BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

Lão sư vảy lam cười cười, nàng cổ vũ vỗ vỗ tay: "Không tồi, bảo bảo Ba Tháp lần này biểu hiện rất tốt, nhưng về sau phải dựa vào lực lượng của chính mình làm được mới được nha, thời điểm khảo hạch sẽ không có lão sư nhân ngư trợ giúp con đâu!"

Ấu tể Ba Tháp thấy mình được khen ngợi, khóe miệng vừa định giơ lên, lộ ra một nụ cười "Báo biển đáng yêu", nhưng nghe được nửa câu sau nó lại ngượng ngùng rũ cái đầu tròn tròn xuống, bộ dáng ngây thơ chất phác kia khiến người xem tâm sinh trìu mến, đặc biệt muốn duỗi tay vỗ vỗ cái đầu tròn xoe của nó.

Viện trưởng Kakapo ở bên cạnh vây xem, lộ ra vẻ mặt tươi cười của một vị cha già khi con mình được khen.

Ông hướng Bùi Chu cùng Đại La La nói: "Ấu tể Ba Tháp kỳ thật thiên phú không tồi, nhưng đứa nhóc này chính là lười, nếu không phải hai người hôm nay ở bên cạnh xem, nó căn bản không có khả năng nỗ lực luyện tập như vậy, tuyệt đối mới vừa đóng băng mấy viên cầu bằng ngón tay liền bắt đầu bán manh chơi xấu."

Bùi Chu nghe thế trong đầu cư nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh hải báo bảo bảo nằm ngửa ở trên mặt băng, bộ dáng ngốc manh bại lộ ra cái bụng bạch nhung nhung mềm mại, trái vặn một cái, phải vặn một chút, sống chết không chịu bò dậy đi học.

Anh liền có chút buồn cười.

Ngay sau đó, tất cả mọi người liền đồng thời đem lực chú ý đặt ở trên người tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư nỗ lực đứng thẳng bằng cái đuôi vảy màu hồng phấn, khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo nhìn như bình tĩnh nhưng hai tay cô nhóc rũ tại hai bên sườn trong chốc lát khẩn trườn nắm chặt thành quyền, trong chốc lát lại năm ngón tay mở ra, hoàn toàn bại lộ nó đang chột dạ.

Bùi Chu xem đến tâm sinh thương tiếc, anh nở một nụ cười rạng rỡ, lên tiếng cổ vũ nói: "Cố lên! Tiểu nhân ngư!"

Đại La La cũng là vung tay huy quyền, lớn tiếng nói: "Tiểu nhân ngư! Kích phát ra dị năng đi, chị sẽ may cho em một cái váy thật đẹp!"

Quay đầu nhìn về phía bọn họ, gương mặt yêu kiều của tiểu nhân ngư rốt cuộc nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, biểu tình thoạt nhìn không còn khẩn trương như nãy nữa.

Cô bé nhẹ nhàng há mồm, giọng hát thanh thúy động lòng người vang lên: "Hu, hu hu hu hu hu, hu hu hu hu, hu hu...... hu hu hu hu!"

Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe tiếng ca của nó, thậm chí ấu tể Ba Tháp còn dùng vây cá của mình vỗ vỗ trên mặt đất đánh nhịp theo tiết tấu bài ca.

Bùi Chu trên mặt là biểu tình trịnh trọng nghiêm túc, nỗ lực phân biệt xem tiểu nhân ngư có hát đúng hết hay không.

Đại La La ở bên cạnh nghiêm túc đếm trên đầu ngón tay, Bùi Chu liếc mắt sang nhìn nàng một cái, phát hiện nàng cư nhiên ở lúc tiểu nhân ngư hát mấy từ "hu hu" đếm xem có hay không cùng lão sư làm mẫu giống nhau như đúc.

Bùi Chu: "......"

Bọn họ chứng kiến tiểu nhân ngư hoàn mỹ hát xong một ca khúc, trong khi hát không bị lệch tông, cũng không có thiếu từ.

Thậm chí Bùi Chu ẩn ẩn cảm thấy tiếng hát của tiểu nhân ngư so với đạo sư nghe càng hay hơn, cái chất giọng treo trẻo non nớt như chú chim non lúc cất tiếng chào đời, phảng phất như có thể xuyên thấu nhân tâm.


Cuối cùng, khi cô nhóc hát xong và cất giọng "hu" lần cuối.

Một khắc kia, Bùi Chu cùng Đại La La quả thực muốn hoan hô ra tiếng, nhưng mà chung quanh lại là một mảnh an tĩnh, cũng không có bất luận tia tinh thần lực nào dao động sinh ra.

Tiểu nhân ngư chưa kích phát ra dị năng.

Lão sư nhân ngư tộc nhẹ nhàng thở dài một hơi, như là đối loại tình hình này tập mãi thành quen: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, tiết khoá hôm nay đến đây là kết thúc."

Nói xong nàng liền cùng lão sư vảy lam cùng nhau đi ra ngoài, Viện trưởng Kakapo theo sát ở phía sau các nàng, hiển nhiên muốn đi ra cửa trao đổi một chút về tình hình học tập gần đây của các ấu tể.

Bùi Chu ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, liền thấy tiểu nhân ngư suy sụp hạ xuống bả vai, cái đuôi màu hồng phấn cũng trở nên uể oải vô lực, nhóc cúi thấp đầu xuống, bả vai nhè nhẹ run rẩy, giống như muốn khóc......

Đại La La sợ nhất ấu tể khóc, đụng tới loại tình huống này, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bùi Chu dừng một chút, vẫn là đi đến bên cạnh nhóc rồi ngồi xuống, lòng bàn tay ấm áp thay thế tiểu nhân ngư nhẹ lau gương mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: "Vì cái gì lại khóc? Anh cảm thấy em hát rất êm tai nha?"

Tiểu nhân ngư: "...... hu hu hu"

Bùi Chu bán ôm lấy tiểu nhân ngư, mặt mày nhu hòa, cười: "...... Có thể nói cho anh biết bài hát vừa rồi có ý nghĩa gì không? Anh nghe không hiểu ca từ bằng ngôn ngữ của các em đâu!"

Tiểu nhân ngư nâng lên gương mặt đầy nước mắt, vô tội mà nhìn Bùi Chu: "......" QAQ

Bùi Chu click mở quang não của mình ra, nói: "Em dùng ngôn ngữ nhân ngư viết ca từ xuống đi? Anh muốn biết vừa rồi em hát cái gì......"

Tiểu nhân ngư nghẹn một khuôn mặt, không có khóc nữa, cô bé vươn ngón tay trắng nõn ra ở trên màn hình ảo xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống văn tự của nhân ngư tộc.

Bùi Chu ấn vào biểu tượng tìm kiếm, tra được toàn bộ bài hát, lại ấn vào phần phiên dịch.

Ngôn ngữ nhân ngư liền tự động phiên dịch thành ngôn ngữ tinh tế thông dụng.

—— bản nhạc đầu tiên của nhân ngư tộc · Ra đời.

Một đứa bé được sinh ra ở dưới đáy biển sâu,

Thần sắc trẻ trung toả sáng trên khuôn mặt,


Phụ thân vì bé phủ thêm áo choàng vương giả,

Mẫu thân vì bé mang lên vương miện công chúa,

Dựa mình vào bên cạnh tảng đá,

Màn đêm buông xuống bọn họ liền cất tiếng hát ca,

Chúc phúc cho bé trắng như tuyết trắng

Có mái tóc vàng như thác nước,

Chúc phúc bé như bách đĩnh bạt

Có lòng dạ biển rộng bao la

Bọn họ là tinh linh của nhật nguyệt

Thuộc về sơn xuyên, con sông cùng biển cả

Rong chơi khắp trời nam bể bắc

Tiếng ca vang vọng trong ngoài

......

Nhìn ca từ bài hát này, Bùi Chu không thể không thừa nhận, đây là một bài hát thật sự rất hay, nhưng ý nghĩa tinh tế phẩm vị trong đó khiến anh không khỏi cảm thấy trầm mặc.

Đại La La thấy sắc mặt anh không đúng, cũng tò mò thò qua nhìn về phía ca từ.

"Đây là...... Bài hát mà sau khi sinh ra nhân ngư tộc phải học đầu tiên sao?"

Tầm mắt ở trên màn hình đảo qua, Đại La La biểu tình ngưng một chốc, trong lòng cũng có chút hụt hẫng.


Này hẳn là nhân ngư tộc đối với tộc đàn của mình tràn ngập lòng trung thành mới có thể hát ra được đi?

Nhưng tiểu nhân ngư là một nhóc con từ nhỏ bị cô lập, bị đuổi đi nơi khác, nó thật có thể hát ra như vậy được sao?

Bùi Chu nhìn ca từ trong chốc lát, thu hồi quang não, anh đem nhân ngư bảo bảo ôm đến trước mặt mình, nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất kia, nghiêm túc nói: "Ca từ của bài hát này, không phải tiếng lòng của em đúng không?"

Tiểu nhân ngư cúi đầu xuống, đôi tay nhỏ nắm chặt góc áo hoa của mình, rầu rĩ không nói lời nào: "......"

Bùi Chu cười, anh nâng lên ấm áp bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu nhân ngư: "Nếu không thích nói, vì cái gì muốn miễn cưỡng chính mình hát ra vậy?"

Tiểu nhân ngư ngơ ngác ngẩng lên đầu, nhẹ nhàng mà "hu?" một tiếng, nghiêng đầu nghi hoặc.

Bùi Chu nắm bả vai nhóc, nghiêm túc nói: "Tiếng ca của em hẳn là phải biểu đạt nội tâm chân chính của em, chứ không chỉ đơn giản tạo thành âm luật! Khi chính em đều không tán thành ý nghĩa của nó, người khác làm sao có thể rung động bởi tiếng ca đó được?"

"Tất cả các ca khúc êm tai trên thế gian tồn tại đều là bởi vì em, chứ không phải em phải hợp với nó, hiểu không?"

"Hiện tại nói cho anh nghe, em có thật sự muốn hát không?" Ánh mắt Bùi Chu chăm chú mà nhìn tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư mờ mịt đôi mắt, thậm chí mang theo điểm vô thố: "......"

Bùi Chu cười: "Vậy thì em liền không cần hát, chờ thời điểm trong lòng em thật sự muốn hát lên, kia mới là tiếng ca chân chính thuộc về em!"

Tiểu nhân ngư tựa hồ đã nghe hiểu Bùi Chu nói, đôi mắt đen nhánh chậm rãi có ánh sáng, sau đó nó kiên định gật gật đầu.

Bỗng nhiên, tiểu nhân ngư dùng thanh âm mềm mại không rõ nói từng chữ: "Em muốn nghe, anh!"

Bùi Chu trêu nhóc: "Em muốn nghe anh cái gì?"

Tiểu nhân ngư nghiêng nghiêng đầu, ngọt ngào cười: "Anh anh hát!"

Bùi Chu hiểu rõ: "Vậy anh hát cho em nghe nhé?"

Tiểu nhân ngư nghiêm túc gật đầu: "Anh nha!"

Bùi Chu cười đáp ứng, anh ôm tiểu nhân ngư, tự hỏi một phen, chậm rãi hát một bài hát, thanh âm ôn nhu mà từ tính vang lên, ở trong khu vỏ sò từ từ truyền ra ngoài.

"Vui vẻ là, cách để vui vê đâu chỉ có một loại duy nhất, vinh hạnh nhất là, ai cũng là tạo vật được vinh quang tạo ra, không cần né tránh, bởi vì tôi yêu quý cuộc sống của chính tôi, không cần phấn son, tôi đâu có đứng ở nơi xa hoa đầy ánh sáng, tôi chỉ là tôi, là màu sắc của chính tôi, không giống như pháo hoa, trời cao biển rộng, tôi chỉ muốn làm loại bọt biển kiên cường...... Đối mặt với thế giới mà nói, cái gì là quang vinh, thứ gì là lỗi lạc." (Tôi - Trương Quốc Vinh)

......


Bên ngoài khu vỏ sò, viện trưởng Kakapo đang cùng hai vị đạo sư dạy học trao đổi tình hình.

Lão sư nhân ngư tộc đuôi đỏ khép lại nhạc phổ trong tay, dùng một loại ngữ khí phi thường tiếc nuối nói: "Viện trưởng, tôi đã tận lực rồi, chỉ là tiểu nhân ngư nó có huyết thống thật sự là quá kém, ở trên phương diện âm hệ dị năng không có chút tiềm lực nào, tôi cảm thấy...... Chúng ta nên từ bỏ."

Khuôn mặt già nua của viện trưởng đều nhíu lại, ông nỗ lực khuyên bảo: "Mạn Lị lão sư, cô thử lại đi...... Có lẽ, đứa nhỏ này chỉ là thông suốt chậm một chút?"

Lão sư nhân ngư tộc tên là Mạn Lị, kiên định lắc lắc đầu, ngữ khí ôn hòa nhưng lộ ra quả quyết: "Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên tin tưởng lực lượng huyết mạch, Thần Thú cũng không chúc phúc đứa nhỏ này."

"Từ nay về sau, tôi sẽ không đến dạy nó nữa, phí dụng ông gửi cho tôi, tôi sẽ trở về đủ, xin lỗi."

Nói xong Mạn Lị lão sư ưu nhã hành lễ một cái, sau đó kéo cái đuôi cá màu đỏ xinh đẹp hướng về phía ngoài cửa rời đi.

Viện trưởng Kakapo vài lần há mồm, muốn gọi nàng quay lại, cuối cùng vẫn là không có mở miệng.

Bàn tay ông gắt gao nắm lại thành quyền, trong lòng lại không cam lòng từ bỏ, ông nghĩ rằng, chỉ cần một ngày tiểu nhân ngư chưa thành niên, ông sẽ không từ bỏ, nhất định phải tìm được lão sư tốt nhất tới dạy dỗ tiểu nhân ngư ca hát mới được!

Tiểu nhân ngư kích phát không ra dị năng, nhất định là do Mạn Lị nàng...... nàng không có trình độ!

"gē gē ——" viện trưởng Kakapo quả thực bị tức đến kêu ra tiếng chim.

Lão sư vảy lam xem hết thảy, không khỏi cười cười.

Nàng hướng viện trưởng nói: "Viện trưởng, hôm nay ấu tể Ba Tháp biểu hiện phi thường tốt, tôi cảm thấy về sau ngài có thể bảo bác sĩ Bùi cùng Đại tiểu thư thường xuyên ghé đến dự thính, này đối với ấu tể rất có tác dụng khích lệ nó phát huy. Rốt cuộc ấu tể thế nào, đều hy vọng ở trước mặt người lớn được khen ngợi! Hôm nay, ấu tể Ba Tháp liền rất nỗ lực nha!"

Nghe thấy bảo bảo Ba Tháp được khen, viện trưởng Kakapo đang buồn bực hơi giảm một ít, trên mặt ông lộ ra vẻ tươi cười: "Thật vậy à? Thế được, về sau ta sẽ bảo bác sĩ Bùi cùng Đại La La tới xem các ấu tể."

"Vâng." Lão sư vảy lam cười, tiếp tục nói: "Tiểu nhân ngư theo tôi thấy cũng là một đứa bé thông minh, nếu âm hệ dị năng không được, có lẽ, viện trưởng có thể thử phương diện khác, tôi trước sau tin tưởng, bọn nhỏ có tiềm lực là vô cùng, chúng ta không thể thô bạo quan định áp đặt như thế."

Được trấn an, viện trưởng Kakapo thoải mái hơn rất nhiều, liên tục gật đầu, cũng vỗ bộ ngực bảo đảm chính mình nhất định sẽ không từ bỏ tiểu nhân ngư.

Lão sư vảy lam lúc này mới gật đầu mỉm cười, cáo từ rời đi.

......

Tuy rằng trước mặt người ngoài biểu hiện tự tin như thế, nhưng sau khi các lão sư đều rời đi, viện trưởng Kakapo quay đầu nhìn về phía khu vỏ sò, trên mặt ông vẫn là toát ra một tia sầu lo.

"Tiểu nhân ngư, con cần phải cố lên nha!"

—-

21/6/2020


Bình luận

Truyện đang đọc