BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Chiếc xe ngựa đang di chuyển với tốc độ bình thường từ hoàng cung về vương phủ đột ngột khựng lại.

Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ đưa mắt nhìn nhau, không ai rõ chuyện gì.

Kim Tịnh Ngọc còn định vén rèm lên xem sao nhưng A Thúy bên ngoài đã nhanh hơn một bước, trực tiếp bẩm báo:
"Vương gia, Vương phi, ngay giữa lối đi về vương phủ chúng ta có một vị đại bá tuổi đã cao, còn bị què cả chân nên không đi được.

Bây giờ nên làm thế nào ạ?"
Nghe A Thúy nói như vậy, Tư Dạ Hành Vũ vội bỏ quyển sách đang đọc dở xuống ghế, sốt sắng ra ngoài xem thử, còn không quên quay đầu lại dặn dò Kim Tịnh Ngọc:
"Nàng ở yên đây, chuyện này cứ để ta xử lý."
Kim Tịnh Ngọc khẽ gật đầu, đợi khi Tư Dạ Hành Vũ xuống xe liền lén vén nhẹ màn che lên, hiếu kỳ muốn xem thử hắn nói xử lý là xử lý thế nào.
Ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy dáng vẻ đoan chính, nho nhã của Tư Dạ Hành Vũ, vị đại bá kia như tìm được đức cứu tinh.

Mặt mày ông lấm lem, tóc tai rũ rượi, chân lại còn bị què nhưng vẫn cố gắng lết về phía hắn, mồm không ngừng kêu cứu:
"Nhị vương gia, xin hãy cứu lấy lão với… thân già này của lão sắp chịu không nổi rồi."
Nhìn thấy một người đã đáng tuổi phụ thân mình trong tình trạng bị đày đọa thê thảm thế này, Tư Dạ Hành Vũ không sao kìm lòng được.

Hai hàng mày hắn chau lại như sắp dính vào nhau, không màng người kia có hôi hám, bẩn thỉu mà vẫn ngồi xuống nắm lấy tay lão:
"Đại bá đừng lo, bổn vương sao có thể thấy chết không cứu? Có điều đại bá có thể cho bổn vương biết là kẻ nào đã hại ông ra nông nỗi này không?"
Vị đại bá miệng run run, chỉ là kể chuyện cho đối phương nghe mà nước mắt đã lưng tròng: "Không giấu gì vương gia.


Con gái của lão hiện tại cũng đã đến tuổi cập kê, được không biết bao nhiêu nam nhân trong thành đem lòng yêu mến.

Công tử Trương Siêu cũng là một trong số đó, nhưng thay vì đem sính lễ qua dạm hỏi đàng hoàng, hắn lại ngang nhiên bắt con gái lão về nhà họ Trương.

Lão bức bối quá nên mới đến đòi người, không ngờ không chỉ không đòi được, còn bị hắn ra lệnh cho hạ nhân đánh cho một trận nhừ tử."
Tư Dạ Hành Vũ cung tay chặt thành nắm đấm, sắc mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà vẫn có kẻ ngang nhiên dùng quyền thế ép bức dân nữ như vậy.

Chuyện đã không đến thì thôi, nếu xuất hiện ngay trước mặt mà một người làm vương gia như hắn không thể xử lý thì làm sao xứng đáng với sự tín nhiệm của dân chúng? Cho nên hôm nay dù có bị đàm tiếu là lo chuyện bao đồng, hắn cũng nhất định phải giải quyết chuyện này đâu ra đó.
Nghĩ rồi, Tư Dạ Hành Vũ nhìn vị đại bá trước mặt một cách trìu mến, còn cười nhẹ như tạo sự tin tưởng: "Đại bá đừng lo, chuyện này cứ để cho bổn vương.

Bây giờ ông hãy chỉ đường, bổn vương lập tức đến nhà họ Trương đó để xem tên Trương Siêu kia còn muốn tác oai tác quái đến đâu."
Vị đại bá mừng đến rơi lệ, bỗng chốc quên cả cơn đau, còn định hành lễ với Tư Dạ Hành Vũ nhưng may là hắn đã ngăn lại kịp thời.

Hắn quay đầu lại ra lệnh cho một binh sĩ mau cõng người này cùng đi theo đến Trương gia.

Lệnh vừa ban xong, hắn bất giác quay đầu lại nhìn về phía xe ngựa, thấy chiếc rèm che bên ngoài có chút lung lay.
Ngoài trời không hề nổi gió, rèm lung lay như vậy không phải là do có người luôn âm thầm quan sát hắn hành sự đó chứ.

Tư Dạ Hành Vũ chợt cong cong khóe môi, cũng chả hiểu nguyên do vì sao mình lại cười.


Được nữ nhân lạnh như tảng băng kia lén dõi theo, ra là cảm giác thú vị thế này.
Kim Tịnh Ngọc ngồi trong xe ngựa, thở phào vì nghĩ mình không bị đối phương phát hiện.

Nàng chợt mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh điềm đạm, lại có lúc vô cùng cứng rắn của hắn.

Thì ra đây là cách mà một người có học thức cao, được dân chúng sùng bái giải quyết việc bất bình.

Nàng ngước nhìn vào khoảng không, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

Cuối cùng nàng đã hiểu, đây chính là lý do vì sao phụ thân vào đêm trước khi nàng xuất giá đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, rằng phải hết lòng phò trợ cho Tư Dạ Hành Vũ.

Quả nhiên phụ thân nàng chưa từng nhìn sai ai bao giờ, người như hắn thật xứng đáng để nàng hết lòng giúp sức, hầu hạ, cũng rất xứng làm… phu quân của nàng.
Chiếc xe ngựa bị gián đoạn hành trình bây giờ lại tiếp tục lăn bánh, Kim Tịnh Ngọc ngồi ở trong, chốc chốc lại lén vén rèm ra một chút để nhìn trộm Tư Dạ Hành Vũ.

Bình thường hắn luôn ngồi ở thư phòng đọc sách, cách nói năng và cả vóc dáng đều vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng khiến nàng còn nghĩ hắn không biết cưỡi ngựa.

Không ngờ bây giờ chính thức leo lên yên ngựa rồi lại trông oai phong như vậy.

Người này nếu còn biết đánh kiếm, bắn cung, có khi sẽ trở thành một vị tướng tài ba cũng không chừng.

Còn Tư Dạ Hành Vũ, không chỉ có chuyên tâm cưỡi ngựa mà còn có vài lần ánh mắt lén nhìn về phía sau.

Dù không thấy rõ biểu cảm trên mặt Kim Tịnh Ngọc, hắn vẫn biết được nàng đang lén nhìn mình.

Bỗng trong đầu hắn hiện lên những suy nghĩ kì lạ, đại loại như rốt cuộc nàng đang nghĩ gì về hắn? Có phải trong dáng vẻ thế này nhìn hắn rất oai phong, rất xứng đáng để nàng dựa dẫm không,...
Đi được một đoạn, cuối cùng cũng đến được trước cổng Trương gia.

Cổng chính của một gia tộc tầm trung trong kinh thành đương nhiên không khỏi tráng lệ, to lớn.

Tuy nhiên nếu lấy sự giàu sang này đặt lên bàn cân với an lành của bá tánh, Tư Dạ Hành Vũ không cần nghĩ nhiều cũng tự biết bên nào nặng hơn.

Hắn nhanh chóng xuống ngựa, phủi tay áo ra uy rồi ung dung đi đến trước cổng nói với hạ nhân:
"Mau gọi công tử Trương Siêu của các người ra đây, ta muốn gặp hắn ngay bây giờ."
Tên hạ nhân còn chưa kịp có phản ứng gì thì ở cách đó không xa đã nghe âm giọng hống hách của ai đó vang lên.

Một tên công tử y phục phẳng phiu nhưng không có chút trang nghiêm, vẻ bỡn cợt lộ rõ trên mặt đang tiến về phía Tư Dạ Hành Vũ.

Không cần mất nhiều thời gian để đoán, tên này hẳn là Trương Siêu.
"Tên kia, ngươi tìm bổn công tử là có chuyện gì? Bây giờ bổn công tử chuẩn bị đi đánh một giấc cho thật sảng khoái, nên có gì hãy nói nhanh đi."
Tư Dạ Hành Vũ nhìn người trước mặt bằng nửa con mắt, môi nhếch lên khinh bỉ.

Loại người này quả nhiên chỉ cần thở ra một cái đã nghe mùi phách lối không biết xem ai ra gì.
"Ta đến để đòi cô nương ngươi đã bắt từ nhà thôn dân về đây.


Nếu không muốn bị làm phiền thì nhanh chóng giao người ra đây!"
Trương Siêu hừ một tiếng, xem Tư Dạ Hành Vũ như một gã điên đang làm loạn giữa trưa.

Người hắn bắt đi cũng đã bắt đi rồi, Tư Dạ Hành Vũ còn muốn giành với hắn? Không lẽ còn không biết Trương gia giàu có cỡ nào, quả là không biết trời cao đất dày!
"Ta không thích trả, ngươi là cái thá gì mà cứ nói trả người là bổn công tử phải nghe theo?"
Tư Dạ Hành Vũ khẽ lắc đầu, đúng là bọn nhà giàu không biết lí lẽ, nói chuyện với hắn chỉ rỗi tốn công tốn sức.
"Thôi được rồi, ta đã sai khi ban đầu đòi gặp ngươi.

Bây giờ nói lý với ngươi cũng vô ích, ta sẽ vào trong nói chuyện này cho phụ thân ngươi để xem ông ta định dạy con thế nào."
Nói rồi, Tư Dạ Hành Vũ lướt qua người Trương Siêu, một bước nữa đã chính thức vào được trong sân nhà họ Trương nhưng đột nhiên lại bị đối phương chụp cánh tay lại, nhất quyết ngăn cản.

Bây giờ Trương Siêu không còn vẻ mặt bỡn cợt như lúc đầu mà thật sự muốn cho Tư Dạ Hành Vũ một trận ra trò vì tội dám khinh miệt hắn, lại còn định đem chuyện xấu hắn làm bẩm báo với phụ thân.

Giọng hắn ngông cuồng hẳn:
"Định vào trong nói chuyện ta làm cho phụ thân biết? Tên tiểu tử nhà ngươi có muốn gãy tay không?"
Kim Tịnh Ngọc nãy giờ ngồi trên xe ngựa đã nghe hết toàn bộ sự việc, đến nước này thật sự đã không thể nhịn nổi nữa.

Nàng lập tức vén rèm xuống xe, vẫn là dáng vẻ khoan thai đó nhưng sắc mặt lại cực kì lạnh lùng.

"Phu thê là một thể đồng tâm", tên Trương Siêu không biết trời cao đất dày kia dám động thủ với Tư Dạ Hành Vũ thì khác gì định động tay động chân với nàng.

Nàng bước lên một bước, khẽ nhìn sang Tư Dạ Hành Vũ rồi lại trừng mắt răn đe tên công tử không biết điều kia:
"Tên tiểu tử nhà ngươi có muốn mất đầu không?".


Bình luận

Truyện đang đọc