BÀ XÃ, EM KHÔNG NGOAN

Bắt đầu từ tối qua các tổ nhỏ của Liệp Ưng bắt đầu hành động rất thuận lợi.

Vận may của Jason lần này hình như kèm hơn nhiều so với một năm trước.

Bận việc lâu như vậy, đến cuối cùng thịt không tới tay lại chuốc phiền toài vào người, lại còn tự đưa mình vào tròng.

Triển Du cùng Nam Khôn như keo sơn triền miên cả đêm, ngày hôm sau hai người tuy lòng đều không muốn nhưng thật sự không thể dây dưa thêm nữa, tâm tình một lúc rồi mỗi người một ngả ở Rome.

Sau khi nhóm của Mục Hàn trở về tổng bộ ở thành phố B, làm xong kiểm tra sức khỏe và khảo sát tâm lí rồi đến văn phòng của bộ trưởng Lưu báo cáo.

Sau đó cùng với các chuyên viên trong chi cục 9 vùi đầu vào công tác thẩm vấn Simon và Jason.

Mấy ngày đầu nhóm người Mục Hàn đã đem hết tất cả vốn liếng ra cũng không moi được bao nhiêu tin tức từ miệng Jason.

Về sau Jason nói ra điều kiện, yêu cầu gặp mặt một mình Triển Du, Triển Du lập tức tới.

Trong phòng thẩm vấn nho nhỏ, Triển Du cùng Jason ngồi trên bàn, bộ đồng phục màu đen ôm sát lấy những đường cong cơ thể cô, tản ra một loại hơi thở lão luyện linh hoạt khơi dậy dục vọng của đàn ông.

Ánh mắt Jason nhìn cô nghiền ngẫm, vẻ mặt không hề sợ hãi: “Em vẫn vậy, ăn bao nhiêu khổ sở cũng không chịu ngoan ngoãn một chút.”

Tôi đã cảnh cáo em nhiều lần như vậy mà em vẫn quay người lại là quên không còn một mảnh.

Triển Du hiểu lời uy hiếp của gã, lửa giận dâng lên trong lòng, lạnh lùng nói: “Bản thân mình cũng khó bảo toàn còn đòi dọa dẫm người khác, không thấy xấu hổ à?”

Khóe môi Jason nhếch lên, nụ cười lười biếng không mang theo chút xấu hổ hay lo lắng cho vận mệnh của mình, dù có cũng chỉ là ngọn lửa cuồng vọng đáng ghét.

Gã nói: “Em thật sự nghĩ cái nhà giam vài tấc vuông này của các người có thể giam được tôi sao?”

Triển Du nổi giận trong lòng, tầm mắt dán trên khuôn mặt âm lãnh của gã như hai lưỡi dao sắc bén, hận không thể khoét cho mặt gã máu me đầm đìa, nhưng thân phận đặc thù cùng rèn luyện chức nghiệp hàng ngày không cho phép cô nói tục: “Nếu anh có bản lĩnh thì có thể thử xem.”

Jason không lên tiếng, ánh mắt nóng bỏng trở lại dò xét trên mặt Triển Du, sóng mắt lưu chuyển, ngoại trừ vẻ khiêu khích táo bạo còn lộ vẻ tự tin, dường như lần này gã đến đây là có mục đích riêng.

Triển Du vừa tức giận lại vừa có chút bất an trong lòng, đang định lên tiếng thì nghe gã lớn lối nói: “Không phải các người muốn biết tư liệu nghiên cứu loại thuốc kia cùng với súng hạt nhân kia ở đâu sao? Tôi sẽ nói cho em biết.” Nhưng mà… Tôi sợ các người chỉ lãng phí thời gian thôi.

Hàng lông mi của Triển Du giật giật, híp mắt lại nhìn gã, dường như đang muốn xác định độ tin cậy trong lời gã nói.

“Gia tộc Michelle ở Mĩ và ‘nông trường” Mexico.”

“Thẳng thắn” như vậy không khác gì đã chủ động đi vào con đường chết, nhưng gã vẫn không hề băn khoăn khai ra.

Không phải bởi vì sợ bị dụng hình, chỉ là bởi vì lúc này nhìn thấy cảm xúc phong phú trong ánh mắt mĩ nhân, tâm trạng của gã rất tốt mà thôi.

Hàng mi thanh tú của Triển Du chau lại, trong lòng biết rõ lời hắn nói là thật, cũng biết nhất định đây không phải là toàn bộ.

Nhìn dáng vẻ cuồng vọng của gã, cô không chút nghi ngờ trong này có cất giấu gì đó, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có thể sớm giải quyết gã này triệt, miễn cho gã ở đây gây họa, nhưng lại vướng mấy cái trình tự chó má của tổ chức cảnh sát quốc tế.

Cứ kéo dài như vậy, ngày nào đó thật sự để tên khốn nạn này chạy thoát cũng không phải là không thể.

Nhưng người nào đó đã nói, nếu gã không muốn nói thì cho dù Triển Du có đứng trước mặt gã cởi hết quần áo ra chắc chắn gã cũng không nói, chỉ có thể nghĩ cách khác. Triển Du nhìn hắn một cái thật sâu, gấp tập tài liệu lại, đứng dậy bỏ đi.

Kết quả lúc Jason nhìn thấy cô đứng lên lại ném ra một câu thâm thúy: “Nút thắt cài cao như vậy không thấy khó chịu sao?”

Quả thực Triển Du không thể nhịn được nữa, quay đầu lại dùng đôi mắt sắc như đao nhìn gã: “Anh bị nghẹn nước tiểu đến rối loạn thần kinh rồi à?”

Jason bọ cô chọc cười ha ha, đến khi cô đi ra tới cửa ánh mắt lại đột nhiên lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Trò chơi chỉ mới tiến hành được một nửa, bảo Nam Khôn cẩn thận một chút.” Thứ tôi được đến tay, hắn cũng không thể có nhiều hơn, những thứ phải trả lại cho tôi, hắn cũng không thể thiếu phần!

Lưng Triển Du cứng đờ, tay nắm chặt lại, cuối cùng không nói một lời bỏ đi.

Sự thật chính là bất đắc dĩ như vậy, người uống nước vĩnh viễn sẽ không hoàn toàn cảm nhận được kẻ đào giếng đã cực khổ thế nào.

Liệp Ưng khổ sở bắt được người về, tích cực phối hợp hoàn thành công tác thẩm vấn, ít nhiều gì cũng xác định được đối tượng tình nghi cùng tội trạng, cuối cùng vẫn phải làm theo trình tự, giao người cho tòa án quân sự quốc tế, đơn giản là gã còn có liên quan đến chuyện quân sự cơ mật của một số nước khác và những vụ án mạng nghiêm trọng.

Lúc ấy nhóm của Triển Du nghe thấy tin tức gã nào đó sắp chuyển ngục thì trong lòng rủa thầm một chữ, cứt!

Cũng may bộ trưởng Lưu là người hiểu chuyện, biết rõ gã nào đó vô cùng gian xảo cho nên còn làm thêm một số công tác chuẩn bị khác.

Cảm giác buồn bực này vẫn quấn lấy Triển Du đến ngày sinh nhật của cô.

Hiếm khi có nửa tháng rảnh rỗi, lại vừa đúng vào ngày sinh nhật của Triển Du, giữa trưa ba Triển đặc biệt mời bạn bè thân hữu đến nhà góp vui.

Đến tối Triển Du lại mời các đồng nghiệp của cô trong Liệp Ưng đến Hải Đô ăn mừng.

Mọi người nói người thế nào thì quen bạn thế ấy, Triển Du lại là người có tính tình yêu ghét rõ ràng nên quyết định bạn tốt của cô nhất định không thể là loại cậu ấm bất tài chỉ biết dựa vào quyền thế của bậc cha chú, cho dù bình thường có hay đùa giỡn lưu manh nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình bạn.

Hạ Quân và Triệu Hổ Ca cùng lớn lên với Triển Du cũng là bộ đội, bình thường rất ít khi về nhà, hôm nay thừa dịp sinh nhật Triển Du nên tất cả đều tụ tập lại, tính cách của Hạ Quân và Hình Thiên có điểm giống nhau, có bọn họ thì ở đâu cũng không tẻ nhạt.

Hôm nay mới vừa vào cửa thì mọi người đã tấn công Triển Du, còn vô sỉ nói: “Ôi em yêu, hôm nay ra ngoài vội quá nên chưa kịp mua quà cho em, ở đây có nụ hôn đầu tiên được anh Quân đây trân quý nhiều năm, hôm nay xem như anh tặng sinh nhật cho em vậy.”

Triển Du cũng không thèm trốn, bị anh ta ôm vào lòng, thuận thế vươn tay bắt lấy mặt anh ta lắc qua lắc lại, chế nhạo: “Anh Quân à cái bản mặt này của anh hình như chưa được giặt sạch nhiều năm rồi nhỉ, hì hì…cũng sắp dày hơn cả cánh cửa này rồi.”

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta bị Triển Du kéo đến biến dạng, còn bị chọc ghẹo như vậy thì không khỏi cười ngặt nghẽo.

Mục Hàn ở bên ngoài nghe điện thoại xong đi vào thấy tư thế hai người đang đấu sức, thuận tay đánh vào gáy Hạ Quân một cái, cười mắng: “Thằng nhóc thối, vừa vào cửa đã bắt đầu giở trò lưu manh, trả lại cho cậu này.”

Hạ Quân bị đánh thiếu chút nữa đã ói ra máu, quay đầu lại nhìn Mục Hàn, lập tức thả người ra, ngượng ngùng nói: “Ôi chúng em đang đùa đấy mà.”

Trong nhận thức của bọn họ, Triển Du đã sớm bị dán cái mác vợ của Mục Hàn rồi.

Cho nên bạn trai chính quy đã đến, dù có tình cảm thật hay là nói giỡn vẫn phải giữ ý.

Không ai biết bạn trai hiện giờ của Triển Du lại là người hoàn toàn khác.

Triển Du không nói gì, Mục Hàn cũng không nói về việc của Nam Khôn cho bọn họ nghe, hai người cười cười, đều không cố gắng giải thích gì.

Trên bàn cơm, tuy mọi người không cùng một công việc, gia thế cũng không giống nhau hoàn toàn nhưng bởi vì có Triển Du cùng Mục Hàn là bạn của hai bên nên những năm nay hàng năm trên cơ bản cũng tụ tập vài lần, thường xuyên qua lại nên xem như là người quen, nói chuyện cũng khá thoải mái.

Nâng ly cạn chén, Hạ Quân thấy Triển Du và Mục Hàn nói chuyện với nhau vẫn tự nhiên thân thiết như trước, nhưng thật sự vẫn thiếu một chút thân mật giữa người yêu nhau thì không khỏi sốt ruột cho bọn họ: “Anh Hàn, cô gái của chúng ta sắp sửa bước vào hàng ngũ gái ế rồi, anh không nóng lòng sao?”

Lời nói đầy ngụ ý, ngoại trừ các thành viên Liệp Ưng, các anh em còn lại lập tức hưng phấn: “Bọn tôi chờ rượu mừng của hai người cũng sắp mòn con mắt rồi nha.”

Câu nói đùa đã đi đến nước này, nếu thật sự không giải thích một chút thì cũng không được.

Mục Hàn cùng Triển Du liếc nhìn nhau, nhàn nhạt giải thích: “Du nhi có bạn trai rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao: “Hả?”

Mục Hàn cười cười, không vui không buồn ném lại một câu như sấm: “Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại, chắc anh ta sắp tời rồi.”

“Hả?!” Lúc này ngay cả Triển Du cũng kinh ngạc, chiều nay lúc hai người họ nói chuyện điện thoại người nào đó còn nói đang ở Singapore.

Những người khác lại càng hai mặt nhìn nhau: “Chuyện này là thế nào đây?”

Hạ Quân tỏ vẻ ai oán nhìn Triển Du: “Bạn học Triển bạn thật là không biết suy nghĩ, nếu anh Hàn kia không đủ dịu dàng săn sóc thì còn có anh Quân đây đang xếp hàng mà. Mau khai ra đây, yêu nghiệt gian phu phương nào, có đẹp trai nhiều tiền như anh đây không, có cao lớn khí chất không? Sao hai người gian díu được với nhau?!”

“Ặc! Nhiều món ăn như vậy mà cũng không nhét hết vào cái miệng thối của anh được à!” Triển Du ai oán gắp mấy miếng ớt nhét vào miệng anh ta.

Miệng Hạ Quân đầy ớt cay, hai mắt đẫm lệ hung hăng lên án: “Bảo bối đang có mưu đồ giết chồng nha!”

Đầu Triển Du đầy hắc tuyến, lại giữ im lặng gắp một miếng giò đầy mỡ nhét vào miệng anh ta.

Người nào đó cố ý nhai cho miệng đầy dầu, quệt mồm sáp lại gần Triển Du.

Mục Hàn muốn nói anh ta vài cậu, kết quả vừa mới mở miệng thì chợt nghe ngoài cửa có người đang gõ cửa.

Nụ cười của mọi người dừng lại, đồng loạt ngước mắt lên nhìn về phía cửa ra vào.

Cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai thong thả đi về phía bọn họ, thân hình cao ráo được bộ đồ vest màu đen vây quanh càng trở nên sang trọng, Hạ Quân quét ánh mắt xem thường sang hắn, trong lòng cũng hiểu được phần nào vì sao Triển Du lại “không vừa mắt” Mục Hàn.

Nếu như chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài thì đúng là Mục Hàn không có cơ hội thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc