ẢO TÌNH


“Là cô ta, chính cô ta mới là kẻ chủ mưu, tôi căn bản không biết gì cả, các người muốn bắt thì bắt cô ta đi!”
Mọi người nhìn về hướng chỉ tay kia, trừng mắt lớn.
Lưu Di Giai nãy giờ vẫn im thin thít cũng phải trừng mắt với bàn tay đang chỉ về phía mình, ánh mắt của mọi người xung quanh càng khiến cô ta bất chợt run rẩy: “Tôi… Tôi…”
Lưu Di Giai nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ bao quanh mình thì hoảng loạn hét lớn: “Cô… Cô nói bậy.”
“Tôi có nói bậy hay không trong lòng cô tự hiểu rõ, là cô ganh ghét Tiền Xuyến, đố kỵ với Diệp Tâm Giao nên ba lần bốn lượt muốn bày mưu tính kế hại bọn họ.” Đường Linh đã khôi phục được sự bình tĩnh, cô ta trừng mắt tố cáo, nói xong còn không quên bao biện cho chính mình: “Các người hãy tin tôi, chính cô ta, là Lưu Di Giai đã sai tôi lừa bắt Diệp Tâm Giao, cũng chính cô ta là người đánh ngất Tiền Xuyến, hủy hoại phục trang của mọi người.

Tôi, tôi thật sự không biết gì hết, cũng lắm cũng chỉ lừa Diệp Tâm Giao đi thôi, còn cô ta, cô ta mới là người bày mưu tính kế hại tất cả mọi người, là cô ta…”
“Con khốn, cô dám ngậm máu phun người…”Những lời tố cáo khiến Lưu Di Giai rơi vào kích động, cô ta vọt nhanh về trước, túm chặt lấy tóc của Đường Linh, cơ thể đỏ bừng càng khiến cơn giận của cô ta trông ghê rợn: “Là con khốn nào bảo mày vu hại tao? Tao và mày không quen không biết, mày dám hại tao.

Mày tự làm tự chịu còn dám đổ lên đầu tao, mày…” Cảnh sát còn chưa biết chuyện gì đã thấy viễn cảnh tự vạch tội lẫn nhau, không để Lưu Di Giai tiếp tục làm loạn, hai cảnh sát đã lập tức tách hai người ra.
Hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này cũng không biết nói gì hơn, cả đời ông chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến như vậy.
Lưu Di Giai bị Đường Linh kích động đến nỗi chửi loạn, cả người cô ta vùng vẫy khiến cảnh sát cũng phải hao tốn ít sức lực: “Tôi không có làm, các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Mau thả tôi ra, tôi phải giết chết con khốn đó, là nó vu hại tôi…”
“Có vu hại cô hay không đợi điều tra sẽ rõ, nhưng nếu cô còn tiếp tục ở đây làm loạn, hành vi của cô sẽ bị ghép vào tội cố ý gây thương tích cho người khác.

Cho nên mong cô trước hết hãy bình tĩnh.” Một trong hai cảnh sát lên tiếng.
Mấy người trong đoàn múa bao gồm cả Ngu Hân đều tái mét cả mặt mũi, Lưu Di Giai cắn răng, cô ta vì kích động mà nhất thời không khống chế được mình, bị lời cảnh cáo kia làm cho cảnh tỉnh, cô ta mới thôi la hét, nhưng có cảnh sát đến tận đây trong lòng vẫn không khỏi run rẩy.
Một màn diễn ra như vậy không khiến ba người Du Nguyên, Tiêu Tĩnh Lâm và Tiền Xuyến thấy hài lòng ngược lại còn cảm thấy nghi hoặc, hay nói cách khác đây không phải là kết quả mà họ cần.

Từ lúc vào đây, chưa hề có ai đề cập đến chuyện phục trang bị hủy hay Tiền Xuyến bị đánh ngất cho Đường Linh hay mọi người biết, cùng lắm họ cũng chỉ biết có người mất tích, có người nhập viện, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì bất tất cả mọi người đều không nắm rõ.
Nhưng từ những lời tố cáo của Đường Linh, có thể thấy cô ta không những nắm rõ tình hình của Diệp Tâm Giao mà còn hiểu rõ diễn biến trong đó, cũng đã chứng thực Đường Linh thật sự có liên quan đến chuyện này.

