BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Quên một người đã khó, quên một người mình yêu lại càng khó hơn.

Mỗi lần nhớ lại là một lần xé toạc vết sẹo cũ, khiến cho máu tươi đầm đìa.

Đổng Vi chỉ có thể liều mạng huấn luyện, phải huấn luyện mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức thì mới có thể quên Thịnh Kình Việt.

Nhưng không ai có thể phủ nhận, anh vẫn hiện hữu trong tim cô.

Thế mà Catherine lại nói cô không cần theo đuổi, cũng không cần chờ đợi gì cả, vì cô là một đóa hoa bất tử, bà mong cô hãy tin tưởng rằng bản thân cô đã tự phát ra hào quang.

Trước mắt Đổng Vi bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Thịnh Kình Việt đại diện cho điều gì trong lòng cô? 

Anh chìa tay về phía cô, kéo cô từ vũng bùn ra ngoài, còn cô thì dùng toàn bộ thanh xuân để theo đuổi người đó.

Hiện tại, cô không cần anh nữa. Đã như vậy… cô cũng nên là chính mình.

“Em cảm ơn cô.”

Thiếu nữ trước mắt giống như một viên trân châu, vừa trong sáng mượt mà, lại đẹp đẽ như vậy.

Cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, hẳn là nên hưởng thụ cuộc sống, làm những điều mình muốn chứ không phải là đau khổ thút thít ở chỗ này.

“Mỗi người đều sẽ vượt qua được khoảng thời gian đen tối của mình, cho dù không có ai kéo người ấy ra khỏi vực sâu đi nữa. Tôi tin em chính là người đó.” Catherine đưa tay gạt đi giọt nước mắt của Đổng Vi. 

Những giọt nước mắt kia cứ như nước mùa xuân mênh mông rơi trên đầu ngón tay bà, ấm nóng lại ẩm ướt.

Có những lúc con người sẽ vỡ oà chỉ vì người khác đối với họ tốt một chút thôi.

Đổng Vi khóc rất thương tâm, dường như muốn trút toàn bộ ấm ức ra ngoài.

Buổi chiều hôm đó, Catherine dẫn Đổng Vi đi ăn đồ ngọt và cho cá nhỏ ăn. Ngồi trong bóng cây dưới ánh mặt trời, cô vừa nhấm nháp ly kem vị ô mai vừa nghe Catherine chậm rãi kể chuyện của bà ấy.

Tiếng Tây Ban Nha mang một hương vị đặc biệt, lan tỏa trong buổi chiều tà.

Đổng Vi chỉ học một chút thứ ngôn ngữ đó nhưng vẫn có thể góp nhặt lại được câu chuyện của bà.

“Tôi đã từng trải qua cuộc sống bữa có bữa không. Lúc ấy có một vị đã giúp đỡ tôi, cho tôi đi học cũng vì cảm thấy tôi có thể tỏa sáng, có thể nổi lên bằng con đường người mẫu này. Ông ấy chính là Comillon...”

Đổng Vi sững sờ nhìn Catherine. Cô biết Comillon, ông ấy là một đạo diễn rất nổi tiếng và cũng là người chồng đầu tiên của Catherine. Khi đó hai người ly hôn, hình như là vì Catherine đích thân bắt được quả tang Comillon ngoại tình.

Ông ta cho bà tiền, cho bà tương lai, thậm chí cho cả tình yêu nhưng chỉ trong một đêm lại tước đoạt toàn bộ những thứ đó của bà.

Trong “Sắc giới” có một câu nói như vậy: Chuyện tôi tiếc nuối nhất đời này chính là người đẩy tôi xuống địa ngục cũng là người đã từng đưa tôi lên thiên đường.

Bà ấy nhất định còn đau đớn hơn cô.

Đổng Vi ôm lấy Catherine vẫn đang nói chuyện: “Catherine, cảm ơn cô.”

Cảm ơn bà đã bằng lòng khuyên giải cô vào lúc này.

Catherine cười: “Cảm ơn gì chứ. Bây giờ em đã biết vì sao tôi giúp em rồi nhỉ? Mặc dù ông ta làm tôi tổn thương nhưng cũng là người đã giúp tôi tìm ra sự nghiệp chân chính thuộc về mình. Cho nên tôi tin, trải qua tất cả chuyện này em sẽ trở nên tốt hơn. Nhớ lấy, không nên để những thứ tình cảm không cần thiết che mắt.”

Catherine rời đi sau khi hoàn thành khóa huấn luyện. Những lời của bà trong buổi chiều hôm đó vẫn không ngừng lặp lại bên tai Đổng Vi. Cô cho rằng mình có thể làm được nhưng không lâu sau đó, chính cô lại phụ lòng bà.

...

Lớp của Catherine tổng cộng có ba mươi học viên nhưng cuối cùng chỉ năm người được chọn để đi tham gia buổi tuyển chọn người mẫu cho show của Zuhair Murad.

Zuhair Murad là “người khởi xướng” ra những bộ lễ phục xa xỉ và đây cũng là lần đầu tiên ông và đoàn đội tổ chức một buổi diễn ở Trung Quốc. Để phục vụ cho thị trường Trung Quốc, họ đã đặc biệt chuẩn bị chọn ba người mẫu người Trung.

Các công ty người mẫu lớn đều dựa vào quan hệ để đưa người mẫu nhà mình cho Zuhair Murad. Bởi vì một khi được chọn, người mẫu sẽ mang lại tiếng tăm rất lớn cho công ty quản lý.

Mà buổi diễn này Nhược Hoa lại giao cho những người mới còn chưa debut, có thể thấy bọn họ rất coi trọng nhóm người mới này.

Tô Như nói cho Đổng Vi tin tức độc quyền của mình: “Lần này linh cảm thiết kế bộ sưu tập cao cấp Thu Đông của Zuhair Murad là đến từ đế quốc Nga. Ông ấy muốn biểu đạt một loại phong cách thuộc về quân đội.”

Cô nhìn nhìn Đổng Vi, gần đây cô gầy đi rất nhiều, dung mạo diễm lệ lại có thêm một chút sắc bén, Tô Như không nhịn được cảm thán: “Em thật may mắn, buổi diễn lần này rất hợp với em. Yên tâm đi, nếu Zuhair Murad không chọn em thì mắt thật sự mù rồi.”

Cho tới bây giờ, Đổng Vi chưa từng cảm thấy mình may mắn, nhưng từ sau khi gia nhập Nhược Hoa, Tô Như và Catherine đã khiến cô cảm nhận được thiện ý to lớn của họ. Nghe Tô Như nói vậy, cô mỉm cười nói: “Chị Như, em sẽ cố gắng.”

Vừa đến nơi tuyển chọn, bọn họ đã thấy rất nhiều xe đậu bên ngoài, Đổng Vi hít sâu một hơi, cất bước đi vào bên trong.

Ở đây khắp nơi đều là những cô gái tràn đầy mơ ước, thanh xuân dạt dào. Đổng Vi cũng giống những người khác, vừa lo lắng thấp thỏm cũng vừa hưng phấn cực kỳ. 

Tô Như ngồi trong xe chờ Đổng Vi đi ra, trên mặt không có chút căng thẳng nào. Ánh mắt nhìn người của cô vẫn luôn rất chính xác, nếu không có lòng tin vào Đổng Vi thì cô đã không ký tên.

Tiểu Tư đã chạy vào bên trong buổi tuyển chọn trước. Trong này ai ai cũng là da trắng mặt đẹp chân dài, cô chỉ là một trợ lý nên chỉ trong chốc lát đã bị nhấn chìm trong đám người. Sau khi Đổng Vi thi xong, Tiểu Tư là người chạy đến trước mặt Tô Như đầu tiên.

Mắt Tô Như sáng lên: “Thế nào rồi?”

“Trúng tuyển rồi. Nhưng Nhược Hoa chỉ có một mình chị Vi Vi được chọn thôi.”

Tô Như gật đầu: “Cũng không có gì bất ngờ. Lần này cử đến năm người mẫu nhưng người có khí chất phù hợp nhất chỉ có mình Vi Vi, không cần phải để ý nhiều làm gì.”

Đổng Vi từ phòng tuyển chọn đi ra, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa mắt nhìn những gương mặt với các biểu tình khác nhau, Đổng Vi tận lực cuộn chặt quả đấm, cô sẽ cố gắng, cố gắng để trở thành ánh sáng của chính mình.

