BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

"Bác sĩ Bùi, về sau cậu sẽ làm dược thiện sao?"

Viện trưởng Kakapo ăn xong miếng sushi cuối cùng, ở trên ghế nằm nghỉ ngơi, vừa lòng mà nheo nheo mắt, thuận miệng hỏi.

Bùi Chu xoay người, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Đúng vậy, cháu hiện tại chế tác dược tề ngoài dùng cho cô nhi viện, gần như bán không được rồi, mọi người đều thích mua dược tề của nhãn hiệu lớn như Hermes, cho nên cháu nghĩ thôi thì không bằng bán dược thiện đi, già trẻ đều dùng được, thú nhân bình thường thèm ăn cũng có thể nếm thử."

Đại La La lập tức hưng phấn nói: "Cái ý tưởng này rất tốt, tôi hiện tại ăn dược thiện của cậu làm, thật có thể cảm giác được nó có hiệu quả tăng cường thể chất! Tuy rằng không có tác dụng nhanh như dùng dược tề, nhưng nếu tích lũy tháng ngày lâu dài, nhất định có thể cùng dược tề hiệu quả sánh ngang!"

Viện trưởng kakapo cũng thực vừa lòng: "So với dược tề ăn ngon hơn, lại không có giống dược tề bị năng lượng đánh sâu vào gân mạch gây thống khổ, thực hoàn mỹ!"

Bùi Chu được khen đến có chút ngượng ngùng, đột nhiên, anh cảm thấy quang não của mình lại chấn động, mặt trên biểu thị, viện trưởng Kakapo chuyển khoản cho bạn "1000 tinh tệ."

Nhìn chằm chằm con số kia, Bùi Chu không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu đối viện trưởng Kakapo nói: "Viện trưởng, ngài làm gì vậy?"

Lão viện trưởng một bên xỉa răng, một bên nói: "Đây là phí ăn cơm tháng này của ta, về sau ta không rảnh rỗi để thường xuyên tới được, cậu cách hai ba ngày lại chuyển phát nhanh đưa đến cho ta một phần dược thiện là được, tuổi lớn rồi, liền phải bồi bổ thân thể một chút a!"

Bùi Chu có chút vô thố: "Nhưng mà đầu tháng ngài đã cho cháu 6000 tinh tệ rồi."

Viện trưởng Kakapo mắt trợn trắng: "Đó là phí dụng thuê cậu làm bác sĩ thú y cho ấu tể ở cô nhi viện, cũng là chi phí cho thức ăn và việc khai thông tinh thần lực cho các ấu tể, như thế nào có thể nhập làm một được."

Bùi Chu nghĩ nghĩ, chung quy không hề chối từ: "Vậy được, cháu nhận lấy."

Viện trưởng Kakapo nhe răng cười: "Này liền đúng rồi, cậu về sau không cần ghét bỏ ta là lão nhân ăn rõ nhiều là được."

"À, đúng rồi, chỉ lo ăn, ta thiếu chút nữa đã quên, ta chạy đến đây một chuyến, vì cái gì nhỉ?"

Viện trưởng Kakapo suy tư nửa ngày, bỗng nhiên vỗ đùi: "Ta nhớ ra rồi! Ta là mang ấu tể Tai Thử đến xem bệnh!"

Bùi Chu: "???"


"Tiểu Tai Thử sinh bệnh gì?" Bùi Chu nhìn ngó xunh quang viện trưởng, cũng không thấy ông mang theo cái lồng sắt nào tới.

"Đây, ở chỗ này."

Kết quả liền thấy viện trưởng Kakapo gỡ mũ rơm của mình xuống, đầu tóc xanh lục rối như rơm rạ, thình lình nằm bò một con tiểu Tai Thử.

Chỉ là, cái con Tai Thử hôm nay thoạt nhìn thập phần uể oải, bộ dáng thực không có tinh thần, nhìn thấy Bùi Chu, nó cũng chỉ là uể oải nâng lên mí mắt, sau đó lại gục xuống.

Bùi Chu duỗi tay đem nó ôm xuống dưới, nhanh chóng ở trên bàn khám bệnh lót một tấm đệm mềm, đem nó đặt ở trên đệm, quan sát một phen.

