BÀ XÃ, EM KHÔNG NGOAN

Malaysia, resort Genting.

Những ngọn đèn rực rỡ vừa sang lên, tỏa ánh sáng xinh đẹp, casino lừng danh trên cao nguyên vẫn đông đúc như trước, tiếng người huyên náo.

Nhưng mà, trong đại sảnh chỉ cho phép hội viên có thẻ vàng vào, đêm nay sẽ diễn ra một tiết mục có hơi khác với ngày thường.

Bởi vì một cuộc đấu giá ngầm sắp diễn ra ở đây, những vị khách đang ngồi đây không thể nghi ngờ chính là danh môn vọng tộc đến từ khắp nơi trên thế giới – trùm dầu mỏ, trùm súng ống đạn dược, gia tộc chính khách, người thừa kế những tập đoàn lớn.

Ngọn đèn tụ lại một góc, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Người dẫn chương trình mặc vest thẳng thớm bước lên võ đài: “Vô cùng vinh hạnh vì đêm nay có thể cùng các vị hưởng thụ bữa tiệc tinh thần có một không hai này, có câu hương vị của thắng lợi quả thật là rất ngọt ngào, nhưng hơn thế nữa, có lẽ trong giây phút đó, sự nuối tiếc cũng nối gót. Phải hết sức cẩn trọng quyết định đình chiến hay tiếp tục khiêu chiến mới có thể tận hưởng vui sướng thắng lợi. Lúc này, tôi thành tâm mong muốn các vị khách ở đây đêm nay có thể thắng lợi trở về.”

Tiếng vỗ tay như sấm dưới đài khiến người dẫn chương trình tươi cười, nghênh đón tiếng đàn dương cầm du dương cùng vũ công dáng người uyển chuyển.

Trong bữa tiệc VIP này, Simon quay đầu lại nhìn người đàn ông tao nhã đang xem danh mục đấu giá ngồi bên phải lão, cười chân thành nói: “Cảm thấy hứng thú chứ?”

Nam Khôn khép bảng danh mục lại, cũng không trực tiếp trả lời ông ta, chỉ hời hợt nói một câu: “Cũng không tồi.”

Rất không tồi, nhưng mà người này cũng vẫn không vừa ý.

Sự vui vẻ trong mắt Simon vẫn không giảm, đã từ từ thêm vào một chút gian xảo: “Hôm nay tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà khác, lát nữa dù có thế nào cậu cũng hãy nể mặt tôi một chút đấy.”

Đã nói đến mức này, mặc kệ Simon có tặng món quà gì, nếu Nam Khôn từ chối nhận thì rõ ràng là không muốn nợ Simon, dù có là đứa ngốc cũng biết phía sau món quà này của Simon ẩn chứa hàm ý.

Đã nhiều năm hai nhà vẫn anh đi đường quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Lần này nếu không vì Nam Khôn đã gặp một số rắc rối với người chú hai thì cho dù Simon có mua lại toàn bộ vật phẩm đêm nay tặng hắn, Nam Khôn cũng không có hứng thú lãng phí thời gian ở đây.

“Để ông hao tâm tổn trí rồi.” sau một lúc trầm ngâm hắn khẽ vuốt cằm nhìn Simon bụng dạ khó lường, ôn hòa biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Khóe miệng Simon hiện lên nụ cười: “Tôi phải biết ơn vì cậu đã nhận món quà của tôi mới phải.”

Tiết mục góp vui trên sân khấu đã sớm chấm dứt trong cuộc hàn huyên của hai người, người dẫn chương trình dung giọng nói bao hàm tình cảm mãnh liệt giới thiệu với các tân khách về chiếc đồng hồ quân sự được cải tiến mới nhất của quân đội Mỹ.

“Chắc hẳn các vị ngồi đây đại bộ phận đều đã biết rõ về chiếc đồng hồ thông minh này, nhưng xin cho phép tôi giới thiệu với các vị thêm một lần nữa. Kanbo, chẳng những nó có đủ những chức năng thông thường mà còn là chiếc đồng hồ Sniper (bắn tỉa) tiên tiến nhất thế giới. Sự tính toán chính xác góc lệch của đường đạn đã khiến cho nó trở thành một tay súng bắn tỉa hoàn toàn xứng đáng trở thành một trợ thủ đắc lực…”

Thổn thức, tất cả ánh mắt của mọi người dưới đài đều tập trung vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay người mẫu.

Người dẫn chương trình cười cười, tiếp tục thả mồi câu: “Không chỉ có thế, chiếc đồng hồ này còn có thể xác định độ ẩm không khí, áp suất khí quyển cùng với chấn động vô cùng nhỏ trong phòng, nó xứng danh là một thiết bị di động thông minh, tính năng chặn thiết bị theo dõi của nó có thể so sánh với kĩ thuật EMP tiên tiến nhất, cũng không hề thua kém…”

Simon bưng ly nhấp một ngụm tequila, không them để ý nói: “Hẳn là Rini sẽ rất hứng thú với thứ này.”

Nam Khôn từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt liếc nhìn qua Issa Bayrou Rini – một tên bạo chúa của quần đảo Solomon.

Sự kiện hải tặc Somalia tháng trước, nếu không có Rini cùng Simon giật dây thì chú hai của hắn có mười lá gan cũng không dám lừa dối cả nhà họ Nam vụng trộm kiếm thêm vài “khoản thu nhập khác”, về sau cũng bị hải tặc Somalia cướp sạch, để cho Simon nhặt được món lời lớn, làm hại hắn vừa mới tiếp nhận Xích Thủy đã bị người khác khống chế. Món nợ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đòi lại sạch sẽ từ lão hồ ly này!

Mọi người không ngừng phấn khích theo từng mức giá người dẫn chương trình nói ra.

Như Simon dự liệu, cuối cùng Rini thành công giành lấy Kanbo cùng kĩ thuật bí ẩn sau lưng nó với giá 3,5 triệu đô.

Không khí náo nhiệt vẫn tiếp tục, những vật phẩm quý hiếm rực rỡ muôn màu, đương nhiên, giá cả cũng cao ngất ngưởng.

Có trời mới biết viên kim cương Black Barron năm ngoái đã được một phú thương Congo mua với giá 6 triệu đô, hôm nay tại sao lại xuất hiện ở đây, còn có bức tranh nổi tiếng “Bí mật hậu cung”, năm 2007 báo chí Nga đã trả lại bức tranh cho bảo tàng, mà giờ khắc này nó lại hoàn chỉnh xuất hiện ở Genting. Không thể nghi ngờ, nó tuyệt đối không thể là đồ dởm.

Thời gian trôi đi, lại một vật phẩm trân quý bị một vị khách dưới đài bỏ vào túi.

Ngọn đèn trên đài tối dần, không khí tạm lâm vào tĩnh lặng, trên đài, bốn vệt sáng khiến cho chân dung một người đàn ông tráng kiện mang theo một hộp thủy tinh kì lạ xuất hiện mờ ảo.

Ngọn đèn đột nhiên lóe sáng, một thiếu nữ xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ, dùng tư thế thục nữ ngồi trên người chàng trai.

Áo gấm thêu hoa bao lấy thân hình không thể dung từ đẹp mắt để hình dung, bởi vì đó là kết quả của tiêu chuẩn quá mức nghiêm mật.

Mọi người đều biết, từ nhiều năm trước Rini đã bắt đầu hợp tác cùng Simon và mafia Nhật Bản, đầu cơ buôn bán súng ống đạn dược, buôn bán “vật cưng”, giống như thứ đang được đấu giá, phàm là sản phẩm vật cưng diễm lệ như thế, tám phần mười đều được đấu giá ở chỗ tên bạo chúa kia.

Nghe nói, tất cả vật cưng của hắn trước khi được bày bán đều được “tạo hình” tỉ mỉ – phẫu thuật da có thể làm cho làn da của những thiếu nữ kia trở nên trẻ trung non mịn bóng loáng, thủ thuật ghép xương có thể làm cho thân thể của những sủng vật kia đạt đến tỉ lệ hoàng kim.

Cách tạo hình cực kì bi thảm tra tấn kia, bất kể có hình dung thế nào cũng không đủ để hình dung ra vẻ đẹp của họ.

Không khí dần nóng lên khi người dẫn chương trình giới thiệu mỹ nhân kia, rồi lại bắt đầu cười rộ lên: “Tiếp theo xin cho phép tôi lọng trọng giới thiệu vơi các vị, đêm nay, bảo bối được chờ mong nhất của chúng ta – Aki đến từ nước Z, cô là đứa con cưng của Thượng Đế, bảo bối trải qua quá trình giáo dục tốt nhất, một công chúa chính thống đáng tự hào, từng lỗ chân long trên người cô đều đã trải qua quá trình “tạo hình” tỉ mỉ được chúng tôi ủy thác…”

Chỉ một câu đã khơi gợi ngàn làn sóng, lời nói của hắn còn chưa dứt thì dưới đài đã tràn ngập tiếng hít thở phấn khích.

Ánh sáng mập mờ chiếu vào Aki bị quần áo che lấp da thịt trắng như tuyết, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác khiêu khích yêu dị.

Vẻ xinh đẹp không thể bắt bẻ gì của cô được ngọn đèn chiếu rọi không ngừng kích thích thần kinh thị giác của những người dưới đài.

Nam Khôn cả đêm không lên tiếng cũng vẫn không nói gì nhìn chằm chằm về hướng sân khấu, nhưng vẻ chán ghét khó nhận ra trong đáy mắt cho thấy hắn đã tiên đoán được chuyện gì đó không tốt – “thương phẩm” đang được đấu giá đêm nay không hề có trong danh sách, nhưng hắn cam đoan, tất cả mọi người ở đây không hề xa lạ với loại thương phẩm này, thậm chí càng hiểu rõ hơn, nói không chừng một nửa số người ở đây đến chỉ vì món thương phẩm này.

Đêm nay, trong này, nhân quyền chỉ thuộc về những nhân vật nổi tiếng hay hậu duệ của nhà quý tộc.

Nếu không cũng sẽ không có cuộc đấu giá không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, càng không có Issa Bayrou Rini vốn đã bị phanh thây xẻ thịt vẫn bình yên đứng ở đây. Hắn biết rõ những chất kích thích cùng những tế bào ung thư sẽ phá hủy hệ thống miễn dịch cùng hệ thần kinh của những vật cưng này nhưng vẫn không chút nương tay gắn “nô tính” vào sâu linh hồn của những vật cưng, làm cho những vật cưng trở nên cực kì nghe lời, cũng rất dễ chết yểu – bằng không làm sao hàng của hắn có thể bán ra ngoài được.

Nam Khôn chưa từng cảm thấy mình là chính nhân quân tử gì nhưng cũng thật sự không thể vỗ tay tán thưởng với cách mua bán táng tận lương tâm này của Rini.

Nhưng mà, theo những dấu hiệu của đêm nay, không cần đoán cũng biết tám chín phần món quà trong miệng Simon là thứ trên đài kia.

Rõ ràng là một cái bẫy nhưng không thể không nhảy xuống, gặp phải chuyện này chỉ có Nam Khôn mới có thể bình tĩnh như vậy, nếu đổi lại là người khác đã sớm thảm hại.

Người đàn ông này luôn như vậy, ẩn nhẫn như phật, nhưng khi hung ác có thể trở thành ma quỷ hủy diệt tất cả.

Người dẫn chương trình càng nói càng hăng, không đến 5 phút giá của Aki đã tăng lên 5 triệu đô, trên người từng người đưa bảng đấu giá dường như có vẻ rất phấn khích.

Nam Khôn nhìn không dời mắt cô gái xinh đẹp như nữ hoàng băng tuyết trên đài, khẽ nhíu mày, đôi mắt đen trầm tĩnh lại lạnh lùng, không nhận ra chút vui buồn nào.

Rốt cuộc, sau một lúc đấu giá kịch liệt, Simon nghe thấy người dẫn chương trình kích động hô lớn: “7,5 triệu đô lần hai, còn có ai nguyện ý trả giá cao hơn để có được vị công chúa xinh đẹp này không?”

Không khí bỗng yên tĩnh trở lại, giá cao quá mức khiến đa số mọi người không thể nhịn được mà đau lòng từ bỏ vật cưng này, một số ít các kim chủ tài lực hùng hậu cũng tạm thời cân nhắc lại. Người dẫn chương trình nói: “7,5 triệu đô lần ba…”

“8 triệu đô.”

Một tiếng nói lười biếng ung dung phá tan không khí, tầm mắt của mọi người đồng loạt ném về phía Simon.

“8 triệu lần thứ nhất…” Ánh mắt người dẫn chương trình sáng quắc, giống như 8 triệu đô này sắp rơi vào túi của hắn vậy.

Cuối cùng, Simon dung 8 triệu đô thành công mua được.

Người dẫn chương trình kích động đột nhiên cao giọng nói: “Bây giờ xin hoan nghênh ngài Simon tôn quý của chúng ta lên đài nhận chiến quả của ngài!”

“Tứ gia…”

Simon chậm rãi đứng lên, ưu nhã làm tư thế mời với Nam Khôn: “Như cậu đã nhìn thấy, đây là thành ý của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc