"Ngài Tôn." Vị bác sĩ lay nhẹ người Tôn Dục Nghiêm, hắn giật mình mở mắt, mặt ngơ ngác nhìn ông ta.
Khắc sau trở nên khàn đục.
"Có chuyện gì?"
"Tại sao ngài lại ngủ quên vào lúc này? Tư…Tư Kỳ tiểu thư biến mất rồi." Vị bác sĩ lau mồ hôi, lắp bắp.
Mặt Tôn Dục Nghiêm đanh lại, khí lạnh tỏa ra khắp cơ thể, bàn tay siết chặt, nén cơn tức giận.
"Từ bao giờ?"
"Tôi…tôi không rõ.
Lúc vào kiểm tra sức khỏe cho cô Tư Kỳ chỉ thấy mỗi mình ngài nằm ngủ trên giường."
"Chết tiệt."
Tôn Dục Nghiêm vùng dậy, xỏ đôi giày qua loa.
Quay đầu yêu cầu người bác sĩ rồi vụt ra cửa, biến mất.
"Xem lại camera an ninh, xác định cô ta đã rời đi lúc nào cho tôi."
Vị bác sĩ già chỉ biết thở dài, nhanh chân nhanh tay tới phòng giám sát xem tình hình.
Khổ thật! Rõ ràng là bác sĩ, bây giờ bất đắc dĩ trở thành cảnh sát.
Tôn Dục Nghiêm chui vào ô tô, khởi động xe, tay bấm điện thoại gọi cho Tư Kỳ.
"Thuê bao quý khách vừa gọi…"
Nén tiếng chửi thề, Dục Nghiêm bực dọc đập mạnh tay vào vô-lăng.
Tư Kỳ, rõ ràng cô nói đã tha lỗi cho tôi tại sao giờ còn bỏ đi? Gọi điện đến chục cuộc đều không nghe.
Tư Kỳ, cô muốn bức tôi phát điên lên mới chịu sao?
"Mẹ nó.
Tư Kỳ, cô trốn cho kỹ vào.
Nếu để tôi bắt được, Tôn Dục Nghiêm tôi thề, không lột da xẻo thịt của cô, tôi không phải đại minh tinh."
Reng…reng…reng…
Tôn Dục Nghiêm bắt máy.
Đầu dây bên kia là người của bệnh viện.
Họ nói rằng Tư Kỳ rời khỏi bệnh viện lúc bốn giờ năm mươi bảy phút chiều, bắt một chiếc taxi màu xanh, đi về phía tây bệnh viện, tức là về nhà của hắn.
Tắt điện thoại, Tôn Dục Nghiêm đạp ga, phóng thẳng về nhà.
Mở khoá cửa, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ.
Giày dép của Tư Kỳ vẫn xếp gọn gàng trên kệ.
Đi vào phòng ngủ, mở tủ ra, quần áo còn nguyên.
Lòng Tôn Dục Nghiêm rối như tơ vò, cổ họng khô khốc.
Đã là bảy giờ tối, nghĩa là Tư Kỳ đã biến mất hai giờ rồi.
Rốt cuộc cô ta đang ở đâu?
Tôn Dục Nghiêm đấm mạnh vào tường một cái, sau đó thả mình trên sô pha, rút điện thoại gọi cho một người.
"Vương Đình, tôi có chuyện muốn…"
"Tôn Dục Nghiêm, anh ở nhà đúng không?"
Chiếc điện thoại trong tay Dục Nghiêm rớt xuống đất.
Hắn không màng tới việc Vương Đình đang gào thét tên mình, sải những bước dài về phía nơi phát ra giọng nói quen thuộc.
Nhìn thấy hình ảnh cô gái tay xách nách mang, cầm cây chổi góc nhà giơ lên, đề phòng, quan sát tỉ mẩn xung quanh.
Tôn Dục Nghiêm vừa tức vừa buồn cười.
"Cô đã đi đâu?"
Tư Kỳ bị sự xuất hiện bất thình lình của hắn làm giật mình, chân tay mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra sàn.
Vuốt ngực vài cái, đồng thời ném cái chối về chỗ cũ, Tư Kỳ trách móc: "Anh thôi cái trò dọa người đi."
"Tôi hỏi cô đi đâu về."
"Trả lời sau, xách đồ hộ tôi đi.
Nặng quá, gãy lưng tôi rồi."
Tư Kỳ ném túi lớn túi bé cho Tôn Dục Nghiêm, hắn ngoan ngoãn cầm hộ.
Tư Kỳ không bỏ hắn, vậy là tốt rồi.
Nhưng mấy cái túi này là sao?
"Trả lời cho tôi, cô đi đâu về?"
Tôn Dục Nghiêm cứ ỏm nhả bên cạnh Tư Kỳ làm cô nàng phát rồ.
"Tôi đi chợ thưa đại ca."
"Cô có biết mình đang bệnh không hả?"
"Tôi khoẻ rồi thưa đại ca.
Cảm phiền anh biến ra kia ngồi." Tư Kỳ chỉ tay ra phòng khách, ra lệnh Tôn Dục Nghiêm đi ra.
Tôn Dục Nghiêm nghe thế gân cổ lên ca cẩm:
"Khoẻ đâu mà khoẻ? Mặt xanh như tàu lá chuối mà kêu khoẻ? Cô coi thường bản thân tới vậy à? Có biết sức khoẻ là quan trọng nhất hay không?"
Tư Kỳ hoá đá.
Làm ơn, ai đó hãy trả Tôn Dục Nghiêm cao cao tại thượng, lạnh lùng hoang dã lại cho cô đi ạ.
Cái tên điên này không phải đại ca của cô.
Rầm!
Tiếng đập bàn, đá ghế vang lên.
Tôn Dục Nghiêm đang huyên thuyên giảng đạo lập tức im bặt.
Trừng mà nhìn Tư Kỳ.
"Kệ mẹ tôi.
Không cần anh quản.
Mời anh phắn ra kia." Tư Kỳ giơ con dao trước mặt, đe doạ bạn trai mình.
Tôn Dục Nghiêm biết hồn, vội chuồn lẹ.
Sau khi thấy hắn ngồi im ngoài phòng khách, Tư Kỳ mới yên tâm đặt dao xuống, đeo tạp dề nấu cơm.
Cô không hề có ý định kết thúc hợp đồng.
Nếu Tôn Dục Nghiêm muốn đem cô làm trò cười thì Tư Kỳ phải khiến hắn phát điên lên, phải sống cho tốt để hắn sáng mắt.
Tôn Dục Nghiêm chán nản ngó đầu vào bếp.
Tư Kỳ luôn ném cho hắn cái nhìn cảnh cáo nên Dục Nghiêm không dám bước chân vào bếp, dù cổ họng đã khô khan.
Mà cũng lạ thật.
Tư Kỳ làm hắn phát điên, cuối cùng bản thân lại khép nép trước cô.
Rõ ràng cô ta sai, tại sao Tôn Dục Nghiêm phải sợ hãi?
Tiếng chuông cửa làm Tôn Dục Nghiêm thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
Hắn mở nhỏ cửa.
Phát hiện vị khách là Lục Uyển có chút không vui.
"Có chuyện gì?"
Lục Uyển đưa túi nhỏ trước mặt Tôn Dục Nghiêm, nói nhỏ: "Tư Kỳ nhờ em mua ít thuốc, anh đưa cho cô ấy giúp em.
Em có việc bận đi trước."
Lục Uyển dúi chiếc túi vào tay Tôn Dục Nghiêm rồi quay gót bỏ đi, có vẻ rất vội.
Tôn Dục Nghiêm tò mò nhìn chiếc túi.
Rõ ràng Tư Kỳ chỉ cần nói hắn một tiếng, lập tức Tôn Dục Nghiêm đi mua thuốc giúp cô, tại sao phải nhờ qua Lục Uyển?
Bản tính tò mò thúc đẩy hắn mở chiếc túi.
Tôn Dục Nghiêm cũng không ngại mở hé ra.
Dù gì Tư Kỳ đang ở trong bếp, cô sẽ không biết mấy chuyện không đứng đắn này đâu ha.
Nhưng…tiêu đề thuốc đã làm Tôn Dục Nghiêm đứng bất động.
Hắn đùng đùng nổi giận, xách túi thuốc đi thẳng vào bếp, ném một phát mạnh lên bàn.
Tư Kỳ đang gọt khoai tây giật mình quay ra thì bàn tay Tôn Dục Nghiêm đã bóp chặt cổ cô.
Ánh mắt hằn tia máu nhìn Tư Kỳ, giọng rít qua từng kẽ răng, không mang một chút hơi ấm nào:
"Tư Kỳ, cô mua thuốc kích dục để làm gì hả??"
- --
P/s: Một chiếc hố mới được đào dành cho babi nào thích thể loại trâu già gặm cỏ non.
Anh quân nhân chung tình cùng chị nhà tinh quái, đam mê ship nam9 cùng anh bạn thân là chân ái.
Nhanh tay ủng hộ tui nào bà con ơi????????????.