BẨM BÁO VƯƠNG GIA VƯƠNG PHI ĐẾN RỒI


Hai ngày sau, ở một khách điếm nằm giữa lòng Điền Châu.
Tư Dạ Hành Vũ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, dần dần lấy lại ý thức.

Hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh, có chút đề phòng với nơi xa lạ này.
"Kétttt"
Tiếng cửa mở ra, Tư Dạ Hành Vũ cố gắng nghiêng đầu nhìn sang bên đó, ngược sáng nên chỉ thấy bóng hình yêu kiều của nữ nhân.

Hắn cố cong đôi môi khô nứt nẻ, dáng vóc xinh đẹp như vậy, chỉ có thể là nương tử của hắn mà thôi.
Kim Tịnh Ngọc bước vào, bưng theo cái khay đựng chén thuốc nóng hổi vừa sắc xong.

Thấy hắn tỉnh lại, nàng mừng rỡ đến mức suýt chút nữa đã làm rơi mọi thứ xuống dưới sàn.

Nàng vội chạy đến bên cạnh giường, đặt khay thuốc lên bàn rồi cầm lấy tay hắn, vui đến rưng rưng nước mắt:
"Vương gia, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại rồi…"
"Phải, tỉnh lại rồi, nàng đừng lo lắng nữa, cũng đừng khóc, có biết không?"
Kim Tịnh Ngọc gật đầu lia lịa, đưa tay quệt vội những giọt nước mắt sắp trào ra, mếu máo trách móc:
"Ta không lo nữa, ai thèm lo cho người không biết coi trọng tính mạng như chàng chứ? Mũi tên đó có độc, sớm phát hiện ra còn không chịu né đi, lại đỡ cho ta.

Nếu không nhờ có đại phu giỏi thì chàng đã… Tóm lại là, ai nhờ chàng làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Tư Dạ Hành Vũ cố gượng cười, kéo bàn tay nhỏ của nàng đặt lên lồng ngực mình:
"Là thứ này, thứ bên trong này đã nhờ bổn vương làm như vậy.

Nó nói với bổn vương, không được để nương tử của mình chịu bất cứ tổn hại nào."

Hắn càng nói, Kim Tịnh Ngọc càng không kiềm được nước mắt.

Chưa bao giờ nàng thấy mình yếu đuối như vậy, không những khóc, mà còn khóc trước mặt người khác.
"Chàng… dù sao cũng không nên làm như vậy…"
"Ta làm điều này cho nàng, trước là trả ơn, sau là…"
"Trả ơn gì chứ? Ta không làm gì để chàng mang ơn cả."
Thấy Kim Tịnh Ngọc không ngừng rơi lệ, Tư Dạ Hành Vũ càng thêm xót xa, cố với tay lên cao lau những giọt nước mắt đang vươn dài trên đôi má đào:
"Chuyện mà bổn vương chưa kịp nói, chính là chuyện này.

Khoảng một tuần trăng trước khi chúng ta thành hôn, nàng đã cứu ta.

Hôm đó, ta cưỡi ngựa đi săn ở núi Kỳ Vân, bị người khác hại ngã ngựa, chân còn bị thương rất nặng.

Lúc đó ta đã vô cùng tuyệt vọng, nhưng lại nghe thấy tiếng móng ngựa vang lên rất gần.

Là nàng đã xông đến, bắn hạ thích khách, sau đó còn mang ta về thừa tướng phủ cho muội muội nàng chăm sóc."
Kim Tịnh Ngọc kinh ngạc, trong thoáng chốc không tin nổi vào những gì đối phương vừa nói:
"Không, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy được?"
"Lúc đó nàng vận bộ y phục lữ khách màu đỏ tươi giống như ngày hành quân đến Ký Châu, còn dùng cả khăn che mặt.

Con ngựa nàng cưỡi màu đen bóng, là ngựa chiến của thừa tướng.

Bổn vương không nói sai, có phải không?"
Nghe Tư Dạ Hành Vũ nói đến mức này, Kim Tịnh Ngọc đơ người hết mấy giây.


Nàng cố giữ vững tinh thần, đáy mắt phảng phất nỗi buồn khó tả:
"Thì ra nam nhân hôm đó, máu me khắp mặt đến không rõ dung mạo là chàng.

An Bình cũng là người một tay chăm sóc cho đến khi chàng tỉnh lại, thảo nào… thảo nào chàng lại yêu thích muội ấy.

Bây giờ ta, đã hiểu ra rồi…"
"Không!"
Tư Dạ Hành Vũ nắm chặt tay nàng, đôi mắt kiên định đến kì lạ:
"Bổn vương không yêu thích An Bình vì nàng ấy chữa trị cho ta, chẳng qua là vì dung mạo hai người quá giống nhau, nên mới sinh ra sự nhầm lẫn này.

Hơn ba tuần trăng trước, lúc có dịp chuyện trò với tam đệ, là đệ ấy đã cho bổn vương biết An Bình không biết cưỡi ngựa bắn cung, ta liền nhận ra nữ nhân trên núi Kỳ Vân chính là nàng."
Kim Tịnh Ngọc vội giật tay khỏi hắn, thở dài thất vọng:
"Hóa ra chàng yêu thích một người, từ đầu tới cuối chỉ vì để trả ơn thôi sao? Chàng xin thành hôn với An Bình, cũng là vì trả ơn? Đỡ một mũi tên cho ta, cũng chỉ xoay quanh hai chữ ơn nghĩa?"
Nói rồi, nàng mệt mỏi đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này để không phải nhìn thấy hắn nữa.

Nhưng vừa bước được một bước, bàn tay lại tiếp tục bị đối phương nắm chặt.
Kim Tịnh Ngọc bất lực quay đầu lại, muốn giật tay ra, lại thấy hắn đang ngồi dậy để cố níu giữ mình, còn không biết sợ vết thương sẽ tiếp tục rỉ máu.
"Chàng làm gì vậy? Mau nằm xuống đi chứ?"
"Hứa với bổn vương, đừng rời đi."
"Sao?"
"Ngồi cạnh bổn vương, không để bổn vương cô đơn một mình."
Tư Dạ Hành Vũ nói bằng giọng thành khẩn, lại biểu lộ rõ nỗi đau đớn khi động đến vết thương.


Hắn càng vận động, chỉ càng khiến máu nhanh chóng rỉ ra thêm thôi.
Kim Tịnh Ngọc dù rất muốn rời đi, nhưng lại không nỡ nhìn hắn như vậy.

Nàng đành nhượng bộ ngồi xuống cạnh hắn, bằng mặt không bằng lòng.
"Được rồi, ta không đi nữa.  Chàng hãy mau… um..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã cảm thấy môi mình bị ai đó khóa chặt bằng… môi.

Đôi môi đối phương tuy đang khô nứt nẻ, nhưng lưỡi lại ấm nóng vô cùng.

Cộng thêm hai bàn tay hắn điêu luyện đặt ở eo và sau gáy để ép chặt người nàng, khiến nàng không có cơ hội trốn thoát, càng hôn càng thấy cả tâm trí như đang bị dẫn dắt đến quên mất lối về, thần hồn điên đảo.
Một lúc sau, Kim Tịnh Ngọc do không biết điều chỉnh hơi thở, đã sắp không xong đến nơi.

Nàng đẩy nhẹ ngực Tư Dạ Hành Vũ, hắn cũng biết điều, tạm tha cho đôi môi đỏ mọng của nàng.
Môi hắn vừa dứt ra, Kim Tịnh Ngọc liền hướng mặt ra ngoài thở lấy thở để, một phần là muốn điều hòa hơi thở, chín phần còn lại là muốn lảng đi chuyện vừa rồi.
"Thế nào? Nàng tin bổn vương rồi chứ?"
"Tin chuyện gì?"
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, tay đẩy nhẹ mặt nàng, buộc Kim Tịnh Ngọc phải đối diện trực tiếp với hắn:
"Chuyện bổn vương đỡ mũi tên đó cho nàng, là vì trái tim của ta thúc giục, chứ không phải chỉ là vì mang ơn cứu mạng.

Hơn nữa từ trước khi nhận ra người cứu ta là nàng, thì ta đã sớm… Tiểu Ngọc, không lẽ nàng không nhìn ra bổn vương sớm đã có tình ý với nàng sao?"
Nghe đến hai chữ "tình ý", Kim Tịnh Ngọc đỏ hết cả mặt.

Từ trước đến giờ làm gì có ai nói những lời này với nàng, đúng là không quen tai chút nào.
"Nhận ra gì chứ… sao ta nhận ra được? Hơn nữa tình ý của chàng, làm sao ta biết là thật hay giả đây?"
Tư Dạ Hành Vũ dịu dàng cầm tay nàng, một lần nữa đặt vào lồng ngực hắn:
"Tiểu Ngọc, nhắm mắt lại và nghe nhịp tim của bổn vương.


Vì nói rõ tâm ý với nàng, nên đã đập nhanh hơn lúc bình thường."
Kim Tịnh Ngọc quả thật cảm nhận được tim hắn đang loạn nhịp, nhưng thật sự không biết nên ứng xử thế nào.

Người mình yêu thích, có tình ý với mình, đúng là chuyện nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
"Ta…"
"Còn nữa, nếu bổn vương không có tình ý với nàng, nụ hôn đó sẽ không… nồng nhiệt như vậy đâu.

Còn nàng không được nhiệt tình cho lắm, chắc là tâm ý chưa đủ rồi."
"Chàng…"
Kim Tịnh Ngọc tức giận định mắng đối phương một trận, nụ hôn đầu đời của nàng làm sao đủ điêu luyện được chứ.

Nhưng hắn lại nhanh hơn một bước, đưa tay xoa nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Không sao, bây giờ nàng thích bổn vương ít một chút cũng không sao.

Ngày tháng còn dài, chỉ cần nàng hiểu rõ được tâm ý của ta, sẽ thấy yêu thích nhiều hơn."
Vừa nói dứt câu, Tư Dạ Hành Vũ chợt cảm giác vết thương sau lưng mình có chút "động tĩnh" rồi.

Hắn cắn răng chịu đựng, hỏi nhỏ:
"Tiểu Ngọc, nàng có thể…"
Kim Tịnh Ngọc vừa ngượng vừa ngại, vội đưa tay che miệng:
"Không, ta không cho chàng hôn nữa đâu!"
"Không phải chuyện đó.

Bổn vương… nàng có thể giúp bổn vương nằm xuống không?"
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Vì một số lí do nên hôm nay tớ không bão 3 chương như dự kiến được, nên ngày mai tớ sẽ đăng bù cho đủ số ạ! Cảm ơn mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc