BÀ XÃ, EM KHÔNG NGOAN

Nước Z, thành phố K

Đêm nhuộm một màu mực, bóng tối cùng sự tĩnh mịch bao vây toàn bộ thế giới ngoài cửa sổ, căn biệt thự của vị chỉ nhà họ Nam rộng rãi khí thế như một cung điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, vô cùng nào nhiệt.

Từ khi lão gia chết tới giờ, con cháu nhà họ Nam lần đầu tiên mở cuộc họp gia đình chỉnh tề như vậy.

Trớ trêu thay, hôm nay bọn họ có thể tề tự ở đây không phải bởi vì di huấn của lão gia hoặc là Nam Khôn gọi tới mà là vì một đứa con hoang.

Trong di chúc của lão gia có một điều khoản là sau khi chết, 5% trên toàn bộ tài sản danh nghĩa của ông sẽ để lại cho đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Nam, trước khi đứa trẻ chưa ra đời, những cổ phiếu cùng tiền mặt kia do đoàn luật sư của nhà họ Nam và Nam Khôn đồng quản lý, sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ giao cho người giám hộ trên pháp luật của nó cho đến khi nó đủ 18 tuổi.

Mọi người vốn đã cực kì bất mãn vì lão gia giao 45% tài sản danh nghĩa cho Nam Khôn, lại cộng thêm chuyện này, lúc ấy cậu cả và cậu hai của Nam Khôn hận không thể đi đào mộ của lão gia ra.

Đương nhiên, oán thì oán, thật sự bắt bọn họ đi đào mộ, bọn họ cũng chưa chắc có gan.

Sau đó lại tức giận mấy đứa con không biết tranh giành nhà mình, nếu bọn chúng khôn khéo một chút hoặc được lão gia yêu thương thêm một chút thì sao lão gia có thể giao toàn bộ tài sản cho một đứa cháu ngoại. (Nam Khôn theo họ ngoại)

Càng tức giận hơn là nguyên cả đám con chỉ biết cả ngày uống rượu chơi hoa bên ngoài, sắp 30 tuổi cũng không có lấy một đứa con, làm hại bọn họ hiện giờ chỉ có thể nhìn miếng thịt béo lắc lư trước miệng lại sống chết gì cũng không ăn được.

Đảo mắt lão gia đã chết được gần 2 tháng, trong 2 tháng này, mọi người cũng không hề nhàn rỗi, vừa khí thế ngút trời chuẩn bị hôn lễ cho con, vừa không tiếng động điều tra bốn phía, chỉ mong con mình thường ngày ra ngoài phong lưu không cẩn thận để lại giống, hiện giờ đã đơm hoa kết quả.

Nhưng trời đúng là không phụ người có lòng, tìm cả tháng trời, thật đúng là tìm được một đứa.

Anh họ Nam Hạo của Nam Khôn, năm đó lúc còn đi học đại học là một tên nghiện bài bạc, lại còn dẻo mồm dẻo miệng, lừa gạt dối trá, thành công đưa con gái nhà người ta lên giường sau đó không lưu tình một cước đạp bay, cô gái đáng thương kia gặp phải một mảnh tình chó tha, những năm qua vẫn một mình cực khổ nuôi con, mắt thấy cuộc sống vừa có chuyển biến tốt đẹp thì một tiếng sấm giữa trời quang đánh xuống, khiến cô gái kia thần hồn tan nát – nhà họ Nam muốn cướp con của cô.

Đứa trẻ mới năm tuổi đã trơ mắt nhìn mẹ của mình bị một đao đâm vào bụng, bây giờ nằm trong bệnh viện sống chết chưa biết, kết quả ba nó lập muốn muốn lấy mẹ kế cho nó.

Vở tuồng nhà giàu này thật sự là quá máu chó, quá máu chó.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía một đứa trẻ đang run run kia.

Vẻ mặt của mỗi người nhìn bé đều không giống nhau, hoặc oán độc, hoặc phẫn hận, hoặc không cam lòng, hoặc thương tâm, hoặc không quan tâm, hoặc có chút hả hê…Có thể nói là biểu cảm đặc sắc.