Nhưng vấn đề khiến các cô thắc mắc chính là, Đường Linh chỉ rõ đích danh Lưu Di Giai là người làm ra mọi chuyện, nhưng suy đoán của ba người các cô trước đó, người đánh ngất Tiền Xuyến và hủy hoại phục trang không thể nào là Lưu Di Giai được, mặc dù ban đầu cả Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm đều cho rằng Lưu Di Giai chính là kẻ chủ mưu, nhưng dựa vào lời nói của Tiền Xuyến khiến các cô đã dự trù theo hướng kết luận khác, xem liệu Lưu Di Giai có phải đã chơi trò ném đá giấu tay với bọn cô không?
Còn Đường Linh hôm nay ngược lại lại chỉ đích danh Lưu Di Giai làm ra mọi chuyện, điều này hoàn toàn bất hợp lý so với kết luận của ba người các cô trước đó.
Trong lúc này, trực giác vẫn mách bảo các cô rằng Đường Linh đang nói dối.
Lúc này hiệu trưởng chỉ đành hướng về phía cảnh sát thương lượng, sự việc đi đến mức độ này thật sự đã nằm ngoài dự toán của ông.

Hơn nữa, việc này không chỉ liên quan đến người mà còn liên quan đến danh dự nhà trường, để cảnh sát nhúng tay vào thật sự… Không tốt lắm.
Vì vậy, hiệu trưởng đành cất lời.
“Hai vị cảnh sát, đây là chuyện xấu trong trường chúng tôi…”
Cảnh sát không đợi ông nói hết đã ngắt ngang.
“Trước mắt chuyện này không chỉ liên quan đến tác phong nhà trường mà còn liên quan đến mạng người, nhà trường muốn tự giải quyết?” Lời nói lạnh lùng vang lên.
Hiệu trưởng sửng sốt: “Chuyện này…” Ông nhìn qua mấy thầy cô bên cạnh rồi trầm tư nhìn về phía cảnh sát, thở dài: “Chúng tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chúng tôi nhận được tin báo, ở đây vừa xảy ra một vụ mất tích.

Sau khi điều tra làm rõ, nạn nhân đã được tìm thấy và chuyển thẳng vào bệnh viện gần nhất.

Bệnh án bác sĩ đưa ra, thủ phạm không chỉ bắt cóc mà còn tiêm vào người nạn nhân một loại thuốc có độc tính cao.

Tuy nói hiện tại đã được chữa trị nhưng đây đã được ghép vào hành vi mưu sát có chủ đích.

Vì để đảm bảo an toàn về sau, mong mọi người hãy hợp tác điều tra với cảnh sát.”
Giọng nói của cảnh sát vang lên khiến ai nấy đều giật mình sửng sốt, Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm nhìn nhau, thầm siết chặt tay.
Hiệu trưởng nhìn một lượt những người trong phòng, đành thỏa hiệp.
“… Được.” Đến lúc này ngay cả hiệu trưởng cũng không biết bao biện cho học trò mình thế nào, ông chỉ khẽ gật đầu.
Hai người cảnh sát nhìn qua Lập Huân, anh tỏ ý gật đầu.

Ngay lập tức có khoảng bốn năm cảnh sát tiến vào, giữ lấy Đường Linh và Lưu Di Giai: “Mời các người theo chúng tôi hợp tác điều tra.”
Đường Linh cắn môi, không biết là nhìn thoáng về phía nào khiến cô ta vội cụp mắt.
“Thầy…” Lưu Di Giai vừa bị cảnh sát giữ lại liền lập tức run người, cô ta hướng về phía hiệu trưởng kêu cứu.

Nhưng ông đã mệt đến nỗi không dám ngẩng đầu, Lưu Di Giai lúc này lại hoảng loạn đến nỗi gào khóc: “Không, tôi không có làm gì hết, sao lại bắt tôi, không…” Cô ta còn chưa hét xong đã bị cảnh sát dẫn đi.
Mọi chuyện tưởng chừng đã xong, lúc này cảnh sát lại nói thêm: “Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được băng ghi hình về vụ việc của anh Trương, mời cô đi theo chúng tôi.” Hai người cảnh sát đến trước mặt cô gái khóc om tỏi vừa nãy, rất rõ ràng anh Trương mà họ nói chính là vị nhạc công biểu diễn cùng Lộ Phi.


Nhạc công nhập viện chắc chắn cô ta cũng có phần đền bù, chỉ là không ai nghĩ đến chuyện này cả cảnh sát cũng nhúng tay.

Cô gái kia gặp cảnh sát đã bị dọa đến xanh cả mặt, cô ta run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết gì cả, các anh, các anh…”
Hai cảnh sát kia cũng không nhiều lời đã dẫn cô ta đi.
“Ngu Hân, xin hỏi ai là Ngu Hân?”
Ngu Hân không ngờ cũng bị gọi tên, theo bản năng cô ta co người vội quay đầu như muốn chạy trốn.

Hành động này ngược lại càng làm người khác nghi ngờ, ngay lúc đó hai cảnh sát lực lưỡng đã nhanh chóng túm lấy cô ta.