Thấy tiểu Tai Thử mặt có chút sưng to, Bùi Chu mang lên găng tay trắng, nhẹ nhàng mở ra khoang miệng nó, quả nhiên nhìn thấy bên trong có chảy mủ, còn có một cổ mùi vị hôi thối.

Bùi Chu: "Hẳn là bệnh viêm túi má thường gặp ở ấu tể Tai Thử."

Viện trưởng Kakapo ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao dẫn đến bệnh vậy?"

Bùi Chu: "Đồ ăn cất trữ trong túi má bị hỏng, sản sinh vi khuẩn gây viêm, liền sẽ tạo thành chứng bệnh này."

Anh dùng tăm bông chấm lấy một chút nước muối sinh lí với vào khoang miệng nó nhẹ nhàng chà lau, động tác nhẹ nhàng, anh đặc biệt dụng tâm không có ở trên túi má của nó chuyển động tăm bông, như vậy sẽ khiến cho tiểu Tai Thử bị thương, thời điểm lấy ra tăm bông, cũng đem theo đồ ăn bị hỏng trong túi má của nó dính ra —— một khối bánh ngọt ướt đẫm, hai miếng bánh sữa long điểu.

Nhìn đến hai cái đầu sỏ gây tội, Bùi Chu dở khóc dở cười, hoá ra là mình hại tiểu Tai Thử nhiễm bệnh?

Hắn sờ sờ đầu tiểu Tai Thử, dỗ nói: "Anh làm dược thiện rất ngon bổ dưỡng, nhưng là đặc biệt dễ dàng hỏng, về sau cũng không nên trữ hàng."

Đôi mắt đen lúng liếng của tiểu Tai Thử nhìn anh, đại khái là do khoang miệng bị thương còn có chút đau, nó không có lên tiếng.

"Về sau muốn ăn dược thiện thì nói cho viện trưởng, anh sẽ gửi một phần mới cho em!" Bùi Chu cong hạ thân thể, bảo trì cùng nó nhìn thẳng tầm mắt, ôn thanh nói.

"Chi!" Nhịn xuống đau đớn, tiểu Tai Thử rầm rì một tiếng.


Bùi Chu không khỏi bật cười, anh lại lần nữa lấy ra một viên thuốc cái có tác dụng giảm nhiệt khép lại vết thương, đút cho tiểu Tai Thử.

"Được rồi, về sau không cần tùy tiện giấu đồ nữa." Bùi Chu ôn nhu mà đem Tai Thử ấu tể nâng lên, trả lại cho viện trưởng Kakapo, cũng dặn dò viện trưởng kế tiếp mấy ngày không cần cho nó ăn quả hạch quá cứng, để tránh bị thương nang cơ má, cũng không cần cho nó ăn đồ ăn dễ dàng bị hỏng.

Bùi Chu: "Mặt khác, viện trưởng ngài phải định kì kiểm tra một chút, nếu phát hiện nó lại tích trữ đồ ăn trong túi má, nhất định phải bức nó nộp ra!"

Vừa nghe đến muốn đem tịch thu đồ ăn tích trữ của mình, nguyên bả tiểu Tai Thử bộ dáng ngoan ngoãn tức giận đến chi chi vội gọi.

Nhưng mà viện trưởng Kakapo không chút nào thương hại nó, đem nó hướng trên đầu mình đặt vào, liền cười ha hả đội mũ lên, cường lực trấn áp phản kháng bé nhỏ không đáng kể của nó.

Viện trưởng Kakapo ha ha cười: "Đã biết, cảm ơn bác sĩ Bùi, ta đây phải đi rồi!"

Bùi Chu vội vàng đem một hộp sushi đưa cho ông, cũng nói: "Đây là cháu nói phải bồi thường cho tiểu phượng hoàng thay cho cá chiên hôm qua bị đoạt, phiền toái viện trưởng ngài chuyển giao cho nhóc ấy!"

"Được rồi." Viện trưởng cười tủm tỉm mà nhận lấy hộp cơm, gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Bùi Chu nhân tiện hỏi một câu: "Viện trưởng, cô nhi viện ngoài chủ nhật, thứ bảy cháu cũng đến thăm được không?"

Đại La La vội vàng kêu: "Cháu cũng phải đi."

Viện trưởng Kakapo quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó trầm ngâm một phen, nói: "Xem trên phân lượng các ấu tể đều thực hoan nghênh các ngươi, ta chấp thuận cô cậu thứ bảy cũng có thể tới."

Dừng một chút, ông nhìn về phía Đại La La nói: "Nhưng có một điều, các người đến buổi chiều nhé, buổi sáng các ấu tể phải học khoá bổ túc."

Đại La La kinh hô: "Hai ngày nghỉ ông cư nhiên còn an bài cho ấu tể học bù, này cũng quá hà khắc rồi đi?."

Viện trưởng Kakapo trừng mắt: "Không phải ta bất cận nhân tình, mà là đây đều là những đứa trẻ không cha không mẹ phải tự dựa vào bản thân, chúng nó không sớm kích phát ra dị năng, không có thực lực cường đại, làm thế nào ở đế quốc thú nhân cá lớn nuốt cá bé này dừng chân được? Về sau cũng tìm không được bạn đời!"


Bùi Chu: "......" Lời này nghe được mạc danh có điểm quen tai.

Đại La La nhịn không được phản bác: "Chính là, làm thế nào mới khiến ấu tể tăng trưởng thực lưc nhanh nhất thì ngài căn bản không biết!"

Tạp Tạp Ba viện trưởng thổi râu trừng mắt: "Nếu phương pháp huấn luyện của ta có sai nói, kia chẳng phải là toàn đế quốc đều sai rồi sao?"

Đại La La vô lực phản biện, chỉ là nói thầm một câu, ai nói không có khả năng toàn đế quốc đều sai chứ?

Nhưng mà viện trưởng Kakapo đã vênh váo tự đắc mà đi ra khỏi cửa rồi.

...... . Được‎ copу‎ tại‎ ++‎ TRuM‎ TR?Ye?.Vn‎ ++

Nhìn Đại La La có chút ảo não.

Bùi Chu an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô nàng, nói sang chuyện khác: "Cậu làm cho hồ ly nhà tôi món đồ chơi gì vậy? Lấy ra cho tôi xem thử đi?"

Đại La La tỉnh lại khỏi suy nghĩ, ở trong túi mình mang đến chọn chọn nhặt ngặt: "Để tôi tìm xem, hồ ly nhà cậu khẩu vị còn rất kén chọn, vừa nãy cho nó chuột máy nó cũng không thích......"

Thời điểm Đại La La chôn ở trong túi tìm kiếm món đồ chơi, Bùi Chu nhạy bén mà chú ý tới, hồ ly tiên sinh ngồi yên lặng ở sô pha bên kia, một đôi con ngươi phiếm quang yên lặng nhìn chằm chằm túi đồ chơi của Đại La La, tựa hồ là có một chút hứng thú.

Anh nhịn không được hơi hơi mỉm cười, đi qua đi đem hồ ly tiên sinh ôm vào trong lòng mình, nói: "Chúng ta đi xem thử có cái gì nhóc muốn chơi không đi?"

Hồ ly tiên sinh ở trong ngực Bùi Chu thay đổi một tư thế để nằm cho thoải mái, cằm nó đặt trên cánh tay Bùi Chu, đôi mắt lại chăm chú theo dỗi Đại La La tìm kiếm đồ chơi.

Mỗi lần nhìn thấy đồ vật cảm thấy hứng thú, nó liền sẽ phát ra một tiếng kêu tiêm tế kiều đà "Ô ngao".

Đại La La liền biết đem đồ vật đặt sang một bên.

Chỉ là hồ ly tiên sinh ánh mắt còn rất cao, qua nửa ngày, cũng chỉ có ba món đồ chơi nó xem ở trong mắt.

Một cái là thú nhồi bông hình long điểu ( long điểu bề ngoài cùng gà rất giống nhau), một cái là cây leo cao 2 mét ( có bệ chống là đế mềm, phòng ngừa té bị thương, mặt trên mỗi một nhánh cây đều thiết trí bẫy rập, phi thường khảo nghiệm năng lực phản ứng), còn có một cái là ổ hồ ly ( bề ngoài phi thường hoa lệ, bên trong phủ kín thảm nhung đủ mọi màu sắc, nhưng tựa hồ kích cỡ hơi nhỏ?)

"Nếu không, nhóc thử xem xem có thể chui vào trong ổ hay không?" Cúi đầu nhìn hồ ly tiên sinh, Bùi Chu tính tình nhu hoà nói.

Hồ ly tiên sinh khẽ gật đầu, bộ dáng cao ngạo như là một thiếu gia quý tộc.


Bùi Chu bật cười không thôi, đem nó đặt ở trên mặt đất, nó vừa xuống đất, liền nỗ lực hướng ổ hồ ly chui vào, nhưng mà cái ổ này tựa hồ thật sự quá nhỏ, căn bản chứa không nổi nó.

Tuy rằng nửa người trên đi vào, nhưng nửa người sau của nó, cái đuôi lông xù xù đều ở bên ngoài, đem nó gấp đến độ "rầm rầm" thẳng lay móng vuốt, không ngừng cuộn tròn thân thể, điều chỉnh góc độ, cũng vẫn không thể chui vào được.

"Ha ha." Bùi Chu cùng Đại La La nhìn bộ dáng của nó, nhịn không được cười khúc khích.

Cái đuôi lông xù cứng đờ, tựa hồ cảm nhận được mình bị cười nhạo, hồ ly tiên sinh cả người giống như bị điểm huyệt, đông cứng bất động, qua vài giây, nó chậm rãi lui ra bên ngoài.

Run run toàn thân, ngẩng cao mặt trái xoan, làm ra một bộ đối với cái ổ nhỏ này "Gia đây chướng mắt nó" đầy ngạo mạn, hồ ly tiên sinh một lần nữa ngồi trước mặt Bùi Chu, chờ Bùi Chu đi lên ôm nó.

Bùi Chu: "......" Bị ái phi nhìn chằm chằm như thế, còn có thể làm sao bây giờ? Ôm thôi!

Nhận mệnh bế hồ ly tiên sinh lên, bất quá cũng may hồ ly tựa hồ trời sinh là một loài động vật dáng điệu uyển chuyển, nó linh hoạt cuộn tròn lại như quả bóng, Bùi Chu ôm nó đi rất dễ dàng.

"Được rồi, tôi trở về sẽ đem cái ổ này sửa lại cho lớn rồi đưa cho cậu." Đại La La đem cái ổ rực rỡ một lần nữa nhét trở lại trong túi đựng đồ chơi của mình.

Bùi Chu nhìn cô nàng bận rộn, suy tư một phen, đột nhiên lên tiếng nói: "Đúng rồi, cậu có thể hay không làm cho tôi ta bốn cái giày nhỏ, hồ ly nhà tôi mỗi ngày đều phải đi ra ngoài, một vòng chạy lên chạy xuống, móng vuốt của nó đều bẩn hết, có giày chắc sẽ tiện hơn một chút."

"Hả!?" Đại La La đình chỉ động tác, như có điều suy tư nói lại: "Cái ý tưởng nay thực sự không tồi nha!"

Bùi Chu cười nói: "Chờ cậu đem ổ cùng giày hồ ly đều chế tác xong, cuối tuần này đồ dược thiện tôi bao!"

"Yeah! Một lời đã định!" Đại La La hưng phấn đến cực điểm, nàng thu thập thứ tốt mọi thứ, xách lên túi đựng đồ chơi, liền hừng hực mà chạy ra cửa, một bên hét lên: "Cậu chờ, ngày mai tôi liền chế tác xong cho cậu!"

Bùi Chu cười cười, không có giữ cô nàng lại, chỉ phất tay nói: "Tôi chờ cậu!"

Mắt thấy bạn bè trong tiệm đều rời đi.

Bùi Chu bắt đầu thu thập chén đũa, lau qua cái bàn, lại đi lên lầu vào phòng bếp, nhìn thoáng qua xem canh dược thiện long điểu đang hầm sắp được chưa.

Chờ anh bận rộn làm xong những việc lặt vặt quay xuống tầng một, thời gian nghỉ trưa cũng qua rồi, anh tiếp tục ôm hồ ly tiên sinh, ngồi ở trên sô pha, chờ những khách nhân hiếm hoi tới cửa.

Loại tiết tấu sinh hoạt này rất chậm, nhưng mà Bùi Chu cảm thấy thực thoải mái.


Bình luận

Truyện đang đọc