Nam Khôn ngồi giữa ghế sofa im lặng đảo bản xét nghiệm ADN trong tay, vẻ mặt quá mức nghiêm túc khiến khí thế ngạo nghễ bừng bừng càng làm tôn vẻ ngoài anh tuấn mà lạnh lùng sắc bén, cho dù theo mọi góc nhìn sang cũng khiến cho mọi người có cảm giác tôn quý.

***

Hình Thiên vừa gõ bàn phím vừa nói với Mục Hàn: “Lão đại, sắp đến giờ rồi mà Du nhi còn chưa tới, có cần liên lạc với cô ấy không?”

Mục Hàn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn mười phần: “Cô ấy có thể ứng phó.”

Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì bên cạnh cửa truyền đến tiếng bước chân cực kì nhỏ.

Hình Thiên cùng Mục Hàn đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt chính là Triển Du mặc trang phục dạ hành màu đen. (chính là Aki)

“Hì…tay nghề của Diệt Tuyệt sư thái ngày càng biến thái nha, nửa tháng trước người em nhìn thấy chính là chị gái, chỉ chớp mắt đã biến thành một Lolita, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này xem…cho anh Thiên thử một chút nào.”

Khuôn mặt của Triển Du đã trải qua cuộc phẫu thuật dịch dung bằng phân tử sinh học, không phải khuôn mặt thật của cô nhưng Hình Thiên và Mục Hàn là cộng sự cùng được bồi dưỡng trong thời gian dài căn bản không cần thử cũng có thể nhận ra cô gái trước mặt mình chính là Triển Du.

“Lão đại, hôm nay có phải anh lại quên không cho Hình Thiên uống thuốc không? Anh xem, lại lên cơn giật kinh phong, mau trị đi.”

Động tác của Triển Du rất nhanh, tránh được cú đánh lén của người nào đó, mỉm cười nhìn Mục Hàn.

Mục Hàn cũng vô cùng phối hợp nói một câu: “Không trị được, người này vừa rồi khi nhận được tin tức của em đã không trị được nữa rồi, trên cổ còn đeo biển kia kìa, thuốc thần kinh của người ta không thể trị được cho cậu ta.”

Hình Thiên: “….”

Triển Du ra vẻ tốt bụng giúp người nào đó vuốt ngực rồi quay đầu lại cười tươi rói: “Nói vào việc chính đi, bên hai người tiến triển thế nào rồi? Còn bọn Chiến Cát thì sao?”

Một tháng trước, bộ an ninh thu được tin tình báo từ nước ngoài, tên trùm tổ chức khủng bố quốc tế “Dữ liệu Gamma” chuẩn bị một hoạt động khủng bố liên hoàn quy mô lớn, mục tiêu đầu tiên là biên giới nước ta cùng các nước láng giềng.

Nhiệm vụ của đội Liệp Ưng là mau chóng điều tra ra mục tiêu cùng địa điểm của Gamma, cũng không tiếc bất cứ giá nào phải ngăn cản hành vi khủng bố của bọn chúng.

Đội Liệp Ưng đã căn cứ vào tự liệu tình báo có hạn truyền về từ nước ngoài để tìm hiểu nguồn gốc, tra được tên trùm của Gamma tại Đông Nam Á Simon cùng Rini đã cấu kết làm chuyện xấu, đi khắp nơi xúi giục các nước Đông Nam Á phản lại chính phủ đồng minh gây nên nội loạn, muốn dùng việc này quấy phá trật tự thị trường súng ống đạn dược của Đông Nam Á, âm thầm mua vũ khí của bọn họ để phòng bị.

Mà trước mắt nhà cung cấp lớn nhất của bọn chúng là chuyên gia vũ khí châu Á – nhà họ Nam.

Nhưng mà, cục diện cùng bối cảnh của nhà họ Nam đang cực kì phức tạp, tuy đã nhiều năm trôi qua, vấn đề vận chuyển vũ khí cùng việc bảo vệ tài nguyên khoáng sản dưới đáy biển của nhà họ Nam và chính phủ vẫn luôn duy trì quan hệ hai bên cùng có lợi, nhưng đó là trước kia, bây giờ nhà họ Nam là do Nam Khôn cầm quyền. Người kia không chỉ cất giấu tâm tư cực kì sâu mà có thủ đoạn cực kì phong phú, đến bây giờ chính phủ vẫn không đoán ra hắn đang thật sự nghĩ gì chứ đừng nói đến việc thăm dò thái độ thật sự của Simon.

Hơn nữa Mục Hàn còn hoài nghi trong nhà họ Nam có người âm thầm cấu kết với Simon, nếu như thật sự là thế thì chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.

Chuyện này không thể nào điều tra rõ ràng, chỉ có thể dùng mật thám, cho nên thiên tài Triển Du đã dùng hình tượng như vậy để xuất hiện ở Granting.

Trước mắt cô ngoài việc phối hợp với các thành viên của đội Liệp Ưng còn có một nhiệm vụ không thể không làm: tra rõ vai trò của Nam Khôn trong hoạt động khủng bố lần này – là nối giáo cho giặc hay là vì nước quên thân.

Mục Hàn nói: “Chiến Cát cùng Đổng Kiêu đang ở căn cứ của bọn lính đánh thuê, Phượng Tường khu vực chữa bệnh. Ngày hôm qua Hình Thiên đã thu được đoạn Simon nói chuyện với Nam Khôn, quả nhiên thu được tin tức giữa hai người họ, lão hồ ly Nam Uy muốm mượn tay Simon để hạ bệ Nam Khôn, mà Simon muốn sau khi Nam Uy lên đài sẽ bán cho hắn gấp ba lần số đạn dược.”

Hàng chân mày xinh đẹp của Triển Du nhíu lại, lạnh lùng nói: “Tên Nam Uy này thật sự cần tiền không cần mạng rồi!”

Hình Thiên cũng nhanh chóng nghiêm mặt: “Hắn cho là hắn chơi trên tay được Simon, nhưng không biết lão Simon chỉ chơi với hắn như chơi với một tên ngốc, đó mới chính là hồ ly thành tinh.”

Simon đào hố chôn Nam Trọng, vừa khiến Nam Uy vui mừng còn tiện thể bán cho Nam Khôn một món nợ nhân tình to bằng trời, đáng thương cho hai cậu ấm nhà họ Nam đến bây giờ vẫn chưa biết sự kiện hải tặc Somalia là do Simon cùng Rini chơi hắn, còn cảm động rơi nước mắt vì Simon đã giúp bọn họ “cướp” hàng về.

Mục Hàn nói: “Cũng không biết hiện giờ trong lòng Nam Khôn nghĩ thế nào, tâm tư của tên kia quá sâu, hiện giờ lại không thể trực tiếp ngả bài với hắn để hắn giúp chúng ta, chỉ mong trong tương lai sau khi hắn biết rõ mục đích thật sự của Simon khi mua số vũ khí kia sẽ có thể đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, nếu không chuyện này sẽ trở nên vô cùng phức tạp.”

Cho nên hiện giờ bọn họ phải bắt hai tày vào chuẩn bị, để phòng ngừa sau này Nam Khôn chống lại sẽ khiến bọn họ thất bại trong gang tấc.

Triển Du nghe vậy thì hàng chân mày nhíu chặt lại: “Hiện giờ căn bản Nam Khôn không tin tưởng em, ban ngày có rất nhiều nơi không thể đến được, nhà chính cách kho vũ khí cùng căn cứ của lính đánh thuê quá xa, khắp nơi đều có mắt điện tử cùng cảnh vệ tuần tra, ban ngày rất khó tìm nơi yểm hộ an toàn tuyệt đối, buổi tối căn bản hắn đều ở nhà, em không thể ra ngoài quá lâu.”

Bây giờ Nam Khôn vẫn chưa tin tưởng cô, nghĩa là hiện giờ căn bản cô không hề có địa vị gì trong lòng Nam Khôn, càng không có khả năng tự do ra vào nhà chính hoặc là những nơi quan trọng trong Xích Thủy như những người khác trong nhà họ Nam.

Mà muốn thu thập tư liệu kĩ càng về việc mua vũ khí của Simon với Xích Thủy, cùng với những chứng cứ phạm tội của Simon và Nam Uy thì chỉ có thể dựa vào việc xâm nhập vào hệ thống mật của Xích Thủy, giám thị nhất cử nhất động của mọi người trong nhà họ Nam chỉ bằng việc giám sát từ xa sẽ không đủ.

Mục Hàn vừa nghe Triển Du nói vậy đã đoán được suy nghĩ của cô, giọng nói ấm áp khuyên can: “Chuyện này em ngàn vạn lần không thể nóng vội, Nam Khôn trời sinh tính đa nghi, làm việc cực kì cẩn thận tỉnh táo, em là người Simon dâng cho hắn, hiện giờ hắn không tin tưởng em là chuyện bình thường. Trước mắt em chỉ cần phối hợp với bọn anh, sau đó bảo vệ tốt cho mình là được, đám người nhà họ Nam kia, ngoại trừ dì nhỏ của Nam Khôn, ai cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, em phải chú ý an toàn.”

“Ngàn vạn lần đừng để người ta nhanh như vậy đã hổ đói vồ mồi nha.” Hình Thiên cười xấu xa châm thêm một câu.

Triển Du liếc xéo anh ta, lắc đầu thở dài: “Lòng dạ anh nếu cả chó cũng ngại, anh nói xem anh thế này chó nó có thèm không!”

“Không sao cả, có em thích anh là được rồi!” Người nào đó mặt dày phỏng chừng như pháo cũng không bắn xuyên qua được.

Triển Du thưởng cho anh ta một cái liếc mắt khinh bỉ, lập tức quay đầu lại nhìn vào màn hình máy tính, nói với Mục Hàn: “Được rồi, lão đại, hai người cũng chú ý một chút, em về trước đây, bọn họ hẳn là cũng sắp xong rồi.”

Trong phòng quan sát camera của nhà họ Nam cô vẫn duy trì tư thế ngủ không nhúc nhích gần nửa tiếng, nếu không quay về, cho dù Nam Khôn không đến phòng cô thì nói không chừng người trong phòng quan sát cũng sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Mục Hàn gật đầu: “Được rồi, em đi trước đi. À, đúng rồi, nếu như cần thuốc thì cứ gọi Phượng Tường mang đến cho em.”

Triển Du sửng sốt một chút, sau khi ngồi lại vị trí, cười gian xảo: “Em nghĩ bây giờ vẫn chưa cần thiết.”

Hiện giờ Nam Không không có hứng thú với cô, cô còn đang phải tìm cách để Nam Khôn có hứng thú với cô đây.

Hơn 8h đêm đầu thu bầu trời bao la trăng sao thưa thớt, con đường thông với bốn phía của Xích Thủy lập lòe ánh đèn hồng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chợt có tiếng côn trùng kêu vang lay động không khí, nghe rõ ràng lạ thường, Triển Du xuống xe rồi biến mất sau đó, lao người nhảy nhanh vào con đường ven bìa rừng, sau đó chạy thật nhanh về phía nhà chính.

Cảnh vệ tuần tra cùng camera không ngừng chuyển động quanh các góc cua tạo thành một hệ thống quản chế cực kì nghiêm mật.

Trong bóng đêm chỉ thấy bóng dáng nhanh nhẹn của Triển Du như một mũi tên bắn ra từ rừng rậm, lặng yên không một tiếng động trèo lên vách tường bằng đá hoa cương, thân thể nhẹ như chim yến, vài bước đã chui vào cửa sổ lầu hai, nhảy vào bằng đường cửa sổ.

Mười lăm phút sau, Nam Khôn họp xong quay về, nhìn qua vẻ mặt khi ngủ vẫn điềm tĩnh như cũ của vật cưng.

Bình luận

Truyện đang đọc