BÀ XÃ VỀ ĐÂY ANH THƯƠNG

Ông bà Tiêu cũng không tin vào tai mình về những gì con trai nói ra

Thằng bé...lại dám lớn tiếng nói như thế với bọn họ ư? Trước kia Cảnh Thiên rất ngoan, rất nghe lời. Không bao giờ làm trái ý hay cãi lời họ cả nhưng mà bây giờ thì sao? Nó lại vì đứa nhỏ kia mà bảo vệ và trách mắng họ?

Ông Tiêu khẽ nhíu mày tỏ vẻ ra rất không hài lòng với hành động lẫn lời nói mang ý trách mắng của Cảnh Thiên mang đến với họ

" Con có biết bản thân con là đang làm cái gì hay không? "

Đây là lần đầu tiên ông Tiêu tỏ ý tức giận như thế với anh. Nhưng anh không quan tâm điều đó, anh không làm sai điều gì nên cũng không cần phải sợ!

Đây là em gái anh. Và anh có quyền được bảo vệ con bé!

Bà Tiêu vì rất thương con trai mình nên ngay lập tức lên tiếng bảo vệ con trai trước mặt chồng

" Thôi nào, thôi nào. Con nó chỉ lỡ lời, ông cần gì phải tức giận với thằng bé chứ? Cảnh Thiên nghe lời mẹ, xin lỗi cha một tiếng rồi buông Tiểu Tịch ra "

" Bảo vệ em gái không có gì là sai cả! Người sai ở đây là hai người, con không sai không xin lỗi! "

" Con! "

" Tiểu Tịch là em gái con và cũng chính là con ruột của hai người. Hổ dữ không ăn thịt con, vậy thì xem hai người đã làm gì con bé? Nhẫn tâm đánh chính con gái ruột của mình thành ra như thế này có được xứng làm bậc cha mẹ hay không? "

" Tiêu Cảnh Thiên! Con lại dám nói ra những lời đó ư? Vì nó mà con lại dám chống đối lại chúng ta? "

Ông Tiêu thật không thể tin vào tai những gì mình vừa nghe. Đứa con trai mà ông cưng chiều, yêu thương nhất lại vì bảo vệ em gái nó mà trách mắng họ?

Giờ đây nó đã mười tám tuổi rồi. Phải! Nó đã lớn và chững chạc hơn rất nhiều. Nhìn dáng vẻ nó lúc này, lại không hiểu tại sao nhưng lại có vẻ sợ sệt?

Bà Tiêu cũng ngạc nhiên về điều con trai vừa nói ra. Bà đã nghĩ rằng chính cô đã đầu độc con trai bà, khiến anh trở nên hư hỏng nên mới nói ra những lời này với họ. Trước kia anh có như thế đâu? Từ khi tiếp xúc với cô thì nó lại trở nên như thế

Bà Tiêu vừa nghĩ lại vừa tức giận. Chỉ tay vào cô mắng: " Đứa con gái sao chổi này! Tại sao tao lại phải sinh ra mày kia chứ. Có phải chính mày đã dạy hư Cảnh Thiên rồi hay không? Nó trước kia rất ngoan ngoãn, nhưng từ khi tiếp xúc với mày một thời gian lại trở nên như thế! "

Cô vẫn còn nức nở trong lòng anh. Cổ họng tuy đau rát nhưng vẫn cố mở miệng nói, cô lắc đầu: " Con...kh...không có...không có! "

" Còn dám nói không? Chính mày đã dạy con tao nói ra những lời này với chúng ta! Biết như thế thì ngày xưa tao đã cho mày chết đi rồi, lại để mày sinh ra đời như thế quả là một sai lầm mà! "

Cô im lặng không nói gì cả. Đây là mẹ ruột cô, là mẹ ruột của cô nhưng bà lại không xem cô là con ruột bà... Bà lại có thể nói ra những lời này khiến cô rất đau lòng, cô rất tổn thương. Nhẫn nhịn mặc cho bà mắng mỏ cô. Cơn đau da thịt này vẫn là không bằng đến những tổn thương gia đình mang đến

Tiêu Cảnh Thiên vẫn một mực ôm chặt cô trong lòng. Anh lạnh lùng cất giọng

" Mẹ! Con thật không ngờ mẹ lại có thể nói ra những lời này với chính con gái ruột của mình "

Nhìn thấy con trai tỏ thái độ lạnh nhạt, chán ghét mình. Bà cũng bắt đầu thấy hoảng:

" Con trai đừng giận, mẹ chỉ là nói sự thật. Con mau bỏ con bé ra, nó là đứa sao chổi sẽ mang những điều không lành đến cho con "

" Con không buông, đây là em gái con! "

Vai cô vẫn còn run rẩy...vì cô mà anh trai đã chống đối lại cha mẹ, không được. Cô không thể để họ cứ vì cô mà xích mích như thế

Cô khó khăn đẩy anh ra

" Con xin lỗi, từ nay con sẽ ở trong phòng. Sẽ không tiếp xúc với ca ca nữa...từ nay về sau cũng thế! "

Phải! Cô sẽ mãi ở trong phòng, sẽ không bao giờ ra ngoài nữa. Sẽ tránh tiếp xúc với anh trai...

Cô gắng gượng đứng dậy bỏ về phòng nhưng bỗng anh trai lại ngoan cố giữ cô lại một mực không buông tay

" Con muốn sống riêng...là cùng con bé sống riêng! "

Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ cùng em gái ra ngoài sống riêng, sẽ không muốn sống chung với bọn họ nữa. Dù gì cũng đã mười tám tuổi, anh sẽ lo cho con bé sẽ không để con bé chịu bất kỳ uất ức, tổn thương gì

Suốt bao nhiêu năm ở trong căn nhà nhìn thấy em gái bị xa lánh và chịu rất nhiều tổn thương từ họ mang đến...anh chỉ biết đứng một góc nhìn, đã không thể giúp gì cho em ngoài việc an ủi và cho em viên kẹo ngọt. Anh đã hận mình khi không thể làm gì được cho em, bây giờ thì có thể rồi. Anh sẽ bảo vệ cho em gái mình và cho con bé cảm nhận được sự yêu thương từ gia đình

" Cái gì? Dọn ra sống riêng. Các con đủ khả năng đó ư? Con cũng chỉ vừa mới lên mười tám tuổi "

" Con không cần biết và cũng không quan tâm điều này. Chúng con sẽ ra ngoài sống riêng, con nhớ không lầm thì hai người vẫn còn một căn nhà bên ngoài? "

Anh kiên định nói. Anh và em gái sẽ không bao giờ sống cùng họ nữa, thà rằng dọn ra ngoài sống vẫn là còn hơn ở chung một nhà với họ, nhìn họ làm tổn thương Tiểu Tịch anh rất không thích và cảm thấy bản thân mình kinh tởm họ!

" Cảnh Thiên ta biết con chỉ nhất thời tức giận nên mới nói như thế... "

" Con đã suy nghĩ rất kỹ! "

Anh nói, lại không thèm để ý đến vẻ mặt rất đang tức giận của cha mình

" Ta sẽ không cho căn nhà nào cả! Con nghĩ mình đủ khả năng dọn ra ngoài sống sao? Bên ngoài kiếm sống sẽ không dễ dàng. Con chỉ mới mười tám tuổi, ngay cả công việc cũng chưa có, từ nhỏ lại sống trong sự bao bọc lại có thể làm được việc gì? "

Cha nói rất đúng. Anh trai từ nhỏ sống trong sự bao bọc, vốn dĩ chưa bao giờ phải đụng tay vào bất cứ việc gì cả. Cuộc sống bên ngoài không dễ, kiếm được việc làm chắc gì đã làm được? Còn phải tùy thuộc vào mức độ tiền lương, họ còn phải lo tiền ăn và tiền học... Có khi anh ấy sẽ nghỉ học lo cho cô đi học?

Anh nhếch môi cười: " Con có bảo sẽ ra ngoài kiếm công việc ư? "

Cô ngạc nhiên nhìn anh

" Cha mẹ nỡ lòng để con chịu cực ra ngoài *sinh kế sao? "

* Sinh kế: kiếm sống sinh nhai ( sống qua ngày)

Dưới đáy mắt của Tiêu Cảnh Thiên thoáng qua tia thâm độc

" Con là con trai trưởng của Tiêu gia và cũng là duy nhất. Sau này khi cha không còn năng lực tiếp quản Tiêu thị vì sức khỏe suy yếu dần theo thời gian. Thì con, cũng chính là người kế thừa nó "

" Mày! "

Ông Tiêu tức giận đến nghẹn họng. Đây mà là con trai ông sao? Người đứng trước mặt có thật sự là đứa con trai ông từng biết sao bao năm?

" Ông bớt giận, coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe "

Bà Tiêu không ngừng lo lắng cho sức khỏe của chồng mình

Con trai bà nói đúng. Chồng bà ngày một càng già, sức khỏe lại suy yếu dần theo thời gian. Trong nhà chỉ có mỗi đứa con trai trưởng này là có năng lực tiếp quản Tiêu thị. Vì thế cho nên thằng bé từ lúc nhỏ bọn họ đã cho nó ăn học tốt nhất, Tiêu thị sau này đều là nhờ vào nó

" Khụ khụ... Tao không có đứa con trai như mày, Tiêu thị tao sẽ không cho mày tiếp quản. Đừng mong có một đồng xu nào khi rời khỏi Tiêu gia! Cút đi cho khuất mắt tao "

" Con sẽ cút. Nhưng chỉ muốn nói một câu cuối cho người nghe, Tiêu thị hiện là đang như thế nào người hiểu rõ nhất. Sau này nếu như lâm chôn, Tiêu thị không người tiếp quản cũng vì thế mà sẽ sớm sập đổ "

" Thằng bất hiếu... Khụ khụ... Tao đã sai lầm khi nuôi nấng mày lớn lên như thế...! "

Anh đã không bỏ lọt tai câu ông nói dù chỉ một chữ. Lặng lẽ ôm cô rời đi...

Đã hai tháng kể từ khi ra khỏi Tiêu gia. Bà Tiêu vì thương con trai nên đã đưa căn biệt thự cũ của mình cho anh và cô, số cung tiền cấp cũng là do bà đưa. Bà thật hối hận khi đối xử với cô như thế để rồi con trai trở mặt với họ mà phải ra dọn riêng ra sống

Đã rất nhiều lần bà đến thăm anh và năn nỉ anh trở về nhà nhưng đều vô dụng. Bà tìm cô và cầu xin cô giúp bà khuyên nhủ anh trở về nhưng đều bị anh ngăn cản, mỗi lần bà tới thì anh đều bảo cô về phòng, tránh cho gặp bà...

Ngày mười lăm tháng mười

Mùa đông rốt cuộc cũng đến, gió mùa đông lạnh lẽo luôn khiến mọi người không thích

Không hiểu tại sao nhưng trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Mùa cô thích nhất chính là mùa đông, cái rét tuy lạnh đến thấu xương nhưng cô vẫn cảm thấy không chán ghét nó... Có phải lí do bởi vì đây là mùa mà cô được sinh ra?

Những bông tuyết nhỏ rơi từ trên bầu trời rơi xuống. Bông tuyết rất nhiều, rất xinh đẹp. Xung quanh đều có những bông tuyết trắng xóa rơi xuống, chúng nhiều đến nỗi biến mặt đất bao phủ bởi làn tuyết trắng xóa

Cô còn nhớ... Vào cái đêm của cái lạnh mùa đông mang đến ấy, cũng là ngày mà cha mẹ rời xa thế giới...

Cô đã ở bên anh trai không ngừng vui đùa trò chuyện.. Những ngày tháng ấy ở cùng anh trai, cô đã có thể cảm nhận được sự yêu thương từ anh ấy mang đến cho cô. Rất ấm áp, rất hạnh phúc

Nhưng rồi... Một chuyện không may mắn đã xảy đến

Một số điện thoại lạ gọi đến cho anh. Họ nói họ là người của Tiêu gia...

" Thiếu gia... Lão gia và phu nhân vừa qua đời... Mong cậu và tiểu thư hãy quay về "

Cha mẹ qua đời là do một vụ tai nạn mang đến. Cô thật không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này... Lần cuối gặp cha mẹ là ba tháng trước, lần cuối cùng mẹ đến đây cũng chỉ vừa mới một tuần. Cô đã không thể ngờ, đó chính là lần cuối cùng cô và anh gặp mặt họ...

Tang lễ kết thúc, di chúc của cha đã ghi rất rõ ràng. Tài sản của Tiêu gia, bao gồm cả Tiêu thị đều sẽ thuộc quyền sở hữu của con trai ông, Tiêu Cảnh Thiên... Anh ấy sẽ là người kế thừa kế tiếp của Tiêu gia

Cô cũng vừa mới phát hiện ra một điều... Rằng mẹ đã viết một lá thư để lại cho cô trước lúc lâm chôn. Bà đã không dám đưa bức thư này đến cho cô

- " Tiểu Tịch, cha mẹ xin lỗi. Bao nhiêu năm nay chúng ta đã không thể cho con được tình thương của gia đình, luôn tỏ thái độ chán ghét và đối xử như thế với con... Anh con đã nói đúng, chúng ta thật không xứng đáng làm cha mẹ con. Con rất hận chúng ta đúng không? Chúng ta không mong sự tha thứ từ con. Chỉ là... Xin lỗi con rất nhiều Tiểu Tịch "

Cô đã xúc động. Nước mắt đã rơi rất nhiều khi đọc xong lá thư tay này từ mẹ

Phải! Cô hận họ, rất hận họ vì bao năm qua đã đối xử như thế với cô... Nhưng, họ cũng là cha mẹ của cô, cô không thể cứ hận họ như thế mãi được, cô thương họ. Rất thương họ

" Xin lỗi cha mẹ... Xin lỗi anh.. Hức... Vì em mà mọi chuyện mới ra nông nỗi như thế... Tất cả đều là vì em nên cha mẹ mới đột ngột qua đời như thế.. Hức hức... Nếu như... Nếu như không phải vì em, anh đã không cùng họ gây gổ... Chúng ta không rời đi thì có lẽ họ sẽ không sao "

" Tiểu Tịch, điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Chỉ là chúng ta đã không thể lường trước được điều gì sẽ xảy đến. Không thể trách em được, cũng đừng tự trách mình như thế "

Cô ôm lá thư, nức nở khóc thành tiếng. Anh ôm cô vào lòng vỗ về

" Ngoan.. Dù cho cha mẹ không còn, nhưng em vẫn còn có anh. Chúng ta sẽ ở bên nhau, anh sẽ bảo vệ em "

Cô gật đầu. Ôm chặt lấy anh khóc

Với cô và anh, ngoài cha mẹ ra thì họ đã không còn bất cứ người thân nào trên cõi đời nữa. Bây giờ cha mẹ đột ngột rời xa họ, thì họ cũng chỉ có thể sát cánh cùng nhau...

Chủ tịch mới của Tiêu thị rất trẻ. Đó là một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi mà đã tiếp quản cả một tập đoàn như Tiêu thị. Trọng trách tuy rất nặng, nhưng anh cũng không ngừng cố gắng với năng lực mình có được để có thể giúp cho Tiêu thị phát triển hơn

Bình luận

Truyện đang đọc