BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Trong lúc Tư Dạ Hành Vũ còn đang ngỡ ngàng trước thái độ kì lạ của Kim Tịnh Ngọc, nàng đã đứng dậy phủi váy cho thật ngay ngắn, sau đó làm động tác cung kính trước mặt hắn.
"Vương gia, nếu chàng đã thẳng thắn như vậy thì cũng xin cho phép ta được nói rõ lòng mình."
Mí mắt Tư Dạ Hành Vũ hơi lay động.

Hắn chỉnh tư thế ngồi lại cho thoải mái một chút, nhưng trong người lại không hề thấy thoải mái chút nào.

Nữ nhân này làm vẻ hệ trọng như vậy, chắc chắn chuyện cần nói cũng không hề đơn giản.

Dù vậy, vẫn là nghe thử trước đã:
"Được, nàng nói đi."
Kim Tịnh Ngọc vừa nói vừa đi chậm rãi xung quanh phòng: "Thứ nhất, hôn sự của chúng ta là do thái thượng hoàng ban cho, vương gia không có tình cảm với ta, ta cũng không hề có tình cảm với người.

Ta đồng thuận theo ý muốn của thánh thượng vốn chỉ vì nghĩ cho người cha làm thừa tướng của mình mà thôi.

Do vậy, vương gia không cần lo lắng chuyện ta vượt ra khỏi bổn phận của một vương phi trên danh nghĩa."
"Vậy thì tốt, còn chuyện tiếp theo?"
"Thứ hai, ta biết tỏng người có tình ý với An Bình từ lâu rồi, chỉ là do vương gia sơ sẩy không biết nàng ta đã trở thành phi tử của thái thượng hoàng nên mới đến chỗ người xin ban hôn.

Kết quả sau khi phát hiện ra sự thật thì muốn hủy hôn cũng không được, bởi nếu như vậy sẽ lộ tẩy chuyện vương gia có tình ý với phi tử của phụ thân mình.

Về chuyện này, ta nhất định sẽ giữ kín cho người, không để bị lộ ra bên ngoài.

Sau này dù là vương gia còn vương vấn với An Bình hay yêu một người khác thì đều không liên quan đến ta, do vậy ta cũng xin người một thỉnh cầu."
Tư Dạ Hành Vũ trong lòng vô cùng rối ren, nhưng bên ngoài vẫn còn vững nét điềm đạm: "Nàng nói đi."

"Ta vốn quen cung ngựa, trường nhung, không ưa lối sống nhung gấm lụa là.

Hơn nữa việc tập luyện của ta ở quân trại phải diễn ra thường xuyên và đều đặn, cho nên ta muốn được tự ý ra vào vương phủ để tiện hành sự hơn."
Tư Dạ Hành Vũ cười nhạt: "Nàng là vương phi, cớ gì lại phải xin phép khi muốn ra vào vương phủ? Chuyện này để cho nàng tự ý quyết định."
Kim Tịnh Ngọc nghe vậy liền đến trước mặt đối phương, cung kính thêm một lần nữa: "Đa tạ vương gia đã hiểu cho."
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu, sau đó chờ đợi nhưng lại chẳng nghe nàng nói thêm gì nữa.

Không lẽ chuyện nàng muốn nói chỉ có như vậy? Nàng thậm chí còn không cầu xin hắn ban cho một chút ân ủng ư? Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một nữ nhân kì lạ như vậy, người đến phu quân của mình cũng tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Kim Tịnh Ngọc thấy Tư Dạ Hành Vũ cứ ngồi đừ ra đó, hơi vô ý mạo phạm: "Vương gia, thứ cho ta phải nói điều này.

Nhưng cả ngày hôm nay ta đã mệt mỏi lắm rồi, đã đến lúc cần nghỉ ngơi nên mong người hãy về phòng của mình."
Tư Dạ Hành Vũ cười khẩy: "Nàng đang đuổi phu quân của mình?"
"Vương gia, giữa chúng ta chỉ có nghĩa, không có tình.

Hơn nữa người cũng đã nói rõ hai ta ở hai khuê phòng riêng biệt, lúc ta cần nghỉ ngơi lại cần phải đóng cửa phòng, mới mong người mau chóng rời đi."
"Thôi được, ta đi."
Tư Dạ Hành Vũ phủi tay áo đứng lên, không thèm ngoái nhìn lại nàng mà bỏ đi một nước.

Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không hiểu vì sao.

Rõ ràng hắn là người đã đưa ra những luật lệ này mà, tại sao khi áp dụng rồi lại cảm thấy bứt rứt không thôi? Hắn cứ mãi suy nghĩ như vậy, cho đến lúc về đến thư phòng vẫn còn thấy bồn chồn.
Người xưa có câu "trăm nghe không bằng một thấy", nam nhân lạnh lùng trên thế gian chẳng thiếu gì, nhưng loại nữ tử như vậy đúng thật sự là khiến hắn được mở mang tầm mắt.

Thừa tướng gia quả đúng là có tài dạy con, lại có thể mài dũa một nữ nhân thành ra bộ dạng như vậy.
Cùng lúc đó, ở khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc, nàng vẫn còn chưa yên giấc, dù cố gắng đến đâu cũng không làm sao ngủ được.


Trong đầu nàng bỗng hiện lên khuôn mặt khôi ngô của Tư Dạ Hành Vũ.

Mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao dọc dừa, còn đôi mắt tuy không to nhưng lại mang sức hút kì lạ, tựa đang câu hồn đoạt phách người khác vậy.

Nhan sắc đó cộng với dáng vẻ nho nhã kia đúng là hài hòa, chỉ tiếc là hắn và nàng vốn sinh ra không phải dành cho nhau.

Cùng lắm sau này đối xử tốt với nhau một chút thì họa may còn có thể trở thành bằng hữu, bởi vì một nữ nhân lạnh lùng và đa mưu lắm kế như nàng sẽ chẳng có ai yêu đâu.
Không ngủ được, Kim Tịnh Ngọc lại ngồi dậy, bước xuống giường rồi mở nắp chiếc rương mình mang theo lúc vừa nhập phủ, lấy ra một thanh kiếm dài sáng lấp lánh như bạc.

Người đời thường gọi nó là "Bạch hổ" - thanh kiếm trắng có sức mạnh như chúa tể rừng xanh.

Nàng cầm nó trên tay, cảm giác thân thuộc này lại ùa về.

Sau đó nàng lấy thêm khăn che mặt mình rồi lén phi thân ra khỏi vương phủ.
Ở trên một đỉnh đồi cách vương phủ không xa, Kim Tịnh Ngọc đang mê say múa kiếm.

Từng nét kiếm của nàng chém toạc hơi gió, tạo nên những âm thanh vô cùng mượt mà.

Nàng lấy trớn bật nhảy lên không trung, lại xoay xoay liên tục mấy vòng để đánh kiếm, váy tân nương và tóc cũng vì vậy tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.

Cảnh tượng này cũng có thể được cho là "hữu tình chốn nhân gian".
"Phụ thân nói đúng, đi đánh kiếm một mình lúc đêm khuya thế này đúng là khiến tâm trạng thoải mái hẳn ra."
Kim Tịnh Ngọc vừa thở phào vừa cất kiếm vào trong vỏ kiếm rồi quay lưng trở về.


Tuy nhiên mới đi được một đoạn, nàng đã nghe gần mình có tiếng ai đang xì xầm.
Theo khả năng được luyện tập từ nhỏ, Kim Tịnh Ngọc dễ dàng lần ra được dấu vết từ âm thanh, là một đám nam nhân mặt mày bặm trợn như thổ phỉ đang bàn bạc điều gì đó.

Nàng núp sau thân cây to, im lặng muốn nghe thử xem những gã này đang định bày mưu tính kế chuyện gì.
"Đúng là như vậy đó.

Cho nên tối mai chúng ta sẽ cùng lẻn vào vương phủ của Nhị vương gia, cướp sạch châu báu mới thôi."
"Nhưng đại ca à, nói gì thì nói Nhị vương gia cũng giỏi võ nghệ như vậy, chúng ta có địch nổi hắn không?"
Tên đầu đàn nhăn mặt: "Không địch nổi nên mới bày kế đây này! Ngày mai ngươi lén trà trộn vào khuê phòng bắt cóc Vương phi làm con tin, như vậy…"
Kim Tịnh Ngọc cười khẩy, đúng là ăn gan hùm, còn định bắt cả nàng làm con tin.

Bọn tà ma ngoại đạo thối tha này, nếu như hôm nay nàng không cho chúng một bài học thích đáng thì nàng sẽ không lấy tên là Kim Tịnh Ngọc nữa.
Kim Tịnh Ngọc nghĩ xong liền bước ra khỏi thân cây, ung dung đến mức chấp hai tay ra sau, giọng khiêu khích:
"Kẻ nào muốn bắt cóc bổn vương phi?"
Mấy tên thổ phỉ thấy vậy có hơi dè chừng.

Tên cầm đầu thì vẫn còn hừng hực khí thế: "Nữ nhân che mặt này, ngươi là ai? Sao lại xưng là bổn vương phi?"
Kim Tịnh Ngọc khoanh tay trước ngực, vẻ thách thức: "Bổn vương phi chính là đích phúc tấn của Nhị vương gia Tư Dạ Hành Vũ.

Sao hả? Ngày mai đi ăn cướp mà bây giờ còn chưa biết danh tính người mình sẽ bắt làm con tin?"
Một trong những tên thổ phỉ hoảng hốt, vội lùi một chân về sau, tay nắm hờ lên cán kiếm như thủ thế: "Ngươi… ngươi đã nghe hết kế hoạch của bọn ta?"
Kim Tịnh Ngọc không buồn trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Tên cầm đầu thấy vậy liền rút kiếm ra, những gã khác cũng đồng loạt làm theo: "Nếu đã nghe rồi thì ngươi tuyệt đối đừng hòng sống sót.

Dù cho có là nữ nhân thì bọn ta cũng không tha đâu.

Bây, lên cho ta!"
Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, đúng là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".


Nàng rút kiếm ra, cong cong khóe môi như khiêu khích: "Để xem là ai tha chết cho ai?"
Nói rồi một tên thổ phỉ chém một kiếm vào người nàng, nàng chỉ cần lách một cái đã tránh được, sau đó vung kiếm chém ngang bụng đối phương.

Tên thứ hai lại định bổ từ trên đầu xuống, bị nàng kịp thời dùng kiếm chặn lại, tung cú đá thật mạnh về phía trước trúng vào bụng đối phương khiến hắn ngã ngay xuống đất, còn lăn thêm mấy vòng.
Tên thứ ba định đâm từ sau lưng, lại bị nàng nhanh hơn một bước, phi thân đứng trên kiếm của hắn rồi tung cú đá như trời giáng vào mặt.

Những tên còn lại số phận cũng không mấy tốt đẹp, không bị đá đến bất tỉnh thì cũng bị chém cho máu chảy thành sông.

Tên cầm đầu thấy cục diện đó, toàn thân run như cầy sấy, lập tức quỳ xuống cầu xin nàng tha mạng.
Kim Tịnh Ngọc thở dài, nhìn qua nhìn lại hình như bản thân cũng đã giết nhiều người như vậy rồi, nên cũng đồng ý tha cho hắn ta.

Tuy nhiên nàng vừa quay đầu định bỏ đi, đối phương liền thay đổi sắc mặt.

Hắn nghiến răng ken két, thầm móc trong túi áo ra một con dao găm nhỏ phóng thẳng về phía nàng.

Hắn không tin dùng đến chiêu trò này vẫn không ám sát được nàng.

Tuy nhiên Kim Tịnh Ngọc thừa sức xác định có ám khí, lập tức quay đầu lại, vung kiếm đánh cho con dao găm bay ngược về phía tên thổ phỉ cầm đầu, ghim thẳng vào tim hắn.
Kim Tịnh Ngọc nhìn tên cầm đầu từ từ ngã xuống, khẽ lắc đầu.

Kẻ muốn sống lại không có cơ hội được sống, kẻ được ban cho lại tự muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Nàng thở dài một hơi rồi quay đầu đi, không quên để lại lời cuối cùng:
"Cái này là tự ngươi chuốc lấy!"
Ở đây không chỉ có đám thổ phỉ đã tử trận hơn một nửa, còn có một người khác âm thầm quan sát nàng từ bao giờ.
"Nhị vương phi… Nhị vương phi… ngươi dám...".


Bình luận

Truyện đang đọc