BÁ VƯƠNG


Toàn trường rơi vào tĩnh lặng hầu như thế giới đang chia làm hai phe.

Một phe phòng VIP và một phe thường dân.

Mà thực tế là chỉ có mình Vũ Hạo mà thôi.
" Tiểu tử , lão phu biết ngươi có tiền nhưng tiền thì cũng phải sống mới có thể tiêu được " Lão già đi cùng thanh niên Phan Nhật kia cười lạnh.
" Liên quan đến lão à , có ngon thì vào mà tranh với tiểu gia " Vũ Hạo cười khinh bỉ đáp.
" Hừ , miệng lưỡi trơn tru.

Hy vọng ngươi có thể vẫn giữ thái độ đó khi đi ra khỏi đây ".

Ánh mắt lão nhìn Vũ Hạo như nhìn một người chết vậy.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào trong khoảng lặng.

Đám người đều dùng ánh mắt cổ quoái nhìn về phía người thanh niên vẫn còn đang ngồi ung dung thưởng thức trà ở kia.
" Ồ sao nhìn ta vậy không ai đấu giá nữa sao " Vũ Hạo cổ quái nhìn lại đám người.
" Ngươi nói xem liệu có ai đi đấu giá cùng với một người sắp chết hay là không ? " Phan Nhật cười khinh bỉ nhìn Vũ Hạo.
" Ồ ...!thật sao? Thanh Hằng quản lí mời nàng công bố kết quả.

" Vũ Hạo hướng thân hình lả lướt kia của Thanh Hằng mà nói.
Cốc...!cốc...!cốc
" Vậy tiểu nữ xin công bố viên đá này thuộc về vị công tử đằng kia ".

Sau một hồi công tác thủ tục cuối cùng cô lại nói.
" Cảm ơn toàn thể quí vị đã đến và dành thời gian cho buổi đấu giá ngày hôm nay của Đại Nam Thương Hội.

Chúc quý khách có một ngày mới vui vẻ và thượng lộ bình an " Thông báo kết quả xong thì Thanh Hằng cũng khẽ khom người lui xuống quảng trường.
" Tiểu tử hy vọng ngươi có thể bình yên dời đi " Lão già và Phan Nhật ném ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía Vũ Hạo.

Rồi dần dần đi về phía đại môn.
Đám người vẫn lục đục rời đi , trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong vào màn kịch sắp sửa diễm ra.
...
" Đinh , chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ Đoạt Đá Ngũ Sắc, thưởng một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ.


" Đá ngũ sắc tới tay, âm thanh hệ thống vang lên.
Vũ Hạo cũng không ngờ có thể đoạt được dễ dàng như vậy thậm chí cậu còn mua một ít công pháp hay pháp bảo để dùng trong việc tranh chấp đấu giá.

Nhưng xem ra là không cần thiết nữa rồi.
" Mấy tên khọm này có thể chắc chắn giết được mình hay sao mà lại lộ ra vẻ tự tin vậy nhỉ.

Thậm chí còn không buồn tranh chấp với mình luôn, cứ như thể đồ trên người mình là đồ trong tầm tay của bọn chúng vậy " Vũ Hạo lộ vẻ cổ quoái .
Cộp .....cộp...!cộp
Bỗng có ba tiếng bước chân chậm dãi đi tới trước người Vũ Hạo.
" Vị công tử này chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch hay không " một thanh âm trong trẻo vang lên trước người Vũ Hạo.
Cậu hơi ngửng đầu lên nhìn thấy ba thân ảnh hai trẻ một già, hiển nhiên người nói vừa rồi là vị thiếu nữ chân dài kia.

Nàng không ai khác là Tống Mỹ Uyển tiên tử trong lòng của vô số thanh niên chưa trải sự đời ở Hạ Du.
" Ồ giao dịch sao .Nếu như cô muốn nói mua lại viên đá kia hay là bí pháp kia thì cô có thể đi rồi.

" Vũ Hạo lập tức dồn đối phương vào thế khó khiến cho sắc mặt của ba người hơi cứng lại.
" Công tử quả thực là một con người thẳng thắn.

Nhưng tại hạ tới không phải vì 2 thứ kia, mà là vì muốn trao đổi lợi ích.

" Mỹ Uyển mỉm cười nhìn vào lớp mặt nạ trên mặt Vũ Hạo như muốn khám phá gương mặt thật của cậu vậy.
" Tống cô nương có thể nói rõ hơn " Vũ Hạo chỉ nhẹ nhàng đáp hiển nhiên cậu cũng rất có hứng thú với hai từ lợi ích mà cô nói ra.
" Sắp tới khoảng 2 tháng nữa sẽ mở ra thượng cổ cấm địa ở Hoa Lư , điều này hẳn là công tử cũng biết " Mỹ Uyển hơi dừng lại nói.
" Thượng cổ cấm địa lần này mở ra chỉ giới hạn cho những tu sĩ dưới Kim Đan trở xuống mới có thể vào.

Và lần này tôi mong muốn là kết minh cùng với các hạ, trong lần tham gia tới này.

Còn về lợi ích ở trong đó thì chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng.

" Mỹ Uyển mỉm cười thân thiện chìa tay ra như muốn làm dấu hợp tác.
" Thành thật mà nói kết làm đồng minh với một người vừa tài giỏi và sinh đẹp như Tống cô nương không phải là một phương án tồi."
" Nhưng thứ nhất chúng ta còn chưa biết gì nhau mà đã kết làm đồng minh đây là điều mà tôi không hề mong muốn.


"
" Thứ hai tôi đã hứa với lão bà của tôi là sẽ giúp nàng trong lần tham gia tới, cho nên lời hợp tác này của Tống cô nương tại hạ xin phép được từ chối "
Vũ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu nói, xoay người định dời đi thì tiếng nói của Tống Mỹ Uyển vọng lại.
" 3 lần "
" Vậy thì 3 lần trợ giúp thì sao.

Nếu như công tử có gặp chúng tôi lúc khó khăn công tử có thể ra tay trợ giúp chúng tôi 3 lần có được hay không " Tống Mỹ Uyển dơ ba ngón tay nhìn vào Vũ Hạo nói.
" Này cô nương ta nói với cô cái này , Cô đã là Trúc Cơ trung kì nửa bước đã là Hậu Kì rồi mà cô lại yêu cầu hợp tác với một Trúc Cơ sơ kì như tôi thì cô thấy có bất hợp lý hay không " Vũ Hạo sắc mặt cổ quái nói.
" Trực giác , là trực giác cho tôi biết cậu rất mạnh.

Đứng trước cậu tôi có cảm giác như đang đứng trước một con quái vật thực thụ đang ngủ say vậy " Mỹ Uyển không hề che dấu mà trực tiếp nói thẳng.
" Tuỳ cô thôi , nhưng nếu có gặp thì tôi sẽ nhất định sẽ giúp nhưng về số lần còn phải xem tâm trạng của lão bà nhà tôi có đồng ý hay là không nữa.

Cáo từ " Vũ Hạo trực tiếp xoay người dời đi.
thấy thiếu niên đi xa Mỹ Uyển nói vọng lên về phía Vũ Hạo.
" Có cần chúng tôi ra mặt với đám người bên ngoài hay không " Nhưng hiển nhiên không có hồi âm .
" Tỷ , sao tỷ lại coi trọng tiểu tử này vậy.

Nhìn qua hắn chỉ có bằng tuổi đệ , tu vi cũng chỉ ngang đệ mà thôi " Thanh niên đi cùng nhỏ giọng nói với cô.
" Hừ , ngươi thì biết cái gì chứ.

Không tu luyện suốt ngày lông bông thật không có tiền đồ " Không thèm để ý thanh niên cô trực tiếp đi về hướng đại môn mà đi tới.
...
Gần tới đại môn, Vũ Hạo đã cảm giác được có hàng chục luồng sát khí và bao gồm cả thần thức đang tản ra xung quanh hướng đại môn Đại Nam thương hội.

Hiển nhiên là đám người Phan Nhật kia đang chờ mình lộ diện.
Vũ Hạo khinh bỉ không thôi , thứ nhất bọn chúng không biết tướng mạo , hình dáng của mình ra sao và ngay cả giọng nói trong lúc giao dịch thì mình cũng đã cố tình làm khàn giọng đi .
Thứ hai với trình độ của cậu như bây giờ thì có quá nhiều chiêu bài giữ mạng và chạy chốn.

Cậu có thể trực tiếp vào Bá Vương Điện lặng lẽ chạy trốn, tránh khỏi thần thức của lũ Kim Đan này là điều quá dễ dàng.

Và hơn hết cậu muốn thử nhiệm Dạo Bước Thời Không xem hiệu quả của nó như thế nào.

" Dạo Bước Thời Không " Vũ Hạo trầm giọng hô, thoáng chốc một thông đạo vòng xoáy không gian đột nhiên hiện ra Trước mặt Vũ Hạo , không chần chừ lập tức bước vào trong chốc lát cả người cậu biến mất ngay tại chỗ.
...
Bên ngoài đại môn , trước cửa Đại Nam Thương Hội.
Đám cường giả âm thầm chờ đợi kịch hay sắp diễn ra.

Hai người Phan Nhật và lão già kia thì không thèm che dấu trực tiếp đứng trước cửa đại môn mà chờ đợi.

Mỗi người lạ mặt và có vóc người tương tự Vũ Hạo đều được cả hai kiểm tra qua một lần.

Hiển nhiên đây là muốn ra oai, thể hiện uy phong trước bàn dân thiên hạ.
Lúc này phía bên kia đường một thanh niên trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú, vóc người cao dáo đang hiên ngang đi về hướng một nhóm người đang nghị luận bàn tán.
" Vị huynh đài này cho tại hạ hỏi đây rốt cuộc là xảy ra đại sự gì mà lại tập chung nhiều người ở nơi đây vậy.

" người thanh niên trẻ tuổi kia hơi chắp tay mở miệng hỏi.
" Vị huynh đệ này chắc là mới tới rồi, hôm nay là ngày mở ra phiên Đấu Giá Hội của Đại Nam Thương Hội.

