BẠN GÁI HỢP ĐỒNG KHÔNG DỄ CHỌC


"Im ngay.

Tôi cho cô cơ hội giải thích, hoặc tôi sẽ ăn cô ngay bây giờ.

Tôi đang rất đói."
Đầu óc Tư Kỳ rơi vào trạng thái tê liệt.
Cái chó má gì vậy?
Người vừa văng mấy lời đe doạ đầy biến thái này là minh tinh Tôn Dục Nghiêm? Hắn ta muốn ăn cô?
Chẳng lẽ Tôn Dục Nghiêm thèm làm tình đến vậy cơ à? Tìm đến tận cửa nhà bạn gái cũ luôn.
Tôn Dục Nghiêm còn chưa kịp hô mưa gọi gió được mười giây đã bị cảm giác đau buốt ở hạ bộ làm hắn xám xịt mặt, vội buông Tư Kỳ ra, bật ra sau, ôm phần dưới của mình nhăn mặt.

Hắn không ngờ chỉ vì một phút lơ là đã ăn chọn cú đánh của Tư Kỳ.

Càng không ngờ tới việc một con người chân yếu tay mềm như cô ta có thể ra tay mạnh tới nỗi hắn suýt bật khóc vì đau.

Tôn Dục Nghiêm trừng mắt nhìn người con gái đang dương dương tự đắc trước mặt mình, hét lên:
"Mẹ nó, Tư Kỳ, cô đang làm cái quái gì vậy?"
Đáp lại hắn lại là sự bình tĩnh đến lạ thường của Tư Kỳ khiến Tôn Dục Nghiêm càng sôi máu.
"Phòng vệ trước kẻ biến thái.

Có gì không đúng sao ngài minh tinh?"
Tôn Dục Nghiêm cứng họng.

Lời giải thích của Tư Kỳ có phần đúng.


Ban nãy là hắn giả vờ giở trò lưu manh với cô.

Và Tư Kỳ chỉ đang phòng vệ đúng cách.

Nhưng mà mẹ kiếp cô ta có cần lên gối thúc thẳng vào giữa hai chân hắn một cách đau đớn như vậy không? Nhỡ sau này hắn có mệnh hệ gì, Tư Kỳ dù có mười cái mạng cũng không trả đủ.
"Được.

Là do tôi sai.

Xin lỗi được chưa?" Tôn Dục Nghiêm cảm thấy mình đang đuối lý trước con người kia.

Hắn có cảm tưởng chỉ cần lên giọng một lần nữa, ngày hôm sau hắn sẽ bị xích tới đồn cảnh sát, thanh danh từ đó cũng bị hủy hoại sau một đêm chỉ vì "giở trò đồi bại với bạn gái cũ".

Không còn cách nào khác, hắn phải hạ thấp mình, nhẫn nhịn lần này.

Coi như vì cái mác minh tinh khổ công xây dựng.
Tư Kỳ nổ đom đóm mắt.

Đã xin lỗi còn được chưa.

Tôn Dục Nghiêm vẫn ngang ngược như ngày nào.
Cô giả vờ xoa hai cánh tay mình, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Tôn Dục Nghiêm đã khôi phục trạng thái điềm tĩnh ban đầu.

Nếu không phải vì lời châm chọc đầy hàm ý và khinh bỉ của Tư Kỳ thì Tôn Dục Nghiêm sẽ không nghĩ cô đang giả vờ đâu.
"Có việc gì mà đại minh tinh phải tới đây giữa lúc đêm khuya trăng thanh gió mát vậy.

Thật khiến kẻ thấp hèn như tôi hoài nghi đó."
"Cô đoán xem tôi sẽ làm gì nào, người yêu cũ?"
"Ngài làm gì sao tôi biết được chứ."
Tôn Dục Nghiêm khoanh tay, cơn đau từ hạ bộ đã giảm nhưng gương mặt hắn vẫn nổi đầy gân xanh.

Hắn híp mắt nhìn cô nàng trước mặt.

Chung sống với nhau được hai năm, giờ đây Tôn Dục Nghiêm mới biết người yêu cũ của mình "ngon" tới vậy.

Bảo sao tự nhiên hắn có chút hứng thú với Tư Kỳ.
"Vào chuyện chính.

Tại sao cô lại bán mấy tấm ảnh của tôi cho đám fangirl?" Tôn Dục Nghiêm đánh sang chủ đề mà hắn chưa tìm được câu trả lời.

Chẳng lẽ sau sáu tháng chia tay, Tư Kỳ lại nghèo tới mức phải đi bán mấy tấm ảnh kỉ niệm của hắn và cô để kiếm tiền sao?

"Thời tới tôi không cản kịp ý mà."
"Vậy có cần mỗi tấm sale 50% không?" Tôn Dục Nghiêm giận run người.

Là một thằng đàn ông có cái tôi cao bằng trời.

Việc Tư Kỳ bán ảnh của hắn đã khiến hắn đập bàn quăng ghế rồi, huống chi cô ta còn bán với giá sale sập sàn.

Tư Kỳ là đang thách thức giới hạn của hắn phải không?
Tư Kỳ tránh ánh mắt như giết người của Tôn Dục Nghiêm, cố tìm lấy một lý do thuyết phục tên người yêu cũ đáng ghét này.
"T….thì là…à ờm…"
"Hửm?"
Tư Kỳ cuộn chặt bàn tay.

Con mẹ nó Tôn Dục Nghiêm, anh cứ nhìn tôi với ánh mắt như vậy làm sao tôi trả lời được? Còn cả cái giọng lạnh lẽo kia nữa.

Anh chẳng khác nào âm hồn cả.
Tư Kỳ chính là đang sợ Tôn Dục Nghiêm.

Hai năm yêu nhau cô còn không sợ hắn dù Tôn Dục Nghiêm có nói năng thô lỗ với cô như nào.

Nhưng giờ đây, Tư Kỳ lại sợ hãi hắn.

Chính là vì cô đã phá vỡ giới hạn của hắn.

Lần này Tôn Dục Nghiêm sẵn sàng hủy hoại cuộc đời cô trong một nốt nhạc, huống chi nhà hắn lại thuộc dạng "nhà mặt phố, bố làm to".

Cái chết của cô sẽ được ngụy biện là cuộc t.ự s.át.

Gia đình cô không những không được tiền bồi thường mà còn phải chịu lời đám tiếu từ xung quanh.


Cô chưa muốn chết đâu.

Cô còn chưa lấy chồng mà.
"Tôi bán với giá sale 50% để qua mắt người ta thôi ạ."
Tôn Dục Nghiêm khó hiểu.

Ý này là như nào nhỉ?
"Chính là giống mấy phương thức quảng cáo sản phẩm trên mạng.

Giảm giá sập sàn nhưng thực chất cái "giá sập sàn" ấy lại chính là giá gốc của sản phẩm." Tư Kỳ cân nhắc lời giải thích của mình.

Cô sợ Tôn Dục Nghiêm sẽ không hiểu.

Nhưng có lẽ cô đã hạ thấp trí thông minh của hắn quá rồi.
Tôn Dục Nghiêm gật gù, lời nói dối này cũng quá là hoàn hảo rồi.

Đôi mắt hắn đầy ý cười.

Xem ra hắn chọn đúng người rồi.
"Đầu óc vô cùng thông minh.

Không hổ danh bạn gái của minh tinh Tôn Dục Nghiêm."
Hở??.


Bình luận

Truyện đang đọc