Được một tháng kể từ khi hợp đồng có hiệu lực, Tư Kỳ thỉnh thoảng vẫn bị mang tiếng xấu từ gia đình Tôn Dục Nghiêm nhưng cô nàng cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Dạo này Tôn Dục Nghiêm cũng ít về nhà, mọi chuyện của công ty đều do một mình Tư Kỳ gánh vác.
Còn hắn, đương nhiên là quay MV cho ca khúc mới rồi.
Thi thoảng Tôn Dục Nghiêm cũng gọi điện hỏi han tình hình công ty, sau đó kể cho cô về ca khúc sắp ra mắt của mình.
Hắn nói, thời điểm phát hành MV, đặc biệt lại trùng với ngày thành lập công ty K.P.
Bởi vậy, hắn sẽ không có mặt ở K.P để tiếp đón khách hàng.
Mọi việc trông cậy hết vào Tư Kỳ.
Lúc đầu Tư Kỳ còn đắn đo, việc tổ chức lễ kỷ niệm không hề đơn giản, nếu cô sơ sót một chút, chẳng phải sẽ làm Tôn Dục Nghiêm mất mặt sao? Nhưng khi nghe thù lao bốn mươi triệu từ miệng Tôn Dục Nghiêm, Tư Kỳ lập tức đồng ý không cần suy nghĩ nhiều.
Hậu quả là trong một tuần nay, cô bị bóc lột sức lao động nặng nề.
Ngày nào cũng chạy đi chạy lại từ tầng mười xuống tầng một, đêm phải thức tới một, hai giờ để tính toán lại cho tiêu, lên danh sách khách mời.
Nếu không vì Tư Kỳ có sức trâu sức bò, có lẽ cô đã mặc xác cái lễ kỷ niệm gì đó, về nhà ngủ một giấc cho lành.
Xoay cây bút trong tay, Tư Kỳ chán nản nhìn đống số liệu dài ngoằng trước mặt, thở dài một hơi.
Hai ngày nữa là tới ngày kỷ niệm, vậy mà vẫn chưa làm được gì nên hồn, ngoài việc tìm nhà hàng, lên thực đơn, mời khách.
Đã vậy còn chưa học mấy quy tắc ứng xử của giới thượng lưu, ngộ nhỡ cô bắt tay sai cách, có khi nào Tôn Dục Nghiêm bẻ tay cô luôn không nhỉ?
"Tư Kỳ, uống chút nước cho đỡ mệt."
Tư Kỳ ngước nhìn người kia, sự mệt mỏi trong đôi mắt biến mất từ lúc nào.
Cô hồ hởi, dẫn vị khách thân quen kia ra ghế ngồi.
truyện đam mỹ
"Cậu đến lâu chưa Lục Uyển?"
Phải.
Người vừa đến không ai khác là Lục Uyển.
Lục Uyển dần quên đi đoạn tình cảm với Tôn Dục Nghiêm, thay vào đó, cô ấy theo đuổi một vị tổng tài đẹp trai hơn.
Mối quan hệ hiện tại của Tư Kỳ và Lục Uyển có thể coi là tri kỉ.
Hai người dính nhau như sam.
Lục Uyển luôn giúp đỡ cô trong việc quản lí tổ chức lễ kỉ niệm.
Tuy nhiên, với một kẻ nhìn đâu cũng thấy kẻ thù như Tư Kỳ, việc chấp nhận một người là từng om sòm, to tiếng với mình là điều không thể.
Nhưng ít ra, cô đã bớt cảnh giác hơn với Lục Uyển.
"Mình vừa tới á.
Vì biết cậu chưa ăn sáng nên mang ít bánh cho cậu nè."
Tư Kỳ "ồ" một tiếng.
Lục Uyển quá chu đáo.
Tự nhiên thấy tiếc cho Tôn Dục Nghiêm ghê.
Hắn đúng là không có mắt nên mới không nhận ra điểm tốt của vị hôn thê mà.
Mở chiếc hộp, Tư Kỳ sáng mắt khi thấy hai chiếc bánh kem dâu.
Đưa Lục Uyển một cái, bản thân lấy cái còn lại.
Hai cô gái cụm bánh với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến ngày kỷ niệm.
Tư Kỳ nhìn bản thân mình trong gương, không kiềm được mà thốt lên:
"Ầu mai gót.
So beautiful!!"
Cô đâu ngờ hôm nay mình lại xinh xắn tới mức này.
Mái tóc được búi cẩn thận.
Chiếc đầm cúp ngực màu đen tôn lên làn da trắng hồng của cô.
Đôi môi được thoa lớp son đỏ nhạt kèm son dưỡng.
Nhìn tổng thể, Tư Kỳ của tối nay chính là cô gái toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái, đen xen một chút thần bí khiến người ta tò mò.
"Ai mà xinh vậy nhỉ? Có phải cô vịt xấu xí hằng ngày của tôi đây không?"
Tư Kỳ bĩu môi.
Cô thừa biết cái giọng tỉa đểu này là ai rồi.
Tôn Dục Nghiêm, anh không ngờ phải không? Lúc trước anh bỏ tôi chắc nghĩ tôi xấu, tôi phèn, giờ anh sáng mắt chưa?
"Không cần anh đá đểu."
Tư Kỳ hừ lạnh, vơ chiếc điện thoại bỏ vào túi rồi đứng lên.
Chưa đi được vài bước, cánh tay đã bị giữ lại.
"Gì nữa?"
"Dây đằng sau chưa buộc hết.
Để tôi giúp."
Tôn Dục Nghiêm xoay người cô, đôi tay khéo léo buộc lại cái dây bị tuột.
Tư Kỳ không phản kháng, đứng im cho hắn làm việc.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của Tôn Dục Nghiêm trong gương, Tư Kỳ không khỏi thừ người.
Không ngờ hắn ta hôm nay cũng bảnh trai ra phết.
Bộ vest đen làm tăng sự nghiêm túc, lạnh lùng vốn có, nhưng trông cũng khá thâm tình à nha.
Vốn dị việc thắt dây áo khá đơn giản nhưng Tôn Dục Nghiêm lại làm nãy giờ chưa xong.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trắng ngần của cô bạn gái, như có dòng điện xẹt qua làm Tôn Dục Nghiêm ngẩn người.
Thật mềm!
Cứ thế, Tôn Dục Nghiêm lấy cái cớ mình buộc dây áo hộ Tư Kỳ mà thản nhiên chạm vào tấm lưng kia.
Đợi đến khi hắn với thức siết mạnh bàn tay, làm Tư Kỳ kêu một tiếng vì thắt chặt quá, Tôn Dục Nghiêm mới giật mình, nhận ra hành động lộ liễu của mình.
Nhanh chóng thắt dây hình chiếc nơ nhỏ rồi nắm tay Tư Kỳ tới nhà hàng, nơi tập trung rất nhiều người..