Tụ tập rất nhiều cường giả ở các tông môn lớn nhỏ ở quanh khu vực Hạ Du này "
" Nhưng hôm nay trong lúc đấu giá lại xuất hiện một gia hoả không biết sống chết liền một lúc đắc tội với hàng loạt các thế lực lớn tham gia lần này.

"
" Hầy , đắc tội có là gì ta còn nghe nói tên này còn là một phú hào nữa cơ.

Trên người của gia hoả này còn là rất nhiều đồ tốt đấy "
" Ta là người tham gia vào lúc đó nên ta biết hắn ta còn một hơi xuất ra 1 quyển thiên cấp và vài chục cực phẩm linh thạch để mà quy đổi cơ mà "
" Trên người hắn rất có tiền đấy ...!"
Đám người mỗi người một câu , nghị luận cực kì sôi nổi.

Khiến sắc mặt thanh niên trẻ tuổi kia trở nên cổ quái.
" Đám người đằng kia là đang chờ đợi tên gia hoả kia ra để mà giết người cướp của đó "
" Haizz đúng là Thất Phu Vô Tội , Mang Ngọc Có Tội mà "
Đám người nghị luận cực kì sôi nổi hiển nhiên là chủ đề nghị luận là Vũ Hạo.
...
Trước của đại môn.
" Hừ còn chuột nhắt này chẳng lẽ sợ quá nên không dám đi ra hay sao " Phan Nhật hơi không kiên trì nói.
" Ta thấy tên này chỉ có mạnh miệng lúc ở bên trong mà thôi "
" Hay là hắn ta đang van nàn nhờ sự bảo hộ từ Đại Nam Thương Hội " Đám người cổ quái nói.
" Hừ các ngươi đúng là ếch ngồi đấy giếng không biết cái gì cả.

Đại Nam thương hội là tổ chức không xen vào mấy việc tranh chấp, không màng thế sự cho nên hắn ta không thể nào nhờ cậy đến sự giúp đỡ của Thương Hội được.


" Lão già đi cùng với Phan Nhật trầm giọng nói.
" Ta thấy hắn đang chui rúc một xó nào bên trong đó mà run rẩy lên không ngừng ấy chứ.

" Một vài người khinh bỉ nói.
" Biết đâu hắn ta đi rồi cũng nên " Bỗng nhiên một giọng nói trẻ trung vang lên khiến cả đám người đều đờ ra.
" Hừ ranh con ngươi thì biết cái gì...!chẳng nhẽ hắn còn có thể dời đi mà chúng ta không biết hay sao ? " Lão già trợn mắt nói.
" Đúng vậy , đúng vậy hắn có ba đầu sáu tay cũng khó tránh được khỏi cảm giác thần thức của chúng ta."
" Tiểu huynh đệ ta nghĩ ngươi nên rời xa nơi này một chút để tránh bị tai bay vạ gió "
Một đám người nhao nhao phản bác ý kiến của thiếu niên kia nói.
Sắc mặt của thanh niên kia càng lộ ra vẻ cổ quái.

Con mẹ nó ta nhắc các ngươi là cái tên các ngươi chờ đã đi rồi mà các ngươi còn không tin.

Đúng là một lũ gà mờ mà còn ra vẻ à.
...
Trước cửa đại môn có ba thân ảnh chậm dãi bước ra , hiển nhiên nhóm người này nhóm người Tống Mỹ Uyển.
Khi đi về phía đại môn cả ba người khẽ nheo mắt lại hiển nhiên bị thần thức xunh quoanh bao phủ làm cho không thoải mái.
" Hừ ...!làm càn, người của Thanh Vân Tông ta mà các ngươi cũng dám tra xét " lão già đi cùng Tống Mỹ Uyển khẽ vận tu vi kim đan hậu kì của mình , trầm giọng nói.
" Thanh Vân tông các hạ chớ có hiểu nhầm , chúng ta chỉ muốn tìm tên không biết sống chết kia mà thôi " Đám người nhao nhao nói hiển nhiên là sự chọc vào ổ kiến lửa Thanh Vân Tông này.
" Hắn ta đã rời đi rồi , rời đi trước cả chúng ta " Mỹ Uyển đứng ra nói.
Đám người lộ ra vẻ cổ quái , nếu không phải biết rằng tên tiểu tử kia có đắc tội với các nàng.

Thì chúng nhân thực sự cho rằng là đám người Mỹ Uyển là cố tình bao che.
" Lý nào lại như vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia có thần thông gì che mắt được chúng ta sao.

Tìm các ngươi lập tức đi tìm , trên người tên này cực kì nhiều đồ tốt nếu tìm được thì chúng ta lập tức phát tài.

" Đám đông ứng tiếng hô hào lập tức tản ra bốn phía xung quanh.
Nhìn thấy cả đám tản ra , lúc này thanh niên tuấn tú nọ cũng lộ ra nụ cười khinh bỉ, vội vàng rời đi khỏi tầm mắt của đám người lập tức biến mất.
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ : &LT3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3


Bình luận

Truyện đang đọc