Ngu Hân sợ hãi đến mức giãy dụa không ngừng: “Tôi không có làm gì hết, xin các người đừng bắt tôi…”
“Có người tố cáo cô thuê côn đồ với mục đích hành hung người khác, mời cô theo chúng tôi về cục điều tra.” Mặt cảnh sát vẫn không đổi sắc, ngữ điệu bình tĩnh nhưng không khác gì ra lệnh, anh ta vừa nói xong Ngu Hân cũng bị cảnh sát dẫn đi, lúc này chỉ nghe được tiếng khóc đã bỏ xa của cô ta.
“Cuối cùng, mời hai anh đến cục cho lời khai làm rõ.” Cảnh sát nói với hai nhân viên giao nước, họ không dám nói gì liền gật đầu, nhanh chóng đi theo cảnh sát.
Mọi chuyện tựa như đã xong, trong phòng hội nghị chỉ còn mấy người, hiệu trưởng cùng thầy cô dặn dò một chút rồi rời đi.

Rõ ràng là một ngày vui vẻ lại biến thành một vụ án hình sự thật khiến ai nấy đều kinh bạt thần hồn.
Những người còn lại cũng sợ tới nỗi không dám ở lại lâu, hiệu trưởng vừa đi bọn họ đã ngay lập tức ùa nhau ra ngoài.

Lộ Phi im lặng nãy giờ cũng đứng lên, có thể thấy chị ta vẫn vô cùng bình tĩnh với mọi việc, giống như bản thân chỉ là người ngoài cuộc, còn diễn biến trong đó đều không liên quan đến mình.
“Chị Lộ đúng không?” Tiêu Tĩnh Lâm lên tiếng.
Lộ Phi vừa bước ra cửa liền ngừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Tĩnh Lâm nghi hoặc: “Em gọi chị, có chuyện gì không?”
“Không, chỉ là nghe danh chị đã lâu, đúng là danh bất hư truyền.” Tiêu Tĩnh Lâm như có như không mỉm cười.
Lộ Phi hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi: “Nếu là lời khen thì chị xin nhận.”
“Đương nhiên.”
“Không còn sớm nữa, xin phép!” Lộ Phi mỉm cười khách sáo, vừa chuẩn bị quay người rời đi, giọng Tiêu Tĩnh Lâm lại một lần nữa truyền đến.
“Chị bị Lưu Di Giai hại mất một tiết mục, không cảm thấy tiếc sao?”
Bước chân của Lộ Phi hơi khựng lại, song chị ta vẫn bình thản đáp lời: “Các em cũng vậy sao?”
Ngoài dự kiến Tiêu Tĩnh Lâm lại lắc đầu.
Sau đó cô ấy nói: “Không, không chỉ tiếc mà còn hận, chị nói đúng không? Ngang nhiên giở trò hủy hoại người khác, kết cục nhất định sẽ thê thảm biết bao.” Lời nói này nghe có vẻ rất bình thường nhưng ý nghĩa lại khiến ta suy ngẫm.

Lộ Phi cũng không ngoại lệ, vừa nghe xong chị ta thoáng chút sững người, nhưng chỉ là một cái thoáng qua trong giây lát.

Chỉ là cái giây lát này đều không qua được mắt của những người ở đây.
“Chị tin cảnh sát sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.” Lộ Phi thoáng mỉm cười, chị ta nhìn thoáng qua Từ Viễn và Lập Huân, nhẹ giọng chuyển đề tài: “Giáng sinh này chắc mọi người không được rảnh rang rồi.” Một câu nói bỗng có nhiều hàm ý khiến người ta chau mày.
Nói xong chị ta lại nhìn về phía các cô: “Cho chị gửi lời thăm hỏi đến Tâm Giao.” Sau đó liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Đợi Lộ Phi đi xa rồi, Du Nguyên bỗng lên tiếng: “Cậu nghi ngờ chị ta?”
Tiêu Tĩnh Lâm lắc đầu: “Không phải nghi ngờ, chuyện này nhất định có liên quan đến chị ta.”
Tiền Xuyến tiếp lời: “Lộ Phi này ngụy trang hay thật, nói chuyện với chị ta chẳng tìm được chút sơ hở nào.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể giải thích cho tớ biết một chút không?” Mặc dù đã đoán được một số việc xảy ra nhưng thấy ai cũng lấp lửng không mở lời khiến Du Nguyên không cách nào chịu nổi.
Tiêu Tĩnh Lâm và Tiền Xuyến còn chưa lên tiếng thì Lập Huân phía sau đã để lại một chữ rồi rời đi: “Ngốc.”
“Nè, chửi ai vậy hả?” Du Nguyên phản ứng rất nhanh, trừng mắt lớn.
Đáng tiếc Lập Huân đã không còn để ý đến cậu ấy nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Từ Viễn cũng ôm lấy Tiền Xuyến, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chuyện cũng giải quyết rồi, chúng ta đi thôi.”
“Hả? Em…” Tiền Xuyến chưa kịp nói xong đã bị Từ Viễn kéo tuột ra ngoài.
Du Nguyên thấy cảnh này liền bĩu môi: “Xì, có người yêu thì hay lắm sao? Tĩnh Lâm, hai chúng ta yêu nhau đi.” Cậu ấy nói xong còn nghiêm túc khoác vai Tiêu Tĩnh Lâm.
Tiêu Tĩnh Lâm làm bộ dạng buồn nôn cũng lười đẩy Du Nguyên ra: “Đi thôi, vào viện, đợi Tâm Giao.” Cô ấy thốt ra mấy từ rồi kéo Du Nguyên đi.
Lộ Phi không còn tâm trạng nào mà thưởng thức văn nghệ, vừa trở về xe, cô ta liền nhấc điện thoại ra gọi.
“Rốt cuộc các người đang muốn làm gì?” Lộ Phi vẫn giữ giọng bình tĩnh nhưng không phải hỏi mà là chất vấn.
Người kia nghe xong liền nhếch môi: “Tính làm gì ư? Câu này tôi đáng lẽ nên hỏi Vũ Văn tiểu thư mới phải!”
Lộ Phi cắn răng, không lên tiếng.
Đầu bên kia nhanh chóng đổi giọng: “Tôi đã đưa đồ cho cô, vậy mà cô lại xử lý không thông chuyện này.


