BÀ XÃ, EM KHÔNG NGOAN

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, người yêu nhau gặp lại nhau sau một thời gian xa cách thường sẽ có cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Thực tế, hiện giờ Triển Du và Nam Khôn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, đêm nay vừa thấy mặt thật đúng là củi khô gặp lửa, bén vào nhau.

Bình thường Nam Khôn khá kìm chế, chỉ sau khi hoàn toàn bộc phát, khi tình cảm trong lòng quá mức dâng trào hắn mới dùng miệng cắn, hận không thể cắn Triển Du vài ba ngụm rồi nuốt vào, Triển Du bị hắn mút cắn nửa ngày, trong lòng cũng như mèo khều nhưng nhớ tới mình đang mang thai, lại còn đang ở giai đoạn không ổn định nhất nên nhanh chóng đẩy vai Nam Khôn ra, chặn lại nói: “A Khôn…”

Nam Khôn ngừng động tác tay lại, chui đầu vào cổ cô cọ cọ, giọng buồn bực: “Có thể nhìn, có thể sờ mà không thể ăn, đúng là trêu ngươi.”

Triển Du phì cười, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: “Em giúp anh.”

Nói xong cô liền dùng tay cầm lấy vật cứng nóng hổi đang đâm vào bắp đùi mình.

Nam Khôn khẽ hít một hơi, xoay người xuống từ trên người Triển Du, nằm xuống bên cạnh cô, vừa ôm vừa hôn.

Triển Du mặc cho hắn hôn, bàn tay linh hoạt kéo áo ngủ của hắn ra, cầm lấy quần lót của hắn nhẹ nhàng kéo xuống, cậu em trai hùng tráng uy vũ được tự do, hưng phấn ngẩng cao đầu, Triển Du thấy vẻ oai hùng của cậu cũng không do dự, cầm lấy nó.

Xúc cảm nhẵn nhụi hòa với nhiệt độ nóng hổi hóa thành ngọn lửa cao vút, trong nháy mắt làm cho dục vọng trong thân thể Nam Khôn nổ tung.

Cơ thể hắn siết chặt, trong tim dâng lên cảm giác run rẩy, nhị đương gia giữa hai chân nảy lên trong tay Triển Du, rồi lập tức căng trướng.

Triển Du cảm giác được thứ trong tay đang không ngừng to lớn, ý nghĩ đình trệ trong chốc lát, sau khi sững sờ thì mở to đôi mắt ném cho Nam Khôn một nụ cười hóm hỉnh, nụ cười kia như nham thạch chạy qua khe nước nhỏ, thanh thuần lại nóng bỏng, làm lòng người say mê, trêu chọc khiến cho sự tự chủ của Nam Khôn giảm xuống nhanh chóng, càng động tình khó nhịn, bá đạo hôn cô, hôn một lúc lâu mới lưu luyến lui ra.

Ánh mắt Triển Du chứa đụng nụ cười, thở hồng hộc nhìn hắn.

Hai người mặt đối mặt, nằm rất gần nhau, ngũ quan thâm thúy tuấn tú của Nam Khôn hiện lên rõ ràng trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Nam Khôn toát lên một ngọn lửa sạch sẽ, ấm áp mà thuần hậu.

Triển Du nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt tràn đầy mê luyến, chỉ cảm thấy khuôn mặt rạng rỡ của Nam Khôn giờ phút này quả thật đẹp trai đến nghẹt thở.

Nam Khôn bị cô nhìn một cách chan chứa tình cảm, trái tim rung động khó cưỡng, hắn nuốt một ngụm nước miệng, in lên một nụ hôn thật sâu.

Mới đầu Triển Du rất thích Nam Khôn như vậy, mỗi lần chứng kiến Nam Khôn bị một ánh mắt nụ cười của mình khiến cho kích động khó nhịn cô lại có cảm giác đặc biệt thành tựu, nhưng mà hơn nửa tiếng sau cô lại thấy dở khóc dở cười.

“Anh yêu, đã được chưa?” Tay em mỏi quá rồi T-T

“Ừm” Nam Khô chôn vào cổ cô, thở hổn hển lên tiếng, phía dưới vẫn cứng rắn như sắt, không hề có dấu hiệu bắn ra.

Hít thở, hơi thở nóng bỏng của hắn thấm vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô, trêu ghẹo khiến cho Triển Du không thể khống chế được, trong đầu kêu gào, cô mò mẫm hôn lên gò má Nam Khôn, ghét vào lỗ tai hắn khẽ gọi: “A Khôn…”

Giọng nói mềm mại như một liều thôi tình đan thúc vào lòng Nam Khôn khiến hắn phấn chừng bừng bừng, toàn thân căng cứng.

“Anh yêu, anh thoải mái không?” Triển Du cảm thấy bên dưới của hắn biến hóa, vì vậy không ngừng cố gắng, động tác tay nhanh hơn, miệng cũng tìm đến môi Nam Khôn, lần đầu tiên chủ động đưa lưỡi ra nhấm nháp gắn bó với Nam Khôn.

Nam Khôn bị cô trêu chọc nên dục vọng tăng vọt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngay cả dây thần kinh cũng bị kéo căng thành sợi nhỏ.

Vừa hôn xong, hắn chống lên trán Triển Du, thở hổn hển nói: “Em yêu, gọi một tiếng ông xã nghe thử xem.”

“Ông xã…tay em mỏi nhừ rồi, anh đã thấy sướng chưa?” Vẻ mặt Triển Du nghe lời chưa từng có, cô nhìn sắc mặt ửng hồng của Nam Khôn, ánh mắt ngập tràn vẻ động tình, trái tim tràn đầy tình yêu, những câu bên gối xấu hổ bình thường lúc này lại có thể nói ra miệng.

Nam Khôn bị tiếng gọi “ông xã” kia của cô kích động, khoái cảm sinh lí cùng thỏa mãn tâm lí chồng chất vào nhau, giống như một cơn thủy triều trong nháy mắt bao phủ lí trí của hắn, cao trào sắp tới, hắn chụp tay Triển Du, đẩy nhanh tốc độ sau đó cơ thể căng cứng đến cực hạn, vật giữa hai chân căng tràn, sau đó run rẩy phun ra tay Triển Du.

Đầu Triển Du đầy mồ hôi thở hắt ra, cảm thấy mình còn mệt hơn cả Nam Khôn, nhưng trên đời này cũng chỉ có Nam Khôn mới khiến cho cô phục vụ chu đáo như vậy, khi xong rồi trong lòng còn tràn đầy cảm giác thành tựu và hạnh phúc, không hề thấy chán ghét hay ấm ức chút nào.

Nam Khôn hôn lên khắp mặt cô, lấy khăn ướt lau tay cho cô rồi chân và bụng, kéo người sát lại một lần nữa, đến bên tai cô nói nhỏ: “Bảo bối, em giỏi quá!”

Triển Du nghe vậy mặt nóng lên, như đang làm nũng cọ cọ vào trong lòng hắn, nũng nịu nói: “Ngài nói cái gì thế, nói lớn một chút xem.”

Nam Khôn cười ha ha, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, nói: “Em yêu, ngày mai về Xích Thủy với anh được không?”

Lần trước Triển Du làm nhiệm vụ ở Xích Thủy, đầu tiên là giả làm Aki, sau lại giả làm Thiên Diện Hồ, sau đó lại làm Thiên Diệp Tuyết khiến cho hiện giờ người trong nhà họ Nam không biết đến tột cùng là Nam Khôn đang yêu ai, hai người bọn họ sắp kết hôn, đại bộ phận người trong nhà họ Nam đều không biết sự tồn tại của Triển Du, Nam Trân mặc dù đã nhìn thấy chân dung của Triển Du nhưng Triển Du lại thay đổi phân thận trong chốc lát, mỗi lần Nam Khôn đều không nói rõ khiến bọn họ cũng không hiểu thế nào.

Mai là ngày 15, mỗi tháng đều mở tiệc gia đình, Nam Khôn muốn đưa Triển Du về dùng cơm với bọn họ, xem như là làm quen với người nhà họ Nam, về phần lúc đó Triển Du muốn tổ chức ở đâu, muốn tổ chức thế nào, hắn không có ý kiến, toàn bộ đều dựa vào sở thích của cô.

Triển Du cọ cọ trong lồng ngực hắn, tạm thời không lên tiếng, sau nửa ngày mới nghe cô nói khẽ: “Được”

Tuy ngoài mặt Nam Khôn tỏ ra chẳng hề để ý đến người nhà họ Nam nhưng Triển Du biết thật ra trong lòng hắn luôn rất quan tâm, bằng không dựa vào tính cách của hắn, với những chuyện hư hỏng Nam Hạo và Nam Trân đã làm thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, càng đừng nghĩ đến chuyện Nam Khôn giúp họ đi thu dọn cục diện rối rắm.

Cô cũng biết từ nhỏ hoàn cảnh sinh trưởng của Nam Khôn đã quyết định hắ phải học được cách sống thủ đoạn, học cách đấu đá, học cách lạnh lùng vô tình, nếu không nói không chừng có ngày sẽ chết oan uổng.

Sinh trưởng trong một gia đình như vậy, không có mấy người thật sự xem hắn là người thân, hắn cũng không dám xem bọn họ là người thân, tình thân đối với bọn họ mà nói là thứ rất xa xỉ, ngay cả Nam lão gia lúc trước cũng không phải ngay từ đầu đã chọn hắn là người thừa kế của nhà họ Nam để bồi dưỡng.

Nhưng mà sau nhiều năm kể từ khi mẹ hắn qua đời, Nam Khôn vẫn luôn một mình, hiện giờ người trong nhà họ Nam người thì chết, người thì bị truất quyền, người duy nhất thân thiết với hắn một chút là Nam Huân lại ở nước Đức xa xôi, có khi hai năm cũng không về lần nào, hắn quá cô độc.

Cho nên đối mặt với sự bày mưu cùng khiêu khích của Nam Hạo và Nam Duệ mới có thể lần lượt bao dung, không nhổ cỏ tận gốc.

Trong lòng Triển Du hiểu rõ Nam Khôn muốn mình trở về Xích Thủy cùng hắn ngoại trừ muốn để người nhà họ Nam biết cô, thật ra là muốn cho cô tiếp nhận những người thân thích kia. Cho nên mặc dù trong lòng cô có bất mãn với Nam Trân nhưng nể mặt Nam Khôn cô cũng lười không thèm so đo với người nào đó.

Nam Khôn hiểu rõ tâm tư của cô, siết chặt cánh tay, tràn ngập áy náy nói: “Em yêu, thật sự xin lỗi, đầu óc Nam Trân ngu ngốc mới có thể làm ra những chuyện như vậy, hiện giờ nó đang có thai, anh cũng không trừng phạt nó, em yêu tâm đi, sau này nó sẽ không có cơ hội hại em nữa.”

Lần này thiếu chút nữa Nam Trân đã hại chết Triển Du, nếu không nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta thì lúc ấy hắn đã đánh cho cô ta tàn phế.

Triển Du tỏ vẻ thông cảm với chuyện này, hôn một cái lên lồng ngực trần truồng của hắn, nói: “Em hiểu rồi, đừng lo lắng, chỉ cần cô ấy không động đến em thì em sẽ không làm khó cô ấy.”

Có khi ngẫm lại cô thật sự thấy sợ cho Nam Trân, có cuộc sống an nhàn nhưng ngày nào cũng phải vật lộn, đầu óc không lúc nào được thoải mái.

Cuối cùng khi khiến cho mình chật vật không chịu nổi lại chạy đến giả vờ đáng thương khơi gợi sự đồng tình của Nam Khôn, thật không khiến những người kia nghĩ thế nào nữa.

Nam Khôn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên “in dấu” một nụ hôn nữa, trịnh trọng nói: “Không có lần sau nữa đâu.”

Bất kì kẻ nào nếu như còn dám mảy may làm tổn thương đến Triển Du và con của hắn, mặc kệ là ai tới cầu xin hắn cũng sẽ không buông tha cho kẻ đó!

Trong tim tràn ngập yêu thương, ánh mắt ngập nước của Triển Du tràn đầy nụ cười hạnh phúc, giọng nói cũng mềm mại ngọt ngào: “Tứ gia, ngài thật sự là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp, thơm một cái nào, ngủ ngon, moaaaaaa”

“Ừ, rất chân thành.”

Nam Khôn được cô dỗ dành lòng đầy vui sướng, ôm lấy cô triền miên ngọt ngào hôn một lúc mới cảm thấy mĩ mãn ôm lấy người nằm ngủ

Bình luận

Truyện đang đọc