ẢO TÌNH


Giữa lòng phố Bắc Kinh rộng lớn, nơi con người trở nên cô độc nhất.
Rời khỏi văn phòng luật thời gian cũng đã quá nửa đêm, Tiền Xuyến nhìn dòng xe dần thưa thớt, cô bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, hóa ra là tin nhắn của Cao Lãng, anh hỏi cô đã xong việc chưa, còn gửi thêm cho cô vài mẩu truyện cười.

Tiền Xuyến đọc lướt câu chuyện, cô mỉm cười vừa định trả lời tin nhắn thì một tiếng còi xe đột ngột vang lên khiến cô giật mình.

Khi Tiền Xuyến vừa định tránh sang một bên thì người trong xe đã mở cửa bước xuống.

Cô vốn không muốn bận tâm mà đi tiếp, ai ngờ lại nghe người kia gằn giọng:
– Tiền Xuyến!
Giọng nói quen thuộc cộng thêm âm lượng kinh người khiến cô giật mình, đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay.

Sau khi định thần lại, Tiền Xuyến ngay lập tức cúi người nhặt lấy chiếc điện thoại, vừa định quay người bỏ đi thì người đàn ông kia đã nhanh hơn một bước túm lấy tay cô kéo lại.

Cô muốn vùng ra lại bị người đàn ông ôm chặt lấy.

Tiền Xuyến lúc này mới phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người anh nhưng cô còn chưa kịp có phản ứng thì người đàn ông đã bế thốc cô lên, cả người loạng choạng đi về phía xe.
Cửa xe nhanh chóng khóa lại, Tiền Xuyến bị kéo lên ghế phụ, còn người đàn ông thì bất chấp tình huống mà khởi động xe.

Chiếc xe ngay sau đó như bị con sâu nhập cứ uốn éo đánh võng khiến Tiền Xuyến bên cạnh sợ tới mức hét lớn:
– Từ Viễn, mau dừng xe lại!!!
Đổi lại lời cảnh cáo của cô Từ Viễn vẫn thản nhiên tăng tốc, tốc độ nhanh đến mức khiến Tiền Xuyến chỉ kịp toát mồ hôi, nhìn những chiếc xe phía trước cô chỉ còn cách khản cổ gào lên:
– Nguy hiểm, mau dừng lại đi… Á!!!
Một tiếng két kéo dài, người đàn ông vội bẻ lái, chiếc xe lao thẳng vào bãi đất trống gần đó rồi dừng lại.

Gương mặt Tiền Xuyến lúc này trắng bệch, cô theo bản năng ôm đầu, đến khi chắc chắn không còn chuyện gì xảy ra nữa cô mới quay sang người đàn ông bên cạnh.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện cảm của cô, lúc này Từ Viễn mới từ từ ngẩng đầu, gương mặt anh xanh xao, đôi mắt nhìn cô cũng mờ mịch dần, trên trán xuất hiện một vệt máu dài, khóe miệng hình như cũng bị thương, trên mặt còn có vết bầm.

Trông dáng vẻ này của anh, Tiền Xuyến cũng đột nhiên ngây người, cô biết rõ Từ Viễn vốn không uống được nhiều rượu, khác với người thường mỗi khi uống rượu mặt sẽ đỏ, còn anh càng uống gương mặt liền xanh như tàu lá chuối nhìn chẳng khác nào người mắc bệnh nặng.

Không những vậy, nhìn mấy vết bầm tím trên mặt này xem chừng anh không chỉ đã uống rất nhiều rượu mà còn đi đánh nhau gây sự với người ta.
Đúng như Tiền Xuyến nghĩ, Từ Viễn thật sự đã quá chén, anh dường như đang mơ màng giữa hiện thực và hư ảo, đến ánh mắt nhìn cô cũng trở nên ngây ngốc.

Tiền Xuyến bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đến khi cô kịp phản ứng lại muốn mở cửa xe, lúc này mới phát hiện cửa xe đã bị khóa.

Lại nhìn đến dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của anh, hết cách cô chỉ đành chồm người qua ghế lái mở cửa.

Nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì ngay giây sau, Từ Viễn đã kéo cả người cô ôm vào lòng.
Cô bị anh giữ chặt đến mức không thể động đậy, chỉ có thể cắn răng nói:
– Từ Viễn, buông ra.
Đáp lại lời cảnh cáo này chính là vòng ôm đang ngày một siết chặt hơn.
Từ Viễn gục lên vai cô, hai ta ôm chặt thắt lưng cô không rời, miệng lại không ngừng lẩm bẩm:
– Xuyến Xuyến, anh nhớ em…
Tiền Xuyến:…
Một câu rồi hai câu, nói tới mức Tiền Xuyến chẳng buồn động đậy.

Cô để ý dưới chân mình, toàn bộ đều là những lon bia rỗng tuếch nằm rải rác dưới sàn xe, không những vậy ở ghế sau còn đặt mấy thùng bia, vừa nhìn đã thấy choáng váng.

Dựa theo tình trạng này có lẽ bản thân anh trước đó đã uống say, nên mới rảnh rỗi đến mức mua liền mấy thùng bia để sẵn, khẳng định còn ngồi dưới văn phòng luật của cô uống hết cả chục lon bia nên mới dám chạy xe liều mạng kiểu đó.

Thật là, nếu cô không xuất hiện chẳng lẽ anh định cứ như vậy mà uống hết số bia trên xe luôn sao? Nghĩ vậy khiến Tiền Xuyến không khỏi xót xa, cô nhìn anh, người đàn ông này sao vẫn mãi cứ như một đứa trẻ không chịu lớn vậy? Nhiều năm trôi qua như vậy, cứ mỗi lần gặp chuyện đều chỉ biết quấn lấy cô, bây giờ khi không còn cô bên cạnh lại bắt đầu học thói xấu uống rượu rồi làm loạn như vậy sao?

Tiền Xuyến nghiêng đầu nhìn anh không rời mắt, đã năm năm trôi qua rồi nhỉ? Người con trai có vẻ ngoài thư sinh ngày trước giờ cũng trở nên dày dặn gió sương rồi, anh thậm chí còn để râu nữa, mái tóc ngố tàu kiểu Hàn Quốc giờ lại vuốt lên theo cách của đàn ông trưởng thành.

Làn da trắng trẻo trông như diễn viên y như rằng đã bị thời gian đun nóng thành da bánh mật.

Không những vậy đến cánh tay ôm cô cũng trở nên rắn chắc hơn, khi sờ còn có cơ nữa.

Người đàn ông này sau năm năm cũng đã thay đổi, anh không còn là Từ Viễn mặt trắng, không còn là người con trai đứng dưới nắng mùa hạ ôm quả bóng dùng nụ cười làm lỡ nhịp tim cô.
Tiền Xuyến nhìn anh chăm chú, những giọt nước mắt lại không ý thức được mà lặng lẽ rơi xuống, cô giơ tay muốn sờ vào gương mặt anh nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cô lại vội rụt tay lại, cuối cùng chỉ đành gượng cười.

Người đàn ông này cho đến cuối cùng đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Cả hai đều không hay biết ở phía xa xa kia, toàn bộ cảnh tượng thân mật giữa hai người đều bị một chiếc máy ảnh lưu lại.
Đến khi Từ Viễn tỉnh lại thời gian đã quá giữa trưa.

Anh lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường bố kiểu quân đội cứng nhắc, đầu nghiễm nhiên đau như búa bổ, vội nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện bản thân đang nằm chễm chệ trong văn phòng cảnh sát.
Lúc này cửa văn phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy Âu Dương Khải Duật bước vào, trên tay cầm một tách trà, thấy vẻ ngây ngốc trên gương mặt anh, anh ấy cũng không có phản ứng gì, chỉ đặt tách trà xuống trước mặt anh, sau đó khoanh tay dựa người vào tường, ánh mắt nhìn anh đầy ý vị.
Thấy dáng vẻ này, Từ Viễn nhướng mày nhìn anh ấy, rồi lại quay sang nhìn tách trà trước mặt, nhất thời không có phản ứng.
Âu Dương Khải Duật nhìn không nổi cảnh tượng trước mắt, anh ấy tỏ vẻ ngao ngán:
– Cậu còn định ăn vạ ở sở cảnh sát bao lâu nữa?
Một câu nói vang lên không chút khách sáo khiến Từ Viễn nghe xong đầu mày càng nhíu chặt, anh đưa tay vò vò mái tóc, mờ mịch hỏi:
– Tại sao tôi lại ở đây?
Nghe câu hỏi ngu ngơ của anh bạn, Âu Dương Khải Duật chỉ khẽ cười, nét mặt anh ấy bình thản đến mức khiến Từ Viễn chợt nổi hết da gà, anh cảnh giác hỏi lại:
– Có gì đáng cười sao?
– Tôi cười một luật sư như cậu, không phải nói luật sư nhớ dai lắm sao? Sao hả, đến bản thân mình hôm qua uống say rồi làm ra chuyện gì cậu cũng không nhớ nổi sao?
Từ Viễn cảm thấy có chút mất mặt, anh cúi đầu cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

Thật lòng mà nói, hôm qua tâm trạng anh không được tốt nên mới quyết định đến quán bar tìm niềm vui, chỉ không ngờ bản thân lại quá chén, kết quả cũng đủ hiểu, một tên già đầu như anh lại đi gây sự với đám thanh niên còn hỉ mũi chưa sạch, không những vậy còn bị đánh đến suýt nữa nhập viện.

Anh còn nhớ lúc đó may ra còn có người kịp thời can dự, nếu không e là chuyên đề về tên luật sư đến quán bar làm loạn thật sự sẽ được in trên mặt báo, để người ta biết thì anh còn mặt mũi nào lên tòa?
Thật ra tửu lượng của anh trước giờ không tốt lắm, thậm chí việc anh rời khỏi quán bar kiểu gì đến anh còn chẳng biết nữa.

Chỉ nhớ mang máng bởi vì còn quá khích nên anh đã bỏ tiền mua rất nhiều bia, sau đó còn lái xe lung tung… Trí nhớ đột nhiên dừng lại, anh có cảm giác hình như bản thân đã làm chuyện điên rồ gì đó.

Cơ hồ lại nhớ dáng vẻ của người con gái mới chợt khiến anh bần thần, anh ngước nhìn bộ dạng cợt nhã của Âu Dương Khải Duật, trong lòng dường như đã có đáp án.

Thì ra anh vốn không hề nằm mơ, anh thật sự đã đến tìm Tiền Xuyến, cũng đã gặp được cô nhưng mà…
– Cô ấy đâu? – Từ Viễn đột nhiên đứng bật dậy, có lẽ vừa mới tỉnh dậy, bước chân anh vẫn có phần loạng choạng.
– Cậu ngồi xuống uống hết tách trà giải rượu trước đã.

– Âu Dương Khải Duật thấy dáng vẻ sốt ruột của anh liền ra vẻ thản nhiên mà chỉ vào tách trà.
Thấy Từ Viễn hơi chần chừ, anh ấy liền bồi thêm:
– Không cần căng thẳng, người cậu tìm hiện tại đi mất rồi.
Vốn đã lường trước được nhưng câu trả lời này vẫn khiến Từ Viễn hụt hẫng, anh mím môi, trong lòng mặc dù có chút không cam tâm nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.

Suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn cầm lấy tách trà, một hơi cạn sạch.

Âu Dương Khải Duật nhìn thấy cảnh này lại chợt cảm thán:
– Không biết nên nói tôi may mắn hay xui xẻo, lại có thể hết lần này đến lần khác chứng kiến dáng vẻ thất tình của cậu và cả cái tên họ Doãn kia nữa.

– Nói tới đây anh ấy lại lắc đầu.

– Một tên mang chấp niệm suốt ngày đuổi theo tình yêu, tên còn lại lại vì tình yêu mà cố chấp biến bản thân thành ma men.

Hai người các cậu đến cuối cùng đều vì loại tình cảm đó mà trở nên mù quáng.
Từ Viễn mím môi, im lặng.

– Nhiều năm trôi qua như vậy cậu cảm thấy bản thân có thể kiên trì được bao lâu?
Âu Dương Khải Duật biết rõ bản thân không giỏi tình trường, yêu đương với anh ấy lại càng không giỏi.

Mặc dù tình cảm con người muôn màu muôn vẻ nhưng không thể phủ nhận rằng xã hội này rất thực dụng.

Trải qua thử thách của thời gian, còn ai có thể đủ kiên định để yêu một người.

Là bạn của Doãn Kỳ Thần, anh ấy từng chứng kiến bạn mình suy sụp đến mức nào chỉ vì để mất một người con gái, cho dù hiện tại cô gái ấy lại một lần nữa xuất hiện thì bản thân Doãn Kỳ Thần đến cuối cùng vẫn lo sợ được mất.

Còn hiện tại chính là Từ Viễn, anh thật chất cũng chẳng khác Doãn Kỳ Thần là mấy, từ ngày Tiền Xuyến rời khỏi, khoảng thời gian đầu anh suốt ngày đâm đầu vào mấy câu lạc bộ, quán bar hay hộp đêm đến sáng mới về.

Sau đó đỡ hơn một chút, anh lại bắt đầu nhận thêm nhiều vụ kiện, cả tháng có khi không thấy ló mặt ra đường.

Đến lúc tìm được Từ Viễn, chính xác mà nói anh chỉ còn chút hơi tàn nằm trong bệnh viện, hỏi ra mới biết bởi vì lao lực quá độ, buổi tối còn không nghỉ ngơi đầy đủ mà chạy đến quán bar uống rượu.

Kết quả uống đến nỗi thổ huyết tại đó mới được người ta đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Đến bác sĩ xem xong tình trạng còn lắc đầu cảm thán: Tên nhóc này chưa chết thật đúng là kỳ tích.
Nhưng cũng là nửa năm trở lại đây tình trạng của Từ Viễn mới khá hơn một chút, cơ bản là do gia đình thúc ép việc kết hôn nên anh mới cố diễn cho tròn vai, nói chung cứ mỗi lần xem mắt anh đều dọa cho đối phương bỏ chạy, không những vậy còn thẳng thừng tuyên bố với người nhà bản thân yêu đàn ông khiến bố mẹ anh tức suýt chết.

Cuối cùng hại luôn Âu Dương Khải Duật, Doãn Kỳ Thần và cả Lập Huân, bởi vì có quan hệ tốt với Từ Viễn nên ba người lần lượt bị người nhà họ Từ dò hỏi, chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu bản thân họ là sợ Từ Viễn bí quá hóa liều, cùng ba người xảy ra chuyện gì không nên.
Bây giờ thì tốt rồi, Tiền Xuyến đột nhiên về nước, Từ Viễn lại quay trở về thời kỳ nổi loạn, Âu Dương Khải Duật thật không biết đây có phải chuyện tốt không nữa.
Từ Viễn không trả lời câu hỏi, anh chỉ chợt liếc nhìn Âu Dương Khải Duật, cười khẩy:
– Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Duật à, cậu tốt nhất nên tự mình cầu nguyện, đợi đến một ngày cậu thật sự gặp được người tình trong mộng, tôi không tin cậu còn có thể nói được mấy lời này.
Âu Dương Khải Duật nhướng mày, anh ấy vừa định phản bác trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng hình, trong giây phút vừa thoáng qua khiến anh ấy hơi ngây người, cuối cùng lại im lặng.
Từ Viễn vốn muốn thừa dịp cười cợt kẻ không có tình yêu như Âu Dương Khải Duật, cứ tưởng anh ấy lại phản bác theo kiểu bất cần như trước ai mà ngờ được đáp lại là sự im lặng khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

Vừa định chuyển hẳn đề tài, không ngờ đến điện thoại đúng lúc này lại đổ chuông, Từ Viễn nhấc máy, không biết bên kia đã nói gì chỉ thấy ánh mắt của anh dần trở nên thiếu kiên nhẫn, nói được thêm hai câu anh đã ngắt máy.

Âu Dương Khải Duật cũng không có thời gian tò mò chuyện của bạn bè, thấy Từ Viễn lấy áo khoác chuẩn bị rời đi anh ấy liền không lòng vòng mà thốt ra một câu:
– Cậu nhớ đóng tiền phạt cho cảnh sát, uống rượu lái xe, chạy xe vượt quá tốc độ, bản thân còn là luật sư, xem ra số tiền phạt không rẻ đâu.
Từ Viễn nhìn anh ấy, mặt lập tức thối dần, anh nghiến răng:
– Đồ độc ác! – Nói xong anh lập tức quay người đi.
– Khoan đã!
Từ Viễn chợt dừng bước.
– Trước khi rời đi, Tiền Xuyến đã để lại một câu.
– Câu gì?
– Cô ấy nói… Cô ấy sắp kết hôn rồi.
Bả vai Từ Viễn thoáng run lên bàn tay đột nhiên nắm chặt, cuối cùng vẫn thả lỏng, giọng nói trở nên bình thản:
– Cảm ơn đã chuyển lời.
Nhìn bóng lưng Từ Viễn rời đi, Âu Dương Khải Duật dường như cảm thấy có chút bất an, bản thân anh biết rõ dù là Từ Viễn hay Doãn Kỳ Thần đều chắc chắn không bỏ qua việc người phụ nữ của mình đi lấy một người đàn ông khác, với tính cách của họ e rằng cả chuyện cướp dâu cũng đã nghĩ ra.

Hành động hôm qua của Từ Viễn đã chứng minh một điều cậu ta đối với Tiền Xuyến vẫn còn lưu luyến rất nhiều, nhưng tình cảm không thể lúc nào một người buông một người giữ được.

Cho dù Từ Viễn thật sự có không màng hậu quả cướp Tiền Xuyến về lại trong tay, vậy còn bản thân Tiền Xuyến, cô ấy liệu có bằng lòng quay về bên cạnh cậu ta không?
Thật ra bản thân anh biết rõ, nếu Tiền Xuyến bằng lòng thì đã không chọn kết hôn cùng người đàn ông khác.

Như vậy chỉ có thể nói, mối lương duyên này còn phải xem có hợp ý ông trời không?

Nghĩ tới đây Âu Dương Khải Duật lại khẽ lắc đầu, chuyện của bọn họ thì cứ để họ tự mình giải quyết, có ở bên nhau hay không cũng không đến phiên anh can dự, anh hà tất gì phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Có lẽ kẻ không có tư cách nói chuyện yêu đương nhất chính là bản thân anh, một người mà đến hôn nhân cũng không màng tới thì khái niệm yêu đương đối với anh có ích gì chứ?
Anh mơ hồ nghĩ đến hôn ước giữa anh và Lâm Lan, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện gương mặt của Tiêu Tĩnh Lâm, từ lúc từ viện trở về anh và cô hình như đã không còn chút liên hệ, tiếp đó một ngày cô đã nhờ người đem xe anh đến sở cảnh sát với mục đích gửi trả, sau đó… Không còn sau đó nữa.
Thật ra để có được số điện thoại của cô rất dễ dàng, ngay cả chỗ ở của cô cũng được anh ghi nhớ, chỉ là hiện tại anh thật sự không tìm được lý do nào hợp tình hợp lý để gặp cô.

Hay nói anh và cô từ ban đầu đã không hề có một thân phận ràng buộc nào, cả hai vốn dĩ chỉ vô tình thoáng qua nhau, đơn giản vì một cuộc rượt đuổi mà hiểu hơn về nhau.

Nếu hiện tại đứng trước mặt cô, anh thật sự không biết mình nên dùng bộ dạng nào để xuất hiện? Âu Dương Khải Duật đột nhiên có chút ảo não, thật ra bản thân anh cũng không ngờ đến việc muốn gặp một ai đó cũng trở nên khó khăn như vậy.

Nếu hỏi anh tại sao lại muốn gặp cô, thật ra anh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy đó là điều hiển nhiên, nhưng một chuyện đáng lẽ hiển nhiên tại sao cũng khiến người khác đau đầu như vậy?
Sau khi lấy được tài liệu cần, ngồi trên xe Âu Dương Khải Duật dường như lại có chút suy tư.

La Đại Trị không biết anh bị làm sao, lúc dừng đèn đỏ để ý thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào dòng xe Mini bên cạnh, bất giác anh ta lại buột miệng:
– Cậu đang nhớ đến Tiêu tiểu thư à?
La Đại Trị:…
Âu Dương Khải Duật:…
La Đại Trị vốn không phải người thích tò mò, cho nên một câu hỏi ngu ngốc như vậy anh ta khẳng định mình chỉ lỡ lời, thật sự không có ý định chĩa mũi vào chuyện riêng của ngài thống đốc.
Hơn nữa, bản thân La Đại Trị biết rất rõ, Âu Dương Khải Duật đã đính hôn, vị hôn thê đó của anh còn là thiên kim tiểu thư của Triệu gia, hơn nữa ngày cưới cũng đã định rồi.

Còn việc tại sao thay vì hỏi về Lâm Lan tiểu thư, anh ta lại buột miệng nói đến Tiêu tiểu thư thì phải tự hỏi mấy ngày gần đây, à không chính xác là từ lúc gặp Tiêu tiểu thư đó.
Nói thật thái độ của ngài thống đốc không có gì thay đổi, vẫn miệt mài với công việc như thường nhưng hành vi của anh lại khiến La Đại Trị không muốn để ý cũng phải để ý.

Từ sau khi Tiêu tiểu thư để lại xe ở sở cảnh sát, vẻ mặt của thống đốc lúc đó vừa nhìn đã có chút thất vọng, không những vậy có mấy lần anh ta vô tình nhìn thấy anh lên mạng lướt tìm thông tin của Tiêu tiểu thư.

Nói chung người ta dù sao cũng là minh tinh nổi tiếng, thông tin trên mạng dĩ nhiên không ít.

Chỉ là lướt tìm thôi không nói, cứ cho là vô tình đi.

Không ngờ đến một lúc sau anh lại quay sang La Đại Trị hỏi anh ta cách dùng Weibo.

La Đại Trị cũng không hổ là người trong nghề, rất tích cực chỉ anh các tính năng của nó một cách chi tiết.

Đương nhiên trong lòng anh ta rất rõ Âu Dương Khải Duật vốn không phải là người theo xu hướng, do tính chất công việc nên anh lại càng có ít thời gian để chạy theo những thứ công nghệ 4.0 như mạng xã hội.

Thậm chí có thể nói anh chỉ sống trong thế hệ 2G.

Điện thoại đối với anh ngoài công dụng gọi điện thì cũng là nhắn tin, hoàn toàn không có khái niệm giải trí nào cả.

Vì vậy La Đại Trị thật sự rất muốn biết anh chủ động tìm đến mạng xã hội là vì lý do gì, kết quả sau đó không khiến anh ta thất vọng.

Sau khi đăng ký được tài khoản, Âu Dương Khải Duật liền hỏi thẳng làm sao để kết bạn với người khác, La Đại Trị cũng rất hào hứng chỉ cho anh, kết quả anh liền nhập ngay ba chữ “Tiêu Tĩnh Lâm” vào trong mục tìm kiếm.

Khi trang cá nhân hiện lên, anh ta mới biết người hôm đó nôn vào xe Âu Dương Khải Duật, người khiến Âu Dương Khải Duật lặn lội đến Tam Hoàn mua cháo thì ra là nữ minh tinh tên Tiêu Tĩnh Lâm này.

Đương nhiên với trang cá nhân của người nổi tiếng vốn không có mục “kết bạn” chỉ có mục “theo dõi” nên anh cũng chỉ vào bấm theo dõi cô, La Đại Trị sau đó cũng học theo anh bấm theo dõi.

Cũng phải nói, từ dạo ấy cứ vô tình là anh ta lại thấy Âu Dương Khải Duật lướt vào trang cá nhân của Tiêu Tĩnh Lâm, có mấy lần thấy anh bấm vào mục tin nhắn nhưng cuối cùng vẫn thoát ra.
Thật ra đi theo Âu Dương Khải Duật lâu như vậy, anh ta biết rõ ngài thống đốc nhà mình đối với Lâm Lan tiểu thư không có tình yêu nam nữ, bất quá cũng là nghe theo ý gia đình mà kết hôn.

Sau nhiều năm qua đi bên cạnh anh vẫn không có một người phụ nữ nào ngoài Lâm Lan tiểu thư đương nhiên cũng khiến La Đại Trị không dám suy nghĩ linh tinh nữa, thầm nghĩ có lẽ do cách biểu đạt tình cảm của anh khác với người thường, có thể anh có cảm xúc với Lâm Lan tiểu thư chỉ là chưa sâu đậm đến mức để người ngoài như anh ta nhìn ra được.
Chỉ là sau khi Tiêu tiểu thư xuất hiện, anh ta lại cảm thấy bản thân có lẽ nên nghĩ lại, nếu không hôm nay cũng không vô tình mà thốt ra một câu nhạy cảm như vậy.
Câu hỏi đột ngột của La Đại Trị khiến anh ngây người trong chốc lát, đến lúc phản ứng lại liền lạnh nhạt nhìn qua gương chiếu hậu khiến anh ta giật mình, tưởng rằng sẽ bị ăn mắng ai ngờ câu nói thốt lên lại là:
– Lái xe đi.
La Đại Trị liếc thấy đèn vừa chuyển xanh lập tức khởi động xe.

Đợi qua một lúc lại nghe người sau nói:
– Tới phía trước rẽ phải đi.
– Dạ? – Không phải hôm nay ngài thống đốc có cuộc hẹn ăn trưa với gia đình sao? Nghe nói còn là bữa cơm gặp mặt với Triệu gia.

Bây giờ không phải chỉ cần đi thẳng là tới chỗ hẹn sao, còn nếu rẽ phải thì… Đường này đi đâu nhỉ?
Mặc dù có cả bụng câu hỏi nhưng La Đại Trị nào dám tò mò, anh ta chỉ có thể làm theo.


Chạy một lúc, anh ta liền để ý ở phía trước tụ tập rất nhiều người, lúc đầu còn tưởng là có chuyện gì lớn sau khi đến gần hơn mới phát hiện một vài máy quay cỡ lớn vây xung quanh, thì ra là phim trường.
– Dừng xe một lát.

– Âu Dương Khải Duật chợt lên tiếng.
La Đại Trị cứ nghĩ là có vấn đề gì liền tìm một chỗ đậu xe bên lề tấp vào, không ngờ Âu Dương Khải Duật lại không có động tĩnh gì, anh chỉ dựa lưng vào ghế, im lặng hướng mắt về phía phim trường.
Trước phim trường tuy có rất đông người nhưng chiếc Cadillac vừa hay đậu đúng vào gốc đường nên không quá lộ liễu để Âu Dương Khải Duật có thể nhìn thấy được cảnh diễn viên đang quay.
Từ xa, Tiêu Tĩnh Lâm đang trong bộ cổ phục thời Chu, bối cảnh được dựng trước cửa lớn của một tứ hợp viện khá cổ.

Âu Dương Khải Duật không nhìn rõ nét mặt hiện tại của cô, chỉ thấy cô đang ngồi dưới mái hiên của tứ hợp viện, nhân viên phim trường, đưa máy phun nước hướng lên cao tạo hiệu ứng mưa rơi, còn Tiêu Tĩnh Lâm vẫn đang ngồi dưới mái hiên, cô ngồi bó gối, dường như đang diễn cảnh khóc.

Đợi một lúc lâu hình như cảnh phim đã dừng lại, chỉ thấy mọi người tập trung nhìn máy quay, hiệu ứng mưa rơi cũng tắt, chỉ có cô bước xuống nhận lấy khăn từ tay trợ lý để lau người.
Lúc này một ý nghĩ thôi thúc Âu Dương Khải Duật gọi cho cô, thế là anh lấy điện thoại ra nhấn số rồi gọi đi.
Tiêu Tĩnh Lâm vốn đã xong nhiệm vụ, cô uể oải đặt mông lên ghế, vừa định mở balo tìm quần áo để thay không ngờ đến điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy số lạ khiến cô có chút nghi hoặc.

Suy nghĩ một chút rồi nghe máy.
– Alo?
Bên này Âu Dương Khải Duật đột nhiên có chút im lặng, anh muốn gọi cho cô nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì.
Tiêu Tĩnh Lâm cứ tưởng là có người phá, cô vừa định cúp máy thì đầu bên kia lại vang lên giọng nói vừa quen nhưng cũng thật lạ.
“Là tôi.”
Sau khi nói xong câu này, Âu Dương Khải Duật lại thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, tuy không thấy rõ nét mặt cô nhưng dáng vẻ bất động đó khiến anh cảm thấy hơi mất mặt, độ chừng cô còn không nhớ ra anh là ai nữa.

Nghĩ vậy khiến anh chợt hắng giọng:
– Xe tôi đang đậu gần chỗ cô, có thể ra đây một lát không? – Không để cô từ chối anh liền bổ sung.

– Có chuyện cần nói.
Tiêu Tĩnh Lâm vốn không nghĩ Âu Dương Khải Duật sẽ thật sự gọi cho mình, mặc dù có chút không quen nhưng theo bản năng cô vẫn ngó nhìn xung quanh, đúng thật liền thấy xe của anh.

Nhưng không thể cứ mặc quần áo như vậy mà đi nên cô bèn nói:
– Anh đợi tôi một lát.
Nói xong cô liền cầm lấy balo chạy vào trong xe hóa trang, trước khi đi còn quay nhìn Tăng Thanh bên cạnh.
– Em có việc phải đi trước, chị giúp em nói với đạo diễn một tiếng nhé!
Tăng Thanh nhìn cô, còn chưa kịp gật đầu thì Tiêu Tĩnh Lâm đã quay người đi mất.

Chị thầm nghĩ không biết con nhóc này bị ai nhập nhưng thôi dù sao cảnh quay hôm nay của cô cũng kết thúc, tiếp đến là cảnh của Lương Kỹ Hà quay ở Trác Châu, dù sao cũng không thân thiết gì nên không cần thiết phải đi xem.

Nghĩ vậy Tăng Thanh liền thong thả thu dọn đồ đạc, chị là trợ lý của Tiêu Tĩnh Lâm, Tiêu Tĩnh Lâm muốn về chị cũng chẳng có nghĩa vụ phải ở lại.
Sau khi thay cổ phục, vừa định trốn ánh mắt của mọi người chuồn đi lại không ngờ chạm mặt Hứa Dịch Dương, người đàn ông này từ sau khi gặp cô liền suốt ngày quấn lấy cô, mỗi lần đến phim trường đều không hẹn mà thấy mặt anh ta, không những vậy từ lúc anh ta xuất hiện lại vô tình kéo theo Kiều Nhất cũng xuất hiện khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức, ba lần bốn lượt muốn tránh đi nhưng càng tránh càng khiến anh ta chủ động tiếp cận với cô hơn, đến Tăng Thanh cũng phải mắt chữ O mồm chữ A suốt ngày truy hỏi cô có mối quan hệ gì với Hứa Dịch Dương.
Cho nên mới nói nguyên do khiến cô lập tức đồng ý gặp Âu Dương Khải Duật thật ra cũng vì mục đích tránh né Hứa Dịch Dương, Hứa Dịch Dương quan tâm cô cô rất biết ơn nhưng cô thật sự không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và anh ta, dù sao cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đố kỵ của Kiều Nhất cô đều cảm thấy rất phiền, không những vậy cô ta còn vì chuyện này mà suốt ngày tìm cô gây sự, thật sự đến cả Tăng Thanh cũng bị cô ta chọc điên.

Nếu không vì còn dự án chung chưa hoàn thành nói không chừng chị đã đá cô ta mấy phát rồi cũng nên.
Chính vì vậy, ngay khi nhìn thấy Hứa Dịch Dương, Tiêu Tĩnh Lâm thật sự rất ảo não, cô miễn cưỡng gật đầu, vừa định đi lướt qua liền bị Hứa Dịch Dương giữ tay lại.

Cô quay đầu khẽ chau mày, mà anh ta cũng nhận ra bản thân có phần hơi vô lễ liền buông tay.
– Anh Hứa có chuyện gì sao? – Cô hỏi.
– Tôi muốn mời em ăn cơm, được không?
– Bây giờ sao?
Hứa Dịch Dương gật đầu, Tiêu Tĩnh Lâm vừa định tìm lý do từ chối thì điện thoại lại đột ngột đổ chuông, không nhiều lời cô liền bắt máy.
“Sao còn chưa ra?” Đầu kia vang lên giọng nói của Âu Dương Khải Duật, cô liếc nhìn về phía xe của anh, từ góc độ này anh hoàn toàn có thể thấy được tình cảnh hiện tại của cô.

Còn nữa, Hứa Dịch Dương chẳng phải người quen của anh sao? Sao giọng điệu này nghe ra lại không có tí thân thiện nào hết vậy?
Mặc dù rất không hài lòng với thái độ của anh nhưng cô vẫn tỏ ra vui vẻ:
– Anh chờ một lát, tôi ra ngay đây.

– Nói xong cô liền nhìn Hứa Dịch Dương, tỏ vẻ khó xử.

– Thật ngại quá, bạn tôi đang đợi tôi trên xe, có việc gì để hôm khác rồi nói, tôi xin phép đi trước.
Cô nói xong liền quay người rời đi.

Hứa Dịch Dương nhìn theo bóng lưng cô đột nhiên lại có chút hụt hẫng, lúc đầu anh ta không để ý lắm đến chiếc xe cô bước lên, nhưng ngay khi xe vừa rời đi lại khiến anh ta có chút bần thần.
Chiếc xe đó hình như là….


Bình luận

Truyện đang đọc