Để Diệp Tâm Giao được cứu, cô lấy gì để bồi thường cho tôi?” Giọng nói trầm lạnh khiến người ta run sợ.

Ít nhất đối với Lộ Phi chính là như vậy.
“Tôi… Các người cũng không nói với tôi thuốc đó có tác dụng gây chết người.” Chuyện giết người thật sự là điều mà cô ta chưa từng nghĩ đến, cùng lắm cô ta cũng chỉ muốn cảnh cáo Diệp Tâm Giao, ai lại ngờ… Nếu như kế hoạch thành công thì sáng hôm sau chẳng phải Diệp Tâm Giao thật sự đã bị cô ta hại thành một cái xác khô luôn rồi sao?
“Hừ, nói với cô? Diệp Tâm Giao chết thật không phải càng đúng ý cô sao?”
Cô ta siết chặt di động: “Tôi là luật sư, các người muốn bảo tôi giết người?”
Đầu bên kia cười lạnh.
“Chuyện đêm nay cô làm không tính là giết người ư? Đừng giả giọng thanh cao như vậy chứ, Vũ Văn tiểu thư à, chuyện này đến cảnh sát cũng nhúng tay vào thì cô có chắc bản thân còn rút lui an toàn được nữa không?”
“Anh… Rốt cuộc tại sao các người lại muốn giết Diệp Tâm Giao?” Đây là điều mà Lộ Phi muốn biết nhất, cô ta vốn dĩ chỉ nghĩ đến thuốc có công dụng của thuốc mê bình thường thôi nhưng không ngờ nó lại là một chất cực độc.
Đầu bên kia nghe xong lại bật cười thành tiếng, giọng cười này vậy mà lại khiến Lộ Phi lạnh đến thấu xương, chị ta cắn răng hỏi: “Thứ anh đưa cho tôi rốt cuộc là loại thuốc gì?”
“Cô đoán thử xem…” Giọng đàn ông kéo dài khiến Lộ Phi không ý thức được sự sợ hãi, chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói kia truyền đến: “Thứ mà cô cho Diệp Tâm Giao uống sẽ khiến bản thân cô ta chết trong dơ bẩn, cô đoán xem, đó là gì? Ha ha ha…”
Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, giọng cười của gã đó trong không gian kín vẫn vang vọng rõ ràng.
Đột nhiên anh ta nói: “Chưa gì mà đã sợ đến như vậy rồi à? Chậc, cô nói xem… Sau này cô làm sao làm được việc lớn? Mau cầm điện thoại lên.” Giọng nói kia xông thẳng vào màng nhĩ Lộ Phi, câu nói cuối như một quả bom giáng đầu khiến sự hoảng loạn của cô ta phơi bày trong giây lát, theo bản năng cô ta quay người tìm kiếm xung quanh.

Tại sao chứ? Rõ ràng cô ta đang ở trên xe, tại sao lại…
Ngón tay Lộ Phi hơi run lên, cô ta giữ lại chiếc điện thoại bên tai.

Liền nghe thấy giọng nói thản nhiên kia.
“Cô không cần cảnh giác, tôi sẽ không vô vị đến nỗi đi rình mò phụ nữ, chỉ là… Xúc động của cô khiến người khác thật hưng phấn.”
Hít một hơi thật sâu, cô ta hỏi: “Anh… Anh muốn gì?”
“Muốn gì ư? Không phải đã nói rồi sao? Tôi giúp cô trừ khử tình địch.

Để Doãn Kỳ Thần mãi mãi thuộc về cô.”
“Đừng tưởng tôi không biết, anh ba lần bảy lượt muốn giết chết Diệp Tâm Giao, nói đi cô ta có quan hệ gì trong chuyện này? Chẳng lẽ cô ta biết được bí mật gì của các người cho nên mới muốn giết người diệt khẩu?” Lộ Phi gấp gáp hỏi.
“Lộ Phi, cô đi quá xa câu chuyện rồi đấy.” Người kia chợt trầm giọng.
Lộ Phi rùng mình.
“Chuyện hôm nay tự cô hãy thu xếp ổn thỏa, lần này cô không hoàn thành nhiệm vụ ngược lại còn lôi kéo bọn cớm tham gia vào.

Tốt nhất cô nên lo cho chính bản thân mình thì hơn, tìm một câu trả lời thỏa đáng nhất để thuyết phục King đi.” Nói xong câu này, gã ta liền cúp máy.
Hơi thở của Lộ Phi tựa như dồn dập, vội vứt điện thoại qua ghế phụ, cả người cô ta như gục hẳn xuống tay lái, chính cô ta không ngờ rằng sự việc sẽ đi đến bước đường này, càng không ngờ đến chuyện này sẽ kéo theo nhiều cảnh sát tham gia.

Rốt cuộc cô ta phải làm sao mới ổn đây? Cô ta không muốn bị bắt càng không muốn để mọi người phát hiện hành vi bất chính này của mình.
Định thần lại một chút, cô ta vội cầm lấy điện thoại bấm một dãy số rồi gọi đi.
Đầu bên kia chưa kịp nói gì Lộ Phi đã vội lên tiếng.
“Tìm người đến sở cảnh sát chuộc người, nhất định không để cô ta khai ra bất kỳ cái gì có liên quan đến tôi… Được, được… Chuyện này chỉ cần một người gánh là được, đúng vậy… Tạm biệt.”
Kết thúc cuộc gọi, lòng Lộ Phi cuối cùng đã nhẹ đi một chút, cô ta suy nghĩ một chút rồi lái xe rời đi.
Trong bóng tối, người đàn ông thâm trầm nhìn về chiếc xe vừa khuất dạng, anh ta nheo mắt lại, ánh nhìn ý vị có chút suy tư.
Mở di động, anh ta nhắn một tin: Cho người điều tra Lộ Phi.

Lúc Du Nguyên cùng Tiêu Tĩnh Lâm vội đến bệnh viện thì Diệp Tâm Giao cũng đã tỉnh rồi.

Cô ngồi dựa vào thành giường, thần sắc tuy nhợt nhạt nhưng giờ lại có chút ửng hồng.

Song khi nhìn thấy hai cô bạn thân của mình không hiểu vì sao gương mặt bỗng chốc lại đỏ bừng.
Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm vốn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để an ủi Diệp Tử, lại nghĩ nếu cô tỉnh lại cũng không thể xuất viện ngay được, phải cần tịnh tâm bồi bổ.

Nghĩ như vậy hai người liền ghé vào siêu thị gần đó mua một ít trái cây tươi thích hợp ăn vào buổi tối, ít nhất phải cố gắng bổ sung năng lượng cho cô bạn nhỏ.

Ai ngờ vừa vào đến cửa, đập vào mắt hai cô là gương mặt nõn nà tuy có chút tiều tụy nhưng vẫn đầy sức sống.


Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên nhìn nhau không biết nói gì.
Càng không ngờ hai cô lại gặp Tiền Xuyến và Từ Viễn ở đây, vốn tưởng đôi couple này đã tìm một nơi trăng thanh gió mát nào chuyện trò thâu đêm rồi, ai mà ngờ lại xuất hiện trong phòng bệnh của Diệp Tâm Giao sớm hơn hai người một bước chứ.
Lúc các cô đi vào trong phòng chỉ có mỗi Diệp Tâm Giao và Tiền Xuyến, Từ Viễn chạy ra ngoài mua thức ăn khuya cũng vừa lúc trở về.

Thấy hai người bọn cô cũng mỉm cười lịch sự.

Nói thật một điều trước đây Từ Viễn cũng là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ, Du Nguyên đương nhiên cũng từng là hoa si trong đó nhưng theo lời Tiêu Tĩnh Lâm nói, hoa si Du Nguyên có thái độ sống rất tích cực, biết người ta yêu rồi dù lòng đau như cắt, trước mặt vẫn cười như hoa.

Du Nguyên nghe thấy lời này còn chưa kịp phản bác thì Diệp Tâm Giao đã bồi vào một câu: Cậu đừng nói như cậu ấy nghĩa sĩ thế chứ, thực tế Du Nguyên nhà ta vốn là hoa si của tất cả các loại nam thần, mặt trắng đấy! Hết người này sẽ tới người khác thôi, việc gì Du Nguyên nhà ta phải buồn rầu.

Diệp Tâm Giao vừa nói xong một cái gối ngay lập tức phi thẳng tới chỗ cô, Tiêu Tĩnh Lâm và Diệp Tâm Giao sau đó đều nhịn cười, cũng không ai dám nhắc đến “tín ngưỡng nam thần” của Du Nguyên nữa.
Còn Du Nguyên lại nghĩ, trước đây bản thân si mê nhan sắc của Từ Viễn, lại còn tài chơi bóng của anh ấy, vậy mà sau khi anh ấy cùng Tiền Xuyến yêu đương, cậu ấy lại chẳng có cảm giác gì, giống như chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.

Đối với lời bộc lộ này, cả Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm đều đồn thời tiết lộ nguyên nhân là do Du Nguyên chưa yêu bao giờ.

Đối với những người con trai mà cậu ấy dùng hai từ si mê thực chất cũng chỉ là “thích” một loại thần tượng thôi.

Thần tượng chính là với không tới, nắm không được, họ có người yêu hay có gia đình đều được cả, còn fan chân chính sẽ nguyện ý cầu mong họ hạnh phúc thôi.

Còn cấp bật của Du Nguyên đến cả fan chân chính cũng không bằng, nhiều nhất là thấy người ta đẹp trai rồi thích thôi.
Đối với kết luận này, Du Nguyên tỏ rõ, sao cũng được, dù sao đối với cậu ấy Tiền Xuyến cũng giống như bạn.

Đối xử với nhau chân thành một chút cũng không có sao.
Ngược lại là Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm, năm lần bảy lượt bị cậu ấy chế giễu là yêu mà không dám tỏ tình.

Hai người nghe riết lại quen không thèm để ý đến lời khiêu khích này nữa.
“Tớ cùng lắm chỉ ở đây một đêm thôi, các cậu lại mua nhiều đồ như thế làm gì?” Diệp Tâm Giao thấy giỏ lớn giỏ bé thì không khỏi buồn cười, cô lại quay ra nhìn giỏ đồ mà Tiền Xuyến và Từ Viễn đem tới, dằn lòng bản thân làm sao xử lý hết đống đồ này trong một đêm đây?
“Còn không phải vì lo cho tình hình sức khỏe của cậu hay sao?” Tiêu Tĩnh Lâm đặt giỏ trái cây lên bàn, cô ấy cúi đầu tìm một chiếc rổ đựng nhưng không thấy, đành lấy tạm một chiếc túi giấy cứng đựng hoa quả để ra bàn cho mọi người.
“Diệp Tử ngốc, cậu lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng.” Du Nguyên thở dài, để hẳn túi đồ trên tay xuống, cậu ấy đi đến giường cô, hết sờ trán lại sờ mặt như một cái máy dò tìm.
Diệp Tâm Giao bị cậu ấy chọc cười, cô nói: “Đại luật sư, cậu khám ra bệnh của tớ chưa vậy?”
Du Nguyên liếc xéo cô một cái: “Khám ra rồi, là bệnh liều lĩnh.”
Một câu khiến mọi người bật cười.
Từ Viễn lúc này lại chen ngang: “Được rồi, có thức ăn khuya ở đây, các cô có thể từ từ thoải mái ăn.” Nói xong anh ấy liền bày ra rất nhiều đồ ăn, tám chín phần đã đoán được Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên thế nào cũng tới đây, cho nên đã mua rất nhiều thức ăn khuya cho bọn họ.
“Đúng đó, mọi người mau ăn đi đừng phụ tấm lòng của anh ấy.” Tiền Xuyến mỉm cười, có thể thấy trông cô ấy rất vui vẻ.
Ba cô gái còn lại nhìn thấy cảnh này cũng cười tủm tỉm.

Không ai hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mọi người tự ngầm hiểu sự tình tiến triển như thế nào.
Đúng lúc mọi người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra.
Doãn Kỳ Thần bước vào nhìn mọi người đông đủ cũng không thấy ngạc nhiên.

Anh thản nhiên đi đến bên cạnh Diệp Tâm Giao, đưa tay sờ trán cô, cất giọng mềm mại: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Câu nói này người ngoài nghe thì hiểu rằng anh đang hỏi đến tình hình sức khỏe của Diệp Tâm Giao, nhưng hành động của anh lại khiến mọi người chợt liên tưởng sâu xa.

