sự gì có thể chia sẻ cho bạn trai này biết được không?”

Tiền Xuyến liếc nhìn anh, suýt nữa thì phì cười nhưng vẫn cô nín nhịn, thầm nghĩ: Tâm sự của mình lộ rõ đến thế sao?
Thấy anh im lặng chờ cô lên tiếng.

Tiền Xuyến bèn hắng giọng.
“Em rất muốn biết, các anh định xử lý Lộ Phi như thế nào?”
“Sao lại hỏi vậy?” Anh nhướng mày.
Thấy anh giữ kín như bưng cô đành nói thẳng.
“Chẳng phải Lộ Phi hại Tâm Giao suýt xảy ra chuyện sao? Chị ta ít nhất phải chịu chút trách nhiệm chứ?”
Đây là vấn đề khiến Tiền Xuyến tâm tâm niệm niệm không tài nào hiểu rõ, vốn dĩ mọi người đều biết rõ Lộ Phi mới là kẻ chủ mưu lại mắt nhắm mắt mở mặc kệ cho qua.

Nếu nói cả cô, Tiêu Tĩnh Lâm hay Du Nguyên đều không tiện ra tay trị chị ta thì cũng đành thôi đi.

Còn đằng này đến cả Doãn Kỳ Thần cũng không có biểu hiện gì cho là sẽ xử lý chuyện này.

Chẳng phải Doãn Kỳ Thần và Diệp Tâm Giao là một đôi sao? Sao anh ấy có thể thờ ơ mặc cho người phụ nữ của mình xảy ra chuyện được kia chứ?
Còn nữa, câu nói của Doãn Kỳ Thần ở trong phòng hóa trang cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, chính vì tin tưởng Doãn Kỳ Thần thật lòng với Diệp Tâm Giao nên cô mới vô thức giao việc tìm người cho anh ấy.

Còn bây giờ… Dù sao Từ Viễn cũng là bạn chí cốt của Doãn Kỳ Thần, hỏi anh chắc cũng tìm ra được chút ít manh mối.
Đây là ý nghĩ trực tiếp của tiền Xuyến khi cô hỏi câu này.
Ai ngờ Từ Viễn lại tỏ ra chẳng có chuyện gì đáng lo mà nói.
“Chuyện này em không cần lo, bắt cô ta chịu trách nhiệm trước pháp luật cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Hả? Tức là bây giờ chưa phải lúc sao?
Quả nhiên cô nghe thấy Từ Viễn nói tiếp: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay bất kỳ ai cũng phải có trách nhiệm, Lộ Phi là thiên kim nhà Vũ Văn, kẻ chết thay cho cô ta quá nhiều.

Em thấy đó, bây giờ tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu Lưu Di Giai chứng tỏ Lộ Phi đã sớm có dự tính.” Nói tới đây anh lại quay đầu nhìn cô, khẽ cười: “Nói chung hiện tại chưa phải lúc để vạch trần cô ta.”
“Nhưng nếu để mặc chị ta như vậy, không phải người chịu nguy hiểm vẫn là Tâm Giao sao? Hơn nữa, Lộ Phi đối với…” Cô nhìn anh cố ý kéo dài giọng.
“Em muốn nói Lộ Phi đối với Doãn Kỳ Thần có suy nghĩ không an phận đúng không?”
Tiền Xuyến nghiêm túc gật đầu.
“Vậy em nghĩ sai rồi.”
Hả?
“Lộ Phi không những có suy nghĩ không an phận với Doãn Kỳ Thần mà cả nhà Vũ Văn còn muốn bắt rể Doãn gia nữa đấy.”
Tiền Xuyến trợn mắt, trời ạ, không ngờ Lộ Phi đã nghĩ đến cả biện pháp trói chân Doãn Kỳ Thần luôn rồi.
“Vậy phải làm sao?” Cô vô thức hỏi.
Mặc dù không biết gia cảnh của Diệp Tâm Giao hay Doãn Kỳ Thần như thế nào nhưng về phía Lộ Phi, cô lại khá nắm rõ, thiên kim của nhà Vũ Văn, con gái chủ tịch tầm cỡ, nếu so về gia thế không phải người phụ nữ này sẽ có khả năng đeo bám tới cùng à? Vậy Tâm Giao phải làm sao? Có thể đấu với chị ta không? Đều nói danh gia vọng tộc đều có thủ đoạn tàn độc, nếu bọn họ ra tay từ chỗ Diệp Tâm Giao thì phải làm sao?
Từ Viễn hiểu ý cô, anh bật cười, giơ tay xoa đầu cô một cách cưng chiều.
“Đừng nghĩ linh tinh, chuyện giải quyết tình địch còn đến phiên phụ nữ các em đứng ra giải quyết sao?”
Cô liếc nhìn anh, khẽ bĩu môi: “Anh nói cứ như đàn ông các anh có thể tự giải quyết gọn gẽ hết chuyện này ấy.”
Từ Viễn nghe vậy chỉ cười không nói.
Thấy anh cứ im lặng khiến cô không khỏi tò mò.
Cô đảo mắt, vờ như bâng quơ hỏi một câu: “Nè, nếu có một cô gái tự nguyện nhảy vào lòng anh, giống như Lộ Phi ấy, anh sẽ làm thế nào?”
Anh nhướng mày: “Không phải em nhảy vào lòng anh rồi sao?” Một câu nhưng hai nghĩa.
Cô đằng hắng: “Đứng đắn một chút đi, cái em nói là như Lộ Phi ấy, theo đuổi anh điên cuồng, đeo bám anh dù anh có bạn gái luôn rồi ấy, không những vậy còn bắt anh về làm rể nhà họ nữa kìa.”
Tiền Xuyến thấy Từ Viễn cứ im lặng không nói thì có chút sốt ruột, cô không chịu được bèn lên tiếng thúc giục: “Này, hỏi anh đấy, còn trầm ngâm suy tư cái gì nữa hả?” Nói tới đây cô không nhịn được hừ lạnh: “Còn giả vờ thanh cao làm gì, vừa nghe thấy trường hợp của mình, nói không chừng đã muốn chọn ngày lành tháng tốt để đi ở rể sớm luôn cho rồi, đúng không?”
Vốn chỉ là một câu giận dỗi trong lúc bực tức, không ngờ sau khi nghe xong câu này Từ Viễn lại tấp xe vào thẳng lề đường.
Tiền Xuyến giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Từ Viễn ôm lấy, anh cúi đầu phủ lấy bờ môi cô.
Sau khi nụ hôn kết thúc anh kề sát vào gương mặt cô, khàn giọng hỏi nhỏ: “Sao thế? Em ghen à?”
Gương mặt Tiền Xuyến còn thấm đẫm những mê tình, gò má cô đỏ bừng.

Cô đưa tay chọc vào ngực anh, cố cứng miệng cãi: “Đừng có tưởng bở, ai ghen chứ?”
“Không ghen thật à?”
Cô dọc vạt áo của anh, không trả lời, nhưng lại giống như đã ngầm thừa nhận.
Ngước thấy anh cứ nhìn mình không chớp mắt, gò má cô càng nóng bừng, vừa muốn quay mặt đi để che đi sự xấu hổ của chính mình thì ngay lập tức cằm đã bị Từ Viễn nắm lấy, anh lại cúi đầu đặt xuống môi cô thêm một nụ hồn nồng nhiệt.
Trong lúc mơ hồ cô nghe anh nói: “Anh sẽ không bao giờ phản bội tình cảm của chúng ta.”
Trái tim Tiền Xuyến như tan chảy bởi lời nói ấy, cô vô thức choàng lấy cổ anh, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt.
Mùa giáng sinh năm ấy ấm nồng, mọi thứ tình cảm như hóa vào giấc mộng đẹp của hiện tại.
Ngày tuyết rơi trắng xóa, trong ngôi nhà ấm áp, Diệp Tâm Giao cùng mẹ Diệp còn cả Tĩnh Lâm và Du Nguyên, một nhà bốn người chuẩn bị đón giáng sinh cùng nhau.

Không có ánh đèn trời chớp nháy, không có hội pháo vui đùa, chỉ nghe khúc hát Merry Christmas, vũ điệu nhẹ nhàng mà ấm áp lòng người.
Mẹ Diệp là tín đồ của Thiên Chúa giáo, bà rất trân trọng mỗi nghi lễ trong ngày đặc biệt này.

Từ lúc về nhà ba cô gái đã trở thành thần hộ tống cho cây thông noel to bự trước sân nhà.

Lợi dụng khoảng sân đầy tuyết kia, Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm tranh thủ chút thời gian bắt đầu xắn tay áo lên đắp nặn thành một “cô” người tuyết, nói là “cô” bởi vì sau khi nặn xong hai cục tuyết to đùng vẫn chưa có mắt mũi miệng, Diệp Tâm Giao đã cầm một quả cà rốt tươi ngon hỗ trợ cấm làm chiếc mũi, Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm lấy vỏ trứng gà được tô đen làm mắt và lấy ống hút cấm vào làm miệng.

Mẹ Diệp nhíu mày nhìn tác phẩm của ba người, liếc thấy chú chó Đậu Đỏ lười biếng ngồi trước nhà, bà bèn đảo vào bếp lấy một ít hạt đậu đỏ, sau đó xâu thành nhiều chuỗi đậu đỏ có kích thước tương đương nhau.

Ba cô gái vừa nhìn thấy mấy dây đậu đỏ liền cười tít mắt, còn Đậu Đỏ lại nhấc cái bờ mông gợi cảm mà kiêu ngạo của nó lên, không thèm ngoảnh lại mà đi vào nhà.

Đến lúc “cô” người tuyết được làm xong, trên đầu có vài cọng tóc “đậu đỏ” nhìn trông rất bắt mắt, Đậu Đỏ lại lén chạy ra ngoài, nhìn vào “cô Đậu Đỏ” chăm chăm như muốn nói: Ừm, cũng không tệ!
Bình thường mẹ Diệp bận bịu rất nhiều công việc ở bệnh viện, có cô con gái thì suốt ngày đi học đến cuối tuần mới về.

Đậu Đỏ trong nhà lại là tiểu công tử kiêu ngạo, ở nhà một mình không có ai chăm sóc nó liền sang làm tổ bên nhà hàng xóm.

Cũng may khu nhà nơi Diệp Tâm Giao sống, mọi người đều rất yêu thương động vật, ở đây không hiếm những gia đình nuôi động vật, từ chó, mèo, chim chóc, thậm chí còn có người xây riêng một khu vườn chỉ để nuôi con rùa trăm năm tuổi của mình.


Nhà hàng xóm là một gia đình tốt bụng mới chuyển đến cách đây không lâu, nhà họ có nuôi một con cẩu tử có tên là Bí Ngô và một con mèo trắng có tên là Tây Thi, Đậu Đỏ thường xuyên ăn chực ở nhà họ nên có tình bạn vô cùng tốt với Bí Ngô, ngược lại là Tây Thi một con mèo kiêu căng và lười biếng có tiếng, hoàn toàn trái ngược với cái tên mỹ miều của nó.

Bởi vì bình thường Tây Thi rất thích bắt nạt Bí Ngô, cho nên mỗi lần Đậu Đỏ sang chơi, cô mèo đều lủi đi mất.
Lúc đầu Diệp Tâm Giao cũng thấy lạ không biết Đậu Đỏ đã làm gì mà khiến con nhà người ta sợ như vậy, cô cũng từng vì chuyện này mà giáo huấn nó một trận, thiết nghĩ Tây Thi là con mèo xinh đẹp thế kia sao lại nỡ bắt nạt con bé chứ? Nhưng có một ngày cô cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề, một buổi tối Đậu Đỏ bỏ sang nhà hàng xóm, lần đó cô đang nghỉ hè nên thời gian ở nhà suốt, mẹ cô nấu cả một nồi canh hầm to tướng, bảo cô mang qua cho nhà bác Chu, cũng chính là nhà Bí Ngô và Tây Thi.

Sau khi bưng canh qua, cô bắt gặp Tây Thi nấp ở chỗ cầu thang không chịu ra, lại quay sang Đậu Đỏ và Bí Ngô đang ngồi trên sofa xem tivi cùng bác trai Chu.

Cô hỏi bác gái Chu có phải Đậu Đỏ bắt nạt Tây Thi không? Bởi vì cô luôn cảm thấy Tây Thi rất sợ Đậu Đỏ, có một lần cô bồng Tây Thi về nhà mình chơi, vừa thấy Đậu Đỏ ngồi chễm trệ trước cửa là cô mèo nhảy ra khỏi người cô rồi chạy nhanh về nhà.

Lúc đó cô đã kéo lỗ tai Đậu Đỏ lên tra hỏi: Đậu Tử, rốt cuộc em đã làm gì con gái nhà người ta rồi hả?
Phản ứng cho việc đó là Đậu Đỏ nhấc cái mông, quắt thẳng cái đuôi vào mặt cô rồi ngạo nghễ đi vào nhà.
Bác gái Chu là một người dịu dàng, bà nghe cô nói vậy liền cười bảo: Là Tây Thi bắt nạt Đậu Đỏ mới đúng.
Thì ra, có một ngày Đậu Đỏ lại bị hai mẹ con Diệp Tâm Giao bỏ rơi trong nhà, nó liền trèo cửa chạy sang nhà bác Chu chơi, vừa hay bắt gặp cảnh tượng Bí Ngô và Tây Thi “súng gươm sẵn sàng”, đấu với nhau một trận đến hai ông bà Chu cũng bó tay im lặng, Đậu Đỏ vốn là “kẻ ngoại đạo”, chỉ vì vào đúng lúc này mà ăn phải một vết cào của Tây Thi, còn là ở ngay bụng.

Vết cào ấy rõ đau, nghe bác gái Chu nói lúc đó còn chảy máu nữa, vì chuyện này mà Tây Thi đã bị đem đi giáo huấn một trận cho nên nết.

Còn chàng sĩ tử thì bị chấn thương ở bụng được hai ông bà Chu coi như bảo vật mà chăm sóc.

Khoảng mười mấy ngày sau cô về nhà phát hiện trên bụng Đậu Đỏ có ba vết cào rất sâu, Mẹ Diệp nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là do vui chơi quá độ gây ra, lúc ấy cô cũng chẳng thắc mắc gì nhiều.

Thật không ngờ, hóa ra vết sẹo này được lưu lại bởi một lần làm “người hùng rởm” của Đậu Đỏ.

Kết luận cuối cùng, sau chuyện đó Tây Thi vì bị giáo huấn một trận nên hễ gặp Đậu Đỏ liền tránh mặt, ai cũng nghĩ là cô mèo sợ bị ăn mắng nên mới thế.

Đến lúc nói với Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên nghe chuyện này hai người lại phản ứng một cách nham nhở bảo cô nên chuẩn bị sính lễ đi là vừa.
Đối với chuyện này Diệp Tâm Giao cũng không có ý kiến, thiết nghĩ nếu Tây Thi là một cô cún nhỏ thì tốt biết bao.

Gả Đậu Đỏ qua đó sẽ quang minh chính đại hơn.
Tầm chiều, không khí giáng sinh đã được trang hoàng xong, mẹ Diệp vào bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Du Nguyên cầm cuốn “công thức bánh ngọt”, còn Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm thì xắn tay vào nhào bột và làm bánh.

Vì để thay đổi không khí, năm nay các cô dự định cùng làm một loại bánh cà phê mới, nguyên liệu đơn giản nhưng cách làm khá khó, Du Nguyên đọc công thức hướng dẫn từng bước để hai cô thực hiện.

Đến khi bánh ra lò, cả ba người nhìn nhau gượng cười.

Vốn là nặn mấy hình cây thông, người tuyết, tuần lộc rất được, đến khi nặn hình người, ba cô chỉ nặn được kiểu người que tăm, hơn nữa do nguyên liệu từ cà phê là chủ yếu nên bánh làm ra có màu nâu đen, nếu không phải nhờ mùi bánh vừa chín thơm nồng thì đến cả mẹ Diệp cũng tưởng các cô đang nướng than đen.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, hương vị giáng sinh lan tỏa.
Bữa tối hôm ấy, bốn người còn có Đậu Đỏ ăn uống rất vui vẻ.

Cơn mưa tuyết bắt đầu rơi lất phất, từng hạt lại từng hạt như mưa trôi dịu dàng, ngôi sao David lấp lánh trước cổng nhà như một biểu tượng không đổi của mùa tuyết trắng.
Trong bữa ăn Diệp Tâm Giao nhận được một tin nhắn: Giáng sinh vui vẻ!
Chỉ là một lời chúc đơn giản trong tất cả những lời chúc cô nhận được, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị gò má cô bất chợt nóng lên.

Còn đang nghĩ sẽ nhắn lại như thế nào thì điện thoại đã vội đổ chuông.

Diệp Tâm Giao hơi giật mình, ngước thấy ba đôi mắt đang chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay mình, cô đành cười trừ, lặng lẽ cầm điện thoại chạy về phòng mới dám nhấc máy.
Thấy cảnh đó, Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên nghi hoặc nhìn nhau.
Mẹ Diệp không biết chuyện gì, thử hỏi hai đứa nhỏ, ai ngờ hai cô chỉ cười tủm tỉm không nói.
Đúng lúc này điện thoại Du Nguyên cũng hiện lên một tin nhắn, là một bức ảnh chụp khung cảnh ở Thượng Hải.

Cậu ấy nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng có chút mắng mỏ, nhưng cũng có chút đắc ý.
Ngẩng đầu thấy hai người còn lại đang nhìn mình, biểu hiện không khác gì bắt gặp Diệp Tâm Giao nhận điện thoại, Du Nguyên bèn cười nói: “Giáng sinh ấy, nhiều người gửi lời chúc thật!”
Tiêu Tĩnh Lâm vừa định nói thì điện thoại cô ấy cũng có tin nhắn hiển thị, Du Nguyên thấy Tiêu Tĩnh Lâm không chú ý liền vội hắng giọng nói với mẹ Diệp: “À, dì ơi, con ra ngoài một lát ạ!” Vừa nói xong cậu ấy liền lật đật chạy ra phòng khách.
Mẹ Diệp chưa kịp nói gì, Du Nguyên đã chạy mất không thấy đâu.

Lúc này bà bèn cảm thấy có chút vấn đề nhưng lại không đoán được vấn đề nằm ở đâu, vừa định kéo Tĩnh Lâm hỏi chuyện, không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy con bé cũng đang nhìn điện thoại mà cười ngây ngốc.
Bà nhất thời cũng không biết ba đứa trẻ này gặp phải chuyện gì mà vui thế nhỉ, đứa thì lén la lén lút chạy đi nghe điện thoại, đứa thì trả lời một cái nhắn tin thôi cũng chạy tuốt ra ngoài, đứa còn lại thì ngồi nhìn điện thoại mà cười.

Mẹ Diệp khẽ thở dài, cảm thấy mấy đứa trẻ bây giờ cũng khó hiểu thật đấy.

Nghĩ xong bà lại quay sang nhìn xuống Đậu Đỏ.

Trên phần lông màu ánh kim đẹp đẽ là chiếc áo noel rất phong độ do chính tay Diệp Tâm Giao cưỡng chế mặc lên cho nó.

Có lẽ phát giác được ánh mắt bà, nó ngẩng đầu quẩy quẩy chiếc đuôi ngạo nghễ của mình, còn không quên ư hừ thêm mấy tiếng như thể đang nói: Mẹ cũng nghĩ giống con đúng không? Rõ ràng là bọn họ có gian tình bên ngoài.
Đáng tiếc là mẹ Diệp nghe không hiểu ý cục cưng này nói gì, nên bà đành mặc nhận xem như không biết gì, dù sao cũng lớn cả rồi, mặc kệ tụi nhỏ vậy.
Bữa cơm tối vẫn trải qua với hương vị ấm nồng dưới cái rét lạnh của mùa đông, ba cô gái sau khi nhận được “tín hiệu bên ngoài”, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, trên môi lúc nào cũng thoáng nở nụ cười.

Mẹ Diệp và Đậu Đỏ quay sang nhìn nhau nghi hoặc, chẳng biết có phải là ba con bé này bị vặn trúng dây thần kinh cười không nữa.
Lúc trò chuyện, dù mẹ Diệp khéo léo hỏi thăm kiểu gì cả ba cô đều giữ kín như bưng, không ai hé răng nửa lời.

Đến Đậu Đỏ bình thường ham ăn, tối hôm nay lúc nào cũng vểnh tai lên nghe tình hình, kết quả chẳng ai chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nó.
Ngày tuyết trắng xóa, khí quyển nhiễm lạnh nhưng không khiến lòng người rét giá, ngược lại càng thêm âm nồng hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc