BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

"Con mèo này đã há miệng để hô hấp, bắt đầu có dấu hiệu hôn mê."

Sau khi làm xong các bước kiểm tra cơ bản, Bùi Chu cởi găng tay cao su, mắt nhìn chằm chằm vào con mèo Ragdoll trên bàn chữa trị, cau mày thật chặt: "Tình trạng rất nguy cấp, chỉ sợ cứu không nổi."

Đôi vợ chồng đứng đối diện cậu nghe vậy sắc mặt liền suy sụp.

Người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, khuôn mặt lộ ra biểu tình cực kỳ bi thương, nàng siết chặt lấy tay bác sĩ, buồn bã nói: "Nó chính là bảo bối của tôi, bác sĩ cậu nhất định phải cứu nó! Bất luận hết bao nhiêu tiền, cũng phải cứu nó!"

"...... Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mặc dù tình trạng con mèo này không quá lạc quan, nhưng Bùi Chu cũng sẽ không từ bỏ, cậu đưa mèo cho thực tập sinh đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: "Trước mang nó đi thở oxi đã."

Thực tập sinh là một nữ sinh viên, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ôm mèo đi về hướng phòng trong giúp nó thở Oxi.

Đây là một con mèo Ragdoll thật xinh đẹp, thời điểm làm kiểm tra có thể thấy đôi mắt của nó rất to và tròn, nhìn giống như ngọc lưu ly màu lam vậy, bộ lông tuy rằng bết lại và bẩn, thế nhưng bộ lông có hai màu kết hợp hết sức hài hoà, nếu có thể chữa cho nó khoẻ lại, chăm sóc cẩn thận chút, nhất định sẽ lại là một con mèo phi thường xinh đẹp.

Bùi Chu nhìn bóng lưng thực tập sinh ôm mèo rời đi, ánh mắt ẩn sau cặp mắt kính hơi hơi nhu hòa chớp mắt một cái, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, cậu liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm và chuyên nghiệp ngày thường.

"Vì cái gì hiện tại mới đưa tới."

Bùi Chu đem tầm mắt chuyển hướng về phía đôi vợ chồng đứng kia, thanh âm lãnh đạm, "Bệnh tình của nó đã phi thường nghiêm trọng, nếu hai người sớm một chút đưa tới, cũng sẽ không bị như vậy."

Một người đàn ông trung niên mặc áo phông, vẻ mặt dữ tợn, đối mặt với việc Bùi Chu bất mãn chất vấn, hắn thái độ thờ ơ, ngữ khí khinh miệt: "Con súc sinh này lúc đầu chỉ là tiêu chảy mà thôi, chúng tôi lại không phải bác sĩ thú y, làm sao hiểu được vấn đề? Lại nói, nếu chúng tôi biết được bệnh trạng, anh còn sống bằng nghề này được sao?"

Không, Biết, Lý, Lẽ!

Bùi Chu bị tức đến nỗi tay hơi hơi run rẩy, nhưng không phải vì mình đã chịu vũ nhục, mà là vì sinh mệnh của con vật nhỏ bé đang giãy giụa trên danh giới sinh tử kia: "Liên tục bị tiêu chảy như vậy rõ ràng bị bệnh ngài lại làm như không thấy? Nếu con của ngài cũng bị như vậy, ngài có thể mặc kệ như vậy không?"

Hắn hoàn toàn không có biện pháp cùng loại người này câu thông, sự lạnh lùng trong lời nói của đối phương làm lòng người nguội lạnh.

Thấy Bùi Chu thật sự tức giận, người phụ nữ trung niên lập tức bước ra hoà giải: "Ai, cũng không thể trách hắn, cuộc sống của hai chúng ta đều rất bận rộn, định nuôi sủng vật để làm giảm căng thẳng, nào biết còn có nhiều chuyện như vậy."

Vị phu nhân này thà không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa nói ra, Bùi Chu thậm chí càng cảm thấy ghê tởm hơn, nhưng cậu cũng biết trên đời này có nhiều người làm chủ nhân như vậy, chính mình đã chọn làm công việc này, liền không thể cùng người ta phát sinh xung đột.

Hít một hơi thật sâu, ngồi sau bàn chuẩn đoán bệnh, Bùi Chu cúi mặt xuống, cố hết sức để giữ bình tĩnh nói: "Sủng vật vốn chính là rất khó nuôi dưỡng, yêu cầu chủ nhân phải dành rất nhiều thời gian, tinh lực, tiền tài. Nếu ngài không có tình thần tránh nhiệm, tôi khuyên hai người vẫn là đừng dằn vặt chúng nó nữa...... Được rồi, làm ơn đi ra ngoài chờ đi."

Nói xong, cậu liền bắt đầu cúi đầu viết báo cáo chẩn bệnh.


"Hừ, cái gì thái độ gì vậy, còn làm mặt lạnh......" Nam nhân trung niên càng thêm mất hứng, hắn lôi kéo nữ nhân đi ra ngoài, một bên còn hùng hùng hổ hổ nói: "Còn không phải là một tên bác sĩ thú y thôi sao, còn làm sắc mặt cho ai xem."

"Bác sĩ, bác sĩ...... Con mèo đã không còn hô hấp." Lúc này, cửa phòng chữa bệnh bị đẩy ra, cô nàng thực tập sinh ôm mèo, lỗ mãng hấp tấp mà chạy vào, "Cho thở oxi cũng không phản ứng, chắc là không thể cứu được nữa."

"Hả?" Bùi Chu ngẩng đầu, cau mày, dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng không hề nghi ngờ, nghe thấy cái tin tức này, vẫn là làm cậu tâm tình vốn đã không tốt trở nên càng kém thêm.

"Cái gì?! Bảo bối của tôi đã chết!!!" Bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ trung niên thét to đến mức có thể cao đến 800 đê-xi-ben.

Lỗ tai Bùi Chu đau râm ran một lúc, nhưng trên biểu tình lại không nhìn ra điều gì biến hoá, cậu bình tĩnh tiếp nhận con mèo Ragdoll, lại lần nữa động thủ chẩn bệnh một chút, chung quy vẫn là bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Không còn nhịp tim."

"Được rồi, đem thi thể con mèo này mang về đi." Bùi Chu có chút bực bội mà đóng nắp bút, đem báo cáo chẩn bệnh ném sang một bên.

"Không, không có khả năng!"

Ôm thi thể mèo nhà mình khóc trong chốc lát, người phụ nữ nhìn tương đối hiền lành, đột nhiên trở mặt, nàng vỗ một cái lên bàn, thét lên chói tai: "Nhà chúng tôi mất hơn 3000 đồng để mua mèo, đang êm đẹp đưa lại đây, các người khám một cái liền chết!"

Các ngươi khám một cái liền chết!!!

Khám một cái liền đã chết!!

Liền đã chết!

Phụ nữ rít gào chói tai, dọa cô nàng thực tập sinh bên cạnh choáng váng, khiến hàng lang bên ngoài cũng chấn động, thừa dịp mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, nàng xông lên trước một bước, trực tiếp kéo cổ áo Bùi Chu.

"Lang băm, bồi thường tiền mau!!!"

Bị túm chặt không bỏ Bùi Chu: "???"

"Tôi muốn cho tất cả khách nhân ở bệnh viện thú cưng nhìn thấy, chính là cái tên lang băm này, đem mèo nhà tôi giết chết, cậu bồi thường lại tiền cho tôi, bồi thường nhanh!!!"

Người phụ nữ trung niên liền lấy hết sức bình sinh, kéo Bùi Chu ra cửa hướng về phía đại sảnh bệnh viện, một bộ tư thế muốn làm lớn chuyện cho tất cả mọi người đều biết, dẫn tới người trên hành lang đi ngang qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía này.

Rõ ràng chỉ với vóc dáng tầm một mét sáu, nhưng người phụ nữ này sức lực lại thật sự rất lớn, Bùi Chu đột nhiên không kịp phòng bị, thật sự là bị nàng kéo đến lảo đảo một cái, nhưng cậu dù sao cũng là một nam nhân, sau khi phản ứng lại, dùng sức mà vung tay, tránh thoát khỏi sự lôi kéo của người phụ nữ trung niên.


Dưới tác dụng của quán tính, phụ nữ trung niên ngược lại bị quăng ngã, nặng nề mà ngã quỵ dập mông ngồi xổm dưới đất, cứ "Ai nha", "Ai nha" liên mồm kêu to.

Bùi Chu một bên sửa sang lại cổ áo của mình, một bên lạnh lùng nói với nữ nhân đang ngồi dưới đất la lối om sòm: "mèo Ragdoll hai màu thuần chủng, trên thị trường giá đều phải một vạn trở lên, ngài lại dùng 3000 đồng đã mua được?"

Phụ nữ trung niên la lối khóc lóc mắng to, đột nhiên đình trệ trong chớp mắt, nàng ánh mắt hơi lóe, tựa hồ cũng ý thức được cái gì, ngay sau đó, nàng càng kịch liệt mà gào khóc lên: "Tôi, tôi mất một vạn đồng mua mèo, các người khám một cái liền chết! Cậu bồi thường mèo cho tôi!"

Nói xong nàng quơ bộ móng tay sắc nhọn, từ trên mặt đất bò dậy, lại lần nữa hướng trên người Bùi Chu nhào qua.

Trong lúc giằng co, áo blouse trắng của Bùi Chu bị túm đến nhăn nhó dúm dó, giống như dưa muối vậy, cậu vô cùng chật vật bất kham, trong lòng cậu biết rằng đa số mèo thời điểm đem bán đều có bệnh, mà chính mình lại đụng phải một người vô lại gây náo loạn.

Nhưng Bùi Chu cũng không tiện đánh trả, cậu đành phải một bên chống đỡ phụ nữ trung niên công kích, một bên hướng về cô nàng thực tập sinh bên cạnh đưa mắt ra hiệu, ý bảo đối phương mau đi tìm bảo vệ.

Nhưng mà giây tiếp theo, cậu lại thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô nàng thực tập sinh: "bác sĩ Bùi, cẩn thận!!!"

Khẩu hình miệng của cô nàng thực tập sinh đang không ngừng biến hóa, nhưng Bùi Chu lại không nghe thấy nàng đang nói cái gì.

Trên đầu bị thứ gì nặng nề đập mạnh vào, cậu lảo đảo một cái, hướng về phía trước nặng nề mà té lăn trên mặt đất, một cái băng ghế bị ném bên cạnh người cậu, máu chảy dọc theo huyệt Thái Dương uốn lượn lưu lại, trước mắt cảnh tượng bỗng trở lên mơ hồ, bóng hình trộn lẫn với nhau......

"A!!!" Phụ nữ trung niên hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, phát ra một tiếng thét chói tai.

Cô nàng thực tập sinh: "bác sĩ Bùi!!!"

"Người tới a! Nhanh gọi 120! Tôi tôi tôi...... Tôi đã báo cảnh sát! Các người không được đi!"

"Anh đánh hắn làm cái gì?! Khiến hắn bồi tiền thì tốt rồi, tôi cũng không bảo anh đánh hắn!!!"

"Tôi vốn đã nhìn hắn không vừa mắt! Bị đánh cũng đáng đời! Nhẹ như vậy còn giả chết!"

Nữ nhân hoảng loạn thét chói tai, nam nhân thô thanh thô khí quát mắng, tiếng bước chân vội vã......người tụ tập xung quanh làm thanh âm càng thêm ầm ầm ồn ào, tằm mắt bắt đầu mơ hồ xoay tròn, cuối cùng, giống như trong vực sâu hắc ám......

Ba ngày sau, một tin tức xuất hiện trên tờ báo địa phương.

—— Bệnh viện thú cưng XX thành phố XX, Bác sĩ thú y Bùi bị đánh đến chết bởi một người đàn ông họ Lý.


—— Theo báo cáo, bác sĩ Bùi vốn có tiền sử bị u não, trong quá trình tranh chấp, Người đàn ông dùng hung khí đập vào đầu bác sĩ Bùi, vị trí này khiến bệnh tình chuyển biến xấu, không kịp cứu chữa liền bỏ mình, hiện tại người đàn ông họ Lý đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý đả thương người khiến người tử vong. Các chuyên gia kêu gọi, mùa hạ nóng bức, khi xảy ra tranh cãi, mọi người nên giữ bình tĩnh......

......

Không biết mình đã ngủ say trong bóng tối bao lâu, sau khi có một chút ý thức mơ hồ, "cậu" cứ phiêu đãng ở trong một không gian hư vô, cho đến khi thấy một tia sáng xuất hiện ở phía cuối mảnh hắc ám, cậu liền không quan tâm gì cả mà bay qua đó, sau đó lâm vào một loại trạng thái không trọng lượng.

"Ah......"

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Bùi Chu hai mắt vẫn nhắm, mê mê hoặc hoặc duỗi tay sờ sờ phía sau ót, nơi đó dường như vẫn còn cảm giác đau đớn dữ dội, làm cậu trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

"Hả? Giống như cũng không đau lắm......"

Bùi Chu bỗng dưng mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trên một cái giường lớn màu trắng, đập vào mắt là một cái trần nhà bằng gỗ, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, uốn lượn ở tấm chăn trên người cậu, làm xung quanh trở lên ấm áp hơn hẳn.

Ánh nắng ấm áp, gió mang theo hương vị cỏ xanh len qua cửa sổ lùa vào trong phòng......

Thật là thoải mái.

Bùi Chu phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, cậu đã sống một cuộc sống đầy bận rộn ở thành phố lớn, đã thật lâu rồi cậu không có một giấc ngủ ngon như vậy, ngửi thấy mùi vị thanh tân tự nhiên thế này làm con người ta tỉnh táo hẳn.

"Ngày hôm qua hình như tôi đã dùng một lọ thuốc cường hoá dị năng, cũng không biết liệu việc thăng cấp dị năng có thành công hay không......"

...... Từ từ, cậu vừa nói cái gì vậy!

Bùi Chu theo bản năng bắt đầu kiểm tra dị năng của bản thân, cậu đột nhiên hoảng sợ đình chỉ động tác, cậu phát hiện ký ức của mình có chút rối loạn, hơn nữa trong đầu còn chịu ảnh hưởng của ký ức không thuộc về cậu.

Đây...... Đây không phải là nhân cách phân liệt đi?

Không không không, tính cách của chính mình cũng không có biến hóa, giờ phút này nắm quyền chủ đạo hết thảy hành vi cũng là chính mình.

Cho nên...... Này rất có thể là do cậu bị đánh hỏng khiến đầu óc tạo thành di chứng, dẫn đến sinh ra ảo giác không chân thật, chỉ cần cậu đủ bình tĩnh, là có thể...... là có thể......

Ngay khi Bùi Chu cố giải thích mọi vấn đề bằng lý trí.

Này là? Dị năng cư nhiên thật sự kiểm tra ra được?

——

Dị năng hệ tinh thần: Một quan hốt phân (sen) vừa đủ tiêu chuẩn.


Chủ sở hữu: Bùi Chu

Chủng tộc: Nam tính nhân loại

【 kỹ thuật vuốt lông sơ cấp 】: kỹ thuật vuốt lông thần kì, truyền rằng đây là kĩ thuật có thể chữa trị tinh thần lực, khiến cho các chủ tử thần hồn điên đảo, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại thực thành thật, sử dụng cái kỹ thuật này nhiều hơn, làm chúng nó có thể đều quỳ gối dưới quần tây của ngươi đi!

Lưu ý 1: Vuốt lông đối với mỗi thú nhân cho ra kết quả khác nhau, cấp bậc thú nhân tăng lên sẽ suy giảm hiệu quả.

Lưu ý 2: Có thể tiến hóa thành kỹ thuật vuốt lông trung cấp.

【 lời ngon tiếng ngọt sơ cấp】: Lời ngon tiếng ngọt êm tai, theo tương truyền có hiệu quả chữa trị tinh thần lực, khiến các chủ tử hạnh phúc không thôi, đạt được tình yêu vô hạn cùng sự can đảm, sử dụng kỹ thuật này càng nhiều, sen cũng có thể loại bỏ đi rất nhiều phiền toái.

Lưu ý 1: Lời ngon tiếng ngọt đối với mỗi thú nhân tạo thành kết quả khác nhau, tùy theo số lần yêu thích của thú nhân tăng lên mà suy giảm kết quả đạt được, lớn tuổi không dễ lừa, chính là đạo lý như vậy.

Lưu ý 2: có thể tiến hóa thành dụ dỗ từng bước trung cấp.

【 biến dị · dược thiện sư sơ cấp 】: nguyên liệu nấu ăn bình thường, dược liệu, ở tieng tay sen giống như được tái sinh, dùng tinh thần loại bỏ đi tạp chất, phối hợp dinh dưỡng. Chỉ có dược thiện tốt, mới có thể khiến cho các chủ tử thân thể khoẻ mạnh, ăn gì cũng ngon, hướng tới ngày mai tốt đẹp.

Lưu ý 1: Dược thiện đối với mỗi thú nhân tạo thành hiệu quả khác nhau, tuỳ theo cấp bậc của thú nhân tăng lên sẽ suy giảm hiệu quả.

Lưu ý 2: Dược thiện sư sơ cấp này có được từ dị năng biến dị.

Lưu ý 3: Có thể nâng cấp thành dược thiện sư trung cấp.

【 bị động · Thần Thú chúc phúc 】: Mỗi một quan hốt phân đều được vận mệnh chú định Thần Thú chúc phúc, khi chữa khỏi một vạn sinh mệnh của thú tộc, có thể kích hoạt dị năng này, có cơ hội hồi sinh một lần sau khi tử vong ngoài ý muốn, cũng đối với những thú tộc xung quanh phát ra khí tràng "Tình yêu của mẹ", lực tương tác tăng lên 100%, phụ trợ, trị liệu hiệu quả tăng lên 100%.

Lưu ý 1: ( số lượng hồi sinh đã hết ×)

......

Bùi Chu dùng "Tinh thần lực" nhìn văn tự trong suốt xuất hiện trước mắt, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang thình thịch nhảy lên, tam quan rơi nát đầy đất.

Tình yêu của mẹ cái em gái mi!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

——

22/4/2020

Cứ thấy tag thú nhân tinh tế là nhảy hố bất chấp thế này có khổ không cơ chứ (;༎ຶД༎ຶ)


Bình luận

Truyện đang đọc