"Cô gan nhỉ? Dám giao bán thân thể quý giá của tôi với giá sale 50%"
Tách!
Tư Kỳ trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nuốt nước bọt cái ực.
Tin được không? Idol Tôn Dục Nghiêm đang đứng trước mặt cô, người thật thịt thật luôn.
Nếu là mấy cô fangirl khác có lẽ sẽ hét ầm lên rồi đấy.
Nhưng Tư Kỳ lại hoàn toàn khác.
Người yêu cũ tới tận cửa tìm mình, không phải lưu luyến quay lại mà chắc chắn đến để xử t.ử cô rồi.
Thiên ơi, đời con còn dài, chưa muốn ch.ết dưới tay của tên ác quỷ này đâu.
"Hờ…hình như có hiểu lầm gì đúng k…không ạ?" Tư Kỳ chột dạ quay đầu đi hướng khác để tránh ánh mắt gi.ết người kia đi, mồm miệng vì thế cũng lắp bắp.
Tôn Dục Nghiêm nghe được câu trả lời kia, cơ mặt lập tức đanh lại, hận không thể bóp ch.ết người phụ nữ này ngay bây giờ.
Rõ ràng tay thì bán ảnh của anh cho người khác, mồm thì chối bay.
Tư Kỳ, sáu tháng không gặp cô ngày càng to gan.
Tôn Dục Nghiêm ghì chặt tay cô hơn nữa khiến Tư Kỳ đau điếng.
Cô trừng mắt với hắn nhưng chẳng có tác dụng gì.
Tôn Dục Nghiêm nghiến răng ken két:
"Còn chối?"
"Tôn Dục Nghiêm, anh có bị điên không? Thả tôi ra, đau chết đi được." Tư Kỳ vùng vẫy, chân đập loạn xạ.
Vậy mà Tôn Dục Nghiêm vẫn không tha cho cô.
Hắn trực tiếp đóng và khoá cửa căn hộ của Tư Kỳ.
Xong xuôi lập tức vác cô lên vai, không nói không rằng đi thẳng vào phòng ngủ lúc trước của hai người.
Cảnh vật trước mắt Tư Kỳ lập tức bị lộn ngược khiến cô sợ hãi bám víu lưng áo Tôn Dục Nghiêm, sau đó không ngừng đập vào lưng anh mà hét lớn:
"Thả tôi ra đồ khốn, thả ra cái tên chết tiệt này.
Con mẹ nó thả tôi ra…á!!"
Tôn Dục Nghiêm trực tiếp ném Tư Kỳ lên chiếc giường thân yêu khiến cô va vào thành giường mà kêu lên một tiếng.
Chưa kịp định hình chuyện gì, hai tay Tư Kỳ đã bị khoá chặt trên đầu.
Tôn Dục Nghiêm chính xác là đang đè cô dưới thân mình.
Tư Kỳ rơi vào thế bị động.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng cả tay và chân đều bị khoá chặt.
Thế nhưng khẩu khí của Tư Kỳ vẫn vô cùng lớn, cô không có định nghĩa về việc sợ tên đàn ông trước mặt mình.
"Thả ra nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Tôn Dục Nghiêm khoét sâu ánh mắt lên người Tư Kỳ, môi nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mỹ.
Tư Kỳ thầm cảm thán trước vẻ đẹp này.
Tại sao hồi xưa cô lại không nhận ra nhỉ? Nhưng cái giọng nói "mẹ thiên hạ" của Tôn Dục Nghiêm đã làm sập đổ ý nghĩ tốt mà Tư Kỳ dành cho hắn.
"Tư Kỳ à, cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó.
Cô nghĩ mình có thể thoát ra và đi báo cảnh sát sao?"
Tư Kỳ nhận ra tình hình hiện tại của bản thân mới thấy lời nói của thằng cha người yêu cũ đúng.
Thôi thì cô nhịn.
Phải nhịn, không được làm càn.
"Đại ca à, chúng ta có gì từ từ nói, không nên manh động, rất không tốt cho sức khoẻ, đặc biệt là người phải lao động quá sức như anh." Tư Kỳ dùng chất giọng ngọt ngào để xoa dịu sự đáng sợ của Tôn Dục Nghiêm rồi tìm cách đối phó với hắn.
Nhưng Tư Kỳ đã quá ngây thơ rồi.
Tôn Dục Nghiêm nhìn một cái liền biết cô giờ trò.
Tư Kỳ nhìn gương mặt có chút đểu cáng của người đàn ông đang đè mình một cách vô cớ không khỏi rùng mình.
Cứ thấy có gì đó sai sai.
Và khi hắn ta cất lời một lần nữa thì đúng là quá sai luôn ạ.
"Im ngay.
Tôi cho cô cơ hội giải thích, hoặc tôi sẽ ăn cô ngay bây giờ.
Tôi đang rất đói.".