BÀ XÃ, EM KHÔNG NGOAN

Cả một đêm động phòng hoa chúc, Triển Du bị ép đến nửa đêm.

Lúc mới bắt đầu thả lỏng tay thì người nào đó lại không hề cố kị gì hôn hít sờ mó lung tung, sờ mó khiến cho cô nảy lửa.

Cuối cùng phải kiên nhẫn để cho hắn bắn ra xong mới được yên tĩnh.

Kết quả ngày hôm sau lúc thức dậy người nào đó nói lúc ấy hắn nằm mơ, trong mộng Triển Du mặc quần ngắn múa cột trước mặt hắn, cuối cùng còn xoay người lắc mông khiến cho hắn vô cùng kích thích, lúc ấy không thể nhịn được mà ở trong mộng kéo Triển Du tới, phần phía dưới kêu gào muốn được Triển Du an ủi, nhưng mà trong mơ không hiểu sau tiềm thức vẫn nhắc nhở hắn Triển Du đang mang thai.

Vì vậy đồng chí Nam Khôn đáng thương ở trong mộng cũng không thể giải tỏa được, chỉ có thể ôm người khẽ hôn.

Triển Du nghe xong quả thật dở khóc dở cười, chế nhạo: “Tứ gia, vẫn còn chưa tới mùa xuân mà.” Đợi đến mùa xuân anh có thể làm như vậy nha.

Nam Khôn ôm cô lên đùi, đưa tay nhéo nhéo hai gò vú cao ngất trước ngực cô, nghiêm trang tự đánh giá: “Năm sau khi mùa xuân tới, hai cái trái này cũng lớn hơn nhiều rồi, đến lúc đó…”

Triển Du hất vuốt sói của hắn ra, cảnh cáo: “Còn giở trò lưu manh nữa thì sau này em cho anh tự cấp tự túc nha!”

Người nào đó cũng không lo lắng, mặt dày mày dạn sờ soạng lần nữa, Triển Du làm sao có thể cam lòng để cho hắn ăn “tiệc đứng” thường niên này được.

Quả thật, Triển Du ngoài miệng chỉ nói vậy thôi, nếu Nam Khôn thật sự hứng trí lên chẳng phải lần nào cô cũng có cầu có cung sao?

Nhưng mà mặc dù có muốn thì hiện giờ cô đang mang thai cũng không thể chịu nổi!

Du lịch tuần trăng mật bọn họ đã liệt kê hết tất cả những quốc gia thú vị ở châu Âu để đi một lượt.

Nhưng trên đường đi phản ứng mang thai của Triển Du lại cực kì nghiêm trọng, mấy ngày nay ở Baden Đức mỗi ngày vừa đứng lên đã thấy chóng mặt, sơn hào hải vị nào đến miệng cô cũng như sáp nến vô cùng khó nuốt, mỗi buổi sáng nôn mửa là nghiêm trọng nhất, trong miệng toàn mùi mật, thật sự khổ không thể tả được.

Cho nên về sau hai người bọn họ bỏ lại mấy người Mục Hàn về nước.

Dưỡng thai ở Xích Thủy một thời gian, đến khi cô hơi đỡ một chút thì ngày nghỉ cũng sắp kết thúc.

Triển Du trời sinh là một người thích hoàn mĩ, lại cuồng công việc, mặc kệ là công việc gì cũng nghiện.

Đến kì bàn giao, nếu cô không khó chịu buốn nôn thì cũng đặc biệt mệt mỏi, mỗi ngày đều mệt hơn cả chó.

Có khi cực kì mệt mỏi về đến nhà là nằm một chỗ ngủ, Nam Khôn vô cùng xót xa, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện khác.

Được hơn năm tháng, rốt cuộc Triển Du cũng “lương tâm trỗi dậy” cho Nam Khôn ăn mặn một lần.

Kết quả đang lúc hưng phấn, làm tử cung co lại, Nam Khôn còn chưa tiến vào thì cô đã kêu đau bụng, còn đổ mồ hôi lạnh.

Từ đó về sau Nam Khôn cũng không dám trêu chọc cô nữa.

Mang thai đến những tháng cuối cùng, lục phủ ngũ tạng đều sắp bị cục cưng chen chúc đến nỗi sắp lệch đi, khó chịu muốn chết.

Chân tay sưng vù, đi tiểu liên tục thì thôi, ngay cả nói vài chữ cũng khiến Triển Du cảm thấy không thở nổi.

Có khi nửa đêm chân bị chuột rút, đau đớn ngủ không ngon.

Nhưng khi sinh thằng nhóc kia lại đặc biệt ngoan ngoãn, Triển Du vào phòng sinh chưa tới nửa tiếng đã chào đời.

Là một cậu bé, ngoại trừ đôi mắt giống Triển Du thì những chỗ khác đều giống Nam Khôn, nhất là tính tình.

Nam Khôn nói trước khi sinh ra nó đã “tra tấn” mẹ nó, sau khi sinh ra lại rất ngoan, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, lúc tỉnh lại ai cũng chơi đùa, ban đêm cũng không khóc không quấy, hơn nữa còn rất ít khi bị bệnh, Tiểu Thạch Đầu (hòn đá nhỏ) nhà bọn họ chính là như vậy.

Sư trưởng Triển cô độc nửa đời, lúc trước khi biết Triển Du có thể không sinh con được, vốn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội được bế cháu ngoại, không ngờ Triển Du và Nam Khôn lại mang đến cho ông niềm vui sướng bất ngờ như vậy, dường như cả ngày đều mừng rỡ tạ ơn trời phật.

Triển Du nhìn khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn của ba mình, ngoài mặt ngọt ngào hạnh phúc, trong lòng lại càng cảm kích cuộc sống đã mang lại cho cô một người đàn ông như vậy.

Người nào đó đầu tuần đến Trung Đông công tác đến nay chưa về, ngày mai là sinh nhật hắn, đã gọi điện thoại báo trước đêm nay sẽ về.

Triển Du quyết định dành cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Giờ đã là đầu xuân, đã ấm hơn nhiều, về đêm lại cảm thấy se lạnh.

Triển Du cố ý không nói cho sư trưởng Triển biết đêm nay Nam Khôn về, người già không chịu nổi cái lạnh đã đi ngủ từ sớm.

Mười một giờ đêm Nam Khôn về đến nhà, trước đó Triển Du đã gửi tin nhắn nói buồn ngủ không thức nổi, cô quyết định chờ hắn trong mộng.

Hắn tin là thật, nghĩ Triển Du hẳn là đã ngủ rồi, lúc mở cửa động tác cũng rất nhẹ.

Kết quả cửa vừa mở ra, một bóng đen đã đánh về phía hắn.

Trong bóng tối Triển Du nũng nịu gọi “ông xã”, sau đó tìm đúng môi của hắn chủ động hôn lên.

Từ khi Triển Du mang thai đến nay, gần một năm lẻ hai tháng, vì lo cho con và sức khỏe của Triển Du nên Nam Khôn đã nhịn đến sắp thành “nhẫn giả thần quy”, giờ phút này sự yêu thương nhung nhớ cùng ám hiệu “ông xã” rõ ràng như vậy của Triển Du chính là đổ xăng vào một đốm lửa nhỏ.

Chỉ một chút cũng đủ để cháy lan ra cả một đồng cỏ.

Nam Khôn quăng chiếc túi trong tay ra, ôm lấy eo Triển Du hôn cô, trong lòng kích động khó nhịn, lại cố nén xuống xúc động muốn “tử hình ngay tại chỗ” người nào đó, biết rõ còn cố hỏi: “Mọi người ngủ hết rồi hả?”

Triển Du “ừm” một tiếng, ôm lấy cổ của hắn nói nhỏ: “Nhưng mà vẫn phải nhỏ giọng một chút, vú Ngô ngủ không sâu, đừng đánh thức vú ấy.”

Nam Khôn cười gian xảo, giữ nguyên tư thế vừa ôm hôn vừa sờ soạng Triển Du vào phòng ngủ, ngay cả hành lý cũng mặc kệ.

Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn tường nho nhỏ, Tiểu Thạch Đầu nằm giữa giường lòi ra hai cái chân ngắn ngủn, bày thành tư thế “ta đầu hàng”, dáng vẻ khi ngủ rất ngây thơ. Nam Khôn ôm lấy Triển Du nhìn liếc qua một cái, ngắm dáng vẻ đáng yêu phấn điêu ngọc mài của đứa trẻ, trong lòng mềm mại vô hạn, không nhịn được hôn một cái. Nhóc con kia ở trong mộng vẫn còn tưởng Triển Du cho bú, chép cái miệng nhỏ mút mút, vẻ mặt thỏa mãn.

Triển Du thấy Nam Khôn nhìn con đến xuất thần, lặng lẽ lùi về một góc giường, khẽ gọi: “Tứ gia…”

Nam Khôn nghe thế quay đầu lại, thấy Triển Du đang mỉm cười cởi dây áo ngủ của mình ra.

Dây lưng bị cởi ra, áo ngủ bằng nhung san hô lướt qua da thịt non mịm rơi xuống mặt giường lớn phía sau lưng.

Triển Du mặc một bộ đồ lót màu đen bằng ren trong suốt đang ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Tới đây nhận quà sinh nhật của anh đi.”

Lúc này cô không thể nào múa cột cho Nam Khôn xem, nhưng mặc nội y sexy thì cô có thể thỏa mãn Nam Khôn.

Nam Khôn hít vào một hơi thật mạnh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt máu toàn thân đều dồn về một chỗ nào đó.

Hắn thả ra một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, giọng khàn khàn ra lệnh: “Ngồi xuống, mở chân ra.”

Ngay cả đồ lót tình thú cũng đã mặc, tất nhiên Triển Du đã có chuẩn bị tâm lý trước, lúc này cũng không nhăn nhó, Nam Khôn ra lệnh đến đâu cô làm đến đấy, cực kì nghe lời, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn nhất định phải làm cho Nam Khôn thỏa mãn với món quà sinh nhật này của cô.

Mở chân ra, khe hẹp màu đen ẩn chứa cả một chốn bồng lai, nụ hoa tinh tế ẩn hiện dưới ánh sáng mông lung.

Kích thích thị giác một cách hương diễm như vậy đã khơi gợi dục vọng vô hạn của Nam Khôn.

Hai con ngươi của Nam Khôn trở nên si ngốc, gân xanh trên trán nổi lên, thân thể như một con dã thú, kêu gào muốn nuốt cả xương của Triển Du vào bụng.

Triển Du bị hắn bổ nhào xuống giường, hai con ngươi trong trẻo ngoại trừ mê luyến còn có vẻ vui sướng, cũng không hề có chút sợ hãi nào.

Nam Khôn thật sự đã đói đến chết, lại bị Triển Du khiêu khích như vậy, dục vọng như nước thủy triều tràn đến, hắn như không thể cầm giữ được đè tay Triển Du xuống giường, hung hăng hôn lên môi cô, động tác ngang ngược gần như thô bạo, trong ánh mắt sâu không đáy lại chứa đầy nhu tình cùng yêu thương.

Triển Du vừa cực kì ngoan ngoãn chịu đựng từng trận mút cắn mưa to gió lớn của hắn vừa tháo thắt lưng da của hắn ra, khi tay hắn trượt đến giữa hai chân cô nhấc chân không nặng không nhẹ thúc vào eo hắn một cái, sau đó thừa dịp Nam Khôn thất thần, có ý xoay người né ra.

Loại trò chơi vừa chống đối vừa chào đón này càng khiến Nam Khôn rung động khó nhịn, thấy Triển Du mỉm cười né tránh, hắn vội vàng cầm cổ chân Triển Du dùng một tay kéo người trở về, đè cô dưới người, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Anh vẫn chưa nhận món quà sinh nhật của mình mà, chạy cái gì mà chạy.”

Triển Du vui vẻ cười khanh khách, đôi mắt cong cong ngập tràn ngọt ngào, cô ôm Nam Khôn không ngừng hôn lên môi hắn.

Nam Khôn để cô tùy ý hôn một lúc rồi giành lấy quyền chủ động, ngậm lấy đôi môi cô, dùng đầu lưỡi vẻ một vòng quanh vành môi cô một cách tôn sùng, tay cũng một lần nữa hướng về cấm địa đã xa cách hơn một năm.

Cảm giác trơn ướt mềm mại đầy kích thích trong nhụy hoa khiến máu toàn thân hắn dồn lên, vật phía dưới trướng đau khó chịu, hắn không vội công thành đoạt đất, nụ hôn trằn trọc trượt đến bên tai Triển Du, cười nhẹ nói: “Bảo bối, thì ra em giấu quà sinh nhật ở đây à.”

Đôi mắt cong cong của Triển Du nhìn hắn, như đang cố mê hoặc hỏi: “Vậy anh thích không?”

Đáy mắt Nam Khôn tản ra vẻ vui sướng: “Còn hơn cả thích nữa.”

"Hoan nghênh tới lấy."

Triển Du chậm rãi nhấc chân lên ôm lấy eo hắn, khóe mắt tràn ngập vẻ kiều mị cùng xuân sắc.

Khuôn mặt đỏ ửng lại vụng trộm tiết lộ vẻ xấu hổ trong lòng cô.

Sau nửa ngày Nam Khôn nhìn cô chằm chằm, trong lòng yêu thích không cưỡng được, ngón tay khám khá mật đạo ẩm ướt kia trong chốc lát, thật sự không nhịn được nữa, nịnh nọt hôn lên gò má Triển Du, nghẹn ngào nói: “Bảo bối, anh không nhịn được nữa, trực tiếp đi vào được không?”

Đã hơn một năm không làm, trước đó lại xa cách lâu như vậy, thật ra trong lòng Triển Du cũng vô cùng mong chờ, hiện giờ Nam Khôn đưa ra yêu cầu gì cô cũng khó có khả năng cự tuyệt, ôm lấy cô Nam Khôn hôn lên môi hắn như đang cổ vũ: “Ông xã, sinh nhật vui vẻ, đêm nay anh muốn thế nào cũng được.”

Cô trong tư thế không hề giữ lại như vậy đối với Nam Khôn mà nói quả thật là một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, thúc giục khiến hắn gần như phát điên.

Tình yêu nồng đậm rót vào khiến máu trong cơ thể sục sôi điên cuồng, da thịt căng tràn như muốn nổ tung cả người.

Hiện giờ Tiểu Thạch Đầu cũng đã được hơn bốn tháng, thân hình của Triển Du đã sớm khôi phục lại như ban đầu.

Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng hay Nam Khôn đi vào cô vẫn không nhịn được mà nhíu mày, dường như không chịu được cơn căng trướng mãnh liệt vùng bụng.

Nam Khôn thấy thế vội vàng dịu dàng hôn lên môi cô, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực no đủ của cô.

Ra sức khiêu khích một lúc đến khi cảm thấy nơi đó của Triển Du đã dần trở nên ẩm ướt hắn mới bắt đầu yên tâm mà chiếm giữ.

Theo lực đạo cùng tiết tấu không ngừng gia tăng của hắn, ngoài cảm giác căng đầy, một khoái cảm quen thuộc cũng tản ra từ chỗ hai người kết hợp. Lưng Triển Du run lên, khóe mắt hơi ươn ướt, hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, đôi môi đỏ mọng cực độ mê người hơi mở ra, dường như đang dụ dỗ Nam Khôn tùy ý chà đạp.

“Bảo bối…”

Môi Nam Khôn hôn hít loạn xạ lên hai gò má Triển Du, triền miên một lát rồi trằn trọc dời đến trước ngực cô, ngậm lấy hai nụ hoa đỏ tươi.

Lực đạo khi mút không giống với con, lúc này Nam Khôn mút vào khiến cho Triển Du thấy khó chịu lại hưng phấn. Khoái cảm dâng lên, đầu ngón tay của cô cũng run run, bối rối nắm lấy tóc Nam Khôn muốn đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn không thể dùng lực dưới sự xông tới hung mãnh của Nam Khôn.

Đến khi Nam Khôn đã mút đủ, lúc cảm thấy thỏa mãn đổi chỗ khác, đầu óc Triển Du sớm đã lâm vào trạng thái hỗn loạn, khóe mắt cùng từng bộ phận đã nhuốm một màu động tình.

Nam Khôn thấy thế mắt lộ ra vẻ trìu mến, cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ hỏi: “Bảo bối thích anh làm vậy không?”

“Ừm” Triển Du vuốt ve lồng ngực cứng ngắc của hắn, ánh mắt lộ ra vẻ mê luyến, động tình nói: “Ông xã, anh giỏi quá.”

Nam Khôn mừng như điên, thân dưới vận động mạnh hơn.

Mật đạo non mềm dưới sự tấn công mãnh liệt run rẩy buộc chặt lại, không hề che giấu khát khao được lấp đầy.

Vật nóng bỏng sôi sục cảm nhận được lời mời gọi của cô càng ra sức chạm vào điểm mẫn cảm làm cho người ta phát điên.

“Á…” kích thích mãnh liệt khiến cho Triển Du khẽ kêu lên, eo giãy giụa, “Đừng đụng vào chỗ đó nữa mà…”

Nam Khôn biết chỗ càng không nên đụng vào thì càng phải đụng, chỗ sâu nhất trong mật đạo tản ra khoái cảm là nhược điểm lớn nhất của Triển Du, chỉ cần công kích một chút thì cả người cô đều điên cuồng, hắn thích nhìn thấy dáng vẻ mê loạn mất khống chế của Triển Du, đột nhiên cúi người xuống chặn môi cô lại, tăng tốc bắt đầu chinh phạt.

Tình cảm mãnh liệt theo nước mắt chảy xuống mặt, Triển Du nức nở nghẹn ngào co co chân lại: “A Khôn…”

“Gọi ông xã” Đôi mắt đen sâu thẳm của Nam Khôn tràn ngập sủng nịnh, tình yêu trong lòng bừng bừng dâng lên, chỉ cảm thấy nơi đó của Triển Du như có một nguồn lực lạ thường đang liều mạng hút hắn vào trong, khiến cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, khó có thể khống chế.

Triển Du không trốn được sự giam cầm của hắn, chỉ có thể bị chà đạp gần như chết đi trong ngực hắn, giọng run run nói: “Ông xã”

“Có thích ông xã yêu em như vậy không?” Giọng nói của Nam Khôn cực kì dịu dàng, nhưng động tác bên dưới lại hung ác hoàn toàn trái ngược.

Lời nói quá mức trắng trợn của hắn làm cho hồn phách Triển Du trở về, xấu hổ và giận dữ đánh vào ngực hắn một cái: “Xấu xa!”

Nam Khôn không chịu buông tha: “Ông xã có làm cho em thoải mái không?”

“Hic hic hic…” Tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén của Triển Du mang theo vẻ bị ép buộc đến cực điểm không thể không thừa nhận: “Thoải mái…”

Hai người nhiệt tình như lửa, nhiệt độ trong phòng dường như cũng nóng đến mức khiến cho người ta không thể chịu nổi.

“Trời ạ…” Triển Du càng không ngừng dùng ngón chân níu lấy ga giường, bụng dần dần buộc chặt.

Nam Khôn nuốt vào tiếng thét kháng cự của cô, vật cứng hung mãnh đâm vào, chen vào chỗ sâu nhất còn chưa đủ, bàn tay to lớn còn giữ lấy mông Triển Du, làm cho hai người kết hợp không một khe hở, sau đó mới phóng thích ra, mật đạo non mịn không chịu nổi vật cứng mạnh mẽ đánh sâu vào cùng nhiệt độ nóng đến đáng sợ, co rút siết chặt, Triển Du không kìm chế được đánh vào lưng Nam Khôn, linh hồn dường như cũng muốn thét lên.

Dư vị qua đi, Nam Khôn cũng không rời khỏi, vẫn chôn trong cơ thể Triển Du.

Triển Du đỏ mặt đẩy hắn: “Ông xã…”

“Hửm?” Giọng điệu của Nam Khôn có chút lười biếng, nghịch ngợm cắn vào dây nội y của Triển Du kéo kéo.

“Mệt rồi sao?” Triển Du vừa nói xong thì cảm giác được thân dưới của Nam Khôn lại biến hóa, không khỏi xấu hổ, “Anh…”

“Em đã nói đêm nay anh muốn thế nào cũng được mà.” Nam Khôn đưa lưỡi liếm liếm đỉnh hoa mẫn cảm, lại tà ác di chuyển trong cơ thể cô một chút, “Nó đói bụng đã hơn một năm rồi, ăn một lần làm sao no bụng được.”

Cơ thể Triển Du siết chặt, trừng mắt xấu hổ giận dữ nói: “Ngày mai còn phải về Xích Thủy!”

Hôm nay là sinh nhật Nam Khôn, phải về Xích Thủy mời khách.

“Không sợ, tiệc tổ chức buổi tối, ban ngày em có thể ngủ.”

Nam Khôn lơ đễnh, đưa tay vuốt ve đũng quần chữ T bên dưới, cười hỏi: “Đồ chơi này tự mua sao?”

Mặt Triển Du nóng lên: “Chứ sao?” Mấy thứ này chẳng lẽ có thể nhờ ai mua à?!

Nam Khôn cười cười, được một tấc lại tiến thêm một thước nói: “Lần sau mua đồng phục mặc cho anh xem được không?”

Hàng chân mày Triển Du dựng lên, vốn định mắng hắn nhưng lời vừa đến miệng lại trở thành nụ cười, “Được thôi, ông xã muốn em mặc đồng phục tiếp viên hàng không hay là y tá? Hay là đồng phục nữ nô lệ? Nếu không thì em mua hết nhỉ, dù sao mấy thứ này chỗ nào cũng có bán.”

“Em mua ở trên mạng à?”

“Đúng thế, à, quên không nói cho anh biết, ông xã, em dùng tên cùng email của anh đăng kí tài khoản mua mấy bộ quần áo này đấy, còn dùng tên thật nữa đấy. Anh sẽ không giận chứ?”

Nam Khôn hít vào một hơi, khóe miệng giật giật, trên mặt không có biểu lộ gì.

Hắn đường đường là một ông trùm vũ khí của châu Á, lại lên mạng mua mấy thứ đồ nội y sexy này, có ngày mà bị bới ra thì phỏng chừng sẽ không ai tin.

Cái chuyện này quá là không thể chịu được!

“Anh làm sao mà giận được.” Nam Khôn hôn lên môi cô, cười tủm tỉm nói: “Lần sau bảo A Đông đi mua.”

“Đồ lưu manh xảo trá.” Triển Du liếc mắt, muốn tránh né.

Nam Khôn ôm lấy eo cô, giọng ầm áp nói: “Ngoan nào, đến đây cho ông xã ăn lần nữa nào.”

“Em không…ưm!”

Hai phút sau, trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ đè nén của Triển Du.

Bình luận

Truyện đang đọc