BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp mọi người tranh đoạt như vậy, Bùi Chu vẫn là có chút co quắp bất an.

Anh thành thành thật thật nói: "Bởi vì bán dược thiện chỉ là nghề phụ của phòng khám chúng tôi, cũng là gần đây mới đi vào hoạt động thử, đồ cung ứng không nhiều lắm, chỉ có hai mươi phần canh long điểu thôi."

Thú nhân thôn dân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đứng ở phía trước khách hàng, liền đề nghị nói: "Tốt xấu gì chúng tôi cũng xếp hàng lâu như vậy, nếu không liền mỗi người một phần ít một chút? Mọi người cùng nhau nếm thử mới mẻ?"

Các thú nhân còn lại lập tức bàn lại, "Có thể, chúng tôi đồng ý!"

"Vậy được, tôi liền giảm bớt phân lượng cùng giá cả, gia tăng số lượng, để mọi người đều nếm thử mới mẻ đi."

Bùi Chu gật gật đầu, bởi vì chén bát trong phòng khám không đủ, anh lâm thời dùng rất nhiều túi đựng dược tề đem canh long điểu đóng gói lại, nhất nhất đưa cho mọi người.

Túi dược tề nóng hầm hập vừa vào tay, các thú nhân ở đây liền gấp không chờ nổi nếm thử, bọn họ ngay miệng dược tề túi, nỗ lực mà mút vào, mút vào...... Sau đó đồng thời mở to hai mắt nhìn, lộ ra thần sắc kinh diễm, theo sau đó, trên mặt biểu tình càng là một bộ hạnh phúc đến muốn thăng thiên.

"Ô ô ô...... Như thế nào sẽ có món ăn thơm ngon như vậy!"

"A a a a...... Cảm giác toàn bộ nhũ đầu đều được chữa khỏi!"

"Trời ơi, lại thơm vừa ngon, còn có một tia cảm xúc nói không nên lời, đó là cái gì!"

"Thần Thú tại thượng, đây là bữa sáng tốt nhất tôi từng ăn qua!"

Nhìn mỗi một một khách nhân trên mặt đều lộ ra biểu tình hạnh phúc, Bùi Chu không khỏi cũng cười theo.

Lúc này, anh lại cảm giác chân mình bị một cục lông mềm nhẹ nhàng cọ một chút, cúi đầu liền thấy hồ ly tiên sinh vẻ mặt bất mãn mà trừng mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm "grừ grừ" trầm thấp, giống như đang trách cứ anh đem đồ ăn của nó cho người khác.

Bùi Chu có chút dở khóc dở cười, cúi người ngồi xuống, trấn an tính tình cùng thay nó chải vuốt bộ lông: "Ngươi đừng nóng giận, ta mỗi lần làm dược thiện, ngươi đều là khách nhân đầu tiên mà."


Cảm thụ được phía sau lưng có bàn tay ấm áp vuốt ve, hồ ly tiên sinh một chút tiểu cảm xúc bất mãn rốt cuộc được trấn an, nó híp mắt, hưởng thụ Bùi bác sĩ đau sủng, liền thấy trước mặt mỗi khách nhân đều đối nó lộ ra biểu tình hâm mộ ghen tị hận.

Hồ ly tiên sinh không khỏi càng thêm đắc ý, xoã tung cái đuôi trắng mềm vung vung, tiểu bộ dáng phi thường thiếu đánh.

Các thú nhân uống xong bát canh vàng óng oánh nhuận, lấy ra xương long điểu hầm trong canh, ném vào trong miệng nhấm nuốt vài cái liền nhanh chóng nuốt vào bụng, bởi vì được nấu trong thời gian thật lâu, xương cốt long điểu đều đã trở nên mềm mại rất nhiều, lấy hàm răng các thú nhân răng mà nói, nhai lên không cần cố sức chút nào.

Cảm thụ được tư vị tươi ngon của thịt long điểu ở trong miệng lưỡi lan toả, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bùi Chu đồng thời bốc cháy lên ánh sáng kinh người.

Thậm chí làm Bùi Chu mạc danh có một loại ảo giác "Bầy sói hoàn hầu", hai chân anh theo bản năng mà thoái lui về phía sau hai bước.

Kết quả, liền nghe thấy các thú nhân kích động mà ồn ào hô lên:

"Thú thần ơi ăn...... ăn quá ngon! Này quả thực là món canh ngon nhất mà đời này tôi từng uống qua! Ngay cả xương cốt hầm đều ăn ngon!"

"Bên trong có bỏ hạt hồ đằng đi? Tôi khó có thể tưởng tượng được dược thảo khó ăn như vậy phối hợp thành dược thiện sẽ ăn ngon như vậy!"

"Tôi đích xác từ trong đồ ăn cảm nhận được hiệu quả tinh thần lực thư hoãn, hẳn là công hiệu của nước mắt nhân ngư Hetila đi?"

"Món canh dược thiện này thật sự quá tuyệt vời! Tôi muốn đem tiền mua thuốc đều dùng vào mua dược thiện, bác sĩ Bùi, ngày mai cậu vẫn sẽ bán canh long điểu chứ?"

"Bác sĩ Bùi, mong cậu làm nhiều thêm một ít dược thiện đi, chúng tôi nhất định sẽ mua hết!"

"Cảm, cảm ơn mọi người ủng hộ."

Ở dưới sự ca ngợi của mọi người, Bùi Chu rốt cuộc an tâm.


Khóe miệng anh hé ra một mạt ý cười ôn nhu: "Tôi không thể bảo đảm ngày mai vẫn là canh long điểu, vì bận tâm đến thú nhân ăn thịt, thú nhân ăn chay, khẩu vị của thú nhân Hải Lam Tinh, phòng khám mỗi ngày cung ứng thực đơn dược đều sẽ không giống nhau."

"A...... Nguyên lai là như vậy." Các thú nhân phát ra một mảnh thanh âm tiếc nuối.

Nhưng sau khi tiếc nuối, bọn họ lại nảy lên càng đậm chờ mong: "Như vậy ngày mai bác sĩ Bùi sẽ chế biến món dược thiện gì?"

"Ừm, nói không chừng có lẽ là đồ chay đi." Bùi Chu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi kỳ thật cũng có cửa hàng trên tinh võng, mọi người cũng có thể lên tinh võng mua dược thiện! Như vậy cũng không cần chạy qua chạy lại một chuyến như vậy."

Có thú nhân rất nhanh phản ứng lại lập tức truy vấn: "Vậy cửa hàng trên tinh võng của cậu dược thiện sẽ không phải cũng rất nhanh liền bán hết chứ?"

Bùi Chu hơi dừng lại, điểm này anh thật đúng là không suy xét đến, chỉ đành hứa hẹn: "Tôi...... Tôi sẽ tận lực làm nhiều thêm một ít dược thiện bán ra."

Một bên nói như vậy, một bên bắt đầu tính toán, phòng thí nghiệm trên tầng hai nhà mình có vài cái bếp lò chế tác dược tề, kích cỡ kinh người, có lẽ về sau có thể chuyên môn dùng để nấu canh?

"Được! Chúng ta đây liền thử lên tinh võng mua!"

"Nếu trên tinh võng đoạt không được, chúng tôi sẽ tìm đến cậu để mua nhé!"

"Mọi người ở đây đều là hàng xóm láng giềng, bác sĩ Bùi nhất định phải ưu tiên cung ứng dược thiện cho chúng tôi đó!"

"Bác sĩ Bùi, mọi người đều là người cùng tinh cầu, khác không nói, tôi trước tiên mua một túi dược tề cường hoá của cậu để duy trì quan hệ!"

Vì biểu đạt thành ý của mình, bọn họ thậm chí mua dược tề cường hoá ế hàng đã lâu ở phòng khám nhỏ của Bùi Chu mua rất nhiều đem về.


Đối mặt với nhóm thú nhân thôn dân nam nữ già trẻ nhiệt tình, Bùi Chu có chút trở tay không kịp, cảm động rất nhiều vội vàng đáp ứng bọn họ.

Vì thế, dược tề cường hoá trữ hàng trong phòng khám đã lâu, trong nháy mắt bán đi hơn phân nửa, mang về cho Bùi Chu một khoản tiền hậu hĩnh.

"Đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến."

Nhìn một vị khách nhân cuối cùng mang vẻ mặt vừa lòng mỉm cười rời đi, Bùi Chu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngồi trong phòng khám một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, xuất phát từ tò mò, anh lúc này mới mở ra quang não của mình.

Chỉ thấy trên bảng xếp hạng hot search nổi bật trên tinh bác, tổng cộng có 100 tiêu đề, trong đó tiêu đề là "Dược thiện hai sản rốt cuộc ăn ngon hay không?" đứng ở vị trí 98.

Bùi Chu bấm vào liền thấy, trừ bỏ ảnh chụp món ăn của tình thú quân, Elissa phu nhân cũng đăng lên một tấm ảnh dùng sushi mở tiệc chiêu đãi khách nhân, những khách nhân đó đều là thú nhân thủy tộc, trong đó ngồi ở chủ vị chính là thống đốc của Warren tinh cầu —— một con rái cá thần thái uy nghiêm.

Mà ở phía dưới khu bình luận của ảnh chụp, đại bộ phận người đều đang tiến hành cuộc chiến nước miếng vô nghĩa, cãi cọ hải sản rốt cuộc ăn ngon hay không ngon.

Đương nhiên, cũng có một ít người đem lực chú ý đặt ở cửa hàng liên tục được hai cái người nổi tiếng có tích V là "Tình thú quân" và "Elissa" đề cử.

Bùi Chu nguyên chỉ có không đến 50 fans trên tinh bác —— phòng khám nhỏ Bùi Chu ( trong đó 49 cái đều là công ty trên tinh bác cố nhét vào), trong một đêm nhiều thêm mấy vạn fans.

Rất nhiều thú nhân đều tích cực ở dưới tinh bác Bùi Chu tinh để lại lời nhắn, có người hẹn hẹn trước làm khai thông tinh thần lực, cũng có người khỏi dược thiện bán như thế nào, đương nhiên, người sau càng nhiều.

"Bác chủ đại đại làm hải sản thoạt nhìn thập phần mỹ mạo! Muốn ăn!"

"Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng này hẳn là bác chủ tinh bác về mỹ thực, trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên là tinh bác của bác sĩ thú y!"

"Xuất phát từ tò mò, tôi vừa mới đi cửa hàng của bác chủ đi dạo một vòng, phát hiện sushi thế nhưng bán hết rồi QAQ."

"Cho nên rốt cuộc cái gì mới là dược thiện vậy? Nghe tên thấy rất kì quái nha......"

"Sẽ không chính là đồ ăn trộn lẫn cùng dược tề đi!? Trời ạ, vậy còn có thể ăn sao!"


Bùi Chu lần đầu tiên thấy phía dưới tinh bác của mình có nhiều bình luận như vậy, hơi có chút thấp thỏm bất an, lòng bàn tay đều hơi hơi đổ mồ hôi, anh muốn trả lời lại, nhưng lại không biết nên trả lời cái nào. . ngôn tình hay

Cuối cùng, anh xóa xoá chữa sửa một phen, sau đó đăng lên tinh bác: "Cảm ơn mọi người quan tâm, thực đơn dược thiện của cửa hàng sẽ được định kỳ đổi mới, hy vọng mọi người sẽ chú ý đến nó nhiều."

......

Ngay thời điểm anh vừa đăng tin lên tinh bác, ngoài cửa truyền đến thanh âm Đại La La đĩnh đạc gõ cửa: "Mở cửa nha, mở cửa! Đừng trốn ở bên trong không lên tiếng, tôi biết cậu ở nhà!"

Bùi Chu ngẩn ra, vội vàng đem quang não ném cho hồ ly tiên sinh, mình thì chạy ra mở cửa: "Đại La La, sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì à?"

"Ban ngày ban mặt, đóng của làm cái gì!"

Đại La La tựa hồ là một đường chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng, cái trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng tùy ý mà lau mồ hôi, nói: "Tôi đây không phải vừa mới đem ổ nằm của hồ ly cùng giày hồ ly chế tạo gấp gáp ra sao, xong xuôi liền vội vã tới đưa cho cậu nhìn!"

Nàng giơ giơ cái túi trong tay lên, quơ quơ, ánh mắt sáng lấp lánh: "Chờ mong hay không chờ mong?"

"Được nha, động tác của cậu rất nhanh." Bùi Chu hơi kinh ngạc.

Sau đó, anh quay đầu lại hướng về phía hồ ly tiên sinh hô một câu: "Ngươi về sau có ổ của mình rồi nhé, đừng lại bò lên giường ta! Cả ngày lộng giường của ta toàn lông, buổi sáng ta đều là hắt xì mà tỉnh."

Hồ ly tiên sinh ngồi xổm trên chỗ ngồi, không nói chuyện, nhưng nó nguyên bản thảnh thơi ném động cái đuôi to xoã tung lại lập tức đình trệ, đôi hồ đồng xinh đẹp nhìn chằm chằm Bùi Chu hiện lên thần sắc vô tội.

Đại La La bật cười, đầu tiên là từ trong bọc móc ra một cái ổ hồ ly rất to đặt xuống mặt đất, cùng cái ổ lần trước giống nhau như đúc kiểu dáng, bất đồng chính là kích cỡ lớn hơn không ít.

Ngay sau đó, nàng lại duỗi tay từ trong túi móc ra một cái giày nhỏ, để trong lòng bàn tay triển lãm cho Bùi Chu xem: "Thế nào? Tinh xảo không? Tay nghề của tôi không tồi đi?"

Bùi Chu chỉ là nhìn thoáng qua, tròng mắt liền dính chặt vào chiếc giày nhỏ đáng yêu tinh xảo kia không thể dời mắt nổi, cái kia giày cư nhiên rất giống như bản mini của giày đi tuyết! Lông xù xù một đoàn, còn cùng màu với hồ ly tiên sinh!

Này cũng quá đáng yêu đi!


Bình luận

Truyện đang đọc