BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

Bùi Chu giúp bọn nhóc làm xong việc khai thông tinh thần lực liền đưa cho bọn nó hai cây kem ốc quế, để cho bọn nó chậm rãi liếm ăn.

Nhân ngư bảo bảo đối với cây kem này không có biểu hiện ra đặc biệt hứng thú, hải báo bảo bảo lại cao hứng không ngừng được, ăn đến bên miệng một vòng đều là kem trắng, ngay cả chòm râu nhỏ cũng đều dính kem ly.

Bùi Chu cúi người, cầm khăn lông ướt kiên nhẫn thay nó lau khô miệng.

Nhanh chóng ăn xong cây kem ốc quế trong tay, bảo bảo tộc Ba Tháp vẫn còn chưa thỏa mãn, "Lạch cạch" "Lạch cạch" mà bò đi đoạt lấy cây kem trong tay nhân ngư bảo bảo, cô bé trừng mắt nhìn nó một cái, nhanh nhẹn đem kem ly của mình ăn luôn.

"Ô......" ấu tể tộc Ba Tháp một giây liền khóc, nó quay lại ngưỡng đầu lay lay đùi Bùi Chu, mắt to tròn xoe ngóng nhìn anh, rầm rầm rì rì muốn bảo Bùi Chu lại lấy ra cho nó một cái kem ốc quế nữa.

Bùi Chu bất đắc dĩ lắc đầu: "Hôm nay kem ăn hết rồi! Chỉ có thể lần sau lại mang đến cho em thôi!"

Ấu tể Ba Tháp vừa nghe vậy liền thất vọng rồi! Sinh khí!

Nó không ngừng mà dùng vây cá và đuôi vỗ trên mặt đất, phát ra thanh âm "Lạch cạch", "Lạch cạch" tỏ vẻ chính mình bất mãn.

"Được rồi, được rồi, đừng náo loạn, chị kể chuyện cổ tích cho các em nghe nhé." Đại La La trên đùi thả một cuốn chuyện cổ tích, một tay đem hai ấu tể thuỷ sinh ôm tới bên mình, kể chuyện cho chúng nó nghe.

"Trước kia tại tinh cầu Carter, nơi đó mọi người thiện lương lại chất phác, nhưng là có một ngày, Trùng tộc tà ác theo dõi bảo tàng tinh cầu Carter......"

"Cuối cùng, vương tử thú nhân anh dũng đánh lùi Trùng tộc xâm lấn tinh cầu Carter, các thú nhân một lần nữa lại trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng mỗi ngày."

Đơn giản nghe xong một câu chuyện cổ tích, hai ấu tể mở to đôi mắt thiên chân vô tà, các thanh âm thi nhau phát ra "Hu", "U ô", như là đang trầm trồ khen ngợi!

Rất nhanh, bọn nó lại đem ánh mắt hướng về Bùi Chu, như là không tiếng động thúc giục, bảo anh cũng nên hát một bài hoặc kể một câu chuyện gì đó.

Bùi Chu bị hai đôi mắt song song nhìn chằm chằm đến trên mặt phát sốt, anh mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, chỉ đành đáp ứng: "Vậy được rồi, để anh hát cho các em nghe một bài đi!"

"Hu!" "U ô!" Tiểu nhân ngư cùng bảo bảo Ba Tháp vui vẻ vỗ tay hoan hô.

Viện trưởng Kakapo liền từ bên ngoài đi đến, ông vỗ vỗ tay, cất cao giọng nói: "Được rồi, bọn nhỏ, thầy dạy thêm của các con đã tới, không được chơi đùa nữa, chuẩn bị đi học đi!"


......

Tiểu nhân ngư cùng hải báo bảo bảo đang hoan hô chợt dừng lại, bọn nó hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc buồn bực.

Đại La La có chút bất đắc dĩ: "Bọn chị trước đi ra ngoài một chút, chờ các em lên lớp xong, chúng ta lại trở lại nhé?"

Viện trưởng Kakapo phụ hoạ: "Chỉ có thể như vậy."

Bùi Chu liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Hu!", "U!"

Thình lình, ống quần trầm xuống, tựa hồ bị thứ gì túm lấy, Bùi Chu một cúi đầu liền nhìn thấy trên đùi mình nhiều ra thêm hai cái trang sức chân.

Chân trái bị hải báo bảo bảo ôm lấy, đùi phải bị nhân ngư bảo bảo ôm lấy, thấy anh cúi đầu, hai ấu tể động tác nhất trí ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt ngập nước lưu luyến không rời nhìn anh.

Một đòn trúng tim!

Bùi Chu nháy mắt bị đánh trúng, anh có điểm chân tay luống cuống, cũng không dám tùy tiện mà hoạt động bước chân, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương hai cái tiểu gia hỏa bám trên chân mình.

Đối mặt với tình cảnh này, Đại La La ngẩn ra, viện trưởng Kakapo cũng là đầy mặt bất đắc dĩ.

"Được rồi, các em lên lớp xong, anh liền trở lại ngay!" Bùi Chu ngồi xuống, duỗi tay ở trên đầu bọn nhóc sờ sờ, kiên nhẫn dỗ nói.

Nhưng mà, hải báo bảo bảo cùng tiểu nhân ngư động tác nhất trí mà quay đầu đi, một bộ "không nghe không nghe, vương bát niệm kinh", bộ dáng vẫn bướng bỉnh như cũ, chặt chẽ bám lấy ống quần anh, hiển nhiên là muốn cùng Bùi Chu liều mạng phân tranh.

Bùi Chu vô lực giãy giụa: "......"

Cứ như vậy giằng co vài giây, viện trưởng Kakapo đều nhìn không được, chỉ đành nói: "Được rồi, ta không bắt Bùi Chu cùng Đại La La đi ra ngoài, bọn họ bồi các con ở chỗ này đi học."

Bùi Chu và Đại La La ngẩng đầu, biểu tình có chút kinh ngạc.


"Hu!", "U ô!" Tiểu nhân ngư cùng bảo bảo tộc Ba Tháp lại là kinh hỉ mà quay đầu, hai tròng mắt thẳng nhìn viện trưởng Kakapo như muốn xác nhận lại.

Viện trưởng từ ái mỉm cười: "Như vậy thì các con đi học phải càng thêm nghiêm túc đó biết không?"

Bảo bảo tộc Ba Tháp vây cá hưng phấn vỗ trên mặt đất miệng kêu: "Ô ô ô!"

Tiểu nhân ngư cũng cao hứng mà lắc lắc cái đuôi, bắn cho Bùi Chu một ống quần bọt nước: "Hu hu huyyu!"

......

Từ cửa bước vào là hai nữ tính thú nhân, trong đó một cô gái trên mặt có vảy màu lam, một cô khác có đuôi cá màu đỏ rực.

Lúc các nàng nhìn thấy Bùi Chu cùng Đại La La cũng có chút ngoài ý muốn: "Bác sĩ Bùi, tiểu thư Đại, hai người cũng ở đây à!"

Bùi Chu vừa thấy các nàng cũng nhận ra ngay, hai nữ thú nhân này là thôn dân phụ cận, gần đây thường xuyên ghé qua phòng khám của anh mua dược thiện.

"Chào hai người, chúng tôi ở chỗ này dự thính, mọi người không ngại chứ?" Bùi Chu thân thiện hỏi.

Nữ thú nhân có vảy màu lam vội vàng xua tay: "Không ngại, không ngại......"

Đại La La đi theo tỏ thái độ: "Mọi người cứ dạy như bình thường, chúng ta sẽ không quấy rầy!"

Nghe vậy, thái độ hơi hiện vẻ xa cách của của nữ nhân ngư đuôi đỏ cũng thân thiện hơn, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

......

Vì thế, Bùi Chu, Đại La La cùng viện trưởng Kakapo liền ngồi ở một bên, nhìn bọn nhóc học tập.

Lão sư của ấu tể tộc Ba Tháp là một băng hệ dị năng giả, nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất ở bờ biển, tùy tay phất một cái, trong nước biển liền vụt ra một dòng nước như rắn uốn lượn, bơi lội đến trước người nàng, theo đôi tay nàng khép lại rồi tách ra, dòng nước rất nhanh bị chia làm mười quả cầu, có nhỏ có to.


Chúng tựa như pha lê lơ lửng giữa không trung, lấp lánh giống như dạ minh châu.

"Ấu tể Ba Tháp, bây giờ xin vui lòng theo thứ tự đem các quả cầu nước này ngưng kết thành băng."

Nữ thú nhân mặt có vảy màu lam ôn nhu đưa ra yêu cầu của mình.

"U ô......" ấu tể Ba Tháp thấp thấp mà kêu một tiếng.

Không còn nữa sức sống của ngày xưa, giờ phút này ấu tể tộc Ba Tháp có vẻ có chút héo rũ, nhưng nó vẫn phi thường ngoan ngoãn mà bò vài bước về phía trước, sau đó mở to đôi mắt tròn xoe, chuyên chú nhìn chằm chằm vào bóng nước nhỏ nhất trên không trung, vây cá có tiết tấu vỗ lên sàn nhà, phát ra thanh âm "Lạch cạch ——" "Lạch cạch ——", sau đó phồng má kêu to một tiếng "U"!

Một tia băng hàn xuất hiện, bóng nước trên không nháy mắt bị ngưng kết thành một quả cầu băng cỡ hạt gạo, sau đó rơi xuống mặt đất, cơ hồ nghe không thấy thanh âm.

Lão sư có vảy màu lam khẽ gật đầu: "Ân, ngay sau đó tiếp theo cái!"

Ấu tể Ba Tháp nghẹn một khuôn mặt, chỉ phải lại đi đông lại quả cầu tiếp theo.

......

Mà ở một bên khác, nữ nhân ngư có đuôi màu đỏ đã bắt đầu rồi hướng tiểu nhân ngư dạy nhóc học âm hệ dị năng.

"Hôm nay, chúng ta vẫn phải học bài hát cần thiết nhất đối với nhân ngư! Ta trước hát một lần, sau đó con hát theo!"

Giáo viên nhân ngư tộc ăn mặc rất giống một nhạc trưởng thời thượng, nàng mặc váy liền bao mông, trong tay cầm một phần nhạc phổ, thoạt nhìn bộ dáng thực chuyên nghiệp.

Bùi Chu thực chờ mong nghe được tiếng ca của nàng, rốt cuộc, nàng mở miệng.

Tiếng ca ca mờ ảo từ từ truyền ra: "Hu, hu hu hu hu, hu hu hu hu hu hu, hu hu hu hu hu...... chữ u kéo dài ~!"

......

Bùi Chu cả người nháy mắt hoá đá.

Tuy rằng...... tuy rằng anh thừa nhận, thanh âm nhân ngư tộc khi cất tiếng "Hu" lên thì phi thường dễ nghe, hơn nữa làn điệu bài ca này cũng là phi thường du dương, nhưng mà...... Từ đầu "Hu" đến cuối, một câu tiếng người cũng không nói, này cũng thật quá đáng mà?

Đại La La cùng viện trưởng Kakapo lại không hề cảm thấy có gì không thích hợp, hai người song song ngồi, nửa người trên giống như bông hoa hướng dương lắc lư theo gió, từ trái nghiêng qua phải, từ phải ngả về trái, mặt tràn đầy biểu tình hưởng thụ sự mỹ diệu của âm nhạc.


Chỉ là Bùi Chu trong đầu mạc danh toát ra một câu —— "Một quyền đả đảo một anh anh quái."

Bởi vì khống chế không được nghĩ đến cái này, tiếng ca mỹ diệu ở bên tai vờn quanh, nhưng Bùi Chu lại trước sau chỉ vào tai trái ra tai phải không ngấm nổi vào não, vẻ mặt của anh cũng có chút kỳ quái, tựa hồ là muốn cười, lại tựa hồ có điểm bất đắc dĩ.

Sau cùng anh thật sự nhịn không được, hạ giọng hỏi Đại La La: "Cậu có thể nghe hiểu bài hát này sao?"

Đại La La liếc xéo anh một cái: "Ca khúc của nhân ngư tộc, ai có thể nghe hiểu được?"

Bùi Chu: "......"

Viện trưởng Kakapo ở bên cạnh giải thích: "Nhân ngư tộc tính cách kiêu ngạo, vẫn luôn cho rằng ngôn ngữ của nhân ngư tộc là ngôn ngữ hoàn mỹ nhất trên thế giới này, cho nên bọn họ ca hát khinh thường sử dụng ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, vẫn luôn dùng ngôn ngữ nhân ngư để ca hát, để cho chúng ta nghe thấy chính là âm điệu hu hu hu bất đồng...... Nhưng không quan hệ, giai điệu dễ nghe là được!"

Bùi Chu: "......"

Nhịn không được xì cười một chút, anh hoang mang nói: "Chúng ta đây nghe không hiể âm hệ dị năng của họ còn có thể có tác dụng sao?"

Lúc này đây Đại La La cùng Tạp viện trưởng Kakapo không nói gì, lão sư nhân ngư đuôi đỏ dùng sự thật nói cho anh đáp án.

Chỉ nghe cuối cùng một tiếng "Hu" rơi xuống, một cổ năng lượng vô hình, lấy nữ nhân ngư đuôi đỏ làm trung tâm lan toả ra xung quanh.

Một khắc kia khiến tinh thần Bùi Chu một trận hoảng hốt, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Anh giống như thấy được khung cảnh tuyệt đẹp của ánh trăng chiếu toả trên đại dương xanh thẳm, sương mù trôi nổi lơ lửng lượn lờ, xuất hiện một cảnh tượng thành phố biển huyền ảo, các nhân ngư bơi lội nô đùa trong đó, hoan hô chúc mừng cái gì đó, cái cảnh tượng này mỹ lệ lại hư vô, khiến tinh thần anh rơi vào trạng thái thoải mái vô cùng, toàn bộ thân thể nhẹ bẫng.

Giống như một ngày mỏi mệt đều bị cuốn trôi đi hết.

Tinh thần hệ dị năng, âm luật chỉ là môi giới, thành công đem tinh thần của mình phóng ra dao động tinh thần người khác, mới là mấu chốt.

Ở đây mỗi người đều lộ ra thần sắc hưởng thụ, thậm chí ấu tể Ba Tháp thi triển băng hệ dị năng đến kiệt sức tinh thần cũng rung lên, nó lại lần nữa ngẩng lên nửa người trên, đôi mắt to tròn xoe rực rỡ lấp lánh, nỗ lực vỗ vỗ vây cá trạng chi, "U ô" kêu to một tiếng, đông cứng lại một quả cầu nước to bằng nắm tay.

"Leng keng ——" tiếng băng châu rớt xuống giòn vang, làm mọi người từ trong mộng cảnh tốt đẹp thoát ly ra ngoài.

—-

19/6/2020


Bình luận

Truyện đang đọc