Sau khi Zuhair Murad lựa chọn được người mẫu phù hợp với chủ đề lần này, họ đã đưa người mẫu sang sàn diễn chuyên môn bên này để tiến hành luyện tập diễn thử.

Người mẫu cao gầy xinh đẹp, lễ phục đa dạng diễm lệ cùng tôn nhau lên vô cùng rực rỡ.

Bộ váy mà Đổng Vi nhận được trong lần đầu tiên trở thành người mẫu của Zuhair Murad cũng là bộ được phân chia cuối cùng, thế nhưng nó lại vô cùng phù hợp với cô.

Bộ lễ phục dạng corset màu đen, với đuôi váy được đệm bằng lụa mỏng vừa mờ ảo lại quyến rũ kết hợp với vô số viên ngọc lục bảo được đính từ vạt váy lên trên, phác họa ra những sợi gai chồng chéo lên nhau kéo dài đến tận gốc rễ, làm lộ ra sức sống vươn lên vô cùng mạnh mẽ, có thể lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Áo choàng màu bạc làm từ nhung Venice bao bọc đôi vai, trong sự dịu dàng lại có mấy phần sắc bén.

Thân hình uyển chuyển cùng với trang phục mang phong cách quân đội thời Nga hoàng tương hỗ chồng chéo lên nhau, cứng rắn và mềm mại được kết hợp trên một bộ lễ phục, bộc lộ quan niệm nghệ thuật mà nhà thiết thế muốn biểu đạt trong lần này.

Tính chất riêng biệt chân chính của nữ giới đương thời.

Tối hôm đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giá trị của bộ lễ phục mà Đổng Vi mặc trên người được quảng cáo đến nỗi vượt qua tất cả những bộ lễ phục mà Zuhair Murad giới thiệu.

Sau khi xem xong màn catwalk, vô số phu nhân và minh tinh đều muốn mặc trên người bộ lễ phục này. Điều này đối với Zuhair Murad mà nói thật sự là một niềm vui bất ngờ. Bọn họ đã không nhịn được bắt đầu cân nhắc việc ký tiếp hợp đồng với Đổng Vi.

Hợp đồng rất nhanh đã được gửi đến Nhược Hoa.

Lúc này Đổng Vi lại đang bận rộn tham gia cuộc thi Elite Model Look. Vốn dĩ Tô Như muốn để cô tham gia cuộc thi Người mẫu Trung Quốc nhưng hiện tại còn cách thời điểm tổ chức cuộc thi đó tận hai tháng, vì thế Đổng Vi đã ghi danh vào cuộc thi này trước. 

Sau khi video buổi diễn của Zuhair Murad được đăng lên mạng, đoạn catwalk của Đổng Vi lập tức được cắt ghép riêng ra.

Tin nhanh thời trang: #buổi trình diễn lễ phục cao cấp thu đông Zuhair Murad, #phong cách quân đội Nga hoàng hòa hợp, nét trung tính quyến rũ tỏa sáng [video]

Đông Xuân Hạ cũng đã đi làm rồi. Cô ấy gia nhập một công ty người mẫu nhỏ, làm công việc liên quan đến trợ lý. Ngày thường người mẫu không có việc gì thì cô ấy cũng hết bận chỗ này rồi đến bận chỗ kia, đến nỗi cô cũng sắp nắm rõ phương thức hoạt động của toàn bộ công ty này luôn.

Hôm nay Đông Xuân Hạ lướt Weibo, đột nhiên lại thấy Đổng Vi trong một cái video, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

“Vi Vi, cậu có biết vừa nãy tớ lướt Weibo thấy cái gì không?”

“Thấy cái gì?”

“Cậu đó! Quào, catwalk của cậu có tiến bộ siêu lớn, siêu nhanh luôn. Tớ cảm thấy cậu như mang theo thiên quân vạn mã vậy, thiết huyết vô tình*.”

*Ý chí kiên cường giàu lòng hy sinh lại không nể tình riêng.

Đổng Vi nở nụ cười: “Xuân Hạ, gần đây cậu lại xem cái gì kỳ quá vậy hả?”

“Ha ha, tớ chỉ xem một chút phim tài liệu mà thôi. Gần đây có rảnh không? Nhớ cậu quá.”

“Có rảnh, gặp ở đâu đây?” Đổng Vi đáp.

Rất nhanh thôi cô sẽ đi tham gia thi đấu rồi, ước chừng sẽ có một đoạn thời gian rất dài không gặp Đông Xuân Hạ được. Thừa dịp hiện tại vẫn còn thời gian, hai người gặp mặt một lần cũng tốt.

“Tiệm đồ ngọt, gần đây không làm người mẫu nữa, tớ sẽ giải quyết một đống đồ ngọt lớn luôn. Đến lúc đó cậu nhìn tớ ăn.”

Đổng Vi nghiến răng: “Này cô bé, đợi đến lúc gặp mặt chị đây sẽ đánh em.”

Sau khi Đông Xuân Hạ và Đổng Vi quyết định xong chỗ hẹn, Đông Xuân Hạ lập tức dọn dẹp một chút rồi đi qua đó.

Cô đeo kính râm, ngồi dưới dù che nắng, gọi cho Đổng Vi một ly trà mâm xôi đen lạnh, gọi cho mình một tô kem rồi tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Không qua bao lâu, cô đã thấy một cô gái mặc váy ngắn lệch vai màu trắng đi tới, đôi chân trắng ngần dưới ánh mặt trời như đang phát ra ánh sáng. Đông Xuân Hạ tháo kính râm xuống: “Vi Vi, bên này.”

Đổng Vi vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy Đông Xuân Hạ tặc lưỡi một cách ngạc nhiên: “Vi Vi, đã rất lâu rồi cậu không mặc bộ váy này, hôm nay nghĩ thế nào mà mặc vậy? Thịnh Kình Việt sẽ không trách cậu chứ?”

Đổng Vi nhấc ly trà mâm xôi đen lên uống một hớp, xua bớt mấy phần không khí mùa hè, lúc này cô mới thoải mái thở ra một hơi: “Kệ anh ta.”

Đông Xuân Hạ nhìn chằm chằm cô, giống như có chút không nhận ra Đổng Vi vậy.

“Sao vậy? Sao lại dùng biểu tình như vậy nhìn tớ?”

“Cậu… cậu nói kệ anh ta sao?”

Lát sau Đổng Vi mới nhớ, chuyện mình chia tay hình như cô không nói với Đông Xuân Hạ.

“Tớ và Thịnh Kình Việt chia tay rồi.”

“Chia tay?! Thịnh Kình Việt đá cậu hả? Tên đó mà dám đá cậu ư? Bà đây đi đánh chết nó!” Đông Xuân Hạ hung hăng nói.

Đổng Vi đỡ trán, rốt cuộc hình tượng mình không thể đá Thịnh Kình Việt đã in sâu vào lòng người đến mức nào rồi.

“Không phải, lần trước không phải tớ đã nói với cậu là tớ muốn chia tay sao? Không ai bỏ rơi ai cả, chỉ là tớ không yêu nữa thôi.”

“Tớ cho là… cậu chỉ đùa thôi.” Đông Xuân Hạ cảm thấy miệng mình có chút chua xót. Chia tay, không thương nữa, nghe thì nhẹ nhàng nhưng cô lại không biết đối với Đổng Vi mà nói chuyện đó khó khăn đến nhường nào.

Đổng Vi lắc đầu: “Hiện tại tớ đã ở lại Nhược Hoa rồi.”

“Tại sao?” Đông Xuân Hạ quyết định mình phải biết rõ một chút, như vậy cô mới có thể mắng Thịnh Kình Việt thuận miệng hơn.

“Thời gian trước, tớ chỉ hận không thể mổ xẻ trái tim mình, muốn dâng nó lên trước mặt anh ta, không muốn anh không vui, cũng không muốn anh ta ghét tớ. Nhưng kết quả là tim tớ lạnh, máu cũng lạnh rồi nhưng vẫn không đợi được đến lúc anh ta yêu tớ. Lúc ấy tớ mới hiểu được, không yêu chính là không yêu, bất luận cậu làm chuyện gì cảm động cũng chỉ có chính mình mà thôi.”

“Tình yêu mà tớ vẫn luôn tôn thờ đó, cuối cùng chỉ là sự mệt mỏi.”

Đổng Vi nói rất bình thản. Khi nói ra những lời này, cô giống như đang đứng ở góc độ của người thứ ba, người chỉ đứng bên ngoài chứng kiến đoạn tình cảm này.

“Vi Vi, Thịnh Kình Việt là tên đàn ông chó không có mắt, huhuhu.” Đông Xuân Hạ nghe Đổng Vi nói xong thì khóc: “Vi Vi, cậu tốt như vậy, tên kia mắt mù nên mới không yêu cậu. Đừng sợ nha, sớm ngày đá tên đó cũng tốt, tớ giới thiệu tiểu thịt tươi cho cậu.”

Rõ ràng trong mắt còn lấp lánh ánh nước vậy mà bây giờ đã bắt đầu giới thiệu bạn trai cho cô.

Đổng Vi có chút dở khóc dở cười.

“Không cầu đâu, hiện tại tớ bận lắm, bận kiếm tiền đó. Chờ sau khi có tiền rồi tớ sẽ bao nuôi tiểu nãi cẩu*.” Đổng Vi đùa nói.

*Chỉ những chàng trai nhỏ tuổi, ấm áp, dễ thương, dính người. (Theo baidu.com)

“Hahaha, được, chị em đưa tớ đi với.” Đông Xuân Hạ nín khóc nở nụ cười, vừa lau nước mắt vừa nói: “Tớ biết cậu không thích kiểu tiểu nãi cẩu. Ban đầu cậu thích Thịnh Kình Việt không phải là vì Thịnh Kình Việt đua xe hay sao. Tớ đã nhìn thấu rồi. Công ty của tụi tớ cũng có người mẫu xe nên tớ cũng biết không ít tay đua. Đi! Chị em dẫn cậu đi tìm đàn ông!”

Trong mắt cô, Thịnh Kình Việt không có điểm tốt nào cả. Trừ dáng vẻ có chút đẹp trai, nghề nghiệp có chút ngầu thì không có bất cứ cái gì xứng với Đổng Vi cả.

Cô chính là người giúp thân nhân chứ không giúp người có lí.

Đổng Vi bật cười. Nếu như những em gái u mê Thịnh Kình Việt nghe Đông Xuân Hạ nói vậy, bọn họ nhất định sẽ giận điên lên.

“Tớ nghe mọi người nói, tối nay ở núi Hưng Nam có tổ chức bàn luận xe Nam Hưng, ở đó đều là những tay đua nghiệp dư...”

Đông Xuân Hạ sợ gặp Thịnh Kình Việt nhưng bàn luận xe Nam Hưng này là một giải đấu nghiệp dư. Thịnh Kình Việt chắc chắn sẽ không tham gia đâu.

*

Bởi vì kỳ nghỉ hè đã đến, bọn Lưu Đăng được nghỉ hè thì lập tức vùi mình trong câu lạc bộ cả ngày. Mà Lưu Đăng lại lo lắng tình trạng của Thịnh Kình Việt nên cũng kiên quyết kéo anh đến câu lạc bộ.

Nhưng Thịnh Kình Việt lại cứ tập luyện như thường, lái xe như thường, dường như so với trước kia còn tỉnh táo lý trí hơn. Thế nhưng quầng thâm dưới mắt anh lại ngày càng đen hơn.

Lưu Đăng thật sự sợ ngày nào đó anh đang lái xe thì ngủ mất.

Gần đây vì các nhà đầu tư muốn đến câu lạc bộ nên ông chủ đè bọn họ ra huấn luyện. Nghe nói buổi tối cũng phải huấn luyện, bọn họ không nhịn được kêu r3n:

“Buổi tối lại luyện nữa hả?”

“Mọi người cùng lên tinh thần đi. Lần này tập luyện thật tốt, nói không chừng đoàn xe chúng ta sẽ có cơ hội tham gia lễ hội tốc độ.”

Chi phí để vận hành đoàn xe đã tương đối cao, mà chi phí để một đoàn xe có quy mô lớn tham gia giải đấu lên đến khoảng 100 vạn nhân dân tệ.

Vì vậy khi nghe được đoàn xe có thể tham gia tranh giải, nhất thời mọi người đều hưng phấn.

Lưu Đăng gãi đầu: “Lần nào cũng lấy cái này để làm mồi nhử tụi em, cuối cùng người mệt chết đi sống lại vẫn là tụi em, đã thế còn không về được nữa chứ.”