Cũng không biết Doãn Kỳ Thần đã đá động vào dây thần kinh cảm xúc nào của Diệp Tâm Giao mà mặt cô bất giác lại đỏ như lò than nóng.
Cô đằng hắng: “Không, không có gì.”
“Này, cậu còn sốt hả? Sao mặt đỏ thế kia?” Tiêu Tĩnh Lâm vốn dĩ đang gọt táo, chợt thấy gương mặt đỏ như vỏ táo của cô thì cất giọng hỏi thăm.
Cô còn chưa trả lời thì Tiền Xuyến đã lên tiếng: “Ây, cô nhìn lầm rồi, không phải đâu.” Ngữ điệu của Tiền Xuyến rất thản nhiên, nhưng câu giải thích này nghe sao cũng kỳ lạ quá thể.
Du Nguyên nâng mặt cô lên, quan sát một lúc rồi nghiêm túc nói: “Xem ra là… Dây hướng tâm bị lệch rồi.”
Diệp Tâm Giao: “…”
Tiêu Tĩnh Lâm nghe vậy liền hiểu ngay, cô ấy phì cười, còn là hướng tâm bị lệch gì chứ rõ ràng là các tế bào xảy ra sự thay đổi lớn về điện hóa đấy chứ.
Ý là nói Diệp Tâm Giao đỏ mặt do sự biến đổi nơron từ dây thần kinh cảm giác, Tiêu Tĩnh Lâm lại lý giải theo kiểu Diệp Tâm Giao bị hưng phấn quá độ.
Trong phòng đều là con gái, vì vậy Doãn Kỳ Thần và Từ Viễn đành lui ra ngoài để tạm không gian riêng cho các cô gái, hai người đàn ông cao lớn cứ như vậy sánh vai nhau đi dạo ngay khuôn viên bệnh viện, nghĩ thôi cũng đã đủ nổi bật lắm rồi.
Hai người dừng lại ở một băng ghế cách phòng bệnh không xa, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng của căn phòng.
Từ Viễn châm một điếu thuốc, Doãn Kỳ Thần không hút, anh chỉ im lặng nhìn vào cửa sổ phòng bệnh.

Qua ánh đèn anh thấy cô đang nói cười với bạn mình, dáng vẻ sức sống dường như đã trở lại.

Đúng vậy, anh thích nhất chính là dáng vẻ này của cô, dịu dàng thoải mái khiến người ta yên lòng.
Từ Viễn cũng nhìn về bên đó, có lẽ anh ấy cũng đang ngắm nhìn cô gái của mình, đợi thuốc còn hơn nửa, anh ấy chợt lên tiếng.

“Nhìn biểu hiện của cậu, đây là quyết định rồi sao?”
Anh im lặng một chút, ngữ điệu thản nhiên: “Phải, quyết định rồi.”
Có vẻ như Từ Viễn cũng không quá ngạc nhiên đối với câu này, anh ấy nhún vai tiếp tục hút thuốc.
Doãn Kỳ Thần tựa lưng ra ghế, hỏi: “Chuyện tối nay cậu có suy nghĩ gì?”
“Hiện tại không nói nhưng ba lần bảy lượt đều như vậy cậu không thấy lạ sao?” Từ Viễn tắt điếu thuốc, anh ấy nhướng mày về phía phòng bệnh, nói với vẻ thản nhiên.
Doãn Kỳ Thần biết anh ấy muốn nói gì, đúng vậy, từ lúc anh gặp được Diệp Tâm Giao, anh đã có thể nhận ra xung quanh cô luôn tồn tại những mối đe dọa.

Mức độ thậm chí đã vượt qua sự tưởng tượng của anh.

Lần đầu gặp cô, lần thứ hai, thứ ba gặp cô, anh đều nhìn thấy một Diệp Tâm Giao kiên cường đối chọi với nguy hiểm.

Anh không biết liệu những nguy cơ đang tồn tại này có phải có liên quan đến chính khách hay không, vì lý do này anh đã chần chừ, chần chừ với tình cảm của chính mình, chần chừ để cô ở bên cạnh mình.

Chính bởi vì anh biết bản thân đang đi trên một đầm lầy, nếu không cẩn thận có thể bị nuốt chửng vào đó bất cứ lúc nào.

Anh không nên liên lụy cô, nhưng bây giờ anh lại sợ, sợ cô giống như hôm nay, rời khỏi tầm mắt của anh, khiến anh không tìm được cô.
“Cậu không định điều tra chuyện của Diệp Tâm Giao sao? Từ Viễn nhả một hơi khói trắng: “Ý tôi chính là thân phận của cô ấy.”
Doãn Kỳ Thần trầm mặc không lên tiếng.
Lúc nãy Lập Huân đã đến bệnh viện tìm anh, cả Lập Huân và Từ Viễn đều có chung suy nghĩ, đó chính là thân phận của Diệp Tâm Giao.
Anh không muốn để họ đoán mò, chỉ đơn giản không muốn nghĩ tới.

Chuyện này không chỉ liên quan đến chính khách, đến cảnh sát, mà còn liên quan đến người phụ nữ của anh.

Cô ba lần bốn lượt bị đem ra làm mục tiêu cho Solomon, ngoài khả năng thân thế thì thật tình anh không cách nào nghĩ tiếp.
“Thứ thuốc mê mà bọn chúng tiêm vào người cô ấy có thành phần ma túy tổng hợp, mặc dù thành phần đã được hóa giải nhưng vẫn không loại trừ việc bọn chúng đã gây ra.” Doãn Kỳ Thần nhìn qua Từ Viễn: “Cậu nói xem thành quả mà bọn chúng muốn có là gì?”
Từ Viễn là một luật sư, vừa theo học chương trình học vị tiến sĩ vừa thụ lý một số vụ án lớn nhỏ bên ngoài.

Mấy năm trước anh ấy đã tìm hiểu về vụ án giết người bằng lời nguyền của tổ chức Solomon, đây là vụ án được giới chuyên môn cho rằng bất khả thi.

Một đoạn video clip ghi lại quá trình nạn nhân tự sát, không có bất kỳ manh mối nào tại hiện trường thử hỏi cảnh sát phải làm sao điều tra phá án? Đây là một nan đề khó cũng là một mục tiêu phấn đấu của Từ Viễn lúc bấy giờ, chính vì vậy mà anh ấy đã chạy theo tư liệu Solomon hết chừng ấy năm, mục đích chính là phá giải lời nguyền.

Nói cách khác ngay cả Doãn Kỳ Thần và Lập Huân đều không hẹn mà cùng nhau cuốn vào vụ này.
Từ Viễn từng có nghi ngờ Diệp Tâm Giao, hay nói cách khác những mối nguy hiểm xung quanh cô đều khiến anh ấy nghi ngờ.

Nhưng Diệp Tâm Giao lại là người phụ nữ mà Doãn Kỳ Thần chọn, thân là bạn anh họ không thể tự ý vượt quyền điều tra, cùng lắm chỉ là lẳng lặng xem xét các mối quan hệ xung quanh của cô.

Tuy nhiên điều khiến tất cả vừa thở phào vừa khó hiểu đó chính là Diệp Tâm Giao có gia cảnh trong sạch hoàn toàn không có bất kỳ liên quan nào đến người của tổ chức.

Vì vậy, hướng điều tra lại đi vào ngõ cụt.
Đến hôm nay, khi Doãn Kỳ Thần hỏi câu này, trong lòng anh ấy đột nhiên lại vang lên một ý nghĩ: Thành quả của ma túy là tuyệt vọng.

Bọn chúng muốn Diệp Tâm Giao tuyệt vọng, thậm chí muốn dùng ma túy khiến cô chết trong tuyệt vọng.

Đây chẳng phải là thái độ trả thù sao?
Từ Viễn liếc nhìn Doãn Kỳ Thần, khẽ thở dài, người đàn ông này dù không nói nhưng lúc nào cũng mang theo sự cố chấp của bản thân đối với người phụ nữ của mình.

Anh ấy thừa biết Doãn Kỳ Thần làm tất cả chỉ để loại bỏ sự nghi ngờ của mọi người dành cho Diệp Tâm Giao, anh không muốn cô khó xử, càng không muốn cô đau lòng.

Người đàn ông vừa cứng nhắc vừa cố chấp này đúng là hàng hiếm có một không hai.
Nghĩ một chút Từ Viễn bèn chuyển đề tài.
Anh ấy đưa ra nghi hoặc: “Cậu nghĩ nhà Vũ Văn có liên quan đến chuyện này không?” Ai cũng thầm đoán được Lộ Phi chính là kẻ gây án, có trách thì trách cô ta dùng quá nhiều thế mạng, cho nên vẫn không tìm ra sơ hở của cô ta nhưng Lộ Phi là thiên kim tiểu thư của nhà Vũ Văn, chuyện này không thể tránh khỏi có liên quan.
“Kế hoạch lần này không liên quan đến nhà Vũ Văn.” Doãn Kỳ Thần nói, ý của anh rất đơn giản, lần này là do Lộ Phi đơn phương hợp tác.

Còn về nhà Vũ Văn có liên quan đến tổ chức Solomon hay không thì đó lại là chuyện khác.
Nhưng chuyện lần này bại lộ, chắc chắn người của chúng sẽ tăng cường cảnh giác, không thể không thừa nhận, đối với một tổ chức hung ác và tàn bạo như Solomon, cảnh sát cũng phải tàn nhẫn và hung hăng không kém.
“Nhắc cậu một câu.”
Doãn Kỳ Thần ngước nhìn Từ Viễn, đợi anh ấy lên tiếng.
“Kỹ năng tán gái của cậu quá tệ.” Nói xong anh ấy liền phủi mông đi trước.
Doãn Kỳ Thần: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc