BÀ XÃ VỀ ĐÂY ANH THƯƠNG

" Cô ta vừa vào đã có ác cảm với tôi. Xấp tài liệu này tôi đã chuẩn bị từ hai tháng trước, bây giờ đang định mang nó đến cho chủ tịch, vậy mà lại bị cô ta đổ cafe lên bẩn hết cả rồi! "

Tô Nhã vừa nói vừa liếc xéo nhìn cô

" Tôi không có. Thật sự là không có cố ý, là có người gạt chân tôi! "

Tô Lệ Lệ chột dạ khi nghe cô nói thế, liền phản đáp

" Ý cô là đang nói tôi đó sao? Thật không ngờ đã làm sai mà không nhận, lại còn đổ lỗi cho tôi? "

Cô định phản bác lại nhưng Tịch Mộ Thần lại không cho cô nói tiếp, trực tiếp căn ngang

" Đủ rồi! Các người nghĩ Tịch thị là cái chợ hay sao? Ngay cả một trật tự cũng không có thì còn ra thể thống gì "

Tịch Mộ Thần vừa dứt câu, cả căn phòng đều im lặng không dám hó hé nửa câu!

Anh " hừ " lạnh một tiếng sau đó liếc mắt nhìn đống tài liệu bị cafe đổ bẩn trên đó rồi nhìn sang cô

" Cô! Nhân viên mới vào, cô đã làm bẩn số tài liệu này thì cô phải chịu trách nhiệm về hành động của mình? "

Cô cuối cùng cũng chịu quay mặt nhìn sang anh, rõ ràng cô không làm sai mà!

Tịch Mộ Thần không để tâm với ánh mắt cô nhìn mình, nói tiếp:

" Nội trong một tháng đánh máy lại tất cả đống đó, nếu như không xong, thì lập tức cuốn gói ra khỏi đây! "

" Một tháng? Mộ...chủ tịch một tháng với đống đó thì là không thể! "

" Vậy thì cô muốn thời gian là bao nhiêu? Hai tháng, năm tháng. Hay một năm? "

Dưới đáy mắt của anh hiện lên tia giễu cợt nhìn cô, cô khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu

" Xấp này cô ấy hoàn thành trong hai tháng vậy thì anh cũng phải cho tôi thời gian hai tháng! "

" Cô không có quyền đàm phán với tôi! Cô đã làm bẩn đống đó thì tự mình đi đánh lại tất cả đi, nội trong một tháng không xong thì đừng đến Tịch thị nữa. Cái chúng tôi cần chính là năng lực và hiệu suất làm việc! "

" Rõ ràng tôi không cố ý! Nếu như không tin thì anh có thể xem lại băng ghi hình, trong đây chắc chắn là có came..."

Cô vẫn chưa nói hết câu thì anh đã lạnh lùng nhìn cô, chen vào nói:

" Làm được thì làm! Không được thì nghỉ, tôi không có thời gian làm ba cái chuyện dư thừa này! "

Cô nắm chặt lòng bàn tay, chuyện dư thừa? Người đàn ông này chính là muốn lấy việc tư trả thù việc công mình ư?

" Không phục? "

Tịch Mộ Thần hất cầm cao ngạo nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt

Cô cắn chặt môi

" Phục! Tôi phục! "

Nói xong cô quay lưng đi lấy xấp tài liệu bị bẩn ấy, trong miệng còn lầm bầm:

" Chủ tịch Tịch thị là đồ nhỏ mọn. Biết thế đã không vào đây, Doãn thị vẫn là tốt hơn! "

Tịch Mộ Thần dĩ nhiên không điếc để có thể nghe thấy những gì từ trong miệng cô thốt ra. Lông mày kiếm nhíu lại

" Vừa nói cái gì? "

Cô dừng bước chân. Quay đầu lại nhìn anh

" Không có gì, thưa chủ tịch! "

Tịch Mộ Thần tức giận với thái độ của cô. Rất muốn lôi người con gái trước mặt ra ngoài dạy dỗ một bài học nhưng đôi mắt sắc bén lại dời sang một bên má cô

Ngày hôm đó chính vì sự tức giận anh đã đánh cô. Tuy rằng lớp phấn phủ giúp cô ấy che đi vết thương nhưng trong lòng Tịch Mộ Thần khó chịu vô cùng

" Đi! "

Tịch Mộ Thần quay lưng bỏ đi, lạnh giọng nói với Lục Minh Hạo

" Mọi người làm việc tiếp tục! "

Lục Minh Hạo căn dặn nhân viên mình xong cũng lập tức chạy theo sau anh

Tô Lệ Lệ khinh miệt nhìn cô sau đó bỏ đi làm việc. Mọi người ai ai cũng bắt đầu trở về chỗ mình và tiếp tục công việc...

Giờ trưa, mọi người đều tan làm xuống nhà ăn của Tịch thị để ăn

Vì cô xuống sau nên nhà ăn đã kín người ngồi vào bàn. Đồ ăn thì đã hết sạch nên cô chỉ còn cách ra bên ngoài mua tạm thứ gì ăn đỡ sau đó mới tiếp tục công việc của mình

Vì tiền đã không còn nhiều nên cô phải tiết kiệm lại một chút mới có thể duy trì được lâu. Cô đã mua tạm một ổ bánh mì về ăn rồi lên phòng làm việc tiếp

Thời gian gần đây cũng cô rất bận rộn. Là bận rộn với xấp tài liệu này!

...

Doãn Thiên Phong ngồi chờ trên phòng làm việc của mình. Anh là đang chờ đợi cô

Cốc cốc...Mộng Khiết bên ngoài gõ cửa vào. Doãn Thiên Phong sau khi lên tiếng cho phép, cô ấy mới dám vào trong

" Cô ấy đã đến chưa? "

Mộng Khiết khẽ cúi đầu, ngập ngừng rất không muốn nói

Nhìn thái độ này của Mộng Khiết càng làm Doãn Thiên Phong thêm khó chịu

" Nói! "

Anh to tiếng làm cho Mộng Khiết thoáng giật mình, sau đó cũng lên tiếng báo cáo lại

" Tiêu tiểu thư không đến ạ. Tôi đã làm theo lời của ngài, mọi công ty trong thành phố S này là không ai dám nhận cô ấy vào. Chỉ riêng...Tịch thị! "

Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày

" Cô ấy đã vào Tịch thị rồi ư? "

" Dạ...dạ phải! "

Doãn Thiên Phong tức giận đập mạnh bàn tay mình xuống mặt bàn. Tức thật! Cô ấy thà rằng vào Tịch thị còn hơn là vào Doãn thị làm cho mình ư?

Cô ấy có biết khi Tịch Mộ Thần biết cô ấy vào Tịch thị chắc chắn sẽ làm khó cô ấy hay không? Hắn nhất định sẽ lấy việc tư trả thù việc công

Nếu cô vào Doãn thị, anh chắc chắn sẽ chiếu cố cô nhiệt tình!...có phải vì cô ấy còn giận anh không? Chắc chắn, cô ấy rất hận anh, hận anh vì phá hoại hạnh phúc của cô ấy...

Đã hai tuần trôi qua cô vẫn lo xấp tài liệu kia. Không một ai giúp đỡ, một mình cô đã tự làm hết mọi việc. Còn chưa kể đến bọn họ lại cố tình giao thêm việc cho cô làm để cô làm trễ nải việc đánh máy lại xấp tài liệu bị bẩn kia

Cô đã thức khuya ở lại công ty đánh máy, gần sáng cô về nhà nằm được một chút lại thay đồ rửa mặt rồi đến công ty tiếp. Trình tự cứ thế được lập đi lập lại không ngừng khiến cô cũng mệt mỏi

Chế độ ăn uống khi cô dọn ra sống riêng cũng không tốt là bao. Cô chỉ toàn ăn mì mà thôi, lâu lâu bận quá lại bỏ không ăn chỉ muốn đi ngủ

Gần một tháng mà cô vẫn chưa làm xong việc kia. Nếu như làm không xong thì cô ngay lập tức sẽ bị anh đuổi việc. Cô rất cần công việc này, ngoài Tịch thị và Doãn thị ra không một công ty nào trong thành phố S là nhận cô vào cả. Cô cũng không muốn vào công ty của Doãn Thiên Phong để làm việc

Thà rằng làm việc khác cô cũng không muốn bước chân vào đó, thậm chí là gặp mặt hắn

Không biết vì sao Doãn Thiên Phong lại biết cô gặp tình trạng như bây giờ, anh ta đã đến gặp cô rất nhiều lần và cũng bảo cô hãy đến Doãn thị làm nhưng cô đều từ chối và né mặt hắn

...

Cô mở tủ ra đã không thấy còn gói mì nào trong tủ nữa rồi. Lại phải đi mua, tiền tháng này cô lo sợ sắp hết không đủ để dùng nhưng cô lại không thể nhịn đói được, làm như vậy thì sức đâu lấy làm việc đây?

Khẽ thở dài mệt mỏi. Cô với tay lấy áo khoác mặt vào rồi ra ngoài...

Gần đây có siêu thị, cũng may chỗ này đang giảm giá nên tiền có thể bớt lại được một chút rồi

Trên tay cô xách túi mì về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ. Trước kia cô chính là nhị tiểu thư của Tiêu gia, vốn không thiếu thốn gì cả. Anh trai lại vô cùng yêu thương cô

Đến khi gả vào Tịch gia làm vợ của Tịch Mộ Thần cô cũng đều không chịu thiệt thòi gì cả, cũng không có bất cứ uất ức gì. Anh ấy lại vô cùng cưng chiều cô vô điều kiện

Tiêu Tiểu Tịch cô chỉ biết sống trong vòng tay người khác, chỉ luôn được người ta bao bọc như bảo bối yêu thương hết mực vậy mà bây giờ lại thành ra khổ sở như thế

Ngày nào cũng phải ăn mì tôm, lâu lâu mới chỉ có thể ăn được một bữa cơm. Có nhà thì không về được, chỉ có thể thuê nhà mà sống đỡ. Cô tự cười bản thân thật ngu ngốc và đáng thương đến nhường nào

Cuộc sống bên ngoài quá khó khăn cho một người như cô nhưng biết làm sao bây giờ? Tự cô làm thì tự cô chịu

Cô gái A: " Nè nè biết tin gì chưa? Tịch Mộ Thần chủ tịch của Tịch thị hiện là có bạn gái bên ngoài đấy. Nghe đâu là nữ minh tinh nổi tiếng La Kì Kì "

Một cô gái vừa đi vừa trò chuyện cùng bạn mình

Mộ Thần có bạn gái bên ngoài ư?

Cô gái B: " Tôi cũng biết nè! Vừa mới coi tin tức xong "

Cô gái C: " Không phải Tịch tổng có vợ rồi sao? Vợ chồng Tịch tổng rất yêu thương nhau, vì sao Tịch tổng lại có bạn gái bên ngoài? Tịch phu nhân sẽ biết chứ? "

Cô gái A: " Ai biết được! Đàn ông mà, có mới nới cũ. Yêu thì yêu nhưng rồi cũng sẽ chán và có cô khác bên ngoài! "

Cô gái B: " Phải đó..thôi chúng ta đi đi, sắp trễ rồi! "

Toàn bộ cuộc trò chuyện của các cô gái đó cô đều đã nghe được toàn bộ. Cô trầm lặng bước đi

Mộ Thần...thật sự có người phụ nữ khác thay thế cô rồi sao?

Phải rồi! Là chính cô phản bội anh nên anh làm điều tương tự trả thù cô cũng đúng thôi. Nhưng, cô thật sự là không có phản bội anh. Đó là sự hiểu nhầm và cô là người bị hại!

Vì sao không một ai chịu tin tưởng cô? Ngoài Lục Minh Hạo là người duy nhất thì không ai tin cô cả, anh trai và chồng cô đều không chọn tin cô. Cô cảm thấy rất đau lòng

Đi được vài bước. Cô bất giác ngẩn mặt lên thì bước chân cũng dừng lại theo

Tiêu Cảnh Thiên từ trong chiếc xe đi ra, trên tay anh ấy đang cầm điện thoại, vậy là chắc chắn anh ấy đang nói chuyện điện thoại rồi...

Cô có nên bước đi tiếp hay là quay lại hay không?...anh ấy còn giận cô nữa hay không?

Khoảng cách của cô và anh trai đứng cũng không còn quá xa, chỉ cách năm bước là có thể đứng cạnh nhau. Tay bất giác để túi mì ra phía sau lưng như đang muốn che giấu anh

Đôi mắt của Tiêu Cảnh Thiên nhất thời lướt sang nhìn cô. Cô đứng bất động một giây rồi mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu

" Ca ca! "

Tiêu Cảnh Thiên bỏ ngoài tai lời cô nói, cũng xem cô như là người xa lạ. Anh lạnh lùng bước chân đi vào phía trong nhà hàng

Nhìn thấy bóng lưng anh xa khuất trong tầm mắt cô. Cô cười chua xót rồi cũng bước đi tiếp

Ca ca...vẫn còn giận cô. Mộ Thần cũng vậy, chẳng những giận...mà còn chán ghét cô

Bình luận

Truyện đang đọc