BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Tối hôm sau, A Thúy theo như dự định ban đầu, sau khi lấy được xuân dược do Trường Khang lén mua từ hiệu thuốc về, liền tranh thủ chạy đến chỗ nhà bếp.
Nàng giấu gói xuân dược sau lưng, rón rén bước vào.

Thấy không có ai trong bếp, A Thúy nhanh như con sóc chạy đến bên chỗ đựng nước mới đun sôi, đổ hết cả gói xuân dược vào trong bình.
Sau khi xác nhận không có ai nhìn thấy, A Thúy hí hửng rời đi, lòng mừng thầm vì kế hoạch nàng vạch ra còn dễ dàng thành công hơn mong đợi.
Kế hoạch này, cụ thể là Trường Khang sẽ đi mua xuân dược, còn nàng sẽ lén lút vào nhà bếp bỏ chúng vào nước ấm dùng để pha trà.

Đêm khuya vương gia thích ở trong thư phòng cùng bàn việc với vương phi, và uống trà để thêm phần tỉnh táo.
Nếu chuyện bỏ thuốc có thể thành công, một căn phòng trống có cô nam quả nữ, còn sợ gì chuyện lớn không thành?
Nửa tuần hương sau*, Trường Khang đang trực ca đêm, vì quá khát nước nên định vào nhà bếp xin một ít.
*Một tuần hương \= 45 - 60 phút.

Nửa tuần hương có thể hiểu trong khoảng từ 20 - 30 phút.
Hắn vừa bước vào trong, liền gặp ngay Điền thẩm thẩm, một trong những phụ trách người phụ trách chuyện bếp núc.

"A! Điền thẩm thẩm, con khát nước quá, thẩm cho con xin một ít!"
Điền thẩm thẩm đang dở tay rửa bát, chỉ ngồi một chỗ nói vọng lại:
"Trường Khang đó sao? Thẩm còn dư nước ấm ở trong ấm nấu nước trên bếp đấy.

Mùa này thì nên uống nước ấm, nếu không trực đêm gặp gió, sẽ dễ cảm lạnh."
"A, đa tạ thẩm thẩm!"
Trường Khang nói xong, hí hửng chạy đến bên bếp lò, cầm ấm nước đổ tọt vào miệng mình chứ không chịu rót ra ly.
Uống xong mấy ngụm liền cho đã khát, Trường Khang vừa lau miệng, vừa chợt nhớ đến kế hoạch đã bàn trước với A Thúy.

Hắn nuốt nước bọt, có chút hoang mang:
"Điền thẩm thẩm, nước trong ấm này… là nước pha trà cho vương gia và vương phi sao?"
"Không phải.


Hôm nay vương gia muốn uống trà sớm, nên thẩm đã nấu nước từ sớm để pha trà mang đến thư phòng rồi.

Nước trong bình chỉ là nước đun sôi để nguội bình thường, uống trong lúc khát đó mà."
Trường Khang nghe giải thích xong, liền thở phào nhẹ nhõm.

Vậy chắc A Thúy đã cho số xuân dược đó vào ấm nước nấu trước rồi, còn ấm này không có vấn đề gì đâu.
Tự trấn an xong, hắn thuận miệng từ biệt Điền thẩm thẩm rồi chạy ra ngoài.

Theo sự sắp xếp ban đầu, hắn và A Thúy sẽ hẹn nhau ở tòa vọng lâu cạnh hồ sen, sát bên thư phòng để cùng đi hóng hớt tình hình.
 
Sau khi Trường Khang đi ngang thư phòng, thấy đèn còn sáng trưng, bóng người như đang chăm chỉ đèn sách, cũng không có âm thanh gì bất thường thì có chút lo lắng.
Hắn tiến tục men theo con đường đó, chạy đến chỗ tòa vọng lâu để hỏi A Thúy xem sao.

A Thúy thì đã đứng ở đó từ bao giờ, cũng sốt ruột không kém.
"Trường Khang, ngươi đến rồi.

Ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
"A Thúy, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.

Tại sao ta đi ngang thư phòng, mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì bên trong vậy? Ta đảm bảo xuân dược đó là hàng thật giá thật, tại sao…"
A Thúy bối rối gãy gãy đầu, mặt mày nhăn nhó như đã làm ra chuyện gì sai trái lắm:
"Ta… thật ra ta đã làm hỏng kế hoạch.

Không lâu sau khi ta thành công bỏ xuân dược vào ấm nước, thì liền phát hiện nước đó là dùng để uống khi thấy khát, còn nước pha trà cho vương gia đã được đun từ trước.

Điền thẩm thẩm thì cứ ở mãi trong bếp, ta không có cơ hội đổ đi, vậy phải làm sao đây?"
Trường Khang nghe lời nàng nói cứ như sét đánh ngang tai.


Hắn suýt chút nữa đã đứng không vững, miệng lắp ba lắp bắp hỏi lại:
"Cái… Cái gì? Ngươi vừa nói ngươi đã bỏ nhầm thuốc vào ấm nước dùng để uống?"
"Đúng vậy… Nhưng mà chắc là chưa có ai uống đâu.

Quan trọng là chúng ta phải nghĩ cách xử lí nó trước khi có người uống phải…"
Trường Khang thở mạnh một hơi.

Lúc này trong cơ thể của hắn dường như có thứ gì xúc tác khiến cho nhịp tim đập nhanh đến bất ngờ, da mặt cũng theo đó dần dần ửng đỏ.

Hắn cứ nghĩ mình tức giận vì chuyện này nên cũng không quan tâm, tay chống nạnh trách móc sự cẩu thả của A Thúy:
"Sao ngươi biết chưa có ai uống? Ta nói cho ngươi biết, người uống gần hết số nước trong ấm đó là ta này!"
A Thúy giật nảy mình, người đi mua xuân dược lại uống phải xuân dược, chuyện này có được tính là quả báo nhãn tiền không?
"Ngươi… ngươi thật sự uống gần hết sao? Vậy bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Trường Khang nuốt nước bọt, nhiệt độ trong cơ thể đang dần tăng lên, thậm chí còn gây chút choáng váng nhưng hắn vẫn xua xua tay, cố tỏ ra mình mạnh mẽ:
"Không có sao hết! Mùa này về đêm thời tiết vô cùng lạnh lẽo.

Ta uống chút xuân dược, chỉ có tác dụng làm nóng cơ thể thôi, haha!"
Hai chữ "giả vờ" như muốn hiện lên trên trán Trường Khang.

A Thúy bất lực gật đầu, nếu có thể giống như hắn nói, vậy người bị trúng xuân dược đi ra gió là hết rồi, đâu cần xảy ra những chuyện đáng tiếc làm gì chứ?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, thấy tốt nhất là mình nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Dù Trường Khang bình thường vô cùng chính trực, nhưng khi trúng thuốc rồi thì không thể đảm bảo điều gì.

"À, Trường Khang này… Nếu ngươi không thấy có gì bất ổn, vậy nên quay lại việc trực đêm đi, ta đi ngủ trước đây!"
A Thúy vừa nói vừa cười với Trường Khang, vốn chỉ là định cười cho có lệ để thuận miệng trốn đi, nhưng không ngờ nụ cười ấy lại càng thúc giục cơ thể lẫn tâm trí của hắn.

Hắn như không làm chủ được mình tiến lên mấy bước ôm chặt lấy A Thúy khiến nàng giật cả mình, muốn chống cự cũng không sao thắng nổi sức lực nam nhân.
"A Thúy, ngươi… à không, muội có biết không, mỗi lần muội cười lên nhìn rất đẹp.

Vào mỗi lần như vậy, tim huynh lại cảm thấy xuyến xao…"
Câu nói ấy chạm đến tận trái tim của A Thúy.

Hai má nàng ửng hồng, cố lảng đi như không nghe thấy gì:
"Ngươi… Ngươi đang nói linh tinh gì vậy? Nếu thấy không ổn thì ta có thể đưa ngươi về phòng nghỉ trước…"
Trường Khang khẽ cười, một nụ cười bình thường như mọi khi.

Nhưng có nằm mơ A Thúy cũng không ngờ là lúc nhìn từ cự li gần thế này thì trong nó lại ấm áp như vậy.
"Được… được… huynh về phòng nghỉ với muội, chúng ta sẽ cùng nhau…"
"Không được! Ngươi đang nói điên nói khùng gì vậy?"
Trường Khang như một kẻ không còn ý thức.

Hắn đưa tay vuốt tóc mai vươn trên mặt A Thúy, say mê như muốn hôn lấy gò má ửng hồng kia:
"A Thúy, huynh thật sự thích muội nhiều lắm, thích muội từ rất lâu rồi, nhưng không dám nói.

Hôm nay không biết vì sao, huynh lại có đủ dũng khí để nói ra… Xuân dược này, đúng là tốt thật đấy…"
A Thúy nghe hắn nói vậy, nếu nói không có rung động thì đúng là trái tim sắt đá rồi.

Trường Khang nhìn đi nhìn lại, trừ việc không có tiền ra, không có điểm nào là không tốt.

Có điều thân nữ nhi phải thủ tiết đến khi gả chồng, đâu thể vì người khác nói thích mình mà đồng ý đi "nghỉ" cùng hắn được chứ.
Nàng nuốt nước bọt, sự chú ý chợt dừng lại ở hồ sen, rồi trong đầu lúc đó liền nghĩ ra một cách có thể cứu nguy cho chính mình.
"À… Trường Khang huynh, muội… huynh ôm muội như vậy, muội cảm thấy rất khó chịu.

Chi bằng huynh thả muội ra, chúng ta từ từ nói tiếp."
"Thả muội ra? Được, thả muội ra, để chúng ta cùng nhau về phòng.

Ngay hôm sau huynh sẽ đi gặp vương phi xin hỏi cưới muội, rồi… A!"
"Tủm!"
Trường Khang vừa nói vừa thả tay ra.


Việc đã xong, nhưng miệng chưa nói hết thì đã bị A Thúy không chút thương tiếc đẩy ngã xuống hồ sen.
Nước hồ về đêm, cộng thêm thời tiết vừa sang xuân lạnh không gì bằng.

Trường Khang bị ngã xuống đó, dần dần bị cái lạnh làm tâm trí tỉnh táo lại.
Hắn đưa tay vuốt nước trên mặt, nhìn nữ nhân đang đứng trên bờ, không hiểu nghĩ gì mà còn cố ngụy biện:
"A… A Thúy à, huynh… à không, ta… lúc nãy ta…"
A Thúy lắc đầu, câu từ không có, nhưng giọng điệu như đang ngầm thừa nhận:
"Ta biết huynh định nói gì.

Ta thấy xưng hô như vậy cũng rất tốt.

Được rồi, mau chóng lên bờ đi!"
Nghe A Thúy nói vậy, Trường Khang cũng không biết nên vui hay buồn.

Hắn gật gật đầu, vừa quơ tay, động chân định bơi vào bờ thì đột nhiên cảm nhận được dưới chân mình như chạm phải thứ gì rất kì lạ.
Hồ sen này rất sâu, nhưng được đào theo kiểu trũng xuống dần dần.

Ban nãy A Thúy không đẩy hắn ra quá xa, nên chỗ này có lẽ chỉ sâu đến qua đầu một nam nhân cao lớn.
Có điều thứ dưới chân hắn mềm mềm nhưng lại không phải bùn đất, vô cùng quái lạ.

Dưới hồ sen vương phủ, sao có thể có thứ gì giống như vậy được chứ?
Hiếu kì, Trường Khang lấy một hơi thật sâu rồi ngụp đầu xuống hồ xem thử.

A Thúy ở phía trên không hiểu chuyện gì, nhưng cũng vô cùng sót ruột.
Được một lúc, Trường Khang bỗng ngoi lên khỏi mặt hồ, khuôn mặt hoang mang vô cùng:
"A Thúy, mau chạy đi báo cho vương gia và vương phi, ở đây có người!"
"Cái gì?"
"Là người thật đấy! Huynh không thấy, nhưng chạm vào được.

Mau lên, mau gọi người đến đến!".


Bình luận

Truyện đang đọc