“Em đã lâu không về nhà rồi, anh Việt, anh có cần gửi tin nhắn cho chị dâu...” Lưu Đăng nói một chút liền nói lỡ lời lời, hiện tại còn chị dâu nữa đâu chứ.

Người đàn bà Đổng Vi kia đã chạy theo thằng khác rồi.

“Anh Việt, cái miệng này của em thật là, anh cứ coi như nãy giờ không nghe thấy gì hết đi nha."

Thịnh Kình Việt lắc đầu, “Đi huấn luyện đi.”

Anh chạy trên đường đua nhưng trong lòng lại nghĩ sẽ không có người đợi anh trở về nữa.

Đôi mắt Thịnh Kình Việt rất đỏ, anh định nói với Đổng Vi rằng anh rất bận, không cần đợi anh.

Bởi vì mỗi lần anh trở về đều thấy Đổng Vi nằm ngủ trên sofa. Rõ ràng là một cô gái cao gầy như vậy nhưng lúc ngủ lại cuộn tròn cả người lại chỉ còn một cục, trên mặt sẽ hiện lên một tầng đỏ ửng. 

Nhìn có vẻ rất mềm mại.

Anh không nỡ đánh thức cô, cũng không có cách nào bế cô lên.

Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô nên chỉ có thể nói với cô rằng anh rất bận.

Anh còn cách gì nữa chứ? Ngay cả khi cô bị thương, anh chỉ giúp cô bôi thuốc mỡ thôi mà cũng nôn mửa cả đêm.

Nhìn người con gái mình yêu nhưng lại nhớ đến một chuyện khác, Thịnh Kình Việt không muốn để Đổng Vi chịu đựng những chuyện này nữa.

Nhưng hiện tại, cũng không có ai nhận tin nhắn của anh nữa.

Huấn luyện đến tận đêm khuya, quản lý mới thả họ về.

Lưu Đăng sức cùng lực kiệt nói, “Anh Việt, anh trở về hả?”

“Không về, lát nữa sẽ có bạn đến tìm anh, bây giờ cậu đi về đi.” Thịnh Kình Việt lắc đầu.

Anh quả thật đang đợi bạn. Tối nay Minh Hàn Thâm muốn đi bàn luận xe Hưng Nam nên dẫn anh theo qua đó.

Đường đua Hưng Nam trên núi Hưng Nam tối nay vô cùng náo nhiệt.

Dường như phú nhị đại và những người mê xe toàn thành phố đều tập hợp ở đây.

Trên núi đậu vô số siêu xe, Jaguar, Maserati, Bugatti khiến cho người nhìn hoa mắt chóng mặt, tiếng hét chói tai liên tục vang lên, đợt sau lại lớn hơn đợt trước.

Đông Xuân Hạ để Đổng Vi đứng ở chỗ này còn cô thì đi lấy nước rồi quay lại, kết quả là đụng mặt Thịnh Kình Việt.

Đông Xuân Hạ mắng một tiếng “xúi quẩy”.

Cô nhìn theo ánh mắt Thịnh Kình Việt thì thấy khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm thoải mái của Đổng Vi. Đông Xuân Hạ không nhịn được lộ ra một tia trào phúng, cô tuyệt đối sẽ không để Thịnh Kình Việt lại làm tổn thương Vi Vi.

“Ây yo, Thịnh thiếu gia cũng đến đây nữa à.”

Thịnh Kình Việt thu hồi ánh mắt rồi mới chú ý đến Đông Xuân Hạ, giọng anh khô khốc: “Hai người làm gì ở đây?”

“Làm gì hả? Chúng tôi đang chúc mừng Vi Vi chia tay.”

Thịnh Kình Việt không kiềm lòng được nhìn về phía Đổng Vi. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng sau khi chia tay với anh Đổng Vi sẽ vui vẻ như vậy.

Cô gái mang nụ cười trên mặt, dưới hàng mi quyến luyến là đôi con ngươi khép hờ, bên trong cất giấu biển người, cất giấu núi non nhưng lại không có anh.

Chỉ vừa nghĩ như thế, trái tim tan nát của Thịnh Kình Việt lại trở nên đau đớn không tả nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc