BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Doãn Mễ Yên trợn mắt nhìn hắn, rất muốn lên tiếng hỏi lại, nhưng đừng nói là mở miệng nói chuyện, đến cả ư a mấy tiếng cũng khó khăn vô cùng.

Không chỉ vậy, cả cơ thể bà ta cũng cứng đơ như khúc gỗ, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Nói cách khác, là Doãn Duẫn càng cứu người, thì bệnh càng thêm nặng.
Thấy Doãn Mễ Yên đang cố vật vã với cơ thể thực vật của mình, Doãn Duẫn càng hài lòng hả dạ gấp bội phần.

Hắn giơ chân đặt lên người Doãn Mễ Yên, tay chống lên gối, bình thản và thích thú như đang nhục mạ một kẻ ăn mày:
“Thế nào? Có phải ta chữa bệnh rất hay không? Bây giờ dù cho ta có đặt chân lên người bà, cũng chẳng thấy đau nữa?”
Doãn Mễ Yên trợn tròng hai mắt, nội khí trong người như muốn xé nam nhân trước mặt ra làm trăm mảnh, nhưng dù có cố cách mấy, toàn thân cũng không có chút động tĩnh gì.

Doãn Duẫn lại cười khì, đưa tay vuốt tóc, rồi lại nói tiếp:
“Tức giận như vậy, có phải là vì bà không hiểu vì sao ta lại làm thế này đúng không? Haizzz… chắc bà cũng còn nhớ, chuyện của hai mươi mấy năm trước, về một kỹ nữ ở lầu xanh lầm đường lạc lối, lại va phải tướng quân của nhà họ Doãn, còn là đệ đệ ruột của hoàng hậu đương triều...”
Doãn Duẫn nói đến đây, trong ánh mắt lại phảng phất nét buồn khó tả.

Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Doãn Mễ Yên qua ánh mắt.

Bà ta không còn ngông cuồng nữa, ngược lại lại ngước nhìn lên trời, như đang hoài niệm một điều gì xưa cũ.

Doãn Duẫn nhếch môi cười khẩy, phải chăng Doãn Mễ Yên đã làm nhiều việc ác đến mức khi có người nhắc lại, cũng phải tốn thời gian suy ngẫm thế này?

Hắn bỏ chân xuống người bà ta, rút kim châm cứu cho vào bao vải, cất giữ cẩn thận trong hộp đồ nghề.

Trước khi Doãn Duẫn rời đi, còn không quên nhắn nhủ:
“Hãy cố mà nhớ lại những tội ác bà đã gây nên, vì thời gian bà có khả năng làm việc đó sẽ không còn nhiều đâu, độc phụ!”
Hai tiếng “độc phụ” có lẽ là lời mắng chửi thậm tệ nhất đối với một nữ nhân, mà với người từ sớm đã sống trong cao sang quyền quý như bà ta, thì đúng là sỉ nhục bội phần.

Doãn Mễ Yên không ngừng đảo hai con ngươi qua lại như đang bần thần, đến một lúc lâu sau, bà ta mới từ từ nhớ ra những chuyện của quá khứ, đồng thời cũng nhớ ra, Doãn Duẫn chỉ có thể là đứa bé năm đó.
Bà ta thở gấp, tức giận nhưng không thể quát lên, chẳng làm gì khác được ngoài việc thở hơi lên hùng hục.

Cảm giác bị chính người trong gia tộc hại đến nửa sống nửa chết mà Doãn Duẫn từng trải qua, Doãn Mễ Yên đang phải từng ngày một gánh lấy.
—-------------
Những ngày sau đó, Tuyết phi gần như chính thức trở thành chủ nhân mới của Từ Nghi cung.

Nàng lo liệu mọi chuyện từ đầu đến cuối, tranh thủ lúc còn quyền hạn, liền tìm cách mua chuộc cung nữ và thái giám trong cung.

Dùng tình cũng được, dùng tiền cũng được, quan trọng họ là những người bình thường bị Doãn Mễ Yên bạc đãi, nên đã rất nhanh chóng quy phục Tuyết phi.
Song, thuốc sắc sẵn được gửi đến Từ Nghi cung mỗi ngày đều được kiểm tra kĩ lưỡng, nên chỉ có thể là thuốc hay, thuốc tốt.

Tuyết phi vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình như đã nói từ trước với Tư Dạ Hành Lâm.

Còn về Doãn Duẫn, hắn vẫn đến Từ Nghi cung như bình thường, nhưng thay vì châm cứu thường xuyên để Doãn Mễ Yên khó lòng qua khỏi, thì lại giảm tần suất đi hẳn.

Kết quả của việc đó, là bệnh tình của Doãn Mễ Yên thật sự đã có tiến triển, ngoài việc không thể nói được, thì biểu cảm gương mặt và di chuyển các ngón tay đã linh động hơn.

Kim Tịnh Ngọc thấy đây là thời cơ chín mùi, liền bảo Tuyết phi cho người gọi hoàng thượng tới.
Chẳng lâu sau, Tư Dạ Hành Lâm đã đến Từ Nghi cung, mà người không được báo tin là Tô Uyển Vân cũng cố gắng đi đến cho bằng được.
Tư Dạ Hành Lâm ngồi bên cạnh Doãn Mễ Yên, khi phát hiện những tiến triển của bà ta, thì vui mừng không ngớt:
“Doãn thái y, khanh quả thật tài trí hơn người! Chỉ chưa đầy hai tuần lễ đã giúp bệnh tình của thái hậu thuyên giảm nhiều phần.

Quả nhiên không làm trẫm thất vọng!”
“Tạ hoàng thượng đã khen! Có điều thực tâm mà nói, hạ thần chẳng góp công gì nhiều.

Nếu nói người giúp thái hậu đỡ bệnh, thì phải nói đến Tuyết phi nương nương ngày đêm săn sóc, quên ăn quên ngủ.”
Nghe Doãn Duẫn nói vậy, Tư Dạ Hành Lâm liền quay đầu sang nhìn Tuyết phi.

Hắn quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại đứng dậy tiến đến đứng đối diện Tuyết phi, trước mặt Tô Uyển Vân, không ngại nắm lấy tay nàng, thẳng thừng tuyên bố:
“Tuyết phi nho nhã đức hạnh, cần mẫn thục đức, lại có công ngày đêm ở bên thái hậu săn sóc tận tình, không ngại khổ cực.

Nay, trẫm phong nàng làm Tuyết quý phi, cùng hoàng hậu phụ trách việc hậu cung!”
Tuyết phi vội vã quỳ xuống, tất cả mọi người cũng đồng loạt quỳ theo, đến Tô Uyển Vân dù không cam lòng, cũng không đủ sức chống lại thánh chỉ.
“Thần thiếp tạ hoàng thượng long ân!”
Tư Dạ Hành Lâm gật đầu hài lòng, sau đó lại nhìn sang Tô Uyển Vân đang quỳ dưới sàn, khóe môi nhếch lên.


Hắn phong Tuyết phi lên làm quý phi, đương nhiên một phần là vì cảm thấy nàng xứng đáng, phần còn lại chính là để Tô Uyển Vân biết thân biết phận.
Theo lý mà nói, chức quý phi vẫn chưa đủ cao để Tuyết phi có thể cùng hoàng hậu cai quản lục cung, nhưng nếu hắn giao việc này từ sớm cho nàng, địa vị của Tô Uyển Vân sẽ bị lung lay nhiều phần.
Sau đó, khi Doãn Mễ Yên khỏe lại, hắn sẽ cùng bà ta tìm cách hại chết Tư Dạ Hành Vũ, danh chính ngôn thuận để Kim Tịnh Ngọc lên làm hoàng hậu.

Kim Tịnh Ngọc lại thân thiết với Tuyết phi như vậy, lục cung chỉ cần hai người hợp sức, không sợ thua kém Tô Uyển Vân kia.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Tư Dạ Hành Lâm đã tự đánh giá trí tuệ của mình chính là đỉnh cao vô thượng, không ai sánh bằng.
Tin tức về việc Tuyết phi được thăng lên làm quý phi đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Kim Tịnh Ngọc được lúc về lại vương phủ một hôm, cũng rất nhanh đã nhận được tin này.

Nàng ngồi cắn hạt dưa ở tòa vọng lâu, mắt hướng xuống hồ sen trắng, dáng vẻ thong thả như thể mọi bộn bề cuộc sống đều đã đâu vào đấy.
Tư Dạ Hành Vũ vận y phục như một công tử nho nhã, tay cầm cây quạt giấy vừa đi đến chỗ Kim Tịnh Ngọc, vừa phẩy phẩy như cố tình tạo sự chú ý.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, tự tiện rót một tách trà, vừa nhâm nhi vừa nói:
“Tuyết phi đã được thăng lên làm quý phi, địa vị của Tô Uyển Vân sẽ lung lay ít nhiều.

Tiểu Ngọc à, nàng quả thật quá thông minh rồi đấy!”
“Chuyện Tuyết phi được thăng vị thật sự nằm ngoài dự tính của ta.

Ta vốn dĩ chỉ muốn khiến cho Tô Uyển Vân bất an, để ả tự chui đầu vào rọ, còn chuyện địa vị lung lay gì đó cũng không quan trọng lắm… Người sắp chết đi, địa vị có như thế nào, cũng không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm.”
Tư Dạ Hành Vũ khẽ cười, ánh mắt nhìn Tịnh Ngọc vẫn say đắm như lần đầu tiên hắn biết rung động, nhưng lại không nói gì.


Kim Tịnh Ngọc quay sang nhìn hắn, một tay chống lên cằm, vẻ mặt thích thú:
“Thế nào, chàng định nói gì với ta sao?”
“Quả thật là định nói gì đó, nhưng dung nhan của nàng làm bổn vương quên hết mọi thứ rồi!”
Kim Tịnh Ngọc cười khì, hai má đỏ như quả đào chín.

Nàng đảo mắt qua lại, cố tình tìm chuyện để nói:
“Thật vậy sao? Ta còn nghĩ chàng không còn thích gương mặt này nữa, cả con người này nữa.

Vì nghe nói, nữ nhi không tài mới là có đức, mà nam nhân cũng chỉ thích nữ nhân ngu ngốc, biết phục tùng thôi.”
Hành Vũ nhéo mũi Tịnh Ngọc, nửa là trách móc, nửa là vỗ về: “Nàng giả ngốc hay ngốc thật vậy? Nếu bổn vương thật sự không thích nữ nhân thông minh, thì làm sao còn ngồi đây với nàng nữa?”
Kim Tịnh Ngọc bĩu môi, Tư Dạ Hành Vũ lại đứng dậy, đi đến đặt hai tay lên vai nàng, ân cần như cái cách hắn luôn làm từ trước đến nay:
“Tiểu Ngọc, dù nàng có là người như thế nào, bổn vương vẫn luôn yêu nàng, có hiểu không?”
Kim Tịnh Ngọc đặt tay mình lên tay đối phương, gật đầu ưng thuận.

Khóe môi nàng cười, nhưng tâm lại có chút bất an.

Không hiểu sao mỗi lúc tình cảm đôi bên đằm thắm, thì nàng lại càng thấy sợ.
Nàng biết mình đang đi trên con đường một mất một còn, nên nỗi sợ đó luôn dai dẳng như vậy, thậm chí nhiều khi, nàng chỉ dám gửi thư về vương phủ nhờ Hành Vũ làm giúp việc này việc nọ, chứ không dám gặp mặt thường xuyên.

Tịnh Ngọc đương nhiên nhớ hắn lắm, nhưng tâm trí mách bảo nàng nên tập cho hắn thói quen sống bình thường mà không có nàng.

Không vì lí do gì cụ thể cả, chỉ vì nàng sợ thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc