BÀ XÃ VỀ ĐÂY ANH THƯƠNG

" … "

Người đàn ông này! Cô thật không nghĩ rằng lại có người đi ghen với con trai mình, đàn ông thì đã sao? Cũng là con của họ mà

Cô thở dài: " Em không biết, sinh con trai cũng được mà gái cũng được. Ông trời đã cho em bé con thì tức là nó là con em, không quan trọng giới tính. Anh mà còn ghen bậy nữa thì tối nay đừng có vào phòng ngủ "

Anh có nghe nhầm hay không? Cô là đang muốn cấm túc anh sao. Nha ~ bảo bối thật lớn gan, lại nói những lời như thế với anh

Anh nhếch môi, nói: " Bảo bối, em lại lấy đâu ra cái dũng khí ấy mà hăm anh thế? "

" Làm sao? Có gì mà không được chứ! Anh chỉ biết ức hiếp em thôi, lần này thì đừng hòng "

A, thỏ con bây giờ đã trở thành mèo con rồi sao? Muốn trở thành tiểu dã miêu cơ à, gan cũng lớn hơn hẳn, lại dám giơ móng vuốt với anh. Được, để anh xem xem bản thân anh nhất định sẽ cắt đi hết những móng vuốt này

" Anh làm gì đó? Tránh ra...a! "

Cô nhất thời bị anh đẩy ngã nằm xuống ghế, bản thân lại bị anh nhốt trong lòng. Căn bản muốn thoát cũng khó, cô nuốt nước bọt cố gắng trấn an tinh thần không được sợ hãi anh

" Anh...anh mau ra khỏi người em ngay! "

" Mèo con ~ em vậy mà lại dám giơ móng vuốt với anh? Anh hôm nay nhất định phải cắt hết những móng vuốt này mới được! "

Tịch Mộ Thần ranh ma nói...hưm ~ lại sắp được " ăn " nữa rồi. Sáng nay vừa được " ăn " xong, trưa lại được " ăn " tiếp, anh thật có lộc nha " ăn " nha ~

" Anh...anh không được làm xằng bậy đâu. Đây là phòng làm việc, sẽ có người vào! "

Tiểu dã miêu bây giờ lại trở thành tiểu bạch thỏ. Ở trước mặt người đàn ông này cô không thể giơ móng được! Người đàn ông này một khi đã hóa sói thì ngay cả tiểu dã miêu cũng không tha

Hoàn toàn không để lời nói cô lọt vào tai. Tịch Mộ Thần liếm môi, anh đưa tay tháo cà vạt trên cổ ra trói hai tay cô lại đặt lên đầu giữ chặt

" A không Mộ Thần em sai rồi, em sai rồi...tha cho em đi! "

Không ngừng cầu xin anh nhưng đã quá muộn, bây giờ anh đã hóa sói. Một khi đã lên " cơn đói " thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua " bữa ăn " trước mặt?...

Trong căn phòng to lớn của chủ tịch, không một ai có lệnh đều không được phép lên đây

Trong phòng lâu lâu lại phát ra những tiếng rên của người phụ nữ, lại có tiếng gầm của người đàn ông khi lên đỉnh. Căn phòng tràn ngập mùi dục vọng vô cùng ám muội

...

Đỗ thị đã không còn trên thương trường, nó đã bị phá sản toàn bộ. Không hiểu tại sao tiểu thư của Đỗ gia lại biến mất không lý do, mọi người đều không ai biết rằng Đỗ Như Ninh đã đi đâu. Có vài người cho rằng vì nỗi nhục của mình không thể chịu được nên cô ta đã tự mình bỏ đi đến một nơi xa xôi nào đó

Doãn Thiên Phong cũng không quan tâm đến chuyện này, cũng coi như chưa từng quen biết cô ta vậy. Đây cũng không phải việc của mình, không nên lo chuyện bao đồng

Bây giờ thứ anh nên lo chính là cô, anh nhất định phải tách cô và Tịch Mộ Thần ra. Tuy biết làm như thế sẽ rất có lỗi với cô vì đã phá hoại hạnh phúc của cô nhưng sau khi nhìn những tấm hình trên bàn xong anh lại không thể kìm chế bản thân được nữa

Cô vốn chính là người phụ nữ của anh, không phải là của Tịch Mộ Thần hắn!! Vì sao hắn lại được tình yêu của cô kia chứ?

Không phải em đã biết toàn bộ sự thật rồi hay sao? Anh vẫn luôn một lòng yêu em, ba năm trôi qua em có biết rằng anh đã nhớ em muốn phát điên hay không? Vì sao em lại vẫn đối xử lạnh nhạt với anh?

Doãn Thiên Phong nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, vẫn không muốn ở gần anh tiếp xúc bất cứ điều gì. Thậm chí ngay cả nói chuyện với nhau cô cũng muốn tiết kiệm lời nói. Anh không cam tâm, không cam tâm

Một ý nghĩa ngu ngốc chợt lóe lên trong đầu anh. Có lẽ mình nên tổ chức một bữa tiệc chăng? Viện cớ bữa tiệc để có thể gặp mặt cô, cùng cô tiếp xúc với nhau?

Doãn Thiên Phong tự cười chế giễu bản thân thật ngu ngốc, lại bày ra mấy cái việc vô vị như thế. Nhưng vô vị lại có thể gặp được cô ấy, suy nghĩ một chút anh lấy điện thoại ra gọi cho một người

" Chủ tịch có căn dặn gì ạ? "

" Cuối tuần này tôi muốn tổ chức một bữa tiệc, đại loại là mừng Doãn gia trở về Trung Quốc, muốn gặp mặt xã giao những người bạn. Giúp tôi sắp xếp đi! "

" Dạ, tôi hiểu rồi! "

Doãn Thiên Phong cúp máy, thật ngu ngốc làm sao. Buổi tiệc mừng Doãn gia về Trung Quốc, muốn gặp mặt bạn bè xã giao? Hah, quả nhiên chuyện có liên quan đến cô anh tự thấy bản thân mình ngốc đế mức nào...

...

Theo sự sắp xếp của thư kí của Doãn Thiên Phong, cuối tuần Doãn gia mở một bữa tiệc. Mời tất cả những bàn bè, đối tác của họ đến chung vui

Tịch Mộ Thần hiện giờ là đang đứng dưới nhà đợi cô, cô gái này làm sao lại lâu như thế? Chỉ có trang điểm, thay đồ và làm tóc thôi cũng lâu?

Không đợi nữa, anh tự mình lên phòng xem cô như thế nào

Cô đang đứng trước gương, bàn tay đang cố gắng kéo khóa váy lên. Bực thật, ngay lúc này đột nhiên lại bị kẹt là sao?

Đang chật vật, mắng rủa chiếc khóa váy bỗng dưng anh xuất hiện

" Tiểu chậm chạp em làm sao vậy hả? Lại lâu như thế kia! "

Nhìn thấy anh cô vui vẻ, rốt cuộc cũng đã có vị cứu tinh của cô: " Ông xã giúp em với, hình như cái khóa váy của em bị kẹt rồi, không kéo lên được! "

Anh khẽ than thở: " Em đúng thật là ngốc mà, không chỉ ngốc mà lại còn chậm chạp hết sức! "

" Đâu phải lỗi của em, là do cái váy của anh cả mà! "

" Rồi rồi, mau quay lưng lại đi nào. Anh giúp em kéo lên là được! "

Cô nói nhỏ: " Chỉ giúp em kéo khóa váy lên thôi đó, không được giở trò biến thái! "

" Em nói gì? "

" Không có không có! Anh mau giúp em kéo nó lên rồi chúng ta đi nào! "

Tịch Mộ Thần không nói gì, giúp cô kéo khóa váy lên. Đúng thật là bị kẹt, nó không chịu di chuyển. Tịch Mộ Thần hết kiên nhẫn, anh bực mình kéo mạnh cái khóa lên lại không cẩn thận kẹp vào da thịt cô

" Ah! "

Nhất thời đau đớn cô la lên một cái, anh giật mình vội kéo nó xuống. Làn da bị khóa váy kẹp nay có chút đỏ đỏ

" Đau quá! Mộ Thần anh thật xấu xa! "

" Ngoan là lỗi của anh, anh giúp em kéo lên nhé? "

" Từ từ thôi, vẫn còn đau lắm! "

Cái khóa váy cũng không bị kẹt như ban nãy nữa, anh cẩn thận kéo nó lên

" Còn đau không? "

" Đau, đau lắm! "

Cô tức giận nhìn anh oán trách. Anh cũng tự trách bản thân mình thật không cẩn thận đi, lại làm cô đau như thế

Đôi mắt cũng có chút ngấn nước vì ban nãy, anh đưa tay lau đi nước mắt cho cô. Cúi đầu hôn lên môi:

" Là do anh không cẩn thận, đừng dỗi nữa. Ngoan, chúng ta đi được chứ? "

Cô khẽ gật đầu...

Chiếc xe thể thao màu đen của Tịch Mộ Thần dừng tại Doãn gia, có lẽ như bọn họ là người đến trễ nhỉ? Những chiếc xe đắc tiền khác nhau cũng được đậu tại đây, bên ngoài chỉ có thể thấy những con người đang thay nhau canh giữ những chiếc xe

" Tịch tổng, Tịch phu nhân xin chào! "

Người đàn ông đứng ngoài cửa ăn mặc chỉnh tề, trên cổ còn buộc một chiếc nơ đỏ. Người đàn ông cung kính, lịch sự chào khách

Tịch Mộ Thần không bận tâm, ôm eo cô hiên ngang đi vào bên trong

Ở bữa tiệc của Doãn gia rất nhiều người, bọn họ đều là những người trong giới thượng lưu. Có cả những người trong giới showbiz cũng tới tham dự vì được mời

Ai nấy đều toát lên người dáng vẻ cao sang, quý phái. Nhưng cô thấy trong những người ở đây hình như nổi bật nhất cũng là anh

Chỉ vừa mới bước vào đã được toàn bộ bọn họ gần như chú ý đến, ngay cả cô dĩ nhiên cũng bị chú ý đến rồi

" Là Tịch tổng và Tịch phu nhân! "

" Nghe nói vợ chồng nhà Tịch tổng tình cảm vô cùng tốt, hoàn toàn không để bất cứ người ngoài nào có thể chen chân bước vào "

" Tịch phu nhân thật có phúc khi lấy được Tịch tổng nha, cô ấy rất được Tịch tổng cưng chiều! "

" … "

" … "

Mọi người ai nấy đều khen ngợi lẫn ngưỡng mộ về tình cảm của cô và anh. Cô ngượng ngùng, tay nắm chặt lấy anh, Tịch Mộ Thần nhìn xuống cô khẽ cười

" Ngại sao? "

Cô nhỏ giọng: " Dĩ nhiên rồi! "

Anh hài lòng, hài lòng về những lời họ nói và hài lòng với dáng vẻ ngại của vợ. Tốt! Tâm trạng của anh bây giờ tốt vô cùng

Nhưng tâm trạng tốt như thế nào, sau khi chạm phải Doãn Thiên Phong anh liền cảm thấy tâm trạng cũng không thể tốt hơn ban nãy

" Tịch tổng, Tiêu tiểu thư xin chào! "

Doãn Thiên Phong là cố ý không muốn gọi cô ba từ " Tịch phu nhân " vì anh thật sự không muốn điều đó chút nào. Nó...rất khó để khiến anh mở miệng gọi

Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày, hắn ta vẫn là không chịu buông bỏ tình cảm của mình. Hừ! Đúng là dai như đỉa mà, ba năm trôi qua vẫn không chịu từ bỏ tình cảm với vợ anh

Cô dường như cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, hình như có gì đó không ổn. Doãn Thiên Phong lại gọi cô là Tiêu tiểu thư thay vì phải gọi cô là Tịch phu nhân, mà anh ta lại ngang nhiên dám nhìn cô như thế khi chồng cô đang đứng ở đây?

" Doãn tổng, xin chào! "

Cô phải cắt ngang không khí hiện tại rồi, thật khó chịu. Cứ như tình tay ba vậy...mà nó đúng thật là tình tay ba!

Tịch Mộ Thần nhìn Doãn Thiên Phong, Doãn Thiên Phong lại nhìn sang cô như thế

" Tiêu tiểu thư, hôm nay cô rất xinh đẹp! "

Doãn Thiên Phong mở miệng khen ngợi cô. Trong lòng anh, cô như thế nào đều rất xinh đẹp, dù cho cô không ăn mặc đẹp hay thậm chí là trang điểm, mặc những đồ bình thường trên người anh đã thấy cô vẫn đẹp

Cô định mở miệng nói cảm ơn nhưng Tịch Mộ Thần lại nhanh hơn cướp mất lời của cô. Chẳng những thế anh còn làm những hành động thân mật với cô

" Cảm ơn Doãn tổng đã khen, nhưng vợ tôi rất dễ bị xấu hổ! "

Vừa nói xong anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn cưng chiều. Doãn Thiên Phong trong giây chốc bị anh chọc cho tức giận

Bình luận

Truyện đang đọc