"Đưa…t..tôi về…tôi bị bỏ…t..huốc rồi!!"
Cơ mặt Tư Kỳ lập tức co rút.
Cô nhanh chóng choàng tay Tôn Dục Nghiêm, dìu anh lên ô tô.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, không ai nhìn thấy được.
Trên đường cao tốc, một chiếc ô tô hiệu BMW đang lao như điên.
Chủ nhân là một cô gái.
Cô ấy đang căng mắt nhìn, đạp ga hết tốc độ chỉ vì người đàn ông ngồi ghế sau.
Cô ấy chính xác là không hề quan tâm tới sự sống chết của bản thân mình, suýt nữa lao vào chiếc xe tải đi ngược chiều.
Cuối cùng, chiếc xe bạc tỷ đã đậu an toàn trước chung cư LV cao cấp.
Tư Kỳ nhanh chóng dìu Tôn Dục Nghiêm lên phòng.
Suốt một quãng đường, Tôn Dục Nghiêm không ngừng thở gấp.
Nếu không phải anh ta có tinh thần thép, bàn tay to lớn kia đã sờ soạng khắp người cô.
Mở cửa căn hộ, Tư Kỳ ném thẳng Tôn Dục Nghiêm vào bồn tắm, xả nước lạnh cho anh.
Tôn Dục Nghiêm không phàn nàn, chính anh là người ra lệnh cô làm vậy mà.
Tư Kỳ lục tìm ngăn tủ của mình.
Tìm mãi không thấy vỉ thuốc ngủ.
Chắc cô điên mất.
Tôn Dục Nghiêm vẫn còn trong nhà tắm, dù cô đã khoá cửa cẩn thận nhưng vẫn cảm thấy không an toàn.
Vì vậy phải nhanh chóng cho anh ta uống thuốc ngủ, như thế mới làm giảm tác dụng của loại thuốc kích dục chết tiệt kia.
Tư Kỳ "a" một tiếng.
Đã thấy thuốc ngủ.
Cô cẩn thận bẻ ra hai viên rồi rót một cốc nước ấm, đi tới gần phòng tắm.
Tư Kỳ rón rén nhìn xung quanh, đưa tay vặn ổ khoá, mở hé cửa.
Tôn Dục Nghiêm dưới tác dụng của nước lạnh đã nằm im.
Cô cầm cốc nước đi tới.
Nhìn anh ta như vậy, trong lòng có chút thương xót.
Dẫu biết Tôn Dục Nghiêm không bao giờ làm hại cô, nhưng nếu khiến bản thân ngâm mình trong nước lạnh ở tiết trời hai mấy độ, nhất quyết không chịu nhờ cô giải thuốc hộ.
Tư Kỳ cảm thấy người này cũng quá đáng thương rồi!
Lay nhẹ cánh tay dính đầy nước, Tư Kỳ gọi anh dậy bằng được.
"Tôn Dục Nghiêm!!"
"Đại ca, dậy đi! Ngâm nước lạnh sẽ cảm mất."
"Đại ca, anh không nghe thấy tôi nói..."
Mặt Tư Kỳ tái xanh, lời nói ban nãy đều bị đôi môi kia nuốt vào trong.
Viên thuốc cùng với cốc nước, sớm đã bị văng xuống đất.
Còn cô thì nằm hoàn toàn trong bồn tắm cũng Tôn Dục Nghiêm.
Tư Kỳ vùng vẫy, chống tay lên ngực hòng thoát khỏi người bạn trai hợp đồng này.
Nhưng, với sức của một đứa con gái trói gà con chưa chặt như cô, lấy đâu ra việc an toàn thoát khỏi vòng tay cứng rắn của Tôn Dục Nghiêm?
Tôn Dục Nghiêm như mất khống chế, hôn lấy hôn để cái đôi môi căng mọng kia, bàn tay dần dần di chuyển xuống phía dưới.
Tư Kỳ trợn mắt, khoé mắt đã có vài giọt nước.
Không được.
Cô tuyệt đối không được cho Tôn Dục Nghiêm làm càn.
Không thể mất đời con gái tới vậy!!
Nụ hôn dần trượt xuống cổ.
Tư Kỳ há to miệng, hít khí trời.
Cô nâng đầu Tôn Dục Nghiêm, ép không cho anh ta làm điều bậy bạ tiếp theo.
Tôn Dục Nghiêm giật mình nhìn đôi môi cắn chặt, kiên quyết giúp đỡ mình.
Trong một khắc, thần trí anh trở nên tỉnh táo, thôi cái hành động phát tình của mình đi.
Tư Kỳ kéo sát Tôn Dục Nghiêm vào lòng mình, ôm anh thật chặt, giọng nói trầm ấm bên tai như thôi miên người bạn trai của mình.
"Ngoan, anh làm được mà.
Hãy coi tôi là người thân của anh.
Anh không thể làm chuyện đó với người thân của mình được.
Đó gọi là loạn luân.
Loạn luân sẽ bị xã hội ghét bỏ, khinh bỉ.
Anh không muốn sự nghiệp của mình đi tong chỉ vì một phút bốc đồng phải không?"
Tôn Dục Nghiêm như bị rút cạn sức lực.
Anh ôm chặt lấy thân ảnh đang run lên vì sợ kia, trong lòng không ngừng niệm.
Tư Kỳ là người thân của mình.
Không được yêu người thân.
Không được!!!
Rất nhanh, cơn dục vọng đã giảm xuống, hơi thở của anh không còn trầm đục như ban nãy.
Tư Kỳ thở dài một hơi,.toan đứng dậy ra ngoài, nào ngờ….
Cô không ra được.
Bản thân bị Tôn Dục Nghiêm khoá toàn bộ.
Anh ta dù ngủ thiếp đi nhưng ý thức vẫn còn đọng lại.
Dù cô làm mọi cách cũng nhất quyết không buông.
Rồi xong!! Cả đêm cô trở thành cái gối ôm cho Tôn Dục Nghiêm, đã vậy còn bị nhiễm nước lạnh.
Kiểu này ngày mai không ốm, chắc chắn người đó không phải Tư Kỳ.
—-
Tôn Dục Nghiêm lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm Tư Kỳ.
Tư thế hiện tại của hai người khá mờ ám.
Kiểm tra một lượt, nhận ra người kia không có vấn đề gì, nỗi lo sợ đã giảm đi phần nào.
Nhưng, hiện tại, vì anh mà cô cũng ngâm mình trong nước lạnh.
Tôn Dục Nghiêm lo lắng lay người Tư Kỳ, giọng nói có phần gấp gáp:
"Tư Kỳ, tỉnh dậy!"
"Tư Kỳ!"
"Kỳ Kỳ!!"
"Hở!?"
"Dậy đi, em bị ngâm nước lạnh nãy giờ rồi."
Lần đầu tiên, Tôn Dục Nghiêm xưng "em" với Tư Kỳ kể từ khi hai người ký hợp đồng.
Có lẽ, sự lo lắng đã lấn át tâm trí anh, anh không màng tới bản hợp đồng kia nữa, nhanh chóng bế người kia ra khỏi bồn tắm.
Mà Tư Kỳ, do ngồi gập chân quá lâu, đôi chân cô dần mất cảm giác.
Khi Tôn Dục Nghiêm đặt cô xuống đất, Tư Kỳ vô thức ngã nhào về phía trước.
May mắn có người bên cạnh đỡ.
Tư Kỳ bám chặt lấy bả vai người kia, Tôn Dục Nghiêm kiên nhẫn đợi cô khôi phục đôi chân.
Tất cả là tại anh mà!!
"Anh đỡ rồi à?"
Tôn Dục Nghiêm "ừm" một tiếng.
Nhớ về chuyện ban nãy, anh có chút tủi thân.
Tới cuối cùng, Tư Kỳ vẫn không chịu hạ mình, giúp anh giải thuốc.
Nhưng mà, cách "giả làm người thân" cũng khá hữu dụng nhỉ? Anh không ngờ trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc, đây lại là cách an toàn nhất.
"Đi được chưa?"
"Được rồi.
Tôi ổn mà.
Anh đi thay quần áo trước đi.
Một minh tinh như anh sẽ không được phép ốm." Tư Kỳ lê từng bước tới chiếc kệ nhà tắm, cô ngồi phệt xuống đó, nhanh tay đuổi Tôn Dục Nghiêm đi thay đồ.
Tôn Dục Nghiêm nhìn gương mặt hơi tái của cô thì khá lo lắng.
Tuy nhiên, để Tư Kỳ giận thì vẫn không nên.
Nửa tiếng sau, cả hai đã thay xong đồ.
Liếc nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Tư Kỳ mệt mỏi nằm vật ra giường.
Vốn là nằm ở sô pha, nhưng Tôn Dục Nghiêm yêu cầu cô lên giường nằm, để anh ta ra sô pha, coi như là phần thưởng dành cho cô.
Tư Kỳ nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Có lẽ hôm nay cô gặp quá nhiều ác mộng, bản thân lại kiệt sức vì ngâm trong nước lạnh quá lâu.
Tôn Dục Nghiêm kéo chiếc chăn ngang người cô bạn gái, ngang nhiên trèo lên giường, ôm cô ngủ.
Rõ ràng bản thân làm điều không đứng đắn nhưng luôn đổ cho Tư Kỳ bị mộng du, hại cô hoài nghi nhân sinh hơn một tháng trời.
Tội lỗi!!.